Gả Cho Nhân Vật Phản Diện

Chương 40

Bố Đinh Lưu Li

2024-08-31 05:15:31

"Sau này đừng ép mình cười nữa." Nàng nói.

Ninh Ân lộ ra một chút khó hiểu, hỏi: "Tiểu thư không thích sao?”

"Thật ra cũng không phải không thích.”

Trong mắt Ngu Linh Tê cũng có ý cười nhợt nhạt, lại cố ý mím môi, nghiêm túc dạy dỗ hắn: "Nhưng tự dưng bật cười, nhìn rất ngốc.”

Nàng giao dây cương cho Ninh Ân, giọng nói nhỏ nhẹ hơn một chút: "Thay ta chăm sóc ngựa cho thật tốt.”

Dứt lời lắc lư roi ngựa nhỏ trong tay, nghênh đón ánh sáng đi về phía lều trại.

Vào lúc hoàng hôn, trống đánh kết thúc săn bắn.

Trên bãi cỏ bên bờ suối đầy chim và thú, Đường Bất Ly đang phái người kiểm tra, dựa theo mũi tên và biểu tượng trên người kiểm tra các nhà có được bao nhiêu con mồi, từ đó chọn ra người đứng đầu.

Sau mấy đợt kiểm tra, Ngu gia săn được nhiều con mồi nhất, không kể số lượng, cho dù là những con mồi quý hiếm như hươu, nai cũng kiếm được rất nhiều.

Quận vương Nam Dương Ninh Tử Trạc đứng thứ hai, tiếp theo là đám người Tiết Sầm.

Ít nhất là mũi tên của phủ Triệu Ngọc Mính, chỉ có một con thỏ và một con hồ ly vàng với bộ lông xấu xí.

Ban đêm đốt lửa trại, nam nữ trẻ tuổi vây quanh thành một vòng chia nhau nướng thịt, chia sẻ chiến lợi phẩm hôm nay.

Ngu Linh Tê sai người cắt một miếng thịt hươu chia cho người hầu đi theo, sau đó lại chọn chút trái cây và thịt nướng nóng hổi, phân phó Hồ Đào nói: "Những thứ này, cho một mình Ninh...”

Dừng một chút, nàng đổi giọng: "Đi đưa qua cho tên ăn xin nuôi ngựa kia.”

Vừa sắp xếp xong, liền nghe trong đám nữ nhân người hỏi: "Sao không thấy Ngọc Mính cô nương của Triệu phủ?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đích nữ nhà Binh bộ Lưu thị lang liếc Ngu Linh Tê một cái, mặc dù mang theo nụ cười nhưng lời nói ra lại chứa đầy kim châm: "Ai bảo có người cướp hết danh tiếng, săn sạch con mồi trong rừng, không lưu lại đường sống cho người ta. Cô nương Triệu phủ nào còn dám lộ diện?”

Chuyện Bắc Chinh lúc trước người mà cha huynh hoài nghi đầu tiên chính là Binh bộ Lưu thị lang, hiện giờ lại nhìn thái độ của Lưu gia cô nương, có thể thấy được quan hệ hai nhà quả thật không tốt.

Trận săn bắn này, danh tiếng Ngu gia nổi bật, người nào ngưỡng mộ, người nào đố kỵ xa lánh, Ngu Linh Tê đều ghi nhớ trong lòng.

Dù sao, đám thiếu nam thiếu nữ này đều là đại diện phía sau cho lợi ích của gia tộc họ.

Bên ngoài lửa trại náo nhiệt, doanh trướng của Triệu Ngọc Mính lại vắng vẻ.

Bên ngoài doanh trướng có mấy bóng người đi qua, nghị luận: "Ban đầu ta cảm thấy Triệu gia cô nương là một mỹ nhân, nhưng hôm nay nàng ta đứng chung cùng Ngu gia cô nương, lại biến sắc không khác gì một tảng đá được nặn bằng đất sét.”

Một người khác cười nói: "Không phải sao! Nếu ta là Tiết Sầm, ta cũng thích Ngu gia cô nương, dung mạo và dáng người kia... Chậc chậc!”

Tiếng bước chân vang lên, giọng nói nghị luận bên ngoài đột nhiên dừng lại.

Triệu Ngọc Mính nhìn túi mũi tên đặt trên bàn, nghe vậy năm ngón tay trong tay áo siết chặt, bi thương trong mắt càng nhiều hơn, muốn khóc.

Lát sau, Triệu Tu bưng thịt thỏ nướng xong vào cửa, nhìn thấy Triệu Ngọc Mính một mình ảm đạm đau thương, trong mắt hiện lên vẻ đau lòng.

"Ăn chút gì đi, Ngọc Mính.”

Triệu Tu xé một miếng thịt thỏ, thật cẩn thận đưa lên môi Triệu Ngọc Mính: "Những người nói lung tung kia, ta đã đuổi đi rồi.”

Triệu Ngọc Mính lắc đầu: "Bọn họ nói không sai, tất cả mọi người đều thích cô nương rạng rỡ cao quý như biểu muội. “

"Ta sẽ không thích." Triệu Tu nói.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Triệu Ngọc Mính nhìn hắn ta một cái, nước mắt không nhịn được chảy xuống: "Huynh không thích thì có ích lợi gì? Ta không có phụ thân tốt như muội ấy, không có huynh trưởng làm chỗ dựa, đi đâu cũng sẽ bị người ta lấy ra so sánh trêu chọc, thấp hơn muội ấy một bậc.”

"Sẽ không. Ngày mai săn bắn, ta nhất định sẽ là người đứng nhất, nhất định sẽ cho muội chỗ dựa, cho muội thể diện.”

Triệu Tu vừa thấy nước mắt nghĩa muội thì tim như bị đao cắt, trong mắt hiện lên một tia tối tăm: "Đến lúc đó, không ai dám khinh thường trêu chọc muội nữa.”

......

Trăng tàn nghiêng về phía tây, lửa trại dập tắt, chỉ một tia lửa nhỏ bốc lên rồi biến mất trong tích tắc.

Tất cả mọi người đều ngủ, doanh trướng một mảnh yên tĩnh.

Trong rừng cây lạnh lẽo lộ ra khí lạnh, một con chim ưng xám vụt qua bầu trời đêm, chuẩn xác rơi vào tay Ninh Ân.

Vừa mới lấy tình báo xuống, liền thấy bên ngoài rừng cây truyền đến tiếng bước chân cố ý nhẹ nhàng.

Thính lực Ninh Ân cực tốt, lập tức phân biệt được thanh âm này truyền đến từ chuồng ngựa của Ngu Linh Tê.

Hắn chậm rãi nhấc ngón tay đặt trên môi, ý bảo chim ưng xám đã được huấn luyện trên tay không được nhúc nhích. Sau đó chuyển mình, ẩn ở sau thân cây âm u rình mò.

Một bóng đen lén lút mò đến chuồng ngựa, sau đó lấy ra một gói gì đó đổ vào máng ngựa, đưa tay khuấy lên, lại vội vàng rời đi.

Đợi đến khi bóng đen biến mất hoàn toàn, Ninh Ân nâng cánh tay lên, thả con chim ưng màu xám ra, từ sau thân cây đi ra.

Hắn chắp tay ra sau đi tới chuồng ngựa, tiện tay cầm một nắm cỏ đặt ở chóp mũi ngửi ngửi.

Ngay lập tức bờ môi nhếch lên, trong cổ họng có một tia chế nhạo rất thấp, dưới ánh trăng đôi mắt phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.

Xem ra không cần hắn ra tay, đã có người khẩn cấp muốn làm loạn.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Gả Cho Nhân Vật Phản Diện

Số ký tự: 0