Sẽ Liếm Chứ (H)
Công Tử Ca
2024-12-23 09:55:39
Kiều Khương mở cửa xe, ngồi lên ghế lái, cầm lấy chai nước lọc mở ra uống vài ngụm.
Yến Chiêu kéo cánh cửa bên ghế phụ ra ngồi vào, dáng người anh cao lớn, lúc ngồi xuống Kiều Khương có cảm giác chiếc xe của mình trùng xuống. Cô mở hộp để đồ trong xe ra, lấy từ bên trong một chiếc hộp hình vuông màu đỏ, ném vào lồng ngực Yến Chiêu.
“Ở chỗ này?” Anh nhìn cô.
Kiều Khương nhướng mày: “Chưa làm trong xe bao giờ?”
Yến Chiêu không nói gì thêm, có vẻ cam chịu, chiếc xe này so với dáng người anh quá hẹp, duỗi chân không được, đầu cũng chạm cả vào nóc xe. Anh lùi chiếc ghế về phía sau, ngẩng đầu lên nhìn, Kiều Khương đã cởi quần sooc, cô bật điều hòa, nhổm dậy trèo từ ghế lái sang bên này, cả người ngồi khóa trên người anh.
Quần lót vẫn ướt ướt dính dính, để sát vào quần anh.
“Ngoài miệng không thể chạm vào.” Kiều Khương dùng một tay cởi cúc áo sơ mi: “Chỗ khác đều có thể.”
Cả người cô lúc này đều trong trạng thái lãnh đạm, cặp mắt cao ngạo dừng trên người anh, như đánh giá một kiện hàng, lông mày nhẹ nhếch lên: “Còn đợi tôi cởi cho anh?”
Một tay Yến Chiêu kéo áo lên qua đỉnh đầu, ném về ghế sau.
Dáng người anh rất tốt, cơ ngực và bụng cường tráng rắn chắc, hai cánh tay vẫn chưa dùng sức nhưng có một độ cong do cơ bắp căng ra, mặc dù chỉ ngồi yên ở đó, nhưng những múi cơ bụng xếp từng hàng múi nào ra múi đó, hình dáng đẹp đẽ.
Kiều Khương cởi áo sơ mi ra, trên người chỉ còn lại chiếc áo lót màu đen, làn da cô rất trắng, được ánh đèn trên thùng xe chiếu vào, làn da óng ánh như một tầng ánh sáng, đôi mắt cô nhàn nhạt quét qua Yến Chiêu, đưa tay cởi khóa phía trước áo lót, kéo xuống.
Đôi vú trắng như tuyết, tròn trịa, rất cao, đầu ti nho nhỏ, cả quầng vú màu hồng nhạt.
Bàn tay thô ráp của Yến Chiêu đưa qua, như con rắn nước lần theo đường cong của eo hướng lên trên, cầm lấy một bên thịt vú, tay anh rất rộng, lòng bàn tay còn mang theo cái kén, năm ngón tay bao lấy vừa nắn vừa xoa, đầu anh đưa đến, há miệng ngậm lấy núm vú.
Yến Chiêu kéo cánh cửa bên ghế phụ ra ngồi vào, dáng người anh cao lớn, lúc ngồi xuống Kiều Khương có cảm giác chiếc xe của mình trùng xuống. Cô mở hộp để đồ trong xe ra, lấy từ bên trong một chiếc hộp hình vuông màu đỏ, ném vào lồng ngực Yến Chiêu.
“Ở chỗ này?” Anh nhìn cô.
Kiều Khương nhướng mày: “Chưa làm trong xe bao giờ?”
Yến Chiêu không nói gì thêm, có vẻ cam chịu, chiếc xe này so với dáng người anh quá hẹp, duỗi chân không được, đầu cũng chạm cả vào nóc xe. Anh lùi chiếc ghế về phía sau, ngẩng đầu lên nhìn, Kiều Khương đã cởi quần sooc, cô bật điều hòa, nhổm dậy trèo từ ghế lái sang bên này, cả người ngồi khóa trên người anh.
Quần lót vẫn ướt ướt dính dính, để sát vào quần anh.
“Ngoài miệng không thể chạm vào.” Kiều Khương dùng một tay cởi cúc áo sơ mi: “Chỗ khác đều có thể.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cả người cô lúc này đều trong trạng thái lãnh đạm, cặp mắt cao ngạo dừng trên người anh, như đánh giá một kiện hàng, lông mày nhẹ nhếch lên: “Còn đợi tôi cởi cho anh?”
Một tay Yến Chiêu kéo áo lên qua đỉnh đầu, ném về ghế sau.
Dáng người anh rất tốt, cơ ngực và bụng cường tráng rắn chắc, hai cánh tay vẫn chưa dùng sức nhưng có một độ cong do cơ bắp căng ra, mặc dù chỉ ngồi yên ở đó, nhưng những múi cơ bụng xếp từng hàng múi nào ra múi đó, hình dáng đẹp đẽ.
Kiều Khương cởi áo sơ mi ra, trên người chỉ còn lại chiếc áo lót màu đen, làn da cô rất trắng, được ánh đèn trên thùng xe chiếu vào, làn da óng ánh như một tầng ánh sáng, đôi mắt cô nhàn nhạt quét qua Yến Chiêu, đưa tay cởi khóa phía trước áo lót, kéo xuống.
Đôi vú trắng như tuyết, tròn trịa, rất cao, đầu ti nho nhỏ, cả quầng vú màu hồng nhạt.
Bàn tay thô ráp của Yến Chiêu đưa qua, như con rắn nước lần theo đường cong của eo hướng lên trên, cầm lấy một bên thịt vú, tay anh rất rộng, lòng bàn tay còn mang theo cái kén, năm ngón tay bao lấy vừa nắn vừa xoa, đầu anh đưa đến, há miệng ngậm lấy núm vú.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro