Đừng Chạm Vào T...
Công Tử Ca
2024-12-23 09:55:39
Mặt trời chói chang.
Kiều Khương vào một lát rồi đi ra, ngồi ở dưới ô che nắng cùng mấy bà dì, mấy bà hỏi cô là người ở đâu, đã kết hôn chưa. Cô nóng đến mức không muốn nói chuyện, vừa lúc thấy Yến Chiêu định ngồi xuống lột vỏ quýt, hỏi: “Này, ở đây có kem không?”
Yến Chiêu chưa lên tiếng, một bà dì bên cạnh nhanh nhảu cướp lời: “Có có! Yến Chiêu, không phải nhà cậu có sao, đi lấy mau.”
Một dì khác nói: “Cô bé, nếu cô nóng quá, đến nhà nó mát mẻ hơn, chỗ này nóng lắm.”
Yến Chiêu đứng lên, lột bao tay ra, hướng Kiều Khương nói: “Cùng đi.”
Kiều Khương ngại đi đường nên không muốn, cau mày hỏi: “Bao xa?”
“Sáu bảy trăm mét.”
Kiều Khương thở ra một hơi: “Có xe không?”
“Cô cảm thấy chỗ này có thể lái xe?” Yến Chiêu cũng cau mày, dáng vẻ thích thì đi không thích thì thôi.
“Có thể, cháu lái xe chở cô bé đi là được!” Một bà dì chen vào nói: “Xe đạp cô ở đây này.”
Advertisement
Yến Chiêu: “……”
Mắt Kiều Khương nheo lại dưới cặp kính râm: “Sao không nói?”
Yến Chiêu rất hay lau mồ hôi, quần áo anh đều ướt đẫm, tay áo sơ mi màu lam cuốn đến bắp tay, cúc áo để hở mấy hạt, lộ ra khuôn ngực đen đúa, anh kéo kéo quần áo, lấy vạt áo phẩy phẩy đón gió, dắt xe đạp đến, nói với Kiều Khương: “Lên đi.”
Trước khi lên xe Kiều Khương cố ý dẫm vào chân anh, không nghĩ đến tâm ý trả thù của anh còn cao hơn, không thèm nói gì, dẫm lên bàn đạp phóng về phía trước, cả người cô suýt ngã xuống, tay mắt lanh lẹ kéo lấy áo anh, không cẩn thận kéo bung cả một hàng cúc.
Ngón tay Kiều Khương bấu lấy eo anh, một tay dính đầy mồ hôi.
Cơ thể người đàn ông cứng đờ, cầm tay cô ném về phía sau: “Đừng chạm vào tôi.”
Anh không nói lời này còn tốt, vừa nói xong Kiều Hương càng hăng hơn, tay trái véo vào eo anh, tay phải trực tiếp duỗi về phía trước sờ lên cơ bụng: “Nhiều múi nhỉ, lúc anh ôm tôi, sao không nghĩ đừng chạm vào tôi?”
Yến Chiêu đè phanh lại dừng xe, đen mặt bước xuống, nhìn chằm chằm vào Kiều Hương, hỏi: “Đã đủ chưa?”
“Anh nói về việc kia. Hay là……” Kiều Khương cầm lấy vạt áo anh, bàn tay cọ cọ lên đó lau mồ hôi, cằm hếch lên, cách cặp kính râm nhìn mặt anh: “Hay là việc tôi sờ anh?”
Kiều Khương vào một lát rồi đi ra, ngồi ở dưới ô che nắng cùng mấy bà dì, mấy bà hỏi cô là người ở đâu, đã kết hôn chưa. Cô nóng đến mức không muốn nói chuyện, vừa lúc thấy Yến Chiêu định ngồi xuống lột vỏ quýt, hỏi: “Này, ở đây có kem không?”
Yến Chiêu chưa lên tiếng, một bà dì bên cạnh nhanh nhảu cướp lời: “Có có! Yến Chiêu, không phải nhà cậu có sao, đi lấy mau.”
Một dì khác nói: “Cô bé, nếu cô nóng quá, đến nhà nó mát mẻ hơn, chỗ này nóng lắm.”
Yến Chiêu đứng lên, lột bao tay ra, hướng Kiều Khương nói: “Cùng đi.”
Kiều Khương ngại đi đường nên không muốn, cau mày hỏi: “Bao xa?”
“Sáu bảy trăm mét.”
Kiều Khương thở ra một hơi: “Có xe không?”
“Cô cảm thấy chỗ này có thể lái xe?” Yến Chiêu cũng cau mày, dáng vẻ thích thì đi không thích thì thôi.
“Có thể, cháu lái xe chở cô bé đi là được!” Một bà dì chen vào nói: “Xe đạp cô ở đây này.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Advertisement
Yến Chiêu: “……”
Mắt Kiều Khương nheo lại dưới cặp kính râm: “Sao không nói?”
Yến Chiêu rất hay lau mồ hôi, quần áo anh đều ướt đẫm, tay áo sơ mi màu lam cuốn đến bắp tay, cúc áo để hở mấy hạt, lộ ra khuôn ngực đen đúa, anh kéo kéo quần áo, lấy vạt áo phẩy phẩy đón gió, dắt xe đạp đến, nói với Kiều Khương: “Lên đi.”
Trước khi lên xe Kiều Khương cố ý dẫm vào chân anh, không nghĩ đến tâm ý trả thù của anh còn cao hơn, không thèm nói gì, dẫm lên bàn đạp phóng về phía trước, cả người cô suýt ngã xuống, tay mắt lanh lẹ kéo lấy áo anh, không cẩn thận kéo bung cả một hàng cúc.
Ngón tay Kiều Khương bấu lấy eo anh, một tay dính đầy mồ hôi.
Cơ thể người đàn ông cứng đờ, cầm tay cô ném về phía sau: “Đừng chạm vào tôi.”
Anh không nói lời này còn tốt, vừa nói xong Kiều Hương càng hăng hơn, tay trái véo vào eo anh, tay phải trực tiếp duỗi về phía trước sờ lên cơ bụng: “Nhiều múi nhỉ, lúc anh ôm tôi, sao không nghĩ đừng chạm vào tôi?”
Yến Chiêu đè phanh lại dừng xe, đen mặt bước xuống, nhìn chằm chằm vào Kiều Hương, hỏi: “Đã đủ chưa?”
“Anh nói về việc kia. Hay là……” Kiều Khương cầm lấy vạt áo anh, bàn tay cọ cọ lên đó lau mồ hôi, cằm hếch lên, cách cặp kính râm nhìn mặt anh: “Hay là việc tôi sờ anh?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro