Phấn Khởi (H)
Công Tử Ca
2024-12-23 09:55:39
Mí mắt Kiều Khương như muốn dính cả vào nhau, chân tay bủn rủn, sức lực không có, cố gắng lắm cũng không đứng dậy được. Yến Chiêu ngồi bên cạnh gọt lê, gọt xong đưa đến bên miệng cô, Kiều Khương há miệng chờ, không biết Yến Chiêu nhớ đến gì đó, thu tay về đem miếng lê đó nhét vào miệng mình.
Kiều Khương: “?”
Mẹ anh.
Yến Chiêu là tên đàn ông lúc nào cũng khơi mào lửa giận trong cô.
Tiếng nhai lê của anh vang lên rồm rộp, Kiều Khương không được ăn miếng đó, mắt tức sắp phun lửa, trừng nhìn anh một lát mới nói:
“Anh là chó à?
Âm thanh nhẹ nhàng, không có tí khí phách nào.
Yến Chiêu quay đầu, dí sát vào cô, chỉ vào mấy dấu răng rớm máu trên cổ mình, mày nhăn lại, sàn sạt nói: “Tôi cảm thấy cô giống hơn.”
Mái tóc Kiều Khương ướt đẫm, bị nóng đến không thở nổi, hé miệng mắng:
“Đồ chó má.”
Yến Chiêu đúng là chó, ăn một miếng đã nuốt cả quả lê vào trong bụng, không để miếng nào cho cô. Ăn xong lê, anh lấy khăn lông lau tay, ngồi xuống đất rót một cốc nước đầy, đứng lên ngửa cổ rót ừng ực vào trong họng.
Kiều Khương quá nóng, cổ dấp dính đầy mồ hôi, người ghé vào giường không nhấc nổi lên, chỉ mở to mắt nhìn chằm chằm vào Yến Chiêu, miệng lưỡi nói như ra lệnh: “Nước.”
Kho hàng nhỏ không có cửa sổ, cửa đóng vào là bốn phía đen nhánh, chỉ có ánh đèn leo lét trên đỉnh đầu, Yến Chiêu cao lớn đứng đó, một mảnh quần áo cũng chưa mặc, cơ ngực to lớn, múi bụng rõ ràng, hai bên eo phập phồng. Dương v*t rũ xuống giữa hai chân, lớp lông rậm rạp bao quanh, bắp đùi vạm vỡ, từ góc độ này nhìn qua, đều có thể thấy được đường cong vân da kéo từ bắp đùi xuống cổ chân.
Chỗ này của Yến Chiêu chỉ có một cái cốc, anh uống xong lại rót một cốc đầy, đưa đến trước mặt cô.
Cô không đưa tay ra, cứ như vậy nhìn anh.
Yến Chiêu đặt cốc nước xuống, ôm eo cô bế lên đặt trên khuỷu tay, một tay ôm cô vào ngực, một tay xách cả bình nước lên, bắt đầu đổ nước lên người cô. Bình nước ở chỗ này bị hâm nóng, không lạnh lắm, chảy xuống người chỉ thấy thanh mát thoải mái, Kiểu Khương bị rót như đang đứng dưới vòi hoa sen, cô ngửa mặt lên đón lấy dòng nước, cánh môi đỏ bừng hẻ mở, lè đầu lưỡi ra ngoài uống vào.
Kiều Khương: “?”
Mẹ anh.
Yến Chiêu là tên đàn ông lúc nào cũng khơi mào lửa giận trong cô.
Tiếng nhai lê của anh vang lên rồm rộp, Kiều Khương không được ăn miếng đó, mắt tức sắp phun lửa, trừng nhìn anh một lát mới nói:
“Anh là chó à?
Âm thanh nhẹ nhàng, không có tí khí phách nào.
Yến Chiêu quay đầu, dí sát vào cô, chỉ vào mấy dấu răng rớm máu trên cổ mình, mày nhăn lại, sàn sạt nói: “Tôi cảm thấy cô giống hơn.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mái tóc Kiều Khương ướt đẫm, bị nóng đến không thở nổi, hé miệng mắng:
“Đồ chó má.”
Yến Chiêu đúng là chó, ăn một miếng đã nuốt cả quả lê vào trong bụng, không để miếng nào cho cô. Ăn xong lê, anh lấy khăn lông lau tay, ngồi xuống đất rót một cốc nước đầy, đứng lên ngửa cổ rót ừng ực vào trong họng.
Kiều Khương quá nóng, cổ dấp dính đầy mồ hôi, người ghé vào giường không nhấc nổi lên, chỉ mở to mắt nhìn chằm chằm vào Yến Chiêu, miệng lưỡi nói như ra lệnh: “Nước.”
Kho hàng nhỏ không có cửa sổ, cửa đóng vào là bốn phía đen nhánh, chỉ có ánh đèn leo lét trên đỉnh đầu, Yến Chiêu cao lớn đứng đó, một mảnh quần áo cũng chưa mặc, cơ ngực to lớn, múi bụng rõ ràng, hai bên eo phập phồng. Dương v*t rũ xuống giữa hai chân, lớp lông rậm rạp bao quanh, bắp đùi vạm vỡ, từ góc độ này nhìn qua, đều có thể thấy được đường cong vân da kéo từ bắp đùi xuống cổ chân.
Chỗ này của Yến Chiêu chỉ có một cái cốc, anh uống xong lại rót một cốc đầy, đưa đến trước mặt cô.
Cô không đưa tay ra, cứ như vậy nhìn anh.
Yến Chiêu đặt cốc nước xuống, ôm eo cô bế lên đặt trên khuỷu tay, một tay ôm cô vào ngực, một tay xách cả bình nước lên, bắt đầu đổ nước lên người cô. Bình nước ở chỗ này bị hâm nóng, không lạnh lắm, chảy xuống người chỉ thấy thanh mát thoải mái, Kiểu Khương bị rót như đang đứng dưới vòi hoa sen, cô ngửa mặt lên đón lấy dòng nước, cánh môi đỏ bừng hẻ mở, lè đầu lưỡi ra ngoài uống vào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro