Chương 20
Tiếu Giai Nhân
2024-10-01 09:15:54
Tào Thiệu không để ý, khi không cần phải tiếp khách, hắn luôn nhìn về phía ngã rẽ của con hẻm.
Hắn đang đợi xe ngựa của phủ Ninh Quốc công.
Đáng tiếc đến khi vị khách cuối cùng đến dự, xe ngựa của phủ Ninh Quốc công vẫn không xuất hiện.
Hôm nay là một ngày thời tiết đẹp hiếm có trong tháng Chạp, không gió không cát, nắng đẹp chói chang, nhưng lòng Tào Thiệu lại như rơi vào hầm băng.
Hậu trạch.
Những phu nhân quen thuộc trao đổi ánh mắt với nhau.
Có lẽ họ không biết được tình hình quan trường và dân chúng ngoài kinh thành, nhưng nếu gia đình quan lại huân quý nào ở kinh thành có chuyện gì thay đổi, thì những phu nhân huân quý này chính là những người đầu tiên phát hiện ra manh mối.
Mẹ của Tôn Ngọc Dung, Quốc công phu nhân của Tề Quốc công tính tình thẳng thắn, tìm một vòng không thấy mẹ con Mạnh thị, Vân Châu đâu, bà ta bèn hỏi thẳng Phan thị: "Em gái, sao không thấy người của phủ Ninh Quốc công đâu vậy? Còn Vân Châu nữa, chẳng phải con bé thích nhất những dịp có thể ra oai như này sao?"
Có một người cha đẹp trai như Lý Ung, Lý Vân Châu xinh đẹp như tiên nữ cũng không có gì lạ, đi đến đâu cũng giống như con phượng hoàng biết phát sáng, bất cứ mỹ nhân nào ở trước mặt nàng đều sẽ trở nên lu mờ.
Những cô gái bị nàng lấn át nhan sắc đương nhiên sẽ ghen tị, nhưng ngược lại nếu họ có nhan sắc như Lý Vân Châu thì họ cũng sẽ kiêu ngạo tùy hứng như Lý Vân Châu.
Phan thị giống như được nhắc nhở, sau khi nhìn xung quanh một lượt cũng tỏ vẻ kỳ lạ, hỏi bà vú bên cạnh: "Phái người đi xem thử, có phải có chuyện gì không?"
Bà vú quay người sai một tiểu nha hoàn đi.
Trong nhóm nữ khách phát ra một số lời bàn tán:
"Có chuyện gì được chứ, tám phần là không tiện ra ngoài thôi."
"Đúng vậy, bình thường càng vênh váo lúc này càng mất mặt, thà ở nhà cho thanh tĩnh còn hơn ra ngoài bị người ta cười nhạo."
"Năm nay phủ Ninh Quốc công có phát thiệp mời không nhỉ? Hay là đợi sang năm mới mở tiệc?"
Những lời bàn tán như thế này, những nữ khách có mặt ở đây đã từng nói hoặc nghe rất nhiều lần rồi.
Quốc công phu nhân của Tề Quốc công đã không còn thấy lạ nữa, bà ta cũng không có ý hả hê, tuy rằng Lý Ung đánh trận thua nhưng ông đẹp trai mà, một mỹ nam như vậy chẳng cần làm gì cả, chỉ cần đứng gần nhìn một cái là đã thấy sảng khoái. Còn hơn cả chồng bà ta là Tôn Siêu nhiều.
Bà ta chỉ trò chuyện với Phan thị về chủ đề mình quan tâm: "Từ trước đến giờ Vân Châu đã quen được nuông chiều, thích sai khiến Thiệu ca nhi, bây giờ cha nó đánh trận bại, không còn thánh sủng như trước nữa, có lẽ tính tình của Vân Châu cũng sẽ thu lại hơn, đến lúc nó về làm dâu, em sẽ đỡ vất vả hơn nhiều."
Nếu không thì chắc chắn sẽ có cuộc đấu nhau giữa mẹ chồng và nàng dâu.
Con trai của Tề Quốc công phu nhân là Tôn Quảng Phúc cũng đến tuổi lấy vợ, vì vậy Tề Quốc công phu nhân công về cơ bản đều nắm rõ tính tình của nhóm khuê tú ở kinh thành.
Phan thị nghe vậy, cười nhạt: "Chị nói đùa rồi, mấy nhà chúng ta đều là bạn bè thân thiết, từ nhỏ bọn trẻ đã chơi với nhau, Thiệu ca nhi đối xử với Vân Châu cũng như đối xử với Ngọc Dung, đều là tình anh em, không có ý nghĩ gì khác. Bây giờ bọn trẻ đều đã lớn, Thiệu ca nhi là con trai, trêu chọc thế nào cũng không sao, con gái thì coi trọng thanh danh, vẫn nên thận trọng thì hơn."
Tề Quốc công phu nhân sững sờ, Tôn Ngọc Dung ngồi bên cạnh bà ta còn suýt sặc nước bọt của bản thân!
Tào Thiệu từ bao giờ đối xử với cô ta giống như đối xử với Lý Vân Châu vậy?
Nếu nói Tào Thiệu ngưỡng mộ che chở Lý Vân Châu như tiên nữ, thì trong mắt Tào Thiệu, Tôn Ngọc Dung chỉ là một con chim sẻ, tâm trạng tốt thì sẽ nghe cô ta hót hai tiếng, còn hầu hết thời gian chỉ muốn đuổi cô ta đi!
Phan thị này, đang trợn mắt nói xà lơ gì vậy?
Tôn Ngọc Dung còn trẻ, đầu óc không suy nghĩ nhanh như vậy, những phu nhân khác xung quanh nghe xong, lập tức hiểu được ý của Phan thị - chuyện hôn sự mà Tào gia và Lý gia ngầm hiểu với nhau đã hoàn toàn tan vỡ rồi!
Hắn đang đợi xe ngựa của phủ Ninh Quốc công.
Đáng tiếc đến khi vị khách cuối cùng đến dự, xe ngựa của phủ Ninh Quốc công vẫn không xuất hiện.
Hôm nay là một ngày thời tiết đẹp hiếm có trong tháng Chạp, không gió không cát, nắng đẹp chói chang, nhưng lòng Tào Thiệu lại như rơi vào hầm băng.
Hậu trạch.
Những phu nhân quen thuộc trao đổi ánh mắt với nhau.
Có lẽ họ không biết được tình hình quan trường và dân chúng ngoài kinh thành, nhưng nếu gia đình quan lại huân quý nào ở kinh thành có chuyện gì thay đổi, thì những phu nhân huân quý này chính là những người đầu tiên phát hiện ra manh mối.
Mẹ của Tôn Ngọc Dung, Quốc công phu nhân của Tề Quốc công tính tình thẳng thắn, tìm một vòng không thấy mẹ con Mạnh thị, Vân Châu đâu, bà ta bèn hỏi thẳng Phan thị: "Em gái, sao không thấy người của phủ Ninh Quốc công đâu vậy? Còn Vân Châu nữa, chẳng phải con bé thích nhất những dịp có thể ra oai như này sao?"
Có một người cha đẹp trai như Lý Ung, Lý Vân Châu xinh đẹp như tiên nữ cũng không có gì lạ, đi đến đâu cũng giống như con phượng hoàng biết phát sáng, bất cứ mỹ nhân nào ở trước mặt nàng đều sẽ trở nên lu mờ.
Những cô gái bị nàng lấn át nhan sắc đương nhiên sẽ ghen tị, nhưng ngược lại nếu họ có nhan sắc như Lý Vân Châu thì họ cũng sẽ kiêu ngạo tùy hứng như Lý Vân Châu.
Phan thị giống như được nhắc nhở, sau khi nhìn xung quanh một lượt cũng tỏ vẻ kỳ lạ, hỏi bà vú bên cạnh: "Phái người đi xem thử, có phải có chuyện gì không?"
Bà vú quay người sai một tiểu nha hoàn đi.
Trong nhóm nữ khách phát ra một số lời bàn tán:
"Có chuyện gì được chứ, tám phần là không tiện ra ngoài thôi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đúng vậy, bình thường càng vênh váo lúc này càng mất mặt, thà ở nhà cho thanh tĩnh còn hơn ra ngoài bị người ta cười nhạo."
"Năm nay phủ Ninh Quốc công có phát thiệp mời không nhỉ? Hay là đợi sang năm mới mở tiệc?"
Những lời bàn tán như thế này, những nữ khách có mặt ở đây đã từng nói hoặc nghe rất nhiều lần rồi.
Quốc công phu nhân của Tề Quốc công đã không còn thấy lạ nữa, bà ta cũng không có ý hả hê, tuy rằng Lý Ung đánh trận thua nhưng ông đẹp trai mà, một mỹ nam như vậy chẳng cần làm gì cả, chỉ cần đứng gần nhìn một cái là đã thấy sảng khoái. Còn hơn cả chồng bà ta là Tôn Siêu nhiều.
Bà ta chỉ trò chuyện với Phan thị về chủ đề mình quan tâm: "Từ trước đến giờ Vân Châu đã quen được nuông chiều, thích sai khiến Thiệu ca nhi, bây giờ cha nó đánh trận bại, không còn thánh sủng như trước nữa, có lẽ tính tình của Vân Châu cũng sẽ thu lại hơn, đến lúc nó về làm dâu, em sẽ đỡ vất vả hơn nhiều."
Nếu không thì chắc chắn sẽ có cuộc đấu nhau giữa mẹ chồng và nàng dâu.
Con trai của Tề Quốc công phu nhân là Tôn Quảng Phúc cũng đến tuổi lấy vợ, vì vậy Tề Quốc công phu nhân công về cơ bản đều nắm rõ tính tình của nhóm khuê tú ở kinh thành.
Phan thị nghe vậy, cười nhạt: "Chị nói đùa rồi, mấy nhà chúng ta đều là bạn bè thân thiết, từ nhỏ bọn trẻ đã chơi với nhau, Thiệu ca nhi đối xử với Vân Châu cũng như đối xử với Ngọc Dung, đều là tình anh em, không có ý nghĩ gì khác. Bây giờ bọn trẻ đều đã lớn, Thiệu ca nhi là con trai, trêu chọc thế nào cũng không sao, con gái thì coi trọng thanh danh, vẫn nên thận trọng thì hơn."
Tề Quốc công phu nhân sững sờ, Tôn Ngọc Dung ngồi bên cạnh bà ta còn suýt sặc nước bọt của bản thân!
Tào Thiệu từ bao giờ đối xử với cô ta giống như đối xử với Lý Vân Châu vậy?
Nếu nói Tào Thiệu ngưỡng mộ che chở Lý Vân Châu như tiên nữ, thì trong mắt Tào Thiệu, Tôn Ngọc Dung chỉ là một con chim sẻ, tâm trạng tốt thì sẽ nghe cô ta hót hai tiếng, còn hầu hết thời gian chỉ muốn đuổi cô ta đi!
Phan thị này, đang trợn mắt nói xà lơ gì vậy?
Tôn Ngọc Dung còn trẻ, đầu óc không suy nghĩ nhanh như vậy, những phu nhân khác xung quanh nghe xong, lập tức hiểu được ý của Phan thị - chuyện hôn sự mà Tào gia và Lý gia ngầm hiểu với nhau đã hoàn toàn tan vỡ rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro