Gả Cho Nhân Vật Phản Diện

Chương 22

Bố Đinh Lưu Li

2024-08-31 05:15:31

Khi Ngu Linh Tê nghĩ Ninh Ân sẽ dùng mọi cách để cứu sống con chó sói kia, lại nghe thấy một tiếng răng rắc vang lên, hắn không chút do dự bóp nát xương của con chó sói kia.

Chú chó sió đáng thương kia thậm chí còn chưa kịp nức nở một tiếng nào.

Ngu Linh Tê không thể tưởng tượng được, nàng thấy rất sợ hãi, run rẩy hỏi: “Không phải Vương gia thích nhất con chó săn này sao? Vì sao lại…”

Ninh Ân vuốt mắt cho nó đóng lại, từ từ lau tay nói: “Nó không sống nổi, hơi tàn thế này chỉ càng đau khổ hơn.”

Biết rõ tâm tư Ninh Ân vặn vẹo, không chút tiếc thương đối với sinh mệnh, nhưng Ngu Linh Tê vẫn không nén được thương xót.

Nàng quá yếu ớt và đầy bệnh tật, hàng ngày nàng đều sống vì mong muốn của những người thân yêu đã chết của nàng, về cơ bản không khác gì một con chó sói bị thương.

Có rất nhiều chuyện nàng muốn hỏi Ninh Ân, nàng vừa yếu ớt vừa vô dụng như thế, vì sao hắn không giết chết nàng đi?

Giống như, cách hắn đã giết chết chó săn của mình.

Thắc mắc này theo chân nàng đến tận lúc chết, cũng không tìm được đáp án.

Mà bây giờ, nhìn thấy mọi thứ trước mắt này, trong lòng Ngu Linh Tê lại có chút mơ hồ không hiểu được.

Là một kẻ điên có thể không đổi sắc giết chết con thú mình thích, cũng đã từng liều mạng bảo vệ một con mèo hoang.

Ngu Linh Tê khoác một lớp lông vũ dưới ánh đèn màu vàng cam, mím môi hỏi: "Có phải vì con mèo này mà ngươi không theo kịp xe ngựa của ta?"

Ninh Ân rũ mắt, ngầm thừa nhận.

Sau một lúc lâu Ngu Linh Tê không thấy hắn nói gì, đi hai bước vào bên trong cánh cửa, dừng lại.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nàng không xoay người, phân phó thị vệ: “Đưa người này vào cho ta.”

Ở một góc độ nàng không nhìn thấy được, thiếu niên với gương mặt tái nhợt nhẹ nhàng cong môi.

Bọn thị vệ đỡ Ninh Ân vào cửa hông, tìm một nơi sạch sẽ và hẻo lánh trong căn phòng cho hắn nằm xuống.

“Gần đến cửa ải cuối năm, nếu trước phủ có người chết rét, vẫn là xui xẻo.”

Ngu Linh Tê dặn dò thị vệ trực đêm ngoài cửa: “Cha huynh bận rộn việc chính sự, nương còn bệnh, những chuyện nhỏ này do ta làm chủ, không cần làm phiền họ.”

Thị vệ vội vàng chắp tay nói: “Vâng.”

Ngu Linh Tê quan sát đồ đạc trang trí trong phòng.

Trong phòng chỉ có một bàn một ghế và một chiếc giường nệm cũ, bên cạnh giường đặt một cái bình phong đã hư một chút, đơn giản nhỏ bé, nhưng được ở chỗ sạch sẽ ngăn nắp, dư sức ẩn nấp dưỡng thương, chỉ là không quá ấm áp.

Thiếu niên nằm trên giường cứng, mặt còn trắng bệch tái nhợt, chỉ có đôi mắt còn ẩn giấu một chút quật cường sáng ngời.

Con mèo hoang nhỏ được hắn cứu kia co ro rúc lại ở góc tường, khẽ kêu.

Ngu Linh Tê ngồi cúi xuống, đôi tay trắng nõn nhẹ nhàng vuốt ve lông ướt đẫm tuyết của con mèo đang hoảng sợ, gãi gãi cằm nó, con mèo kia nhanh chóng ngừng kêu, thậm chí còn tham lam cọ lòng bàn tay của nàng.

“Đi lấy hai bộ chăn tới, làm một cái ổ cho mèo nhỏ.”

Khóe miệng Ngu Linh Tê nở một nụ cười nhẹ, nhưng lại rất nhanh hạ xuống, liếc mắt nhìn Ninh Ân đang nằm trên giường: “Đừng để nó chết lạnh.”

Người hầu đương nhiên biết ý trong lời nói của nàng, bận rộn đi sắp xếp.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ngọn đèn dầu mờ tối, ánh mắt yếu ớt của Ninh Ân luôn dừng trên người Ngu Linh Tê.

Môi hắn giật giật như đang muốn nói gì.

Nhưng Ngu Linh Tê đứng dậy ngăn lời hắn muốn nói, chiếc khăn lông thỏ làm cho khuôn mặt của nàng càng thêm tinh xảo quyến rũ, lạnh nhạt nói: “Ta không thể giữ ngươi lại, sau khi tuyết ngừng rơi ngươi tìm chỗ đi đi, tóm lại đừng nhờ cậy ở lại đây.”

Vì vậy hầu kết Ninh Ân giật giật, mắt rũ xuống, mím chặt đôi môi tái nhợt.

Ngu Linh Tê không nói gì nữa, xoay người bước ra khỏi phòng.

Sau lưng nàng, hơn mười người hầu đốt đèn đi theo, ở trong gió tuyết tạo nên một dòng ánh sáng lóa mắt.

Ninh Ân nhìn thân hình duyên dáng kiêu ngạo mà cao quý ở ngoài cửa dần dần đi xa, u ám, cuối cùng chỉ để lại bóng tối tĩnh lặng.

Ánh mắt hắn giống như bị nhuộm bởi đêm đen, nhìn không thấy đáy.

Cho dù trong lòng hắn có chuẩn bị, nhưng vừa rồi ở dưới mái hiên nhìn thấy dung nhan nàng dưới khăn che mặt, vẫn khó nén kinh ngạc.

Ở Dục Giới Tiên Đô, hắn gặp không ít mỹ nhân, nhưng mà đều là chim nhốt trong lồng, che đậy thật dày son phấn cũng khó che được mùi vị phong trần, không đẹp sạch sẽ tự nhiên giống như nàng, không trang điểm cũng có thể làm cho muôn vàn ánh đèn lu mờ ảm đạm.

Hình như nàng không thích mình, Ninh Ân có thể cảm nhận được.

Đến nay hắn vẫn không hiểu mâu thuẫn của nàng từ đâu đến, mỗi lần nàng nhìn sang với ánh mắt phức tạp, giống như xuyên qua hắn nhìn một bóng hình người khác.

Muốn ở lại bên nàng lâu dài, sợ rằng càng khó hơn so với tưởng tượng.

Đang suy nghĩ kế hoạch tiếp theo như thế nào, lại nghe thấy tiếng bước chân dồn dập ngoài cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Gả Cho Nhân Vật Phản Diện

Số ký tự: 0