Gả Cho Quốc Cữu

Chương 26

Tiếu Giai Nhân

2024-10-01 09:15:54

Phan thị nhớ đến sự sắc sảo của Vân Châu, bèn không nói thêm nữa.

Vân Châu nhìn thẳng về phía cung Khôn Ninh trước mặt.

Nói về sự tôn quý, các hoàng tử đều có thân phận cao hơn Tào Thiệu, đáng tiếc là Nguyên Khánh Đế chỉ có ba người con trai, hai người còn nhỏ hơn cả em trai nàng, hoàng tử lớn tuổi duy nhất lại là người què.

Sau khi bái kiến Tào hoàng hậu, dùng xong tiệc thì có thể tự do ngắm đèn, Tôn Ngọc Dung tìm cớ đến gần Vân Châu.

Cô ta vừa đứng lại, Vân Châu đã giơ một tay về phía cô ta, vẻ mặt nàng đầy sự cảnh cáo. Nếu tối nay Tôn Ngọc Dung dám chế giễu chuyện nàng bị Tào Thiệu từ hôn, thì Vân Châu cũng dám đánh cô ta ngay tại chỗ luôn.

Tôn Ngọc Dung vô thức lùi lại hai bước.

Vân Châu tiếp tục chống tay lên lan can bằng ngọc trắng, nhìn về phía ngọn núi đèn sáng rực như ban ngày bên ngoài Ngọ môn.

Dưới ánh đèn và ánh trăng, khuôn mặt nàng trắng trẻo như ngọc, Tôn Ngọc Dung không kìm được mà nhìn thêm vài lần.

"Nhìn vẻ mặt của cô, có vẻ như cũng không để tâm đến chuyện hôn sự đó ha." Tôn Ngọc Dung dựa vào lan can bên cạnh Vân Châu, nghiêng đầu đánh giá.

Cô ta không dám kích thích Vân Châu về chuyện này, sợ Vân Châu xấu hổ mà tìm đến cái chết.

Vân Châu khẽ liếc cô ta.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tôn Ngọc Dung đoán chắc nàng vẫn khó chịu, vỗ con sư tử đá trên lan can, cuối cùng cũng mở miệng. Vì không quen an ủi người khác, đặc biệt là “kẻ thù cũ” nên cô ta có vẻ khá vụng về: "Ờm… Tôi chỉ muốn nói rằng, ừm, Tào Thiệu cũng tốt đấy, nhưng kinh thành đâu phải chỉ có mình hắn là quý công tử, không gả cho hắn thì có thể gả cho người khác mà. Cô đẹp như thế, các quý công tử muốn cưới cô nhiều vô kể. Nói chi đâu xa xôi, như anh trai tôi nè, anh ấy vẫn còn chưa hết hy vọng với cô đó. Từ khi biết cô và Tào Thiệu không thành rồi, nửa tháng nay anh ấy vừa chạy vòng vòng vừa tập đứng tấn. Có lẽ anh ấy nghĩ mình gầy đi thì sẽ đẹp trai hơn chăng."

Vân Châu: "..."

Tôn Ngọc Dung thấy sắc mặt nàng đột nhiên trở nên khó coi, vội nói: "Tôi không có ý nói cô chỉ có thể gả cho người như anh trai tôi, ý tôi là chỉ cần cô muốn, sẽ có rất nhiều quý công tử cho cô lựa chọn, không cần phải lo nghĩ chuyện Tào Thiệu!"

Vân Châu: "Con mắt nào của cô thấy tôi lo nghĩ hả?”

Tôn Ngọc Dung đánh giá nàng từ trên xuống dưới: "Cô giả vờ giỏi lắm, ai biết lúc ở nhà cô có trốn trong phòng khóc lóc không."

Vân Châu: "Cô nghĩ nhiều rồi."

Tôn Ngọc Dung hừ một tiếng, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tốt bụng mà bị coi như lòng lang dạ sói."

Nói xong, cô ta định bỏ đi.

Vân Châu gọi cô ta lại: "Đợi đã."

Trong lòng Tôn Ngọc Dung cảm thấy hơi mong đợi, quay đầu lại.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vân Châu cau mày nói: "Bảo anh trai cô đừng tập nữa, tôi và anh ta không thể nào đâu.”

Tôn Ngọc Dung: "..."

Sau Tết Nguyên tiêu, Vân Châu và mẹ bắt đầu tham gia một số buổi tiệc xã giao. Trong kinh thành có rất nhiều nhà huân quý mới cũ, luôn có những gia tộc có quan hệ tốt với phủ Ninh Quốc công.

Bất kể người khác có cố ý hay vô tình thì Vân Châu vẫn nghe được một số tin tức về Tào Thiệu.

Nghe nói sau Tết, hắn rất ít khi ra ngoài, cứ chuyên tâm ôn luyện cho kỳ thi xuân ở trong thư phòng.

Vân Châu biết võ nghệ của Tào Thiệu cũng rất tốt, nhưng Phan thị chỉ có một đứa con trai, bà ta lo lắng con trai mình cũng sẽ chết trên chiến trường giống như cha hắn, vì vậy bà ta hy vọng Tào Thiệu sẽ đi theo con đường khoa cử.

Địa vị của quan văn trong triều đại này cao hơn địa vị của quan võ, nếu quan văn thông thạo binh pháp thì tương lai cũng có cơ hội làm thống soái dẫn binh xuất chinh. Tào Thiệu đành thuận theo ý của mẹ, dù sao hắn cũng vừa giỏi văn vừa giỏi võ, có thể làm theo bất kỳ yêu cầu nào của triều đình.

Vì tình cảm trước đây, Vân Châu rất muốn thấy Tào Thiệu đỗ đạt.

Trong lòng Tào Thiệu oán trách mẹ mình, thậm chí còn có ý định cố tình trượt kỳ thi xuân.

Nhưng hắn biết, Vân Châu cũng sẽ biết được kết quả thi xuân của hắn.

Hắn không thể cưới được Vân Châu, nhưng lại không muốn bị Vân Châu coi thường. Tuy rằng hắn hy vọng sau này Vân Châu có thể gả cho một người chồng tốt hơn, song cũng không muốn Vân Châu quên mất hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Gả Cho Quốc Cữu

Số ký tự: 0