Gả Cho Kẻ Thù Không Đội Trời Chung
Quận chúa có mu...
2024-12-21 08:07:34
"Quận chúa vừa rồi cũng nghe thấy lời đại phu nói rồi đấy, không sao cả." Bùi Trác cúi người, nghiêng đầu nhìn nàng, bị Lê Ngưng quay mặt đi. Hắn hoàn toàn không để tâm đến việc chảy m.á.u cam này, trên chiến trường đao quang kiếm ảnh, mấy giọt m.á.u này so với những vết thương và m.á.u hắn từng trải qua trước đây, thật sự không đáng kể, chỉ là thấy Lê Ngưng như vậy, chắc là đang tự trách vì bát thuốc bổ tối qua.
"Là lỗi của ta." Bùi Trác nói với giọng bất đắc dĩ, "Lỗi tại thân thể ta quá tốt, chỉ uống thêm một bát thuốc bổ đã khí huyết tràn trề, đổi lại là nam nhân nào yếu đuối hơn một chút cũng không đến mức này."
Lê Ngưng nghe được nửa câu đầu liền ngẩng đầu lên, còn tưởng hắn sẽ nói gì, vậy mà lại là mấy lời khoe khoang một cách tự nhiên như vậy, nhất thời có chút khó nói nên lời, nhưng lại không thể không thừa nhận, hắn nói có lý.
Bùi Trác thấy Lê Ngưng không còn chau mày nữa, cong môi cười nói: "Biết trước Quận chúa sẽ đau lòng vì ta, trước đây ta bị thương nên đến tìm người khóc lóc kể khổ mới phải, để Quận chúa thương xót ta một chút."
Nhưng khi đó hắn ở tận Tây Bắc, còn nàng thì ở Hoàng thành, hai người làm sao có thể gặp mặt được.
Nói nhảm, Lê Ngưng nói ra chỗ sơ hở một cách thờ ơ: "Lại không gặp được người."
Bùi Trác hơi sững sờ, không ngờ Lê Ngưng lại chú ý đến việc hai người không gặp được nhau.
Vậy là nàng thật sự sẽ thương xót hắn?
Ngay sau đó Lê Ngưng cũng phát hiện ra, điều đầu tiên nàng phản bác lại là chỗ sơ hở rõ ràng nhất trong lời hắn, mà quên phủ nhận ý thực sự của hắn.
Hai người đều kịp phản ứng, lại cùng im lặng không nói.
Căn phòng yên tĩnh, có thứ gì đó quấn quýt quanh hai người, khiến không khí trở nên oi bức.
"Nếu đã như vậy—" Bùi Trác chớp chớp mắt, không biết là nói đùa hay thăm dò, hắn hỏi, "Bây giờ cho Quận chúa xem?"
Vừa nói, hắn vừa nhìn chằm chằm Lê Ngưng, tay đặt lên cúc áo, làm ra vẻ muốn cởi áo.
"Ai, ai nói muốn xem!" Lê Ngưng đỏ mặt từ chối.
Bị hắn làm cho phân tâm như vậy, Lê Ngưng không còn để ý đến việc tự trách bản thân nữa, vội vàng đẩy hắn ra ngoài.
"Không đi làm việc nữa là chàng muộn giờ đấy."
*
Tôn ma ma đem chuyện sáng nay bẩm báo cho Trưởng công chúa. Trưởng công chúa biết chuyện liền cho gọi Lê Ngưng quay về.
Trưởng công chúa lần này xem như là làm khéo thành vụng, không ngờ thiếu niên lang thân cường thể kiện, căn bản không cần dùng thuốc bổ gì cả.
Bà cũng nghe nói, khi ấy Lê Ngưng hoảng hốt lo sợ đến mức nào. Lúc gặp Lê Ngưng, Trưởng công chúa thật sự nhịn không được, hận sắt không thành thép nói: "Sao con lại vô dụng đến vậy, chỉ vài giọt m.á.u đã dọa con thành ra như thế."
Trưởng công chúa bắt đầu lôi chuyện cũ ra nói: "Trước kia đã bảo con phải chăm chỉ rèn luyện thân thể, con chỉ mới động đậy vài cái đã không chịu, va vào đâu một chút là bắt đầu ứa nước mắt. Nếu như chịu nghe lời ta, đâu đến nỗi hôm nay thấy chút m.á.u đã chẳng còn chút chủ kiến nào."
Lê Ngưng nhỏ giọng phản bác: "Hai chuyện này có liên quan gì đâu, chảy m.á.u vốn là chuyện rất nghiêm trọng mà."
Trừ mỗi tháng đều phải trải qua chuyện nguyệt sự, nàng sớm đã quen rồi, còn những tình huống chảy m.á.u khác, đối với nàng mà nói đều rất nghiêm trọng.
"Con cho rằng người nào cũng đều yếu ớt như con sao?" Trưởng công chúa lạnh lùng hỏi.
Lê Ngưng không nói nữa.
"Thôi vậy." Bây giờ nói những chuyện này cũng chẳng ích gì, Trưởng công chúa bèn bảo Tôn ma ma sau này không cần sắc thuốc bổ cho Bùi Trác nữa.
"Vậy con..." Lê Ngưng nhỏ giọng thăm dò, "Con cũng không muốn uống, có thể hay không..."
Trưởng công chúa cầm chén trà lên nhấp một ngụm, nói bằng giọng điệu không cho phép từ chối: "Không được."
Lê Ngưng dám giận mà không dám nói, bất mãn lầm bầm vài câu.
Trưởng công chúa gọi Lê Ngưng đến vốn chỉ là muốn hỏi rõ tình hình buổi sáng, hỏi xong bà liền cho Lê Ngưng về, ngay cả bữa trưa cũng không giữ nàng lại dùng.
Lê Ngưng nhắc nhở: "Nương, con là con gái ruột của người đó."
Trưởng công chúa đương nhiên biết.
"Một lát nữa ta muốn cùng dì con đi nghe hí khúc, con chắc chắn muốn đi cùng sao?"
Lê Ngưng: "Người coi như con chưa nói gì đi..."
Lê Ngưng từng cùng Trưởng công chúa đi nghe hí khúc, giai điệu ngân nga du dương tuy dễ nghe, nhưng nàng không hiểu rõ ca từ, mỗi lần đều không biết vở kịch đang kể chuyện gì, nghe được một nửa là bắt đầu buồn ngủ.
Trên đường hồi phủ, một bánh xe ngựa bị hỏng, xe chạy rất xóc, cứ lắc lư, khiến Lê Ngưng thấy khó chịu.
Đã cách phủ Trưởng công chúa một đoạn, phía trước không đến được phủ Bùi, phía sau không về được phủ Trưởng công chúa.
Lê Ngưng xuống xe ngựa, bảo người đi sửa trước, đang định tìm một trà lâu nghỉ ngơi một chút thì nghe có người gọi nàng.
"Vĩnh Lạc, vậy mà lại là tỷ."
Trước mặt dừng một chiếc xe ngựa xa hoa, xe ngựa rộng rãi, được hai con tuấn mã kéo, dám dùng xe ngựa phô trương như vậy giữa phố xá sầm uất, ngoài Lê Ngưng ra thì chỉ có Hòa Thục.
Hòa Thục nhìn xe ngựa của Lê Ngưng bị kéo đi, lập tức hiểu ra chuyện gì, nàng ta ngồi trong xe ngựa, nhìn Lê Ngưng từ trên cao xuống, nói bằng giọng điệu ban ơn: "Lên đây đi, ta đưa tỷ về."
Hòa Thục dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với nàng, Lê Ngưng thật sự không muốn lên xe.
Mãi đến khi Đông Tuyết nghe xong thị vệ bẩm báo, ghé vào tai Lê Ngưng nói: "Quận chúa, gần đây không có quán nào để nghỉ ngơi, phải đi bộ một đoạn khá xa."
Giữa trưa nắng gắt mà phải vất vả đi bộ một đoạn đường, hay là ở trong xe ngựa của Hòa Thục ở riêng với nàng ta, Lê Ngưng nhất thời không biết cái nào khổ sở hơn.
Hòa Thục lại thúc giục thêm một câu.
Nhớ tới mỗi lần gây sự với Hòa Thục nàng chưa bao giờ thắng, Lê Ngưng suy nghĩ một chút rồi bước lên bậc đỡ chân.
Hòa Thục trong lòng rất đắc ý, Lê Ngưng lên xe ngựa của nàng ta, nàng ta từ tận đáy lòng cảm thấy bản thân lúc này cao quý hơn Lê Ngưng một bậc.
"Không cần khách sáo, muốn ăn gì cứ tự nhiên."
Hòa Thục chỉ vào mấy đĩa hoa quả bánh ngọt trên bàn.
Lê Ngưng chỉ liếc mắt một cái, nói: "Không cần."
Nàng đã lên xe ngựa của Hòa Thục, nếu còn ăn đồ của Hòa Thục, không biết Hòa Thục sẽ vênh váo trước mặt nàng đến mức nào.
"Không ăn thì thôi." Hòa Thục không quan tâm, đắc ý khoe khoang với Lê Ngưng gần đây nàng ta lại được thứ bảo bối gì.
Nào là váy lụa tay rộng do Hoàng thượng ban thưởng, vòng cổ ngọc trai hồng do Thái hậu ban tặng, còn có vòng tay phượng hoàng bằng thủy tinh do Nhị hoàng tử tặng.
Vòng cổ ngọc và vòng tay, cùng với những bảo thạch khác đều được Hòa Thục đựng trong một chiếc hộp, nàng ta mở hộp lấy ra đưa đến trước mặt Lê Ngưng để Lê Ngưng nhìn cho rõ, còn nàng ta thì nhìn chằm chằm vào biểu cảm của Lê Ngưng, muốn tìm thấy trên đó dấu vết của sự ghen tị.
Lê Ngưng nể mặt nhìn hai lần, ngay cả làm bộ cũng lười.
"Đẹp."
Váy áo của nàng đều được may bằng vải Thục cẩm đắt tiền, châu báu ngọc thạch nàng vốn không hứng thú lắm. Quận chúa duy nhất của phủ Trưởng công chúa, ăn mặc chi tiêu sao có thể kém cỏi hơn công chúa được.
Lê Ngưng không có hứng thú với những thứ Hòa Thục nói, thứ duy nhất nàng hứng thú thì nàng đã có rồi.
Hòa Thục bất mãn với thái độ thờ ơ của Lê Ngưng, những thứ nàng ta nói đều là bảo vật hiếm có trên đời, tại sao Lê Ngưng lại không muốn có? Tại sao không ghen tị với nàng ta?
Nàng ta không cam lòng đưa chiếc hộp lại gần Lê Ngưng thêm chút nữa.
"Những bảo vật này trên đời chỉ có một, tỷ không muốn nhìn thêm vài lần sao?"
Lê Ngưng phiền đến mức không chịu nổi, vừa cầu nguyện mau chóng đến phủ Bùi, vừa đành phải chiều theo ý của Hòa Thục nhìn thêm hai lần, miễn cho Hòa Thục lại làm phiền nàng.
Lần này, Lê Ngưng quả thật sững người, có chút kinh ngạc.
Hòa Thục cuối cùng cũng hài lòng, vẻ mặt đắc ý.
Nàng ta đã nói mà, Lê Ngưng cũng hiếm khi nhìn thấy những thứ này, sao có thể không hâm mộ.
Lê Ngưng do dự hỏi: "Viên ngọc màu hồng bên trong đó, cũng là người nào trong cung tặng cho muội sao?"
"Ngọc màu hồng?" Không biết Lê Ngưng nói viên nào, Hòa Thục mở hộp ra lần nữa, tìm kiếm một chút, "Cái nào?"
Lê Ngưng chỉ vào một viên ngọc hình tròn màu hồng nhạt bị những bảo vật lấp lánh đè ở phía dưới.
Hòa Thục mãi không trả lời, Lê Ngưng còn tưởng nàng ta không biết mình đang chỉ viên nào, đang định đưa tay lại gần hơn để chỉ cho nàng ta xem, không ngờ Hòa Thục lại đột nhiên đóng nắp hộp lại, suýt nữa kẹp vào ngón tay Lê Ngưng.
"Muội làm gì vậy." Lê Ngưng nhịn giận, có chút bực bội.
Vừa muốn khoe khoang trước mặt nàng, lại đột nhiên làm ra hành động như vậy, trước khi đóng lại cũng không nói trước một tiếng.
Hòa Thục không hề áy náy vì suýt nữa kẹp vào tay Lê Ngưng, ngược lại còn cắn ngược lại: "Ta chỉ cho tỷ xem thôi, ai bảo tỷ muốn động tay động chân."
Hòa Thục đã không có ý hối lỗi, nói thêm gì nữa nàng ta cũng sẽ không nhận sai.
Lê Ngưng thở ra một hơi, hỏi lại: "Vậy viên ngọc đó là từ đâu ra?"
Hòa Thục không còn tâm trạng muốn khoe khoang nữa, hai má ửng hồng, ấp úng nói: "Một người bạn tặng."
"Là ai?" Lê Ngưng truy hỏi.
Hòa Thục không hiểu tại sao Lê Ngưng lại phản ứng lớn như vậy, Lê Ngưng càng muốn biết, nàng ta càng không muốn nói.
"Chỉ là một người bạn thôi." Hòa Thục mất kiên nhẫn xua tay, "Nói ra tỷ cũng không quen biết."
Hòa Thục không chịu nói, Lê Ngưng cũng không hỏi nữa, ngồi sang một bên, quyết định cho đến khi xuống xe nàng sẽ không nói thêm một câu nào với Hòa Thục nữa.
Lê Ngưng dựa vào thành xe nhắm mắt nghỉ ngơi, tự mình suy nghĩ.
Vừa rồi nàng nhìn thấy viên ngọc hình tròn màu hồng của Hòa Thục, rất giống với ngọc mai hoa mà Bùi Trác tặng nàng, chất ngọc và độ tròn đều rất giống, chỉ khác nhau về hình dạng.
Bùi Trác từng nói những viên ngọc mai hoa đó là hắn mang về từ Tây Bắc, lúc đó đại quân trở về từ Tây Bắc có rất nhiều người, có lẽ là người nào đó trong số họ tặng cho Hòa Thục cũng nên.
Nhưng bây giờ nam nhân thân thiết nhất với Hòa Thục là Tạ Tử Phi, sao lại có nam nhân khác tặng quà cho nàng ta.
Lê Ngưng trước tiên có thể loại trừ Bùi Trác.
Không chỉ bởi vì những khối ngọc bội của Bùi Trác đều có hình dáng hoa mai, chỉ riêng chuyện trước đó Hòa Thục có ý lấy lòng Bùi Trác nhưng hắn lại tránh né, Lê Ngưng đã có thể khẳng định, Bùi Trác không thể nào tặng ngọc bội cho Hòa Thục.
Nàng còn nhớ, Bùi Trác đã từng đích thân nói với nàng, nếu nàng đồng ý thành thân với hắn, những khối ngọc bội đó đều thuộc về nàng.
*
Mãi cho đến khi tới cổng phủ Bùi, Lê Ngưng và Hòa Thục đều không nói thêm lời nào với nhau.
Sau khi xuống xe, Lê Ngưng định đi vào trong thì Hòa Thục vén rèm xe nhìn bóng lưng nàng, bất mãn nói: "Ta có lòng tốt đưa tỷ về, sao tỷ không nói một lời cảm ơn?"
Lê Ngưng dừng bước, cũng cảm thấy làm vậy quả thật có chút thất lễ.
Nàng không quay đầu lại, dặn dò Đông Tuyết bên cạnh: "Đông Tuyết, thay ta cảm ơn Hòa Thục công chúa đã đưa ta về."
Nàng không cố ý hạ thấp giọng, Hòa Thục tự nhiên cũng nghe thấy lời Lê Ngưng nói.
Đông Tuyết gật đầu vâng mệnh, xách váy chạy vài bước đến bên xe ngựa của Hòa Thục, nói lớn: "Đa tạ Hòa Thục công chúa đã đưa Quận chúa nhà chúng ta trở về."
Hòa Thục: "..."
*
Trời còn chưa tối, Tôn ma ma đã sai người đi nấu thuốc bổ, canh giờ rất chuẩn, lúc bữa tối dọn lên thì thuốc bổ cũng được đưa lên cùng lúc.
Tối nay chỉ có một bát thuốc bổ, Bùi Trác không cần uống, chỉ có Lê Ngưng phải uống.
Trước mắt không có bát thuốc của Bùi Trác để nàng có thể nhờ hắn uống hộ nữa rồi, cho dù có nhờ được, Lê Ngưng cũng không dám để hắn uống nữa.
Bùi Trác thần sắc ung dung ngồi đối diện, cũng không động đũa, cứ như vậy hứng thú nhìn Lê Ngưng uống thuốc.
Lê Ngưng cau mày, hai tay bưng bát thuốc, uống một ngụm lại thè lưỡi ra để xua đi mùi thuốc, uống thuốc cứ như bị tra tấn vậy.
Đợi bát thuốc thấy đáy, Tôn ma ma hài lòng bưng bát lui xuống.
Lê Ngưng vẻ mặt uể oải, đã mất hứng thú với những món ngon trước mắt.
Bùi Trác học theo cách của nàng tối qua, gắp một miếng cá gỡ xương, sau đó gắp vào bát Lê Ngưng.
Lê Ngưng nhìn thoáng qua, cũng không muốn ăn lắm.
"Hôm qua sau khi ta uống thuốc đó rồi ăn một miếng cá, mùi thuốc trong miệng rất nhanh đã tan biến." Bùi Trác nghiêm túc đề nghị, "Quận chúa không ngại thử xem."
Lê Ngưng nào có tin.
Lúc này trong miệng toàn mùi thuốc, ăn cá cũng chẳng ích gì, chỉ làm dính thêm mùi thuốc còn sót lại trên lưỡi mà thôi.
"Nói hươu nói vượn."
"Có phải nói hươu nói vượn hay không, Quận chúa thử một chút sẽ biết."
Lê Ngưng vốn không tin, nhưng Bùi Trác nói chắc chắn như vậy, nàng lại bắt đầu d.a.o động.
Dù sao thì hôm qua hắn cũng đã uống hai bát rồi, thứ đầu tiên ăn cũng đúng là cá.
Chẳng lẽ thật sự như hắn nói, ăn cá này có thể hoàn toàn xua tan mùi thuốc trong miệng?
Lê Ngưng bán tín bán nghi gắp miếng cá lên cắn một miếng.
Miếng cá này cũng không khác gì những miếng cá nàng thường ăn, chỉ là khi nàng nhai, vị tươi ngon của cá tràn ngập khoang miệng, dần dần thay thế mùi vị ban đầu trong miệng.
Lời Bùi Trác nói quả nhiên có đạo lý.
"Thế nào?" Bùi Trác hỏi.
Lê Ngưng cứng miệng không chịu thừa nhận, nói rất miễn cưỡng: "Cũng tạm được, cũng không lợi hại như chàng nói."
Bùi Trác cười không nói, lại gắp cho nàng một miếng cá.
*
Hôm nay cũng coi như bôn ba cả ngày, sau khi tắm rửa xong, Lê Ngưng liền nằm ngay lên giường, đè chăn dưới thân, không chịu ngủ đàng hoàng.
Bùi Trác sau khi đi ra không vội tắt nến, đứng bên giường nhìn Lê Ngưng đang nằm ngủ tùy tiện trên giường.
Nàng nằm ngay chính giữa, chiếm cả chỗ của hắn.
Lê Ngưng cảm nhận được hắn tới, vẫn nhắm mắt, lăn vào trong một chút, rồi từng chút một rút tấm chăn đang đè dưới thân ra.
Nàng nâng eo lên, rút chăn rất khó khăn, rút được một nửa thì trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một bóng đen, Lê Ngưng mở mắt ra, thấy Bùi Trác đang cúi người nhìn nàng chằm chằm.
Bùi Trác vẫn nhớ cuộc trò chuyện của hai người trước khi rời đi vào buổi sáng.
"Quận chúa chẳng phải muốn xem vết thương của ta sao." Bùi Trác một tay chống bên cạnh đầu nàng, nói nhỏ.
Lê Ngưng dừng động tác rút chăn, cẩn thận nhớ lại chuyện xảy ra lúc sáng.
Hình như nàng không nói muốn xem nha...
Bùi Trác không cần câu trả lời của nàng, chỉ là muốn làm vậy nên mới nói ra thôi, hắn một tay đặt lên eo nàng, chân thành mời Lê Ngưng.
"Quận chúa có muốn xem không?"
"Là lỗi của ta." Bùi Trác nói với giọng bất đắc dĩ, "Lỗi tại thân thể ta quá tốt, chỉ uống thêm một bát thuốc bổ đã khí huyết tràn trề, đổi lại là nam nhân nào yếu đuối hơn một chút cũng không đến mức này."
Lê Ngưng nghe được nửa câu đầu liền ngẩng đầu lên, còn tưởng hắn sẽ nói gì, vậy mà lại là mấy lời khoe khoang một cách tự nhiên như vậy, nhất thời có chút khó nói nên lời, nhưng lại không thể không thừa nhận, hắn nói có lý.
Bùi Trác thấy Lê Ngưng không còn chau mày nữa, cong môi cười nói: "Biết trước Quận chúa sẽ đau lòng vì ta, trước đây ta bị thương nên đến tìm người khóc lóc kể khổ mới phải, để Quận chúa thương xót ta một chút."
Nhưng khi đó hắn ở tận Tây Bắc, còn nàng thì ở Hoàng thành, hai người làm sao có thể gặp mặt được.
Nói nhảm, Lê Ngưng nói ra chỗ sơ hở một cách thờ ơ: "Lại không gặp được người."
Bùi Trác hơi sững sờ, không ngờ Lê Ngưng lại chú ý đến việc hai người không gặp được nhau.
Vậy là nàng thật sự sẽ thương xót hắn?
Ngay sau đó Lê Ngưng cũng phát hiện ra, điều đầu tiên nàng phản bác lại là chỗ sơ hở rõ ràng nhất trong lời hắn, mà quên phủ nhận ý thực sự của hắn.
Hai người đều kịp phản ứng, lại cùng im lặng không nói.
Căn phòng yên tĩnh, có thứ gì đó quấn quýt quanh hai người, khiến không khí trở nên oi bức.
"Nếu đã như vậy—" Bùi Trác chớp chớp mắt, không biết là nói đùa hay thăm dò, hắn hỏi, "Bây giờ cho Quận chúa xem?"
Vừa nói, hắn vừa nhìn chằm chằm Lê Ngưng, tay đặt lên cúc áo, làm ra vẻ muốn cởi áo.
"Ai, ai nói muốn xem!" Lê Ngưng đỏ mặt từ chối.
Bị hắn làm cho phân tâm như vậy, Lê Ngưng không còn để ý đến việc tự trách bản thân nữa, vội vàng đẩy hắn ra ngoài.
"Không đi làm việc nữa là chàng muộn giờ đấy."
*
Tôn ma ma đem chuyện sáng nay bẩm báo cho Trưởng công chúa. Trưởng công chúa biết chuyện liền cho gọi Lê Ngưng quay về.
Trưởng công chúa lần này xem như là làm khéo thành vụng, không ngờ thiếu niên lang thân cường thể kiện, căn bản không cần dùng thuốc bổ gì cả.
Bà cũng nghe nói, khi ấy Lê Ngưng hoảng hốt lo sợ đến mức nào. Lúc gặp Lê Ngưng, Trưởng công chúa thật sự nhịn không được, hận sắt không thành thép nói: "Sao con lại vô dụng đến vậy, chỉ vài giọt m.á.u đã dọa con thành ra như thế."
Trưởng công chúa bắt đầu lôi chuyện cũ ra nói: "Trước kia đã bảo con phải chăm chỉ rèn luyện thân thể, con chỉ mới động đậy vài cái đã không chịu, va vào đâu một chút là bắt đầu ứa nước mắt. Nếu như chịu nghe lời ta, đâu đến nỗi hôm nay thấy chút m.á.u đã chẳng còn chút chủ kiến nào."
Lê Ngưng nhỏ giọng phản bác: "Hai chuyện này có liên quan gì đâu, chảy m.á.u vốn là chuyện rất nghiêm trọng mà."
Trừ mỗi tháng đều phải trải qua chuyện nguyệt sự, nàng sớm đã quen rồi, còn những tình huống chảy m.á.u khác, đối với nàng mà nói đều rất nghiêm trọng.
"Con cho rằng người nào cũng đều yếu ớt như con sao?" Trưởng công chúa lạnh lùng hỏi.
Lê Ngưng không nói nữa.
"Thôi vậy." Bây giờ nói những chuyện này cũng chẳng ích gì, Trưởng công chúa bèn bảo Tôn ma ma sau này không cần sắc thuốc bổ cho Bùi Trác nữa.
"Vậy con..." Lê Ngưng nhỏ giọng thăm dò, "Con cũng không muốn uống, có thể hay không..."
Trưởng công chúa cầm chén trà lên nhấp một ngụm, nói bằng giọng điệu không cho phép từ chối: "Không được."
Lê Ngưng dám giận mà không dám nói, bất mãn lầm bầm vài câu.
Trưởng công chúa gọi Lê Ngưng đến vốn chỉ là muốn hỏi rõ tình hình buổi sáng, hỏi xong bà liền cho Lê Ngưng về, ngay cả bữa trưa cũng không giữ nàng lại dùng.
Lê Ngưng nhắc nhở: "Nương, con là con gái ruột của người đó."
Trưởng công chúa đương nhiên biết.
"Một lát nữa ta muốn cùng dì con đi nghe hí khúc, con chắc chắn muốn đi cùng sao?"
Lê Ngưng: "Người coi như con chưa nói gì đi..."
Lê Ngưng từng cùng Trưởng công chúa đi nghe hí khúc, giai điệu ngân nga du dương tuy dễ nghe, nhưng nàng không hiểu rõ ca từ, mỗi lần đều không biết vở kịch đang kể chuyện gì, nghe được một nửa là bắt đầu buồn ngủ.
Trên đường hồi phủ, một bánh xe ngựa bị hỏng, xe chạy rất xóc, cứ lắc lư, khiến Lê Ngưng thấy khó chịu.
Đã cách phủ Trưởng công chúa một đoạn, phía trước không đến được phủ Bùi, phía sau không về được phủ Trưởng công chúa.
Lê Ngưng xuống xe ngựa, bảo người đi sửa trước, đang định tìm một trà lâu nghỉ ngơi một chút thì nghe có người gọi nàng.
"Vĩnh Lạc, vậy mà lại là tỷ."
Trước mặt dừng một chiếc xe ngựa xa hoa, xe ngựa rộng rãi, được hai con tuấn mã kéo, dám dùng xe ngựa phô trương như vậy giữa phố xá sầm uất, ngoài Lê Ngưng ra thì chỉ có Hòa Thục.
Hòa Thục nhìn xe ngựa của Lê Ngưng bị kéo đi, lập tức hiểu ra chuyện gì, nàng ta ngồi trong xe ngựa, nhìn Lê Ngưng từ trên cao xuống, nói bằng giọng điệu ban ơn: "Lên đây đi, ta đưa tỷ về."
Hòa Thục dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với nàng, Lê Ngưng thật sự không muốn lên xe.
Mãi đến khi Đông Tuyết nghe xong thị vệ bẩm báo, ghé vào tai Lê Ngưng nói: "Quận chúa, gần đây không có quán nào để nghỉ ngơi, phải đi bộ một đoạn khá xa."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giữa trưa nắng gắt mà phải vất vả đi bộ một đoạn đường, hay là ở trong xe ngựa của Hòa Thục ở riêng với nàng ta, Lê Ngưng nhất thời không biết cái nào khổ sở hơn.
Hòa Thục lại thúc giục thêm một câu.
Nhớ tới mỗi lần gây sự với Hòa Thục nàng chưa bao giờ thắng, Lê Ngưng suy nghĩ một chút rồi bước lên bậc đỡ chân.
Hòa Thục trong lòng rất đắc ý, Lê Ngưng lên xe ngựa của nàng ta, nàng ta từ tận đáy lòng cảm thấy bản thân lúc này cao quý hơn Lê Ngưng một bậc.
"Không cần khách sáo, muốn ăn gì cứ tự nhiên."
Hòa Thục chỉ vào mấy đĩa hoa quả bánh ngọt trên bàn.
Lê Ngưng chỉ liếc mắt một cái, nói: "Không cần."
Nàng đã lên xe ngựa của Hòa Thục, nếu còn ăn đồ của Hòa Thục, không biết Hòa Thục sẽ vênh váo trước mặt nàng đến mức nào.
"Không ăn thì thôi." Hòa Thục không quan tâm, đắc ý khoe khoang với Lê Ngưng gần đây nàng ta lại được thứ bảo bối gì.
Nào là váy lụa tay rộng do Hoàng thượng ban thưởng, vòng cổ ngọc trai hồng do Thái hậu ban tặng, còn có vòng tay phượng hoàng bằng thủy tinh do Nhị hoàng tử tặng.
Vòng cổ ngọc và vòng tay, cùng với những bảo thạch khác đều được Hòa Thục đựng trong một chiếc hộp, nàng ta mở hộp lấy ra đưa đến trước mặt Lê Ngưng để Lê Ngưng nhìn cho rõ, còn nàng ta thì nhìn chằm chằm vào biểu cảm của Lê Ngưng, muốn tìm thấy trên đó dấu vết của sự ghen tị.
Lê Ngưng nể mặt nhìn hai lần, ngay cả làm bộ cũng lười.
"Đẹp."
Váy áo của nàng đều được may bằng vải Thục cẩm đắt tiền, châu báu ngọc thạch nàng vốn không hứng thú lắm. Quận chúa duy nhất của phủ Trưởng công chúa, ăn mặc chi tiêu sao có thể kém cỏi hơn công chúa được.
Lê Ngưng không có hứng thú với những thứ Hòa Thục nói, thứ duy nhất nàng hứng thú thì nàng đã có rồi.
Hòa Thục bất mãn với thái độ thờ ơ của Lê Ngưng, những thứ nàng ta nói đều là bảo vật hiếm có trên đời, tại sao Lê Ngưng lại không muốn có? Tại sao không ghen tị với nàng ta?
Nàng ta không cam lòng đưa chiếc hộp lại gần Lê Ngưng thêm chút nữa.
"Những bảo vật này trên đời chỉ có một, tỷ không muốn nhìn thêm vài lần sao?"
Lê Ngưng phiền đến mức không chịu nổi, vừa cầu nguyện mau chóng đến phủ Bùi, vừa đành phải chiều theo ý của Hòa Thục nhìn thêm hai lần, miễn cho Hòa Thục lại làm phiền nàng.
Lần này, Lê Ngưng quả thật sững người, có chút kinh ngạc.
Hòa Thục cuối cùng cũng hài lòng, vẻ mặt đắc ý.
Nàng ta đã nói mà, Lê Ngưng cũng hiếm khi nhìn thấy những thứ này, sao có thể không hâm mộ.
Lê Ngưng do dự hỏi: "Viên ngọc màu hồng bên trong đó, cũng là người nào trong cung tặng cho muội sao?"
"Ngọc màu hồng?" Không biết Lê Ngưng nói viên nào, Hòa Thục mở hộp ra lần nữa, tìm kiếm một chút, "Cái nào?"
Lê Ngưng chỉ vào một viên ngọc hình tròn màu hồng nhạt bị những bảo vật lấp lánh đè ở phía dưới.
Hòa Thục mãi không trả lời, Lê Ngưng còn tưởng nàng ta không biết mình đang chỉ viên nào, đang định đưa tay lại gần hơn để chỉ cho nàng ta xem, không ngờ Hòa Thục lại đột nhiên đóng nắp hộp lại, suýt nữa kẹp vào ngón tay Lê Ngưng.
"Muội làm gì vậy." Lê Ngưng nhịn giận, có chút bực bội.
Vừa muốn khoe khoang trước mặt nàng, lại đột nhiên làm ra hành động như vậy, trước khi đóng lại cũng không nói trước một tiếng.
Hòa Thục không hề áy náy vì suýt nữa kẹp vào tay Lê Ngưng, ngược lại còn cắn ngược lại: "Ta chỉ cho tỷ xem thôi, ai bảo tỷ muốn động tay động chân."
Hòa Thục đã không có ý hối lỗi, nói thêm gì nữa nàng ta cũng sẽ không nhận sai.
Lê Ngưng thở ra một hơi, hỏi lại: "Vậy viên ngọc đó là từ đâu ra?"
Hòa Thục không còn tâm trạng muốn khoe khoang nữa, hai má ửng hồng, ấp úng nói: "Một người bạn tặng."
"Là ai?" Lê Ngưng truy hỏi.
Hòa Thục không hiểu tại sao Lê Ngưng lại phản ứng lớn như vậy, Lê Ngưng càng muốn biết, nàng ta càng không muốn nói.
"Chỉ là một người bạn thôi." Hòa Thục mất kiên nhẫn xua tay, "Nói ra tỷ cũng không quen biết."
Hòa Thục không chịu nói, Lê Ngưng cũng không hỏi nữa, ngồi sang một bên, quyết định cho đến khi xuống xe nàng sẽ không nói thêm một câu nào với Hòa Thục nữa.
Lê Ngưng dựa vào thành xe nhắm mắt nghỉ ngơi, tự mình suy nghĩ.
Vừa rồi nàng nhìn thấy viên ngọc hình tròn màu hồng của Hòa Thục, rất giống với ngọc mai hoa mà Bùi Trác tặng nàng, chất ngọc và độ tròn đều rất giống, chỉ khác nhau về hình dạng.
Bùi Trác từng nói những viên ngọc mai hoa đó là hắn mang về từ Tây Bắc, lúc đó đại quân trở về từ Tây Bắc có rất nhiều người, có lẽ là người nào đó trong số họ tặng cho Hòa Thục cũng nên.
Nhưng bây giờ nam nhân thân thiết nhất với Hòa Thục là Tạ Tử Phi, sao lại có nam nhân khác tặng quà cho nàng ta.
Lê Ngưng trước tiên có thể loại trừ Bùi Trác.
Không chỉ bởi vì những khối ngọc bội của Bùi Trác đều có hình dáng hoa mai, chỉ riêng chuyện trước đó Hòa Thục có ý lấy lòng Bùi Trác nhưng hắn lại tránh né, Lê Ngưng đã có thể khẳng định, Bùi Trác không thể nào tặng ngọc bội cho Hòa Thục.
Nàng còn nhớ, Bùi Trác đã từng đích thân nói với nàng, nếu nàng đồng ý thành thân với hắn, những khối ngọc bội đó đều thuộc về nàng.
*
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mãi cho đến khi tới cổng phủ Bùi, Lê Ngưng và Hòa Thục đều không nói thêm lời nào với nhau.
Sau khi xuống xe, Lê Ngưng định đi vào trong thì Hòa Thục vén rèm xe nhìn bóng lưng nàng, bất mãn nói: "Ta có lòng tốt đưa tỷ về, sao tỷ không nói một lời cảm ơn?"
Lê Ngưng dừng bước, cũng cảm thấy làm vậy quả thật có chút thất lễ.
Nàng không quay đầu lại, dặn dò Đông Tuyết bên cạnh: "Đông Tuyết, thay ta cảm ơn Hòa Thục công chúa đã đưa ta về."
Nàng không cố ý hạ thấp giọng, Hòa Thục tự nhiên cũng nghe thấy lời Lê Ngưng nói.
Đông Tuyết gật đầu vâng mệnh, xách váy chạy vài bước đến bên xe ngựa của Hòa Thục, nói lớn: "Đa tạ Hòa Thục công chúa đã đưa Quận chúa nhà chúng ta trở về."
Hòa Thục: "..."
*
Trời còn chưa tối, Tôn ma ma đã sai người đi nấu thuốc bổ, canh giờ rất chuẩn, lúc bữa tối dọn lên thì thuốc bổ cũng được đưa lên cùng lúc.
Tối nay chỉ có một bát thuốc bổ, Bùi Trác không cần uống, chỉ có Lê Ngưng phải uống.
Trước mắt không có bát thuốc của Bùi Trác để nàng có thể nhờ hắn uống hộ nữa rồi, cho dù có nhờ được, Lê Ngưng cũng không dám để hắn uống nữa.
Bùi Trác thần sắc ung dung ngồi đối diện, cũng không động đũa, cứ như vậy hứng thú nhìn Lê Ngưng uống thuốc.
Lê Ngưng cau mày, hai tay bưng bát thuốc, uống một ngụm lại thè lưỡi ra để xua đi mùi thuốc, uống thuốc cứ như bị tra tấn vậy.
Đợi bát thuốc thấy đáy, Tôn ma ma hài lòng bưng bát lui xuống.
Lê Ngưng vẻ mặt uể oải, đã mất hứng thú với những món ngon trước mắt.
Bùi Trác học theo cách của nàng tối qua, gắp một miếng cá gỡ xương, sau đó gắp vào bát Lê Ngưng.
Lê Ngưng nhìn thoáng qua, cũng không muốn ăn lắm.
"Hôm qua sau khi ta uống thuốc đó rồi ăn một miếng cá, mùi thuốc trong miệng rất nhanh đã tan biến." Bùi Trác nghiêm túc đề nghị, "Quận chúa không ngại thử xem."
Lê Ngưng nào có tin.
Lúc này trong miệng toàn mùi thuốc, ăn cá cũng chẳng ích gì, chỉ làm dính thêm mùi thuốc còn sót lại trên lưỡi mà thôi.
"Nói hươu nói vượn."
"Có phải nói hươu nói vượn hay không, Quận chúa thử một chút sẽ biết."
Lê Ngưng vốn không tin, nhưng Bùi Trác nói chắc chắn như vậy, nàng lại bắt đầu d.a.o động.
Dù sao thì hôm qua hắn cũng đã uống hai bát rồi, thứ đầu tiên ăn cũng đúng là cá.
Chẳng lẽ thật sự như hắn nói, ăn cá này có thể hoàn toàn xua tan mùi thuốc trong miệng?
Lê Ngưng bán tín bán nghi gắp miếng cá lên cắn một miếng.
Miếng cá này cũng không khác gì những miếng cá nàng thường ăn, chỉ là khi nàng nhai, vị tươi ngon của cá tràn ngập khoang miệng, dần dần thay thế mùi vị ban đầu trong miệng.
Lời Bùi Trác nói quả nhiên có đạo lý.
"Thế nào?" Bùi Trác hỏi.
Lê Ngưng cứng miệng không chịu thừa nhận, nói rất miễn cưỡng: "Cũng tạm được, cũng không lợi hại như chàng nói."
Bùi Trác cười không nói, lại gắp cho nàng một miếng cá.
*
Hôm nay cũng coi như bôn ba cả ngày, sau khi tắm rửa xong, Lê Ngưng liền nằm ngay lên giường, đè chăn dưới thân, không chịu ngủ đàng hoàng.
Bùi Trác sau khi đi ra không vội tắt nến, đứng bên giường nhìn Lê Ngưng đang nằm ngủ tùy tiện trên giường.
Nàng nằm ngay chính giữa, chiếm cả chỗ của hắn.
Lê Ngưng cảm nhận được hắn tới, vẫn nhắm mắt, lăn vào trong một chút, rồi từng chút một rút tấm chăn đang đè dưới thân ra.
Nàng nâng eo lên, rút chăn rất khó khăn, rút được một nửa thì trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một bóng đen, Lê Ngưng mở mắt ra, thấy Bùi Trác đang cúi người nhìn nàng chằm chằm.
Bùi Trác vẫn nhớ cuộc trò chuyện của hai người trước khi rời đi vào buổi sáng.
"Quận chúa chẳng phải muốn xem vết thương của ta sao." Bùi Trác một tay chống bên cạnh đầu nàng, nói nhỏ.
Lê Ngưng dừng động tác rút chăn, cẩn thận nhớ lại chuyện xảy ra lúc sáng.
Hình như nàng không nói muốn xem nha...
Bùi Trác không cần câu trả lời của nàng, chỉ là muốn làm vậy nên mới nói ra thôi, hắn một tay đặt lên eo nàng, chân thành mời Lê Ngưng.
"Quận chúa có muốn xem không?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro