Gả Cho Nhân Vật Phản Diện

Chương 34

Bố Đinh Lưu Li

2024-08-31 05:15:31

Ninh Ân nghe lời đứng dậy và đứng sang một bên.

Trên lông mi của hắn có lớp sương tuyết mỏng, yếu đuối mà xinh đẹp, cũng không biết đã đứng giữa trời đông giá rét quét bao lâu.

Hắn là "khách qua đường" đang ở tạm trong phủ để dưỡng thương, cảnh tượng lĩnh thường năm mới náo nhiệt như vậy đương nhiên là không ai rảnh mà chiếu cố hắn.

Ngu Linh Tê cầm lấy đèn lồng trong tay Hồ Đào, đặt đèn lồng lên con đường lát đá xanh để làm tan lớp băng mỏng sau đó phân phó Hồ Đào: "Đi lấy chút rượu Đồ Tô và đồ ăn nóng tới đây.”

Cũng không thể để cho hắn trong đêm giao thừa qua năm mới đến một ngụm rượu nóng cũng không thể uống.

Hồ Đào cúi xuống hành lễ rồi đi thu xếp.

Nhu Linh Tê không vội vàng rời đi, chỉ ngồi bên cạnh hiên dưới hành lang được điêu khắc để nghỉ ngơi.

Một lúc lâu sau, giọng nói trầm thấp và bướng bỉnh của thiếu niên xuyên qua gió đêm lạnh lẽo truyền tới: "Ta chỉ muốn báo đáp tiểu thư, làm cho tiểu thư vui vẻ.”

Ngu Linh Tê ngạc nhiên, đôi mắt hạnh liếc nhìn người thiếu niên đang đứng trước bậc thềm.

Vừa đến giờ Tý, pháo hoa trong thành bắn lên trời, làm nổ tung thành từng mảnh từng mảnh đồ mi trên bầu trời đêm xanh thẫm.

Một chớp mắt kia, hàng ngàn hàng vạn ngọn đèn và cảnh tuyết trong thành đều đã ảm đạm phai mờ.

Ở tiền đình vang lên tiếng đám người hầu đồng thanh chúc mừng tưng bừng náo nhiệt nhưng trong mắt Ninh Ân chỉ có bóng đêm cô quạnh khó có thể phân biệt sáng tối.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ngu Linh Tê đột nhiên nhớ tới kiếp trước, trong phủ Nhiếp Chính vương chưa bao giờ ăn mừng năm mới và cũng không thắp đèn hoa.

Khi trong kinh thành giăng đèn kết hoa sôi động và náo nhiệt, chỉ có trong vương phủ vắng lặng như một ngôi mộ, ngay cả một cái đèn lồng đỏ hay một bức câu đối tết cũng đều không có.

Màu sắc tươi đẹp duy nhất trong cả đêm giao thừa có lẽ là vết máu dưới hạ thường của Ninh Ân, không biết là máu của ai.

Một lần khi Ninh Ân đang có tâm trạng tốt, hắn với đôi mắt lờ mờ sương mù đã hỏi Ngu Linh Tê rằng nàng muốn gì.

Làm sao Ngu Linh Tê dám thực sự đưa ra yêu cầu quá đáng nào?

Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nàng chỉ bịa ra một câu: "Ta muốn xem đèn hoa đăng tết Nguyên Tiêu.”

Ninh Ân như giày vò cắn môi dưới của nàng, liếm những giọt máu bị văng ra, cười nói: "Được".

Nhưng vào ngày tết Nguyên Tiêu hôm ấy, điều chờ đợi họ chính là tàn đảng của Thái hậu cầm chiếu thư trong đai ngọc của tiểu Hoàng đế, liên hợp thái giám dày công chế tạo một bữa Hồng Môn Yến vì Ninh Ân.

Đêm hôm đó, trước bậc rồng máu chảy thành sông, Ngu Linh Tê cũng suýt táng mệnh tại chỗ.

Ninh Ân lau sạch máu trên đầu ngón tay, đưa Ngu Linh Tê lên bục cao của thành cung, cho nàng xem một màn "khai đăng" nhiệt liệt nhất khắc sâu nhất toàn kinh thành.

Chỉ là thứ được treo lên đốt trên từng cây cột không phải là đèn lồng, mà là người —— Từng người một la hét và than khóc thảm thiết, những phản thần sống sờ sờ.

Đó là lần đầu tiên Ninh Ân giết người trước mặt nàng, khuôn mặt của Ngu Linh Tê trắng như tờ giấy, nàng sẽ không bao giờ quên được ánh mắt của hắn lúc đó.

Hắn cong môi cười và pháo hoa của "đèn tự nhiên" được phản chiếu trong mắt hắn, nhất thời nàng không thể phân biệt được hắn là thần trên trời hay là ác quỷ chốn nhân gian.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sự hủy diệt tuyệt vọng và điên cuồng như vậy, khác hoàn toàn với cậu thiếu niên trầm lặng trước mặt.

Không hiểu vì sao, ánh mắt của Ngu Linh Tê tràn ngập ánh sáng của pháo hoa năm mới cũng đã sinh ra vài phần thương cảm.

Nếu Ninh Ân chưa từng trải qua những điều đó, liệu hẳn có thể trở nên... khác không?

Ý niệm trong đầu chỉ như gợn sóng xẹt qua và sau đó đã bị nàng lắc ra khỏi tâm trí.

“Tiểu thư, đồ ăn tới rồi đây.” Hồ Đào dẫn bốn cô hầu nhỏ mang theo rất nhiều rượu và đồ ăn nóng tới.

Ngay cả một cái lò nhỏ để hâm rượu cũng mang tới.

Chuẩn bị xong rượu và đồ ăn, Ngu Linh Tê ngồi thẳng lưng, nheo mắt nhìn người thiếu niên dưới hành lang sau đó mím môi nói: "Qua đây ngồi.”

Trong mắt Ninh Ân lộ ra vẻ kinh ngạc.

Hắn chậm rãi bước lên bậc đá và đứng trước mặt Ngu Linh Tê, nhưng trước sau hắn vẫn không chịu ngồi xuống.

Khi Ngu Linh Tê nhìn thấy bộ dạng ngoan ngoãn đáng thương của hắn thì trong lòng thấy buồn bã. Nàng dứt khoát đưa tay ra mạnh mẽ kéo hắn ngồi xuống chiếc trường kỷ được chạm khắc.

Nàng tự mình rót một ly rượu nóng, rắc hai thìa ớt bột nàng thích nhất, nghĩ ngợi một chút rồi lại thêm một thìa nữa.

Sau đó nàng đưa ly rượu đầy thành ý này đến trước mặt Ninh Ân, giọng dịu dàng nói: "Uống đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Gả Cho Nhân Vật Phản Diện

Số ký tự: 0