Gả Cho Trúc Mã Là Đối Thủ Một Mất Một Còn

Chương 3

Tam Phân Vũ

2024-07-12 04:02:04

“Ngươi nói ai là bánh chưng?”

“Ai là bánh chưng, ta nói người đó.”

“Còn là một cái bánh chưng vui vẻ. Quận chúa đang chuẩn bị cho năm mới sao? Nhưng chỉ có tết Đoan Ngọ mọi người mới ăn bánh chưng mà thôi.” Bùi Trạc nhìn như bổ sung thêm, thật ra là đang thêm dầu vào lửa.

Hắn nói hươu nói vượn một hồi khiến Lê Ngưng muốn nổi điên, lại ngại ở đây có nhiều người nên không muốn tranh chấp với hắn.

Đáng lẽ ra hôm nay nàng không nên đến, nàng và Bùi Trạc thì có gì để nói.

Nhìn thấy Lê Ngưng sắp nổi cơn tanh bành lại cố gắng bình tĩnh lại, Bùi Trạc cũng dừng lại.

Hắn cười nói: “Không nghĩ tới quận chúa hôm nay cũng tới tiễn ta, Trạc đúng là được sủng mà sợ.”

Cuối cùng cũng nói một câu nghe được.

Lê Ngưng bình tĩnh hơn một chút, hừ nhẹ: “Ngươi đúng là nên mang ơn đội nghĩa ta.”

Bùi Trạc đứng thẳng dậy, vóc người thiếu niên cao lớn, vừa đứng lên Lê Ngưng đã không thể nhìn thấy mặt hắn, chỉ còn một tiếng “Được” trên đầu Lê Ngưng vang lên.

Lê Ngưng ngẩng đầu lên, mũ choàng rơi xuống, lộ ra khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp.

Nàng phát hiện Bùi Trạc đang nhìn chằm chằm mình không chớp mắt, còn chưa kịp nói gì, một đôi tay lạnh lẽo đã áp lên má nàng, chủ nhân bàn tay chính là Bùi Trạc trước mặt.

Bàn tay thiếu niên to lớn, mang theo sức mạnh khiến người khác khó có thể bỏ qua, một đôi tay đủ để ôm hết cả gương mặt nàng.

Lê Ngưng mở to hai mắt nhìn thẳng hắn, bị hành động đột ngột của Bùi Trạc làm cho giật mình, nhất thời không kịp phản ứng.

Trong mắt Bùi Trạc hiện lên nụ cười thỏa mãn, được nước lấn tới còn nhéo mặt nàng.

“Lần này đi không biết khi nào mới có thể trở về, đến lúc đó chỉ sợ quận chúa cũng đã quên có một người như ta.”



Lê Ngưng tức giận thấu trời căn bản không nghe rõ hắn đang nói gì, vung tay gạt hắn ra.

“Ngươi làm gì vậy?”

Lê Ngưng sờ mặt mình, lùi về phía sau một bước, vừa chất vấn lại cảnh giác nhìn hắn.

“Dùng sức cũng rất mạnh.”

Bùi Trạc cười thu tay lại.

“Bổn quận chúa có lòng tốt tới tiễn ngươi, ngươi lại dám bắt nạt ta, đúng là không biết tốt xấu.”

Lê Ngưng ngại còn nhiều người ở đây, không dám lớn tiếng trách cứ, cho dù có hạ thấp giọng cũng không che được cơn giận.

Những người khác tới đây tiễn người lúc này đang nói chuyện với nhau. Bùi Trạc quay lưng về phía bọn họ, bọn họ cũng không biết xảy ra chuyện gì. Hơn nữa mỗi lần Lê Ngưng và Bùi Trạc đứng cạnh nhau đều đấu võ mồm một trận, bọn họ cũng tập mãi thành quen, cho nên cũng không quá chú ý đến bên này.

“Ta không biết tốt xấu, chẳng lẽ ngươi còn không biết sao?” Bùi Trạc thản nhiên thừa nhận, thậm chí còn hào phóng mà tỏ vẻ cho Lê Ngưng cơ hội trả thù lại: “Chẳng qua ta chuẩn bị xuất quân, chỉ sợ tạm thời quận chúa không thể báo được thù.”

Nghe hắn nói lời này, Lê Ngưng cũng dần bình tĩnh lại, hành vi vô lễ của Bùi Trạc nàng muốn đòi lại, nhưng nhìn thấy đại quân lập tức xuất phát, nàng cũng không thể vì ân oán cá nhân mà làm chậm trễ hành trình của mọi người.

Lê Ngưng đành phải ghi thù này lại, chờ Bùi Trạc trở về tìm hắn tính sổ.

“Ngươi đừng đắc ý.” Lê Ngưng khôi phục lại dáng vẻ kiêu ngạo, ngẩng cằm lên, lạnh lùng nói: “Chờ ngươi trở về ta sẽ tính sổ với ngươi.”

Nếu hôm nay bởi vì ân oán của nàng và Bùi Trạc khiến đại quân chậm trễ xuất phát, để mẫu thân biết được nhất định sẽ trách phạt nàng.

“Được, ta sẽ chờ.”

Bùi Trạc lại thêm một câu nhắc nhở: “Quận chúa cũng đừng quên.”

Nghe xong đoạn hồi ức của Lê Ngưng, Lục Chỉ Du tạm thời không biết nên nói gì.

Cuối cùng chỉ đánh giá một câu công bằng: “Bùi công tử đúng là rất lợi hại, có thể khiến ngươi nhớ lâu như vậy.”



Lê Ngưng tức giận nói: “Ngày đó trời lạnh như vậy, tay hắn bị gió thổi cho lạnh như băng, lại dám dán vào mặt ta để sưởi ấm. Ba năm này sao ta có thể quên được cảm giác lạnh lẽo đó.”

“Bớt giận, bớt giận.” Lục Chỉ Du thuận theo Lê Ngưng nói, lại hỏi: “Vậy ngươi chuẩn bị trả thù thế nào?”

Thời gian ba năm, một năm chỉ nghĩ một cách cũng đủ nghĩ ra ba cái.

Lê Ngưng đắc ý cười: “Ta có cách của mình, ngươi cứ chờ xem.”

Nàng đã sớm nghĩ ra cách đối phó với Bùi Trạc, chỉ đợi hai ngày sau hắn trở về, một chiêu trả lại thù ba năm trước. Lục Chỉ Du có hơi lo lắng, nhấp một ngụm trà, không nhịn được suy nghĩ, A Ngưng có thể đấu lại Bùi Trạc sao.

Lê Ngưng và Lục Chỉ Du đã nhiều ngày không gặp, có rất nhiều chuyện muốn nói, nói xong chuyện đại quân trở về sau đó lại nói đến những chuyện khác. Đợi ăn cơm trưa xong, lại đi dạo trên đường, tận đến khi hoàng hôn mới ai về nhà người nấy.

Tin tức đại quân Lục Kiêu sắp trở về rất nhanh đã truyền khắp kinh thành, tất cả các đại thần trong triều đến dân chúng áo vải, đều biết chuyện này. Trưởng công chúa cũng không ngoại lệ. Hôm sau, Lê Ngưng tỉnh lại, được người hầu hạ rửa mặt xong, muốn đi tới chủ viện cùng trưởng công chúa ăn sáng.

Trưởng công chúa từng là mỹ nhân nổi danh khắp thành, dung mạo tuyệt thế, tuy bây giờ không còn được như xưa, nhưng khuôn mặt không tuổi lại thêm làn da được bảo dưỡng vô cùng tốt, đến hiện tại khí chất vẫn nổi bật xứng với cái danh mỹ nhân.

Lê Ngưng vừa bước vào ngưỡng cửa, trưởng công chúa ngồi trên bàn vừa nhìn thấy nàng liền nhăn mặt lại, nhẹ giọng trách cứ: “Suốt ngày dậy muộn như vậy, còn ra thể thống gì.”

Bước chân Lê Ngưng khẽ cứng đờ, nhìn về phía Đông Tuyết đi cùng nàng tới đây.

Đông Tuyết lắc đầu tỏ vẻ không biết.

Không phải mỗi ngày nàng đều dậy giờ này sao? Sao ngày thường không nói nàng, hôm nay lại đột nhiên nhắc tới việc này. Chẳng lẽ gần đây nàng lại làm chuyện gì chọc giận mẫu thân sao? Nhưng thời tiết này nàng cũng lười không ra ngoài, vậy sao có thể gây chuyện gì chọc giận bà được?

Lê Ngưng ngập tràn nghi ngờ ngồi xuống.

Đợi tỳ nữ mang thức ăn lên, trưởng công chúa chậm rãi mở miệng: “Ngày mai lang quân Lục gia dẫn quân chiến thắng trở về, con nhất định không được dậy muộn như hôm nay, cần phải dậy trước hai canh giờ, nhanh chóng tới cửa thành nghênh đón.”

Lê Ngưng vừa nghe đến đây lập tức không vui: “Đến lúc đó sẽ có vô số người đi đón bọn họ, thiếu một mình con thì có sao? Cho dù con có muốn đi, cũng đâu cần phải sớm như vậy?”

“Bọn họ cũng chưa chắc đã về sớm như vậy!” Lê Ngưng nói năng khí phách.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Gả Cho Trúc Mã Là Đối Thủ Một Mất Một Còn

Số ký tự: 0