Chương 29
Bố Đinh Lưu Li
2024-08-31 05:15:31
Dường như Ninh Ân nhìn thấy sự khó xử của nàng, hắn khó khăn nói: "Tuy rằng ta muốn ở lại bên cạnh tiểu thư lâu hơn, báo đáp ân tình, nhưng ta cũng không nên làm tiểu thư cảm thấy khó xử.”
Ngu Linh Tê hơi ngạc nhiên, hắn trở nên nhạy cảm như vậy từ khi nào?
Nhưng thà rời đi sớm mấy ngày cũng tốt, đỡ cho bản thân phải nhìn thấy hắn sẽ nhớ tới duyên nợ kiếp trước.
Huống chi, thân phận Hoàng tử của Ninh Ân quá mức nguy hiểm, nếu không cẩn thận sẽ làm Ngu gia bị cuốn vào tranh đấu giữa các phe phái, nàng vốn không nghĩ đến việc giữ hắn ở đây lâu.
Ngu Linh Tê nâng cánh tay hắn lên, nàng nói: "Chào từ biệt thì chào từ biệt, quỳ gối làm gì? Ngươi đứng là được rồi.”
Ninh Ân quỳ xuống, nàng chịu không nổi.
Nàng có thể trách hắn hận hắn, nhưng duy nhất nàng sẽ không làm nhục hắn.
"Ta tự biết thân phận thấp kém của mình, nhận ơn cứu mạng của tiểu thư, đáng lẽ ra ta nên làm đầy tớ hầu hạ bên người tiểu thư cả đời, vốn nên đền ơn đáp nghĩa, nhưng...”
Ninh Ân liếc nhìn Ngu Linh Tê, lại nhanh chóng rũ mắt xuống.
Cái liếc mắt kia thật sự vừa cô đơn vừa đáng thương, môi mím chặt không có huyết sắc, kiên nhẫn nói: "Nhưng ta là nô lệ trốn khỏi đấu trường thú, càng thấp kém hơn so với nô bộc hạng bét, tiểu thư không muốn giữ ta lại cũng là phải thôi. Ta đã làm phiền tiểu thư lâu quá rồi, cái gì ta cũng không có, ngay cả tính mạng này đều là tiểu thư cho, ngoại trừ quỳ gối, ta thật sự không biết nên cảm tạ ân tình sâu nặng này với tiểu thư thế nào.”
"Ngươi…” Trái tim Ngu Linh Tê lay động, nàng nghiêng đầu đánh giá Ninh Ân.
Bộ dạng hắn của bây giờ rất không cam lòng và đáng thương, quả thật cùng với kẻ điên cuồng độc tài và khát máu ở đời trước là hai người hoàn toàn khác nhau!
Sự oán giận và thành kiến trong lòng bị phá hủy hết lần này đến lần khác, cuối cùng Ngu Linh Tê cũng nhẹ giọng gọi Hồ Đào vào cửa: "Chuẩn bị thêm bộ xiêm y còn dư lại đây, một ít lương khô và đồ ăn bằng bột mì, đưa cho hắn mang đi.”
Nhưng Ninh Ân không chịu nhận.
"Mặc dù ta là một nô lệ, nhưng không phải kẻ ăn xin.”
Ngập ngừng một chút, Ninh Ân nhìn con mèo nhỏ đang ngủ say trên giường: "Chỉ là con mèo này, xin tiểu thư tìm một người chủ khác nhận nuôi nó.”
Ngu Linh Tê hỏi: "Vì sao? Ngươi không thích nó à?”
Ninh Ân nhẹ nhàng lắc đầu, dáng vẻ một thiếu niên quật cường nói: "Ta không có nhà để về, không thể để nó theo ta lang thang chịu khổ.”
Biết rằng về sau Ninh Ân sẽ thống trị thiên hạ, nhưng trong lòng Ngu Linh Tê vẫn có chút hụt hẫng.
Rõ ràng bản thân không làm gì sai, bỗng dưng sinh ra một tia khó xử.
"Ta đi đây, tiểu thư bảo trọng.”
Ninh Ân ho khan một tiếng, chịu đựng đau đớn kiên nhẫn cúi đầu hành lễ, khi đứng thẳng người lại, cả khuôn mặt đều trắng bệch.
Hắn che lại vết thương trên ngực, xoay người đi về phía góc cửa đối diện. Mặc dù đã kiệt sức nhưng hắn vẫn thẳng lưng, nhưng bước chân của hắn vô cùng trống rỗng, nhìn qua rất yếu ớt và đáng thương.
Không hiểu sao, hắn làm theo ý nàng nhưng Ngu Linh Tê lại không thấy nhẹ nhõm như trong tưởng tượng.
Nàng nhìn bóng lưng đơn bạc, tiêu điều của Ninh Ân, trong mắt ánh lên tia do dự, nhưng chỉ trong chớp mắt lại bị nàng đè ép xuống.
Dù sao khi vết thương lành lặn cũng phải đi, rời đi sớm hay lâu mấy ngày cũng không khác chút nào.
Một lúc lâu không có động tĩnh gì.
Ngu Linh Tê dừng chân, đang do dự không biết hắn đã đi chưa, thì nàng đột nhiên nghe thấy một tiếng ngã xuống đất "Rầm" một cách nặng nề từ phía sau.
Tiếp đó truyền đến tiếng thị nữ kêu lên: "Tiểu thư, hình như hắn ngất rồi!”
Ngu Linh Tê kinh ngạc quay đầu lại.
Ninh Ân ở đời này yếu ớt như vậy sao!
...
Ninh Ân nằm trên giường, sắc mặt tệ như người chết.
Đại phu bắt mạch hồi lâu, cau mày nói: "Mạch tượng rất yếu, ngay cả thân thể làm bằng sắt cũng không chịu nổi dày vò như vậy.”
Nếu không phải lão đại phu là người đáng tin cậy, ngay cả ông ấy cũng bày ra vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng thì có thể Ngu Linh Tê sẽ nghi ngờ có phải là Ninh Ân giả vờ bất tỉnh hay không.
Nàng hỏi: "Hắn đã tĩnh dưỡng trong phủ hơn nửa tháng, uống thuốc không ngừng, tại sao vết thương của hắn không thấy chuyển biến tốt một chút nào hết vậy?”
"Thật ra, mạch tượng này cực kỳ kém, lão phu cũng chưa từng thấy qua.”
Lão đại phu nhíu mày: "Vết thương bên ngoài hồi phục tốt, nhưng tổn thương bên trong lại chưa lành, để xương cốt hồi phục cũng phải một trăm ngày!”
Một trăm ngày? Vậy chẳng phải chờ tới đầu xuân năm sau mới có thể khỏi hẳn?
Ngu Linh Tê hơi ngạc nhiên, hắn trở nên nhạy cảm như vậy từ khi nào?
Nhưng thà rời đi sớm mấy ngày cũng tốt, đỡ cho bản thân phải nhìn thấy hắn sẽ nhớ tới duyên nợ kiếp trước.
Huống chi, thân phận Hoàng tử của Ninh Ân quá mức nguy hiểm, nếu không cẩn thận sẽ làm Ngu gia bị cuốn vào tranh đấu giữa các phe phái, nàng vốn không nghĩ đến việc giữ hắn ở đây lâu.
Ngu Linh Tê nâng cánh tay hắn lên, nàng nói: "Chào từ biệt thì chào từ biệt, quỳ gối làm gì? Ngươi đứng là được rồi.”
Ninh Ân quỳ xuống, nàng chịu không nổi.
Nàng có thể trách hắn hận hắn, nhưng duy nhất nàng sẽ không làm nhục hắn.
"Ta tự biết thân phận thấp kém của mình, nhận ơn cứu mạng của tiểu thư, đáng lẽ ra ta nên làm đầy tớ hầu hạ bên người tiểu thư cả đời, vốn nên đền ơn đáp nghĩa, nhưng...”
Ninh Ân liếc nhìn Ngu Linh Tê, lại nhanh chóng rũ mắt xuống.
Cái liếc mắt kia thật sự vừa cô đơn vừa đáng thương, môi mím chặt không có huyết sắc, kiên nhẫn nói: "Nhưng ta là nô lệ trốn khỏi đấu trường thú, càng thấp kém hơn so với nô bộc hạng bét, tiểu thư không muốn giữ ta lại cũng là phải thôi. Ta đã làm phiền tiểu thư lâu quá rồi, cái gì ta cũng không có, ngay cả tính mạng này đều là tiểu thư cho, ngoại trừ quỳ gối, ta thật sự không biết nên cảm tạ ân tình sâu nặng này với tiểu thư thế nào.”
"Ngươi…” Trái tim Ngu Linh Tê lay động, nàng nghiêng đầu đánh giá Ninh Ân.
Bộ dạng hắn của bây giờ rất không cam lòng và đáng thương, quả thật cùng với kẻ điên cuồng độc tài và khát máu ở đời trước là hai người hoàn toàn khác nhau!
Sự oán giận và thành kiến trong lòng bị phá hủy hết lần này đến lần khác, cuối cùng Ngu Linh Tê cũng nhẹ giọng gọi Hồ Đào vào cửa: "Chuẩn bị thêm bộ xiêm y còn dư lại đây, một ít lương khô và đồ ăn bằng bột mì, đưa cho hắn mang đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng Ninh Ân không chịu nhận.
"Mặc dù ta là một nô lệ, nhưng không phải kẻ ăn xin.”
Ngập ngừng một chút, Ninh Ân nhìn con mèo nhỏ đang ngủ say trên giường: "Chỉ là con mèo này, xin tiểu thư tìm một người chủ khác nhận nuôi nó.”
Ngu Linh Tê hỏi: "Vì sao? Ngươi không thích nó à?”
Ninh Ân nhẹ nhàng lắc đầu, dáng vẻ một thiếu niên quật cường nói: "Ta không có nhà để về, không thể để nó theo ta lang thang chịu khổ.”
Biết rằng về sau Ninh Ân sẽ thống trị thiên hạ, nhưng trong lòng Ngu Linh Tê vẫn có chút hụt hẫng.
Rõ ràng bản thân không làm gì sai, bỗng dưng sinh ra một tia khó xử.
"Ta đi đây, tiểu thư bảo trọng.”
Ninh Ân ho khan một tiếng, chịu đựng đau đớn kiên nhẫn cúi đầu hành lễ, khi đứng thẳng người lại, cả khuôn mặt đều trắng bệch.
Hắn che lại vết thương trên ngực, xoay người đi về phía góc cửa đối diện. Mặc dù đã kiệt sức nhưng hắn vẫn thẳng lưng, nhưng bước chân của hắn vô cùng trống rỗng, nhìn qua rất yếu ớt và đáng thương.
Không hiểu sao, hắn làm theo ý nàng nhưng Ngu Linh Tê lại không thấy nhẹ nhõm như trong tưởng tượng.
Nàng nhìn bóng lưng đơn bạc, tiêu điều của Ninh Ân, trong mắt ánh lên tia do dự, nhưng chỉ trong chớp mắt lại bị nàng đè ép xuống.
Dù sao khi vết thương lành lặn cũng phải đi, rời đi sớm hay lâu mấy ngày cũng không khác chút nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một lúc lâu không có động tĩnh gì.
Ngu Linh Tê dừng chân, đang do dự không biết hắn đã đi chưa, thì nàng đột nhiên nghe thấy một tiếng ngã xuống đất "Rầm" một cách nặng nề từ phía sau.
Tiếp đó truyền đến tiếng thị nữ kêu lên: "Tiểu thư, hình như hắn ngất rồi!”
Ngu Linh Tê kinh ngạc quay đầu lại.
Ninh Ân ở đời này yếu ớt như vậy sao!
...
Ninh Ân nằm trên giường, sắc mặt tệ như người chết.
Đại phu bắt mạch hồi lâu, cau mày nói: "Mạch tượng rất yếu, ngay cả thân thể làm bằng sắt cũng không chịu nổi dày vò như vậy.”
Nếu không phải lão đại phu là người đáng tin cậy, ngay cả ông ấy cũng bày ra vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng thì có thể Ngu Linh Tê sẽ nghi ngờ có phải là Ninh Ân giả vờ bất tỉnh hay không.
Nàng hỏi: "Hắn đã tĩnh dưỡng trong phủ hơn nửa tháng, uống thuốc không ngừng, tại sao vết thương của hắn không thấy chuyển biến tốt một chút nào hết vậy?”
"Thật ra, mạch tượng này cực kỳ kém, lão phu cũng chưa từng thấy qua.”
Lão đại phu nhíu mày: "Vết thương bên ngoài hồi phục tốt, nhưng tổn thương bên trong lại chưa lành, để xương cốt hồi phục cũng phải một trăm ngày!”
Một trăm ngày? Vậy chẳng phải chờ tới đầu xuân năm sau mới có thể khỏi hẳn?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro