Cắn câu
Trường Sinh Thiên Diệp
2024-07-01 00:34:03
Người đàn ông mỉm cười: "Thực sự xin lỗi, có lẽ tôi đã nhận sai người."
Triệu Giản không trả lời, người nọ vung tay lên, thư ký phía sau vội vàng rút ra một tấm danh thiếp đưa cho người đàn ông.
Người đàn ông đưa danh thiếp cho Triệu Giản lịch sự nói: "Đây là danh thiếp của tôi, có ghi thông tin liên lạc của tôi trên đó."
Triệu Giản nhìn lướt qua danh thiếp, rất tao nhã, ghi tên "Phó Tranh", là tên của người đàn ông, phía sau có in số điện thoại riêng.
Người đàn ông không có ý dây dưa, từ đầu đến cuối đều rất lịch sự, nhã nhặn, nhưng đôi mắt sáng ngời, sâu thẳm khiến người ta liền nhìn ra không đơn giản.
Người đàn ông nói: "Vậy thì Triệu tiên sinh, tạm biệt."
Hắn ta nói xong, thư ký bên cạnh liền thì thầm với hắn mấy câu, mấy người liền nhanh chóng rời đi, có vẻ rất gấp gáp, tới cuối hành lang thì tiến vào phòng hội nghị đầu tiên.
Triệu Giản lại nhìn lướt qua danh thiếp trong tay, nhíu mày, nhét vào túi áo, sau đó tiếp tục yên lặng ngồi trên ghế, chờ Cố Trường Đình đi ra.
Phòng hội nghị không một tiếng động. Triệu Giản ngồi ở bên ngoài không có việc gì liền dựa đầu vào tường nhắm mắt lại, dù sao cả đêm đều không ngủ. Trước đó lúc Cố Trường Đình nghỉ ngơi, hắn lại không chợp mắt. Bây giờ vừa vặn có thời gian, liền muốn dựa vào nơi này nghỉ ngơi một chút.
Thế nhưng Triệu Giản vừa nhắm mắt lại, còn chưa kịp đi vào giấc ngủ, bỗng nhiên bên trong phòng hội nghị vang lên một tiếng "rầm".
Triệu Giản lập tức đứng lên, nhanh chóng gõ cửa phòng hội nghị: "Cố tiên sinh? Xảy ra chuyện gì sao?"
Bên trong phòng hội nghị sau khi phát ra âm thanh đó lại không có tiếng gì nữa, vô cùng yên tĩnh, Cố Trường Đình cũng không trả lời Triệu Giản.
Triệu Giản lại gõ cửa, cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Phòng hội nghị đương nhiên sẽ không khóa, Triệu Giản mở cửa đi vào thì phát hiện bên trong chỉ có Cố Trường Đình. Cố Trường Đình không biết đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên ngất xỉu trên mặt đất, cái ghế bị cậu đụng vào, ngả sang một bên. Âm thanh vừa rồi chính là do cái ghế ngã xuống phát ra.
"Cố tiên sinh?"
Triệu Giản lập tức hô lên, bước nhanh tới ôm lấy Cố Trường Đình.
Cố Trường Đình giống như đang ngủ, hai mắt nhắm nghiền, lúc bị Triệu Giản bế lên cũng không có phản ứng gì, nhưng cậu ngủ cũng không được yên ổn, hô hấp có chút hoảng loạn như khó thở, mặc dù bất tỉnh vẫn nhíu chặt mày.
Triệu Giản nhìn thoáng qua dáng vẻ của cậu, vô cùng lo lắng, lại vươn tay vỗ vỗ mặt Cố Trường Đình, thấp giọng gọi cậu.
Cố Trường Đình phát ra một tiếng "hừ" trong cổ họng, nhưng vẫn không tỉnh lại.
Triệu Giản nhìn xung quanh, nhanh chóng bế Cố Trường Đình lên, sau đó chạy ra ngoài.
Trùng hợp thay, ngay khi Triệu Giản chạy ra ngoài, cửa thang máy cũng mở ra, người bên trong chính là thư ký của Cố Trường Đình.
Thư ký tuy rằng hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy Triệu Giản, nhưng Triệu Giản đẹp trai như vậy, sợ là ai nhìn thấy cũng sẽ để lại ký ức khó quên, đặc biệt là khi Triệu Giản vẫn luôn đi cùng Cố tiên sinh. Cố tiên sinh đối với người khác rất thờ ơ, nhưng có thể thấy được cậu ấy rất chăm sóc Triệu Giản, hẳn là hai người quan hệ không tầm thường.
Thư ký vừa nhìn thấy Triệu Giản, liền hoảng sợ, muốn tiến lên hỏi đã xảy ra chuyện gì, có cần giúp đỡ hay không.
Kết quả là khi thư ký định tiến lên thì thấy Triệu Giản còn ôm một người bất tỉnh nhân sự, hóa ra là Cố tiên sinh.
Thư ký thầm hô một tiếng, vội vàng chạy tới nói: "Cái này... cái này là sao vậy? Cố tiên sinh?"
Triệu Giản nói: "Cậu ấy bị ngất, tôi đưa cậu ấy đến bệnh viện."
"Không, không, đừng đến bệnh viện." Thư ký nhanh chóng nói: "Mang Cố tiên sinh đến đây. Đây là phòng cho khách, được để trống. Tôi gọi bác sĩ riêng của Cố tiên sinh đến, Cố tiên sinh có một bác sĩ riêng, rất nhanh sẽ đến thôi. "
Triệu Giản ôm Cố Trường Đình đi vào phòng bên cạnh, bên trong có một chiếc ghế sô pha bằng da lớn, vừa vặn có thể đem Cố Trường Đình đang bất tỉnh đặt lên, để cậu nằm thẳng xuống vẫn thoải mái hơn.
Bởi vì nguyên nhân thân thể cho nên Cố Trường Đình rất ghét đến bệnh viện, bình thường có việc đều gọi bác sĩ riêng. Thư ký nhanh chóng gọi điện thoại cho bác sĩ để người tranh thủ thời gian chạy đến.
Cố Trường Đình hôn mê, nhưng bộ dạng nhìn rất khó chịu. Triệu Giản không khỏi đưa tay sờ trán cậu, nói: "Cô chiếu cố cậu ấy một chút, tôi ra ngoài lấy cho cậu ấy ly nước."
"Được." Thư ký gật đầu.
Triệu Giản sắc mặt tối sầm đi ra ngoài, nhanh chân muốn pha cho Cố Trường Đình một cốc nước ấm, hy vọng có thể giúp cậu giảm bớt cảm giác khó chịu.
Hắn đi tới phòng nước, vươn tay đẩy cửa nhưng lại đẩy không được, lúc này mới nhớ tới Đào Yến Cần và lão đầu hói còn ở bên trong, hình như đã khoá cửa lại.
Triệu Giản có chút nóng nảy muốn đi đến phòng nước khác, nhưng chưa kịp xoay người rời đi thì nghe thấy tiếng cười bén nhọn của Đào Yến Cần ở bên trong.
Giọng một người đàn ông trung niên cất lên: "Nếu lần này thành công thì tương lai nhà họ Cố sẽ là của chúng ta".
"Cái đó còn phải nói sao?" Giọng Đào Yến Cần vang lên.
Người đàn ông trung niên lại nói: "Đã lâu như vậy, thuốc cũng phát huy tác dụng rồi? Ta có thể đi được chưa?"
Đào Yến Cần nói: "Bác gấp cái gì? Cố Trường Đình chỉ là con quái vật rách nát, bác còn sợ vịt nấu rồi lại bay sao?"
Người đàn ông trung niên nói: "Ai, cháu đừng nói nữa, vừa nghĩ đến vòng eo nhỏ kia của Cố Trường Đình thôi trong lòng bác ngứa ngáy đến chết rồi, không biết chơi song tính nhân có tư vị gì, haha. "
"Hừ." Đào Yến Cần khinh thường nói: "Chỉ là một con quái vật ghê tởm mà thôi. Lúc trước còn làm bộ làm tịch, giả vờ thanh cao với tôi. Bác hai, bác phải giúp tôi dạy dỗ cậu ta thật tốt."
"Cháu yên tâm đi." Người đàn ông trung niên hèn mọn cười một tiếng: "Hôm nay phải để cậu ta hầu hạ bác thật tốt. Bác sợ cái thân hình nhỏ bé kia của cậu ta không chịu nổi thôi."
Đào Yến Cần nói: "Đúng rồi, lát nữa đừng quên chụp thêm vài tấm ảnh, sau này uy hiếp Cố Trường Đình sẽ cần dùng tới. Tốt hơn hết là quay thêm vài đoạn video đi, biết chưa? Cố Trường Đình nếu dám không nghe lời, liền để cậu ta thân bại danh liệt! "
Phòng nước cách âm không tốt, hai người bên trong đang nói chuyện sôi nổi, Triệu Giản đứng ở ngoài cửa, hai người họ cũng không biết, tâm tình còn rất tốt.
Triệu Giản nghe bọn họ nói, mặt mũi nháy mắt đen lại, tức giận đến hai mắt tràn đầy tơ máu, hóa ra Cố Trường Đình đột nhiên ngất đi là do bị người ta bỏ thuốc, hơn nữa còn muốn bày mưu hãm hại cậu.
Triệu Giản hai tay gắt gao nắm chặt, nheo mắt suy tư hai giây, sau đó lập tức xoay người rời đi. Hắn bước nhanh trở về, tiến vào phòng hội nghị lúc trước, sau khi đi vào thì liền đóng cửa lại.
Trong phòng hội nghị vốn dĩ chỉ có Cố Trường Đình, người trong công ty thông báo cho Cố Trường Đình biết hợp đồng xảy ra sự cố, Cố Trường Đình lo lắng liền lập tức đến công ty. Lúc đầu nói là sẽ thảo luận ở phòng hội nghị, nào biết được khi đi vào lại chỉ có một mình cậu.
Cố Trường Đình cảm thấy kỳ quái, nhưng sau một hồi suy nghĩ, có thể là đối tác vẫn chưa tới, cho nên dứt khoát ngồi xuống đợi một lát.
Cậu một đường chạy tới đương nhiên là khát nước, liền đem ly nước trên bàn uống hết, nào biết đây là một cái bẫy đang chờ cậu cắn câu.
Còn Đào Yến Cần và bác hai của cô ta cũng căn bản không ngờ tới, một ván cờ hay như vậy, bây giờ lại đột nhiên thay đổi.
Triệu Giản bước vào phòng hội nghị, đóng cửa, còn đem rèm cửa phòng hội nghị kéo hết lại, trong phòng đột nhiên tối sầm.
Hắn vừa vào chưa được bao lâu, liền nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, cạch một tiếng, một thân hình mập mạp mở cửa chen vào.
Triệu Giản nheo mắt nhìn sang, mặc dù căn phòng tối om nhưng miễn cưỡng lắm cũng nhìn thấy một chút, quả nhiên là người đàn ông trung niên đầu hói lúc trước bước vào phòng nước với Đào Yến Cần.
Lão hói vừa đi vào liền đem cửa phòng hội nghị khóa lại.
Sau khi khóa lại cũng không có thời gian tìm công tắc đèn mà cười rất bỉ ổi: "Tiểu mỹ nhân, hôm nay cậu phải hầu hạ ông đây rồi, haha!"
Người đàn ông đầu hói nhìn thấy một bóng người ngồi ở trên ghế, liền cho rằng đó là Cố Trường Đình đang hôn mê chứ không hề nghĩ đó lại là người khác.
Hắn ta chờ không kịp liền chạy tới, đưa tay chạm vào.
Triệu Giản cười lạnh, một phát nắm lấy tay của tên đầu hói.
"A --"
Lão đầu hói hét lên, cảm giác xương cổ tay sắp gãy luôn rồi, đau đến toát cả mồ hôi, tiếng kêu thảm thiết vô cùng. Cho dù phòng hội nghị được cách âm thì bên ngoài cũng nghe được rõ ràng.
Đào Yến Cần từ trong phòng nước đi ra, cách rất xa cô ta cũng nghe thấy tiếng la hét đó. Nhưng thanh âm có chút méo mó cho nên Đào Yến Cần không nghĩ đó là bác hai của cô ta đang gọi, cô ta còn tưởng là Cố Trường Đình chịu không nổi tra tấn liền trực tiếp kêu lên.
Tiếng kêu thảm thiết không chỉ một, mà là liên tiếp không ngừng, tiếng sau cao hơn tiếng trước, đều sắp phá thanh luôn rồi.
"Mày dám đánh tao?!"
"Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa!"
"Mày có biết tao là ai không?!"
"A, đừng đánh nữa!"
Đào Yến Cần vẫn chưa rời đi, nghe tiếng hét có chút là lạ, căn bản không phải giọng của Cố Trường Đình, ngược lại giống tiếng khóc của bác hai hơn.
Đào Yến Cần vội vàng chạy tới trước cửa phòng hội nghị, muốn đẩy cửa xông vào, nhưng cửa đã bị bác hai của cô ta khóa chặt, không mở ra được.
Đào Yến Cần dùng sức gõ cửa nói: "Xảy ra chuyện gì vậy? Mở cửa ra mau!"
Đào Yến Cần mở cửa không được, gọi cả buổi cũng không ai trả lời. Cô ta liền vội vàng gọi điện thoại cho vệ sĩ và bảo vệ của công ty, nhất thời có không ít người tập trung lại.
Nhưng ngay khi mọi người định đập cửa thì cánh cửa lại tự động mở, một người đàn ông cao lớn từ bên trong bước ra.
"A!"
Đào Yến Cần nhìn thấy Triệu Giản thì cả người bị doạ, không khỏi kêu to một tiếng: "Tại sao lại là anh?!"
Triệu Giản không trả lời, người nọ vung tay lên, thư ký phía sau vội vàng rút ra một tấm danh thiếp đưa cho người đàn ông.
Người đàn ông đưa danh thiếp cho Triệu Giản lịch sự nói: "Đây là danh thiếp của tôi, có ghi thông tin liên lạc của tôi trên đó."
Triệu Giản nhìn lướt qua danh thiếp, rất tao nhã, ghi tên "Phó Tranh", là tên của người đàn ông, phía sau có in số điện thoại riêng.
Người đàn ông không có ý dây dưa, từ đầu đến cuối đều rất lịch sự, nhã nhặn, nhưng đôi mắt sáng ngời, sâu thẳm khiến người ta liền nhìn ra không đơn giản.
Người đàn ông nói: "Vậy thì Triệu tiên sinh, tạm biệt."
Hắn ta nói xong, thư ký bên cạnh liền thì thầm với hắn mấy câu, mấy người liền nhanh chóng rời đi, có vẻ rất gấp gáp, tới cuối hành lang thì tiến vào phòng hội nghị đầu tiên.
Triệu Giản lại nhìn lướt qua danh thiếp trong tay, nhíu mày, nhét vào túi áo, sau đó tiếp tục yên lặng ngồi trên ghế, chờ Cố Trường Đình đi ra.
Phòng hội nghị không một tiếng động. Triệu Giản ngồi ở bên ngoài không có việc gì liền dựa đầu vào tường nhắm mắt lại, dù sao cả đêm đều không ngủ. Trước đó lúc Cố Trường Đình nghỉ ngơi, hắn lại không chợp mắt. Bây giờ vừa vặn có thời gian, liền muốn dựa vào nơi này nghỉ ngơi một chút.
Thế nhưng Triệu Giản vừa nhắm mắt lại, còn chưa kịp đi vào giấc ngủ, bỗng nhiên bên trong phòng hội nghị vang lên một tiếng "rầm".
Triệu Giản lập tức đứng lên, nhanh chóng gõ cửa phòng hội nghị: "Cố tiên sinh? Xảy ra chuyện gì sao?"
Bên trong phòng hội nghị sau khi phát ra âm thanh đó lại không có tiếng gì nữa, vô cùng yên tĩnh, Cố Trường Đình cũng không trả lời Triệu Giản.
Triệu Giản lại gõ cửa, cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Phòng hội nghị đương nhiên sẽ không khóa, Triệu Giản mở cửa đi vào thì phát hiện bên trong chỉ có Cố Trường Đình. Cố Trường Đình không biết đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên ngất xỉu trên mặt đất, cái ghế bị cậu đụng vào, ngả sang một bên. Âm thanh vừa rồi chính là do cái ghế ngã xuống phát ra.
"Cố tiên sinh?"
Triệu Giản lập tức hô lên, bước nhanh tới ôm lấy Cố Trường Đình.
Cố Trường Đình giống như đang ngủ, hai mắt nhắm nghiền, lúc bị Triệu Giản bế lên cũng không có phản ứng gì, nhưng cậu ngủ cũng không được yên ổn, hô hấp có chút hoảng loạn như khó thở, mặc dù bất tỉnh vẫn nhíu chặt mày.
Triệu Giản nhìn thoáng qua dáng vẻ của cậu, vô cùng lo lắng, lại vươn tay vỗ vỗ mặt Cố Trường Đình, thấp giọng gọi cậu.
Cố Trường Đình phát ra một tiếng "hừ" trong cổ họng, nhưng vẫn không tỉnh lại.
Triệu Giản nhìn xung quanh, nhanh chóng bế Cố Trường Đình lên, sau đó chạy ra ngoài.
Trùng hợp thay, ngay khi Triệu Giản chạy ra ngoài, cửa thang máy cũng mở ra, người bên trong chính là thư ký của Cố Trường Đình.
Thư ký tuy rằng hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy Triệu Giản, nhưng Triệu Giản đẹp trai như vậy, sợ là ai nhìn thấy cũng sẽ để lại ký ức khó quên, đặc biệt là khi Triệu Giản vẫn luôn đi cùng Cố tiên sinh. Cố tiên sinh đối với người khác rất thờ ơ, nhưng có thể thấy được cậu ấy rất chăm sóc Triệu Giản, hẳn là hai người quan hệ không tầm thường.
Thư ký vừa nhìn thấy Triệu Giản, liền hoảng sợ, muốn tiến lên hỏi đã xảy ra chuyện gì, có cần giúp đỡ hay không.
Kết quả là khi thư ký định tiến lên thì thấy Triệu Giản còn ôm một người bất tỉnh nhân sự, hóa ra là Cố tiên sinh.
Thư ký thầm hô một tiếng, vội vàng chạy tới nói: "Cái này... cái này là sao vậy? Cố tiên sinh?"
Triệu Giản nói: "Cậu ấy bị ngất, tôi đưa cậu ấy đến bệnh viện."
"Không, không, đừng đến bệnh viện." Thư ký nhanh chóng nói: "Mang Cố tiên sinh đến đây. Đây là phòng cho khách, được để trống. Tôi gọi bác sĩ riêng của Cố tiên sinh đến, Cố tiên sinh có một bác sĩ riêng, rất nhanh sẽ đến thôi. "
Triệu Giản ôm Cố Trường Đình đi vào phòng bên cạnh, bên trong có một chiếc ghế sô pha bằng da lớn, vừa vặn có thể đem Cố Trường Đình đang bất tỉnh đặt lên, để cậu nằm thẳng xuống vẫn thoải mái hơn.
Bởi vì nguyên nhân thân thể cho nên Cố Trường Đình rất ghét đến bệnh viện, bình thường có việc đều gọi bác sĩ riêng. Thư ký nhanh chóng gọi điện thoại cho bác sĩ để người tranh thủ thời gian chạy đến.
Cố Trường Đình hôn mê, nhưng bộ dạng nhìn rất khó chịu. Triệu Giản không khỏi đưa tay sờ trán cậu, nói: "Cô chiếu cố cậu ấy một chút, tôi ra ngoài lấy cho cậu ấy ly nước."
"Được." Thư ký gật đầu.
Triệu Giản sắc mặt tối sầm đi ra ngoài, nhanh chân muốn pha cho Cố Trường Đình một cốc nước ấm, hy vọng có thể giúp cậu giảm bớt cảm giác khó chịu.
Hắn đi tới phòng nước, vươn tay đẩy cửa nhưng lại đẩy không được, lúc này mới nhớ tới Đào Yến Cần và lão đầu hói còn ở bên trong, hình như đã khoá cửa lại.
Triệu Giản có chút nóng nảy muốn đi đến phòng nước khác, nhưng chưa kịp xoay người rời đi thì nghe thấy tiếng cười bén nhọn của Đào Yến Cần ở bên trong.
Giọng một người đàn ông trung niên cất lên: "Nếu lần này thành công thì tương lai nhà họ Cố sẽ là của chúng ta".
"Cái đó còn phải nói sao?" Giọng Đào Yến Cần vang lên.
Người đàn ông trung niên lại nói: "Đã lâu như vậy, thuốc cũng phát huy tác dụng rồi? Ta có thể đi được chưa?"
Đào Yến Cần nói: "Bác gấp cái gì? Cố Trường Đình chỉ là con quái vật rách nát, bác còn sợ vịt nấu rồi lại bay sao?"
Người đàn ông trung niên nói: "Ai, cháu đừng nói nữa, vừa nghĩ đến vòng eo nhỏ kia của Cố Trường Đình thôi trong lòng bác ngứa ngáy đến chết rồi, không biết chơi song tính nhân có tư vị gì, haha. "
"Hừ." Đào Yến Cần khinh thường nói: "Chỉ là một con quái vật ghê tởm mà thôi. Lúc trước còn làm bộ làm tịch, giả vờ thanh cao với tôi. Bác hai, bác phải giúp tôi dạy dỗ cậu ta thật tốt."
"Cháu yên tâm đi." Người đàn ông trung niên hèn mọn cười một tiếng: "Hôm nay phải để cậu ta hầu hạ bác thật tốt. Bác sợ cái thân hình nhỏ bé kia của cậu ta không chịu nổi thôi."
Đào Yến Cần nói: "Đúng rồi, lát nữa đừng quên chụp thêm vài tấm ảnh, sau này uy hiếp Cố Trường Đình sẽ cần dùng tới. Tốt hơn hết là quay thêm vài đoạn video đi, biết chưa? Cố Trường Đình nếu dám không nghe lời, liền để cậu ta thân bại danh liệt! "
Phòng nước cách âm không tốt, hai người bên trong đang nói chuyện sôi nổi, Triệu Giản đứng ở ngoài cửa, hai người họ cũng không biết, tâm tình còn rất tốt.
Triệu Giản nghe bọn họ nói, mặt mũi nháy mắt đen lại, tức giận đến hai mắt tràn đầy tơ máu, hóa ra Cố Trường Đình đột nhiên ngất đi là do bị người ta bỏ thuốc, hơn nữa còn muốn bày mưu hãm hại cậu.
Triệu Giản hai tay gắt gao nắm chặt, nheo mắt suy tư hai giây, sau đó lập tức xoay người rời đi. Hắn bước nhanh trở về, tiến vào phòng hội nghị lúc trước, sau khi đi vào thì liền đóng cửa lại.
Trong phòng hội nghị vốn dĩ chỉ có Cố Trường Đình, người trong công ty thông báo cho Cố Trường Đình biết hợp đồng xảy ra sự cố, Cố Trường Đình lo lắng liền lập tức đến công ty. Lúc đầu nói là sẽ thảo luận ở phòng hội nghị, nào biết được khi đi vào lại chỉ có một mình cậu.
Cố Trường Đình cảm thấy kỳ quái, nhưng sau một hồi suy nghĩ, có thể là đối tác vẫn chưa tới, cho nên dứt khoát ngồi xuống đợi một lát.
Cậu một đường chạy tới đương nhiên là khát nước, liền đem ly nước trên bàn uống hết, nào biết đây là một cái bẫy đang chờ cậu cắn câu.
Còn Đào Yến Cần và bác hai của cô ta cũng căn bản không ngờ tới, một ván cờ hay như vậy, bây giờ lại đột nhiên thay đổi.
Triệu Giản bước vào phòng hội nghị, đóng cửa, còn đem rèm cửa phòng hội nghị kéo hết lại, trong phòng đột nhiên tối sầm.
Hắn vừa vào chưa được bao lâu, liền nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, cạch một tiếng, một thân hình mập mạp mở cửa chen vào.
Triệu Giản nheo mắt nhìn sang, mặc dù căn phòng tối om nhưng miễn cưỡng lắm cũng nhìn thấy một chút, quả nhiên là người đàn ông trung niên đầu hói lúc trước bước vào phòng nước với Đào Yến Cần.
Lão hói vừa đi vào liền đem cửa phòng hội nghị khóa lại.
Sau khi khóa lại cũng không có thời gian tìm công tắc đèn mà cười rất bỉ ổi: "Tiểu mỹ nhân, hôm nay cậu phải hầu hạ ông đây rồi, haha!"
Người đàn ông đầu hói nhìn thấy một bóng người ngồi ở trên ghế, liền cho rằng đó là Cố Trường Đình đang hôn mê chứ không hề nghĩ đó lại là người khác.
Hắn ta chờ không kịp liền chạy tới, đưa tay chạm vào.
Triệu Giản cười lạnh, một phát nắm lấy tay của tên đầu hói.
"A --"
Lão đầu hói hét lên, cảm giác xương cổ tay sắp gãy luôn rồi, đau đến toát cả mồ hôi, tiếng kêu thảm thiết vô cùng. Cho dù phòng hội nghị được cách âm thì bên ngoài cũng nghe được rõ ràng.
Đào Yến Cần từ trong phòng nước đi ra, cách rất xa cô ta cũng nghe thấy tiếng la hét đó. Nhưng thanh âm có chút méo mó cho nên Đào Yến Cần không nghĩ đó là bác hai của cô ta đang gọi, cô ta còn tưởng là Cố Trường Đình chịu không nổi tra tấn liền trực tiếp kêu lên.
Tiếng kêu thảm thiết không chỉ một, mà là liên tiếp không ngừng, tiếng sau cao hơn tiếng trước, đều sắp phá thanh luôn rồi.
"Mày dám đánh tao?!"
"Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa!"
"Mày có biết tao là ai không?!"
"A, đừng đánh nữa!"
Đào Yến Cần vẫn chưa rời đi, nghe tiếng hét có chút là lạ, căn bản không phải giọng của Cố Trường Đình, ngược lại giống tiếng khóc của bác hai hơn.
Đào Yến Cần vội vàng chạy tới trước cửa phòng hội nghị, muốn đẩy cửa xông vào, nhưng cửa đã bị bác hai của cô ta khóa chặt, không mở ra được.
Đào Yến Cần dùng sức gõ cửa nói: "Xảy ra chuyện gì vậy? Mở cửa ra mau!"
Đào Yến Cần mở cửa không được, gọi cả buổi cũng không ai trả lời. Cô ta liền vội vàng gọi điện thoại cho vệ sĩ và bảo vệ của công ty, nhất thời có không ít người tập trung lại.
Nhưng ngay khi mọi người định đập cửa thì cánh cửa lại tự động mở, một người đàn ông cao lớn từ bên trong bước ra.
"A!"
Đào Yến Cần nhìn thấy Triệu Giản thì cả người bị doạ, không khỏi kêu to một tiếng: "Tại sao lại là anh?!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro