Nhà Anh Ta
Công Tử Ca
2024-12-23 09:55:39
Yến Chiêu dừng xe, Kiều Khương nhanh nhảy từ trên xe xuống.
Mấy người Trương Đông Đao và Cao Kim Lan đang dưới tán ô ăn gì đó, Trình Tất Dự bày đồ trên mặt đất, ngoài bánh sandwich còn có coca lạnh, mấy bà dì cũng vừa ăn cùng vừa nói chuyện. Yến Chiêu đưa túi kem cho Kiều Khương, cô nhận lấy cũng chẳng thèm cảm ơn, quay người rời đi.
Yến Chiêu quay đầu nhìn về phía sau lưng, anh mới thay áo thun sạch sẽ, sau lưng toàn vết kem bơ đã khô, còn có thêm vài dấu tay để lại. Kiều Khương đã chạy đến trước mặt Trương Đông Đao, dán túi kem lên mặt cô nàng: “Kem.”
Cao Kim Lan hỏi cô đi đâu, cô nói đi mua kem.
Trương Đông Đao bị lạnh lui về phía sau, một tay cầm túi, hỏi cô: “Cậu đói chưa? Bọn tớ đói rồi, nên ăn trước.”
Kiều Khương ngồi xuống theo: “Vẫn chưa đói lắm, mới ăn một quả lê.”
“Quả lê? Ăn ở đâu?”
Trương Đông Đao cầm lấy một miếng bánh sandwich đưa đến miệng cô: “A ~”
Kiều Khương hé miệng cắn một miếng, cằm hướng về phía Yến Chiêu hất hất: “Nhà anh ta.”
Yến Chiêu vừa cất xe đạp, bóng dáng cao lớn nói chuyện cùng một dì, đang nói gì đó nên anh cúi người, phía sau lưng vòng lên một đường cong cứng cỏi, cách lớp áo thun mỏng đều cảm nhận được cơ bắp phía dưới.
Trương Đông Đao nhìn anh một cái, lại nhìn vào mắt Kiều Khương, ánh mắt đầy dấu chấm hỏi: “Tớ bỏ lỡ gì rồi?”
“Mẹ anh ta cho tớ.” Kiều Khương dùng ngón tay lau nước sốt ở khóe môi, nắm tay Trương Đông Đao cắn thêm một miếng.
“Tớ còn tưởng cậu lại chửi người.” Trương Đông Đao cười rộ lên.
“Ăn xong về à?” Trình Tất Dự hỏi.
Anh ta bị mặt trời hun không chịu nổi, đã sớm muốn về, nếu không phải được Trương Đông Đao dỗ dành, nửa giờ trước đã về xe rồi. Cao Kim Lan ở bên cạnh một dì vừa nói vừa cười, người đó nghe thấy mấy người nói chuyện, ngạc nhiên nói:
“A, mọi người phải đi rồi, không phải còn muốn hái táo và dưa hấu sao? Mẹ cháu còn muốn vào nhà cô xem làm tương ớt mà.”
“Dạ?” Kiều Khương không nghĩ đến vậy mà Cao Kim Lan còn làm quen bạn ở đây, cô cười cười: “Được, lát nữa qua nhà cô.”
Cô xoay người nói với Trương Đông Đao : “Cậu và anh ta về trước đi.”
Trương Đông Đao nhỏ giọng nói với cô: “Tớ tiễn anh ấy đã, quay lại tìm cậu sau.”
Kiều Khương nhận miếng bánh trong tay cô nàng, lười biếng phất tay: “Hai người về đi, đừng vì tớ mà cãi nhau.”
“Sao có thể?” Trương Đông Đao dẩu môi.
Mấy người Trương Đông Đao và Cao Kim Lan đang dưới tán ô ăn gì đó, Trình Tất Dự bày đồ trên mặt đất, ngoài bánh sandwich còn có coca lạnh, mấy bà dì cũng vừa ăn cùng vừa nói chuyện. Yến Chiêu đưa túi kem cho Kiều Khương, cô nhận lấy cũng chẳng thèm cảm ơn, quay người rời đi.
Yến Chiêu quay đầu nhìn về phía sau lưng, anh mới thay áo thun sạch sẽ, sau lưng toàn vết kem bơ đã khô, còn có thêm vài dấu tay để lại. Kiều Khương đã chạy đến trước mặt Trương Đông Đao, dán túi kem lên mặt cô nàng: “Kem.”
Cao Kim Lan hỏi cô đi đâu, cô nói đi mua kem.
Trương Đông Đao bị lạnh lui về phía sau, một tay cầm túi, hỏi cô: “Cậu đói chưa? Bọn tớ đói rồi, nên ăn trước.”
Kiều Khương ngồi xuống theo: “Vẫn chưa đói lắm, mới ăn một quả lê.”
“Quả lê? Ăn ở đâu?”
Trương Đông Đao cầm lấy một miếng bánh sandwich đưa đến miệng cô: “A ~”
Kiều Khương hé miệng cắn một miếng, cằm hướng về phía Yến Chiêu hất hất: “Nhà anh ta.”
Yến Chiêu vừa cất xe đạp, bóng dáng cao lớn nói chuyện cùng một dì, đang nói gì đó nên anh cúi người, phía sau lưng vòng lên một đường cong cứng cỏi, cách lớp áo thun mỏng đều cảm nhận được cơ bắp phía dưới.
Trương Đông Đao nhìn anh một cái, lại nhìn vào mắt Kiều Khương, ánh mắt đầy dấu chấm hỏi: “Tớ bỏ lỡ gì rồi?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mẹ anh ta cho tớ.” Kiều Khương dùng ngón tay lau nước sốt ở khóe môi, nắm tay Trương Đông Đao cắn thêm một miếng.
“Tớ còn tưởng cậu lại chửi người.” Trương Đông Đao cười rộ lên.
“Ăn xong về à?” Trình Tất Dự hỏi.
Anh ta bị mặt trời hun không chịu nổi, đã sớm muốn về, nếu không phải được Trương Đông Đao dỗ dành, nửa giờ trước đã về xe rồi. Cao Kim Lan ở bên cạnh một dì vừa nói vừa cười, người đó nghe thấy mấy người nói chuyện, ngạc nhiên nói:
“A, mọi người phải đi rồi, không phải còn muốn hái táo và dưa hấu sao? Mẹ cháu còn muốn vào nhà cô xem làm tương ớt mà.”
“Dạ?” Kiều Khương không nghĩ đến vậy mà Cao Kim Lan còn làm quen bạn ở đây, cô cười cười: “Được, lát nữa qua nhà cô.”
Cô xoay người nói với Trương Đông Đao : “Cậu và anh ta về trước đi.”
Trương Đông Đao nhỏ giọng nói với cô: “Tớ tiễn anh ấy đã, quay lại tìm cậu sau.”
Kiều Khương nhận miếng bánh trong tay cô nàng, lười biếng phất tay: “Hai người về đi, đừng vì tớ mà cãi nhau.”
“Sao có thể?” Trương Đông Đao dẩu môi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro