Gả Cho Tôi

Bảo bối trong lòng

Trường Sinh Thiên Diệp

2024-07-01 00:34:03

Cố Trường Đình ngủ một giấc rất ngon nhưng lại cảm giác khá nóng, giống như đang ở trong lò sưởi lớn, đổ cả mồ hôi.

Lúc tỉnh cậu vẫn còn hơi mơ màng, dụi mắt muốn đứng dậy nhưng không được, cậu nhìn xuống thì giật nảy mình, có người đang ôm gắt gao ôm lấy eo cậu từ phía sau, trách không được cậu không thể đứng lên.

Cố Trường Đình nhìn lại, thì ra là Triệu Giản, hắn còn chưa tỉnh, hai mắt vẫn đang nhắm chặt, hai tay ôm eo Cố Trường Đình, ngủ rất yên ổn.

Dáng vẻ Triệu Giản khi ngủ có chút nghiêm túc, mắt nhắm, khóe miệng không cười, sống mũi cao thật sự là có một không hai. Triệu Giản lúc ngủ nhìn có chút hung nhưng Cố Trường Đình không sợ hắn. Ngược lại cảm thấy rất an tâm.

Chỉ là hai người cách nhau gần như vậy khiến cho Cố Trường Đình có chút không thích ứng được, cũng có chút ngại ngùng, vội vàng nhẹ nhàng gỡ tay Triệu Giản ra muốn chuồn khỏi giường.

Nhưng mà Cố Trường Đình vừa động thì Triệu Giản liền tỉnh. Triệu Giản vừa tỉnh lại, trong mắt cũng tràn đầy mê man, bộ dạng này rất hiếm thấy a.

Triệu Giản vừa mở mắt đã thấy Cố Trường Đình, cười nói: "Vợ, buổi sáng tốt lành."

"Buổi sáng tốt lành." Cố Trường Đình nói: "Trời còn sớm. Hôm nay tôi muốn đến công ty. Anh cứ ngủ tiếp đi. Buổi trưa sẽ có dì đến dọn dẹp nhà cửa, tiện thể sẽ mua ít thức ăn. Tôi nếu không có gì thay đổi sẽ trở lại lúc 6, 7 giờ tối. "

Triệu Giản nghe vậy nói: "Anh có thể đi theo vợ được không? Bằng không, anh cả ngày sẽ không được gặp em."

Cố Trường Đình xuống giường thay quần áo, lại nhìn về phía Triệu Giản. Triệu Giản vừa mới tỉnh lại, đầu tóc có chút lộn xộn, giống như là một con Golden lớn ngồi ở trên giường trông mong nhìn mình. Dáng vẻ trung thực lại đặc biệt ngoan ngoãn kia thật khiến người ta không nỡ từ chối.

Triệu Giản lại nói: "Anh thấy em không có vệ sĩ, anh có thể làm vệ sĩ của em."

Cố Trường Đình chính xác là không có vệ sĩ. Nhà họ Cố là do ông Cố Trường Đình xây dựng từ hai bàn tay trắng, đều là ăn không no mặc không đủ, cũng chỉ từ đời cha Cố Trường Đình mới bắt đầu dùng tiền vung tay quá trán. Nhà họ Cố tuy rằng là phú hào bạc vạn nhưng Cố gia người cũng nhiều, nếu chia đều thì mỗi người cũng không được nhiều như người khác nghĩ, đặc biệt là Cố Trường Đình đã từng được nuôi thả, căn bản là chưa từng nghĩ đến một phân tiền nào của Cố gia. Cố Trường Đình luôn cảm thấy nếu thuê một vệ sĩ, không bao lâu sau cậu chắc chắn sẽ nghèo mất.

Cố Trường Đình bị hắn chọc cười: "Được, vậy anh đi theo tôi đi."

Hôm qua Trâu Tung hỏi Cố Trường Đình có nghiêm túc không, Cố Trường Đình nói cậu rất nghiêm túc, không phải tuỳ tiện tìm một người để kết hôn.

Tại sao lại tìm Triệu Giản? Cố Trường Đình nói cậu có lý do riêng. Cậu tìm Triệu Giản đã lâu, còn nhờ không ít người. Lúc trước cơ hồ là tìm không thấy, ai ngờ trời không phụ lòng người, cậu vậy mà cuối cùng cũng tìm được.

Thiên tân vạn khổ trong đó, Cố Trường Đình đương nhiên không phải tuỳ tiện.

Tuy rằng ở trong mắt người khác, Triệu Giản là một kẻ quê mùa thô kệch không chịu nổi, nhưng Cố Trường Đình lại không nghĩ như vậy. Bọn họ đã kết hôn, Cố Trường Đình không muốn trói buộc Triệu Giản, cũng không muốn giấu hắn ở trong nhà không cho gặp người. Cậu hi vọng Triệu Giản có thể có chút tự do, nhưng nếu Triệu Giản nguyện ý đi theo cậu, cậu cũng rất vui.

Cố Trường Đình đi rửa mặt, Triệu Giản cũng nhanh chóng đứng dậy xuống giường trở về phòng mình làm vệ sinh.

Triệu Giản tay chân cực kỳ nhanh nhẹn, chuẩn bị xong liền vội vàng xuống lầu làm bữa sáng đơn giản để Cố Trường Đình lúc xuống liền có thể ăn luôn.

Triệu Giản hùng hổ chạy xuống lầu, vừa xuống phòng khách lầu một liền nghe thấy tiếng nấu nướng, nhìn qua cánh cửa phòng bếp thì sắc mặt hoàn toàn biến đen.

Người ở trong bếp không phải là dì dọn phòng mà là Trâu Tung mới gặp hôm qua! Thanh mai trúc mã trong truyền thuyết với Cố Trường Đình...

Triệu Giản tưởng rằng Trâu Tung đã rời đi nhưng không ngờ Trâu Tung ở lại, còn đang nấu ăn trong bếp.

Trâu Tung nghe tiếng ngoảnh đầu lại, hất cằm khiêu khích Triệu Giản: "Này, anh dậy muộn như vậy, hạnh kiểm không tốt."

Triệu Giản sắc mặt tối hù nói: "Cậu sao lại còn ở đây?"

Trâu Tung cười nói: "Tôi hôm qua ngủ ở đây, đương nhiên hôm nay vẫn ở đây."

Triệu Giản thấy Trâu Tung vẫn mặc bộ quần áo ngày hôm qua đến, lại còn nhăn nhúm.

Trâu Tung tiếp tục nấu ăn, không quay đầu nói với Triệu Giản: "Tôi cảnh cáo anh, Trường Đình là bảo bối trong lòng tôi, anh nếu đối với cậu ấy không tốt, tôi sẽ không khách khí với anh đâu."

Triệu Giản nghe y gọi như vậy thân mật thì không biết ăn bao nhiêu dấm chua, bụng nóng như lửa đốt, hắn nói: "Vợ của tôi, tôi đương nhiên phải đối xử thật tốt. Không cần cậu nhắc nhở. "

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trâu Tung nói: "Hi vọng anh nói được làm được."

Trong lúc không khí giữa hai người đang tràn ngập thuốc súng, Cố Trường Đình đi từ trên lầu xuống.

Trâu Tung vội vàng cười nói: "Trường Đình, cậu dậy rồi, nhanh lên, xem tôi làm điểm tâm này, có rau có mì, đầy đủ dinh dưỡng."

Cố Trường Đình nói: "Cậu sớm vậy đã dậy, hôm nay có việc gì sao?"

"Hừm..." Trâu Tung đang bưng mì bị Cố Trường Đình hỏi một câu như vậy, dường như có chuyện gì khó nói, lẩm bẩm rồi cũng không nói gì.

Trâu Tung tuy rằng có vẻ không mấy hoan nghênh Triệu Giản nhưng kỳ thật cũng chỉ là chiếm tiện nghi trên miệng thôi, làm điểm tâm đều đủ ba người ăn, lúc ăn cơm cũng bới cho Triệu Giản một chén.

Cố Trường Đình nói: "Hôm nay tôi và Triệu Giản tới công ty, nếu không tìm được chỗ ở thì cậu cứ ở đây cũng được."

Triệu Giản nghe xong lập tức bật chế độ kháng cự, để cho cái tên trúc mã này sống ở đây, còn không phải là bóng đèn siêu công suất sao?

Tuy nhiên, Triệu Giản không phản đối ngay, chỉ vừa ăn vừa lén theo dõi.

Trâu Tung nhìn về phía Triệu Giản: "Cậu đi công ty, hắn đi theo làm gì?"

Triệu Giản nói: "Tôi muốn làm vệ sĩ cho vợ."

Trâu Tung nghe vậy gật đầu nói: "Đúng vậy, lẽ ra cậu phải có vệ sĩ từ lâu rồi, miễn cho bị bắt nạt. Tôi thấy hắn to con, rất tốt."

Triệu Giản thực sự không thích cái miệng độc này của Trâu Tung.

Trâu Tung lại nói: "Đợi lát nữa tôi sẽ ra ngoài tìm phòng ở, tôi ở lại, nhất định sẽ gây phiền phức cho cậu, vạn nhất người Trâu gia tìm đến, nói không chừng sẽ làm loạn chỗ này của cậu."

Triệu Giản nghe có chút kỳ quái, cảm thấy Trâu gia này không hề đơn giản, ít nhất cũng hỗn loạn như nhà họ Cố vậy.

Trâu Tung nói: "Ừm... Cậu giúp tôi nghe ngóng tin tức của một người là được rồi..."

Cố Trường Đình dường như biết y muốn hỏi ai: "Chuyện này không cần tôi nghe ngóng. Cậu cứ ra ngoài mua một cuốn tạp chí, hoặc bật TV lên, hoặc tìm kiếm trên Internet, đoán chừng liền có thể nhìn thấy anh ta. "

Triệu Giản nghe ra, Trâu Tung hẳn là muốn Cố Trường Đình giúp hỏi thăm người yêu cũ.

Trâu Tung nghe xong liền nói: "Tôi mới đi có một năm mà anh ấy đã hot như vậy sao? Tôi không tin? Bằng cái mặt than và tính xấu của anh ấy, ai dám nâng đỡ."

Cố Trường Đình nói: "Tôi không nói với cậu, tôi phải đến công ty."

Triệu Giản vội vàng đứng lên, sau đó giúp Cố Trường Đình xách đồ, cùng nhau đi ra ngoài.

Trâu Tung ngồi một mình tiếp tục ăn sáng, lần qua lần lại, liếc mắt nhìn TV vài lần, cuối cùng cầm điện thoại lên, lung tung tìm kiếm.

***********

Công ty họp thường kỳ vào thứ hai, cơ bản là không được phép vắng mặt, nhất là họp thường kỳ cuối tháng, trong cuộc họp thường kỳ, bên trên muốn bỏ phiếu một vài hạng mục lớn nhỏ chấp hành vào tháng sau.

Cố Trường Đình lái xe đưa Triệu Giản đến công ty.

Hiện tại trong công ty, Cố Trường Đình đã sở hữu 38% cổ phần, là cổ đông lớn nhất và là người có tiếng nói nhất. Mặc dù cổ phần chỉ mới được chuyển nhượng vào chiều hôm qua nhưng tin tức trong công ty luôn đi rất nhanh, ngay lập tức mọi người đều đã biết.

Cố Trường Đình lúc đến công ty có rất nhiều việc phải làm. Triệu Giản mặc dù theo cậu một tấc không rời nhưng cũng không muốn quấy rầy cậu cho nên dứt khoát ngồi trong phòng làm việc của Cố Trường Đình, lẳng lặng không nói câu nào.

Cuộc họp thường kỳ bắt đầu từ hai giờ chiều, buổi sáng cơ bản là thời gian mọi người chuẩn bị tài liệu, bởi vì Cố Trường Đình vừa mới nhận được tài liệu hợp tác của Đường Quý Khai cho nên buổi chiều nhất định phải họp thảo luận, tư liệu sửa sang lại cũng không ít, nhất là khi đối tượng hợp tác là người của Đường gia, Cố Trường Đình không muốn sơ suất.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cả buổi sáng Cố Trường Đình bận bịu đến đổ mồ hôi, ngẩng đầu nhìn mới biết đã gần mười hai giờ, mà Triệu Giản cũng ngồi cả buổi sáng, rất thành thật, giống như người trong suốt.

Cố Trường Đình vừa nhớ tới Triệu Giản liền nhanh chóng đi tìm. Triệu Giản vẫn đang ngồi ở sô pha bên phải văn phòng.

Cố Trường Đình đứng dậy nói: "Đã gần mười hai giờ rồi. Anh ở đây cả sáng chắc chán lắm. Tôi bận quá, không có thời gian ở cùng anh. Thật ra ở tầng trên có một trung tâm giải trí, có thể chạy bộ hoặc vận động một chút, còn có bể bơi, anh nếu nhàm chán có thể đến đó."

Triệu Giản vội vàng cất điện thoại vào túi, nói: "Không chán, ở cùng vợ sao mà chán được. Anh không đi, lỡ như vợ cần anh mà anh không có ở đây thì sao?"

Kỳ thật Triệu Giản thực sự không nhàm chán, Cố Trường Đình tập trung làm việc, Triệu Giản lén dùng điên thoại chụp vài tấm hình Cố Trường Đình đang làm việc chăm chỉ, còn đắc ý gửi ảnh cho Đường Quý Khai, nói với Đường Quý Khai đêm qua mình không bị đuổi ra khỏi phòng, hôm nay lại còn được đến công ty với Cố Trường Đình.

Cố Trường Đình nói: "Vậy chúng ta đi ăn cơm trưa đi."

Triệu Giản vội vàng đi theo Cố Trường Đình xuống lầu, nhà ăn ở tầng trệt, nhà ăn cao tầng cùng nhà ăn nhân viên là riêng biệt, không phải chen chúc, cơm nước căn bản đều được chuẩn bị sẵn sàng.

Hai người cùng đợi thang máy xuống lầu.

"Đinh" một tiếng cửa thang máy mở ra.

Cố Trường Đình còn đang nói chuyện với Triệu Giản, không nhìn thấy người ở trong thang máy bước ra, suýt chút nữa thì bị người đó đâm phải.

Triệu Giản vội vàng ôm lấy eo Cố Trường Đình, đem người bảo vệ trong ngực.

Cố Trường Đình ngẩng đầu sửng sốt, người từ thang máy đi ra là Đào Yến Cần.

Ngày hôm đó Đào Yến Cần và bác hai của cô ta bị cảnh sát bắt đi, không ngờ nhanh như vậy đã được thả ra.

Cố Trường Đình không biết, thật ra chỉ có Đào Yến Cần là không sao, nhưng bác hai của cô ta thì lại xảy ra chuyện lớn. Ông ta sở hữu rất nhiều súng ống và ma tuý, cất giấu ở Đào gia. Đào Yến Cần trước đây không biết, ông ta ngay trước mặt một đống người bị cảnh sát mang đi, quả thực mất hết mặt mũi.

Đào Yến Cần cuối cùng cũng được thả, muốn đến nhà họ Cố tìm cha Cố Trường Đình khóc lóc kể lể, nhưng ai ngờ khi đến cửa nhà họ Cố, vệ sĩ lại không cho cô ta vào.

Đại cô của Cố Trường Đình tuy rằng có thể đối với cậu không chân thành cũng không có tình cảm gì mấy nhưng mà xem ra là quyết tâm nịnh bợ Cố Trường Đình cho nên liền hạ lệnh cho vệ sĩ, nhìn thấy Đào Yến Cần cùng người của Đào gia thì đều phải cản lại.

Đào Yến Cần không gặp được Cố tiên sinh, gọi điện thoại cũng không có ai tiếp, đành phải đến công ty nhà họ Cố.

Trước đây trong công ty, Cố tiên sinh là lớn nhất, ông ta nói cái gì thì chính là cái đó, Đào Yến Cần là tình nhân của ông ta cho nên ra vào đều không bị ngăn cản. Nhân viên lễ tân cùng bảo vệ ở tầng dưới đều không dám ngăn cản cô ta. Lần trước có người từng cản một lần thì bị Đào Yến Cần vả miệng, ủy khuất không nói nên lời, Đào Yến Cần còn đến trước mặt Cố tiên sinh tố cáo, đem cô nhân viên kia sa thải.

Đào Yến Cần vênh váo vào công ty của Cố gia, lên lầu định đi đến văn phòng tìm Cố tiên sinh, nhưng thật tình cờ lại oan gia ngõ hẹp gặp Cố Trường Đình tại đây.

Đào Yến Cần nhìn thấy Cố Trường Đình thì đen mặt, nhìn thấy Triệu Giản thì đỏ mắt.

"Mày, thứ tiện nhân!"

Đào Yến Cần hét lên, lao về phía Cố Trường Đình, dáng vẻ như muốn đánh nhau.

Nhưng ngay khi cô ta lao tới, Triệu Giản đã dùng một tay ngăn lại, đẩy cô ta thật mạnh. Đào Yến Cần sao có thể là đối thủ của Triệu Giản, lập tức ngã ngồi xuống đất, giày cao gót cũng bị gãy.

Cố Trường Đình cực kỳ bình tĩnh, rũ mắt nhìn xuống Đào Yến Cần, lạnh lùng nói: "Người này là ai? Công ty trước đây thật đúng là hỗn loạn, ai cũng có thể ra vào. Đã đến lúc phải chỉnh đốn một chút."

Đào Yến Cần bị gãy giày cao gót không đứng dậy được, ngồi dưới đất hét lớn: "Cố Trường Đình, mày đừng có đắc ý!"

Cố Trường Đình cười nói: "Thực xin lỗi, hiện tại tôi nhìn cô thấy rất đắc ý. Triệu Giản, liên lạc với bảo vệ dưới lầu, đem người này ném ra ngoài cho tôi, từ nay về sau tuyệt đối không cho cô ta vào nữa. "

"Được." Triệu Giản lập tức nói.

Cố Trường Đình từ trên cao nhìn xuống cô ta: "Nếu tôi nhớ không lầm, Đào gia cùng Cố gia hình như không có hợp tác gì. Đào tiểu thư, cô lẻn vào công ty của Cố gia tôi chẳng lẽ là để đánh cắp bí mật thương nghiệp? Nếu như cô còn đến nữa, tôi sẽ đem cô đưa đến cục cảnh sát."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Gả Cho Tôi

Số ký tự: 0