Nhìn Gì Mà Nhìn
Công Tử Ca
2024-12-23 09:55:39
Người đàn ông nhíu mày nhìn cô, đi vài bước lại gõ gõ cửa sổ xe: ‘Chào cô, phiền cô dịch xe một chút.”
Kiều Khương liếc mắt nhìn anh ta qua cửa sổ xe, một người đàn ông cao to, mặc áo thun màu đen, khối cơ bắp phập phồng theo từng động tác, thời tiết nóng nực, anh ta đi xuống mà đã thấm mồ hôi, cổ áo ướt một mảng nhỏ. Cô không nói gì, cũng không đánh xe, người đàn ông đợi vài giây, thấy cô không có hành động nào, anh ta kéo cửa xe ra, cánh tay đặt trên cửa, đè nặng sống lưng hướng về phía cô:
“Phiền cô lùi xe xuống.”
Gió nóng ùa vào trong, làm cơn bực tức trong người cô tăng gấp đôi, cô xoay cổ, thái độ lạnh lùng thêm vẻ không kiên nhẫn: “Tôi không muốn cử động, anh tự đi mà nghĩ cách.”
Người đàn ông nhìn cô một lát, bỗng nhiên cúi người bế cô lên, đầu gối tựa vào ghế lái, lướt qua bảng điều khiển ném cô sang ghế phụ, động tác đừng nói là dịu dàng. Kiều Hương bị ném một cái mà đầu phát ngốc, chờ tới lúc hồi phục tinh thần, người đó đã lái xe cô rồi lùi lại năm mét, cách xa xe của anh ta vài mét, rời khỏi cửa hàng trái cây, sau đó xe đỗ lại vững vàng.
Người đàn ông chuẩn bị xuống xe, Kiều Hương lướt qua, dùng chân đạp lên đùi anh. Cô mặc một chiếc váy bó sát ôm mông, lộ ra hai chiếc chân dài, trên chân đeo một chiếc dép xăng đan, ngón chân sơn màu lam, làm cho mu bàn chân càng thêm trắng trẻo.
Người đàn ông dừng động tác, quay đầu lại nhìn cô.
Kiều Khương rất đẹp, làn da mịn màng, cô còn trang điểm, nhìn kỹ, là một gương mặt làm người khác bất ngờ bởi vẻ đẹp này, đôi mắt đào hoa phóng như tên bắn vào anh, trong mắt có cảm xúc trực tiếp thẳng thắn: Chán ghét, phản cảm, tức giận.
Đôi môi tô son nhấp thành đường thẳng tắp, giọng nói mang theo nóng nảy.
“Tôi cho anh ôm à?”
Một bàn tay chống lên lưng ghế phụ, nửa cơ thể nghiêng qua, chân trái quỳ chống lên ghế phụ, chân phải để trên đùi phải anh, đế dép tuy không bẩn, nhưng động tác này quá khiêu khích, tính tình có vài phần không thể nhẫn.
Người đàn ông nhìn cô vài giây, tay phải vớt eo cô kéo người qua, trực tiếp ném lên ghế lái.
Kiều Khương thấy ý đồ này của anh ta, nhanh quyết định cho anh ta một cái tát, đánh về phía sau cổ.
Động tác của người đàn ông dừng lại, lông mày đen đặc nhếch lên rồi nhíu lại, phía dưới là đôi mắt đen nhánh.
“Nhìn cái gì mà nhìn?” Kiều Khương trừng anh ta: “Mẹ kiếp, ai cho anh ôm!”
Người đàn ông không lên tiếng, ánh mắt nặng nề liếc cô một cái, cửa xe “Rầm ” một tiếng đóng sầm lại, xoay người đi về phía trước.
Kiều Khương tức giận phát hỏa, cầm lấy quả quýt trong túi, mở cửa sổ xe ra ném vào anh ta.
Quả quýt ném đúng vào sau lưng người đàn ông, anh ta dừng bước quay đầu lại nhìn, cong lưng, nhặt quả quýt dưới đất lên.
Anh ta lau lau quả quýt lên áo, cầm theo quả quýt không quay đầu lại bước lên xe tải.
Kiều Khương không nghĩ đến người đó sẽ nhặt quả quýt trên đất lên, chờ người đàn ông đỗ xe tải trước mặt cô, lúc này mới thấy mặt sau thùng xe tải viết bốn chữ: [Trái cây Yến Gia]
Kiều Khương liếc mắt nhìn anh ta qua cửa sổ xe, một người đàn ông cao to, mặc áo thun màu đen, khối cơ bắp phập phồng theo từng động tác, thời tiết nóng nực, anh ta đi xuống mà đã thấm mồ hôi, cổ áo ướt một mảng nhỏ. Cô không nói gì, cũng không đánh xe, người đàn ông đợi vài giây, thấy cô không có hành động nào, anh ta kéo cửa xe ra, cánh tay đặt trên cửa, đè nặng sống lưng hướng về phía cô:
“Phiền cô lùi xe xuống.”
Gió nóng ùa vào trong, làm cơn bực tức trong người cô tăng gấp đôi, cô xoay cổ, thái độ lạnh lùng thêm vẻ không kiên nhẫn: “Tôi không muốn cử động, anh tự đi mà nghĩ cách.”
Người đàn ông nhìn cô một lát, bỗng nhiên cúi người bế cô lên, đầu gối tựa vào ghế lái, lướt qua bảng điều khiển ném cô sang ghế phụ, động tác đừng nói là dịu dàng. Kiều Hương bị ném một cái mà đầu phát ngốc, chờ tới lúc hồi phục tinh thần, người đó đã lái xe cô rồi lùi lại năm mét, cách xa xe của anh ta vài mét, rời khỏi cửa hàng trái cây, sau đó xe đỗ lại vững vàng.
Người đàn ông chuẩn bị xuống xe, Kiều Hương lướt qua, dùng chân đạp lên đùi anh. Cô mặc một chiếc váy bó sát ôm mông, lộ ra hai chiếc chân dài, trên chân đeo một chiếc dép xăng đan, ngón chân sơn màu lam, làm cho mu bàn chân càng thêm trắng trẻo.
Người đàn ông dừng động tác, quay đầu lại nhìn cô.
Kiều Khương rất đẹp, làn da mịn màng, cô còn trang điểm, nhìn kỹ, là một gương mặt làm người khác bất ngờ bởi vẻ đẹp này, đôi mắt đào hoa phóng như tên bắn vào anh, trong mắt có cảm xúc trực tiếp thẳng thắn: Chán ghét, phản cảm, tức giận.
Đôi môi tô son nhấp thành đường thẳng tắp, giọng nói mang theo nóng nảy.
“Tôi cho anh ôm à?”
Một bàn tay chống lên lưng ghế phụ, nửa cơ thể nghiêng qua, chân trái quỳ chống lên ghế phụ, chân phải để trên đùi phải anh, đế dép tuy không bẩn, nhưng động tác này quá khiêu khích, tính tình có vài phần không thể nhẫn.
Người đàn ông nhìn cô vài giây, tay phải vớt eo cô kéo người qua, trực tiếp ném lên ghế lái.
Kiều Khương thấy ý đồ này của anh ta, nhanh quyết định cho anh ta một cái tát, đánh về phía sau cổ.
Động tác của người đàn ông dừng lại, lông mày đen đặc nhếch lên rồi nhíu lại, phía dưới là đôi mắt đen nhánh.
“Nhìn cái gì mà nhìn?” Kiều Khương trừng anh ta: “Mẹ kiếp, ai cho anh ôm!”
Người đàn ông không lên tiếng, ánh mắt nặng nề liếc cô một cái, cửa xe “Rầm ” một tiếng đóng sầm lại, xoay người đi về phía trước.
Kiều Khương tức giận phát hỏa, cầm lấy quả quýt trong túi, mở cửa sổ xe ra ném vào anh ta.
Quả quýt ném đúng vào sau lưng người đàn ông, anh ta dừng bước quay đầu lại nhìn, cong lưng, nhặt quả quýt dưới đất lên.
Anh ta lau lau quả quýt lên áo, cầm theo quả quýt không quay đầu lại bước lên xe tải.
Kiều Khương không nghĩ đến người đó sẽ nhặt quả quýt trên đất lên, chờ người đàn ông đỗ xe tải trước mặt cô, lúc này mới thấy mặt sau thùng xe tải viết bốn chữ: [Trái cây Yến Gia]
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro