Không Ngủ Lại
Nãi Thái
2024-10-13 01:18:02
Triệu Thiên Thạc vốn không có ý định lập gia đình, nhưng hắn lại bất đắc dĩ cưới người mà mẫu thân sắp xếp. Đêm nay tuy đã làm chuyện phu thê, nhưng trong lòng hắn vẫn không thoải mái. Mặc dù hắn không chán ghét Lê Nguyệt Uyển, nhưng cũng không muốn tiếp xúc nhiều, cho nên mới chạy đến thư phòng ngủ.
Trong phòng tân hôn, hai người Tri Thư Tri Lễ đỏ mắt giúp Lê Nguyệt Uyển tẩy rửa thân thể.
Được cô gia phân phó, hai người nhanh chóng vào nhà kiểm tra tình huống của tiểu thư. Càng tới gần giường, mùi tanh trong không khí càng nồng nặc. Khi đi tới bên giường, chỉ thấy tiểu thư đắp chăn nằm trên giường, sợi tóc rối bời, sắc mặt trắng bệch, trên mặt tràn đầy nước mắt, dáng vẻ như đã bị bắt nạt.
"Tiểu thư!" Hai người lộ vẻ lo lắng quỳ gối dưới mép giường, Tri Lễ nhỏ giọng nức nở.
Lê Nguyệt Uyển cố sức kéo khóe miệng cố gắng mỉm cười, muốn an ủi các nàng, nhưng nàng đã không còn sức lực lên tiếng.
Tri Thư run rẩy đưa tay vén chăn lên, đập vào mắt là một mảnh hỗn độn, làn da vốn trắng nõn, hiện tại tràn đầy vết đỏ bừng, đặc biệt là trước ngực, đỏ tím một mảnh, còn có chút rách da.
Tri Thư luôn ổn trọng cũng không kìm nổi nghẹn ngào. Nhìn tiểu thư suy yếu, Tri Thư dặn dò Tri Lễ đi múc nước, mình ở lại chăm sóc tiểu thư.
Nghe vậy, Tri Lễ lau khô nước mắt đứng dậy đi ra ngoài lấy nước, Tri Thư lấy khăn đơn giản lau sạch cho Lê Nguyệt Uyển một phen, lau mồ hôi chảy trên người nàng cùng với những vật không sạch sẽ dưới thân. Lúc lau người dưới, nàng phát hiện hạ thân tiểu thư đã bị xé rách da, nàng cắn răng thầm mắng cô gia thô lỗ, càng thêm cẩn thận hầu hạ tiểu thư.
Đợi Tri Lễ mang nước tới, hai người hợp lực đỡ Lê Nguyệt Uyển đi vào phòng tắm, phí hết một phen khí lực Lê Nguyệt Uyển mới ngồi trong thùng tắm, nước nóng dễ chịu bao bọc toàn thân khiến nàng trầm tĩnh lại, từ từ nhắm hai mắt nghỉ ngơi.
Tri Thư ở một bên hầu hạ, còn Tri Lễ thu thập giường sạch sẽ, thay một bộ chăn đệm mới, sau đó tìm quần áo Lê Nguyệt Uyển đặt bên cạnh thùng tắm, hầu hạ cùng Tri Thư.
"Tri Thư, tướng quân đâu?" Sau khi Lê Nguyệt Uyển tắm rửa một phen, khôi phục một chút tinh thần, không thấy Triệu Thiên Thạc, liền nghi hoặc hỏi.
"... Tiểu thư..."
"Nô tỳ thấy cô gia đi về phía thư phòng! Cô gia thật là, sao có thể đối đãi với tiểu thư như thế!" Tri Thư không muốn Lê Nguyệt Uyển thương tâm, còn đang do dự muốn nói thế nào, Tri Lễ đã nói ra một cách dứt khoát, còn tức giận chỉ trích Triệu Thiên Thạc.
"..." Lê Nguyệt Uyển không nói gì, chỉ rũ mi xuống không biết đang suy nghĩ gì.
"Tiểu thư... Người đừng suy nghĩ nhiều..." Tri Thư trừng Tri Lễ, quay đầu muốn an ủi Lê Nguyệt Uyển.
"Thôi được rồi, ngủ đi." Lê Nguyệt Uyển biết Tri Thư muốn nói gì, vậy thì sao, Triệu Thiên Thạc cảm thấy không hài lòng với mình, nàng không muốn lừa gạt mình. Cuộc sống sau này, nàng không cầu Triệu Thiên Thạc đối xử với mình thật tốt, chỉ cần tương kính như tân bình an vô sự là được.
Tri Thư Tri Lễ hầu hạ Lê Nguyệt Uyển mặc quần áo, Tri Thư lại không biết tìm được thuốc mỡ từ nơi nào, nói là giảm sưng tấy và xé rách ở nơi riêng tư, giúp nàng bôi thuốc xong, lúc này mới rời khỏi phòng canh giữ ở cửa, đợi đến sau nửa đêm Lê Nguyệt Uyển ngủ thiếp đi mới về sương phòng bên cạnh ngủ.
Lê Nguyệt Uyển nằm trên giường, trong không khí đã không còn mùi tanh nồng đậm, hẳn là Tri Lễ đã xử lý qua, chăn đệm cũng đã thay mới, trên bàn nhỏ bên cạnh giường đặt một cái khăn trắng, trên đó có một vệt máu đỏ tươi, khăn này ngày mai sẽ giao cho lão phu nhân, chứng minh trinh tiết của mình.
Nhìn khăn này, Lê Nguyệt Uyển không khỏi buồn cười, mình đã lấy chồng, tấm thân xử nữ mười sáu năm cũng bị phu quân lấy đi trong đêm này, nhưng phu quân vẫn quan tâm người khác, không hài lòng về mình, ngay cả đêm tân hôn cũng không ngủ lại trong phòng.
Lê Nguyệt Uyển tự giễu cười cười, nghĩ sinh hoạt sau này chỉ cần an nhàn là tốt rồi, làm tốt bổn phận phu nhân tướng quân, sinh ra con nối dõi của Triệu Thiên Thạc là tốt rồi.
Nhưng vừa nghĩ đến chuyện phải làm chuyện phu thê với Triệu Thiên Thạc, Lê Nguyệt Uyển không khỏi sợ hãi, chuyện đêm nay đã khiến nàng sinh ra tâm lý sợ hãi với việc này, gậy thịt thô to kia đâm thẳng vào hạ thân mình, mỗi cái này thôi cũng đã khiến nàng sống không bằng chết, không những thế hắn còn sẽ dùng sức cắn mình…
Thôi, nhịn một chút là qua, hẳn là làm vài lần sẽ mang thai thôi, sau khi mang thai sinh con xong có thể không cần làm chuyện đó nữa.
Lê Nguyệt Uyển không chịu nổi mệt mỏi, mí mắt đang không ngừng đánh nhau, nghĩ đi nghĩ lại liền ngủ rồi.
Trong phòng tân hôn, hai người Tri Thư Tri Lễ đỏ mắt giúp Lê Nguyệt Uyển tẩy rửa thân thể.
Được cô gia phân phó, hai người nhanh chóng vào nhà kiểm tra tình huống của tiểu thư. Càng tới gần giường, mùi tanh trong không khí càng nồng nặc. Khi đi tới bên giường, chỉ thấy tiểu thư đắp chăn nằm trên giường, sợi tóc rối bời, sắc mặt trắng bệch, trên mặt tràn đầy nước mắt, dáng vẻ như đã bị bắt nạt.
"Tiểu thư!" Hai người lộ vẻ lo lắng quỳ gối dưới mép giường, Tri Lễ nhỏ giọng nức nở.
Lê Nguyệt Uyển cố sức kéo khóe miệng cố gắng mỉm cười, muốn an ủi các nàng, nhưng nàng đã không còn sức lực lên tiếng.
Tri Thư run rẩy đưa tay vén chăn lên, đập vào mắt là một mảnh hỗn độn, làn da vốn trắng nõn, hiện tại tràn đầy vết đỏ bừng, đặc biệt là trước ngực, đỏ tím một mảnh, còn có chút rách da.
Tri Thư luôn ổn trọng cũng không kìm nổi nghẹn ngào. Nhìn tiểu thư suy yếu, Tri Thư dặn dò Tri Lễ đi múc nước, mình ở lại chăm sóc tiểu thư.
Nghe vậy, Tri Lễ lau khô nước mắt đứng dậy đi ra ngoài lấy nước, Tri Thư lấy khăn đơn giản lau sạch cho Lê Nguyệt Uyển một phen, lau mồ hôi chảy trên người nàng cùng với những vật không sạch sẽ dưới thân. Lúc lau người dưới, nàng phát hiện hạ thân tiểu thư đã bị xé rách da, nàng cắn răng thầm mắng cô gia thô lỗ, càng thêm cẩn thận hầu hạ tiểu thư.
Đợi Tri Lễ mang nước tới, hai người hợp lực đỡ Lê Nguyệt Uyển đi vào phòng tắm, phí hết một phen khí lực Lê Nguyệt Uyển mới ngồi trong thùng tắm, nước nóng dễ chịu bao bọc toàn thân khiến nàng trầm tĩnh lại, từ từ nhắm hai mắt nghỉ ngơi.
Tri Thư ở một bên hầu hạ, còn Tri Lễ thu thập giường sạch sẽ, thay một bộ chăn đệm mới, sau đó tìm quần áo Lê Nguyệt Uyển đặt bên cạnh thùng tắm, hầu hạ cùng Tri Thư.
"Tri Thư, tướng quân đâu?" Sau khi Lê Nguyệt Uyển tắm rửa một phen, khôi phục một chút tinh thần, không thấy Triệu Thiên Thạc, liền nghi hoặc hỏi.
"... Tiểu thư..."
"Nô tỳ thấy cô gia đi về phía thư phòng! Cô gia thật là, sao có thể đối đãi với tiểu thư như thế!" Tri Thư không muốn Lê Nguyệt Uyển thương tâm, còn đang do dự muốn nói thế nào, Tri Lễ đã nói ra một cách dứt khoát, còn tức giận chỉ trích Triệu Thiên Thạc.
"..." Lê Nguyệt Uyển không nói gì, chỉ rũ mi xuống không biết đang suy nghĩ gì.
"Tiểu thư... Người đừng suy nghĩ nhiều..." Tri Thư trừng Tri Lễ, quay đầu muốn an ủi Lê Nguyệt Uyển.
"Thôi được rồi, ngủ đi." Lê Nguyệt Uyển biết Tri Thư muốn nói gì, vậy thì sao, Triệu Thiên Thạc cảm thấy không hài lòng với mình, nàng không muốn lừa gạt mình. Cuộc sống sau này, nàng không cầu Triệu Thiên Thạc đối xử với mình thật tốt, chỉ cần tương kính như tân bình an vô sự là được.
Tri Thư Tri Lễ hầu hạ Lê Nguyệt Uyển mặc quần áo, Tri Thư lại không biết tìm được thuốc mỡ từ nơi nào, nói là giảm sưng tấy và xé rách ở nơi riêng tư, giúp nàng bôi thuốc xong, lúc này mới rời khỏi phòng canh giữ ở cửa, đợi đến sau nửa đêm Lê Nguyệt Uyển ngủ thiếp đi mới về sương phòng bên cạnh ngủ.
Lê Nguyệt Uyển nằm trên giường, trong không khí đã không còn mùi tanh nồng đậm, hẳn là Tri Lễ đã xử lý qua, chăn đệm cũng đã thay mới, trên bàn nhỏ bên cạnh giường đặt một cái khăn trắng, trên đó có một vệt máu đỏ tươi, khăn này ngày mai sẽ giao cho lão phu nhân, chứng minh trinh tiết của mình.
Nhìn khăn này, Lê Nguyệt Uyển không khỏi buồn cười, mình đã lấy chồng, tấm thân xử nữ mười sáu năm cũng bị phu quân lấy đi trong đêm này, nhưng phu quân vẫn quan tâm người khác, không hài lòng về mình, ngay cả đêm tân hôn cũng không ngủ lại trong phòng.
Lê Nguyệt Uyển tự giễu cười cười, nghĩ sinh hoạt sau này chỉ cần an nhàn là tốt rồi, làm tốt bổn phận phu nhân tướng quân, sinh ra con nối dõi của Triệu Thiên Thạc là tốt rồi.
Nhưng vừa nghĩ đến chuyện phải làm chuyện phu thê với Triệu Thiên Thạc, Lê Nguyệt Uyển không khỏi sợ hãi, chuyện đêm nay đã khiến nàng sinh ra tâm lý sợ hãi với việc này, gậy thịt thô to kia đâm thẳng vào hạ thân mình, mỗi cái này thôi cũng đã khiến nàng sống không bằng chết, không những thế hắn còn sẽ dùng sức cắn mình…
Thôi, nhịn một chút là qua, hẳn là làm vài lần sẽ mang thai thôi, sau khi mang thai sinh con xong có thể không cần làm chuyện đó nữa.
Lê Nguyệt Uyển không chịu nổi mệt mỏi, mí mắt đang không ngừng đánh nhau, nghĩ đi nghĩ lại liền ngủ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro