Đêm khuya tới t...
Quy Khứ Nhàn Nhân
2025-02-28 02:23:30
Sau một hồi trò chuyện, uống vài chén trà, Tần Niệm Nguyệt nói chuyện rất hăng say, A Yên nghĩ nàng là cô nhi của tướng môn, cũng kiên nhẫn nghe, lại lấy mứt hoa quả mang từ kinh thành đến cho nàng nếm thử.Tần Niệm Nguyệt tự nhiên là khen ngợi, rất thích vị biểu tẩu này.Cuối cùng, lại ngọt ngào cười nói: “Biểu tẩu đã gả vào đây, sau này chính là người một nhà rồi. Biểu ca đối với ta đều tốt như vậy, chắc là hai ngày tân hôn yến nhĩ này, đối đãi với biểu tẩu cũng cực kỳ ân cần chu đáo, không cần người khác lo lắng. Ta cũng là sợ biểu tẩu bên cạnh không có người nói chuyện, sẽ nhớ nhà mới đến đây một chuyến. Nếu như quấy rầy, biểu tẩu đừng trách.”“Sao lại thế, đa tạ biểu muội còn không kịp.”“Vậy thì ta yên tâm rồi, biểu tẩu bận việc đi, không làm phiền nữa. Sau này nếu muốn tìm người nói chuyện, cứ gọi ta là được.” Tần Niệm Nguyệt nhiệt tình nói, dẫn theo hai nha hoàn cáo từ rời đi.A Yên thấy nàng đi xa tới thăm nên tự mình đưa tiễn.Trong hành lang Xuân Ba Uyển, dưới hành lang đều được lát bằng gạch xanh, bằng phẳng sạch sẽ. Hai người được nha hoànvaya quanh từ từ đi ra ngoài, đến một chỗ bậc thang, Tần Niệm Nguyệt bỗng nhiên “ai ya” một tiếng, thân thể lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã, nha hoàn vội vàng đỡ lấy.A Yên trong lòng hơi căng thẳng, nói: “Không bị thương chứ?”“Chỉ là bị trẹo chân một chút, không sao.”“Vẫn là đến phòng bên cạnh nghỉ ngơi, ta mời lang trung đến xem sao.” A Yên không yên tâm.Tần Niệm Nguyệt lại gượng cười, nói: “Không cần làm ầm ĩ như vậy, không bị thương nặng. Ra ngoài cả nửa ngày, bà ngoại chắc là tìm ta rồi, chi bằng biểu tẩu tìm một cái kiệu hoặc là sập, ta ngồi về, từ từ là khỏi.” Vừa nói, vừa khẽ khập khễnh đi đến bên cạnh, ngồi trên ghế dựa cổ ngỗng nghỉ ngơi, còn có tâm tư sửa snag lại váy.A Yên thấy nàng đi lại không gặp trở ngại, hơi yên tâm, bèn sai người đi lấy kiệu nhỏ đưa nàng về, Lư ma ma đích thân đi cùng.Lư ma ma biết ý của nàng, đưa người an ổn đến trước mặt lão thái phi, bẩm báo qua rồi mới cáo lui trở về.Tần Niệm Nguyệt im lặng suốt đường, xem ra không có gì đáng ngại.Mãi đến khi Lư ma ma ra khỏi phòng, vành mắt nàng lập tức đỏ lên, nắm lấy tay lão thái phi, “ui” một tiếng hít vào một hơi khí lạnh, nhẹ nhàng kêu đau.Trịnh thị đau lòng vô cùng, “Thế nào, đau không?”“Có chút đau.” Tần Niệm Nguyệt nhẹ nhàng nói, trong mắt gần như trào ra nước mắt, “Ngoại tổ mẫu mời một lang trung đến xem sao, chắc là phải đắp thuốc mới được.”Trịnh thị vội vàng sai người đi mời, lại trách mắng: “Đã bị thương rồi, cháu nên ở lại Xuân Ba Uyển nghỉ ngơi, để lang trung nhanh chóng chạy tới, sao có thể kéo dài như vậy chứ.”“Cháu sợ làm ầm ĩ quá, khiến biểu tẩu lo lắng.”“Nàng là chủ mẫu Xuân Ba Uyển, lại là chị dâu, đã làm cháu bị thương, đáng lẽ phải lo lắng chăm sóc, cháu cần gì phải vì nàng mà chịu ấm ức.” Trịnh thị vốn dĩ đối với chuyện hôn sự trong lòng còn bất mãn, thấy cháu gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện như vậy, nhịn không được oán trách: “Cữu mẫu cháu thêm không ít người vào đó đều là người cũ trong phủ, sao còn bất cẩn như vậy, ngay cả bậc thang cũng không quét sạch sẽ.”“Ngoại tổ mẫu cũng đừng trách biểu tẩu, sân rất sạch ạ.”Tần Niệm Nguyệt khuyên xong, lại do dự một lát, mới thấp giọng nói: “Cháu chỉ là cảm thấy kỳ lạ. Cái bậc thang kia bằng phẳng như vậy, dưới đất lại sạch sẽ, vốn dĩ không nên bị trẹo chân. Cũng không biết là sao, nghe nói hai ngày nay trong cái sân kia còn có người vô duyên vô cớ bị ngã. Dù sao cũng là sân mới dọn, như vậy dù sao cũng hơi không may mắn.”Trịnh thị thương nàng sâu sắc, nghe thấy lời này không khỏi thở dài.Bà từ nhỏ đã hưởng phúc, cả đời tôn vinh, đến tuổi này càng tin vào thuyết quỷ thần. Phàm là nghĩ đến việc A Yên thay gả mà đến, uổng phí lời cầu nguyện thần minh tổ tiên mà bà đã từng tế cáo, trong lòng như bị xoắn xuýt, khó chịu vô cùng.Lúc này lại châm thêm, càng thêm không thích.Cách sa bình, Tạ Thục đang chép kinh ngòi bút hơi dừng lại.Nàng vừa mới được lão thái phi gọi đến giúp chép 《Vô lượng thọ kinh》, vì sợ mất kính cẩn, khi cầm bút ngay ngắn thì nửa điểm động tĩnh cũng không phát ra.Chắc là Tần Niệm Nguyệt còn chưa biết nàng cũng ở đây.Những lời vô căn cứ kia mơ hồ lọt vào tai, Tạ Thục liếc mắt nhìn bóng dáng thân thiết của hai bà cháu bên ngoài màn trướng, bên môi nở nụ cười châm trọc.Khó trách từ trước đến nay khi ở chung với biểu tỷ, nàng luôn vô duyên vô cớ gánh tiếng xấu, ở trước mặt trưởng bối bị trách mắng, Tần Niệm Nguyệt dù phạm lỗi cũng nhẹ nhàng bỏ qua, chỉ để lại toàn lời khen ngợi. Vốn dĩ cho rằng là do trưởng bối nghĩ đến cô nhi đáng thương, không nỡ trách cứ nửa câu, cố ý thiên vị, nhưng hóa ra sau lưng Tần Niệm Nguyệt này lại giỏi mồm mép như vậy, thật sự là “thảo xà hôi tuyến, mạch phục ngàn dặm”(*)(*) câu này mình không rõ lắm, ai biết thì chỉ mình với nha!!Trước đây là nàng, hiện tại lại đổi thành Vương phi mới cưới.Nàng và đường tẩu cũng coi như là đồng bệnh tương liên rồi.……………….Tại Xuân Ba Uyển, A Yên cũng không bỏ lỡ tin tức bí mật này.Trước khi đi ngủ, Lư ma ma dọn dẹp giường chiếu, nhỏ giọng nói với nàng về những lời nói không may mắn kia, A Yên lập tức cảm thấy không đúng, “Là bên ngoài đều đồn ầm lên, hay chỉ nói cho ngươi biết?”“Chưa lan truyền khắp nơi, là hai bà tử bàn tán riêng với nhau, vừa khéo để lão nô nghe thấy.”“Vậy à…”A Yên lẩm bẩm, cảm thấy chuyện này khá thú vị.Tần Niệm Nguyệt trước đến lấy lòng sau lại gièm pha, xem ra cảm giác lúc ấy của nàng không sai, vị biểu muội này không phải là nhìn bề ngoài ngọt ngào đơn thuần như vậy.Nhưng biểu muội đã nói xấu sau lưng, nhất định không muốn nàng biết.Trong Chiếu Nguyệt Đường ở là Lão thái phi, vị kia làm vương phi chủ mẫu mấy chục năm, bên cạnh tuyệt đối không phải là cái sàng dễ dàng tiết lộ tin tức. Nếu không phải cả phủ đều biết, lời lại mượn miệng nô bộc truyền đến tai nàng dâu mới đến, lạ nước lạ cái này, tự nhiên là có người truyền tin, có chút ý tứ thông báo.Người kia có thể biết động tĩnh của Chiếu Nguyệt Đường, lại sai khiến được nha hoàn của Xuân Ba Uyển, lai lịch chắc chắn không nhỏ.Xem ra nhà nào cũng có nỗi khó xử riêng, Vương phủ cũng không ngoại lệ.Việc đã đến nước này, nàng cũng không thể chạy đến chỗ Lão thái phi giải thích, vị kia đã có thành kiến trong lòng, cũng chưa chắc đã nghe nàng.Vậy thì kẻ đưa tin sau lưng này…Chị em dâu không ít, nàng không chắc là ai đứng sau chuyện này nhưng cảm thấy giả câm giả điếc không phải là cách hay.Sáng sớm hôm sau khi đến Chiếu Nguyệt Đường thỉnh an, nàng đặc biệt quan tâm đến vết thương ở chân của Tần Niệm Nguyệt, lại nói hôm qua chăm sóc không chu đáo, rất áy náy.Vị kia như nàng dự đoán, nở nụ cười ngọt ngào ngoan ngoãn, đem mọi chuyện đều đổ lên người mình, nói là không cẩn thận mới bị trẹo chân.A Yên liền thở dài nói: “Sau khi biểu muội đi, ta đặc biệt bảo người quét dọn bậc thềm hành lang, thấy chỗ đó bằng phẳng sạch sẽ lắm, thật không ngờ lại còn có thể bị trẹo chân.”Tần Niệm Nguyệt trong lòng có quỷ, nghe lời này, chỉ cảm thấy A Yên đang ám chỉ nàng cố ý bị thương. Nàng có chút chột dạ, vội vàng tìm lý do khác để biện minh, “Có lẽ là do gần đây vận khí của ta không tốt.”A Yên liền mím môi cười nhẹ, s.ờ s.oạng trong tay áo hồi lâu, cuối cùng lấy ra một cái túi phúc tinh xảo.“Đây là bùa bình an ta xin ở chùa Phúc Ân, nghe người ta nói rất linh nghiệm, hôm nay liền chuyển tặng cho biểu muội, cũng là để tỏ chút áy náy.” Nàng vẻ mặt hiền lành nói, váy áo lay động, đi đến bên cạnh Tần Niệm Nguyệt, đem bùa bình an tự tay đưa cho nàng.Khóe miệng Tần Niệm Nguyệt giật giật.Đây là thật sự coi nàng là kẻ xui xẻo vận thế không tốt sao?Nhưng trước mặt mọi người, nàng cũng chỉ có thể nói lời cảm ơn.Lão thái phi mặc một bộ áo gấm màu thu hương đoan chính ngồi trên ghế ngắn, thấy vậy không khỏi nhíu mày, cảm thấy nàng dâu này thật sự là không nghe ra lời hay ý xấu, không nghĩ đến việc thay nàng dâu gánh xui xẻo, còn đem lời khiêm tốn của người khác coi là thật, thật sự là vụng về.Ngược lại, Tạ Thục đang ngồi ở phía dưới lại thấy buồn cười, cố gắng kìm nén ý cười, lúc xoay người lấy bánh ngọt, nhỏ giọng nói với nha hoàn bên cạnh: “Nhị tẩu này cũng thật thú vị.”Bị Tần Niệm Nguyệt nhìn thấy, âm thầm trừng mắt nhìn.Trong sảnh toàn là nữ quyến mỗi người một ý, không ai nhìn thấy vẻ tán thưởng thoáng qua trong mắt Thái phi Võ thị, ngay cả A Yên cũng không nhận ra điều gì khác lạ từ vẻ mặt của bà mẫu.Nhưng chỉ vài ngày tiếp xúc, nàng cũng có thể nhìn ra thái độ của Võ thị.Trong Xuân Ba Uyển trật tự rõ ràng, từ Điền ma ma trở xuống mỗi người đều có trách nhiệm của mình, cũng không vì nàng môn đăng hộ đối kém hơn Tạ gia, gả xa ngàn dặm mà có chút lơ là. Lúc kính trà tân hôn, thái độ của bà mẫu khá ôn hòa, hai ngày nay A Yên đến Bích Phong Đường nơi bà ở, Võ thị cũng không hề tỏ ra dáng vẻ mẹ chồng, thỉnh thoảng còn để lộ ra vẻ mặt thương yêu như nhìn con gái.Thái độ như vậy, đủ để A Yên cảm kích.Sau khi Tạ Cổn qua đời, Võ thị từng giúp Tạ Đĩnh xử lý việc quân chính, cho đến nay vẫn là khách quen của phủ Trưởng sử, mọi việc trong ngoài đều đè nặng trên vai, A Yên thấy bà bận rộn, không dám quấy rầy quá nhiều. Mỗi ngày từ Chiếu Nguyệt Đường ra, cùng bà mẹ chồng đi đến Bích Phong Đường, thấy không có việc gì đều sẽ trở về chỗ ở, trước tiên xử lý ổn thỏa việc bên mình.Hôm nay lúc đến Bích Phong Đường, Võ thị lại giữ nàng lại dùng trà.A Yên tự nhiên là vui vẻ, đi vào ngoan ngoãn hầu hạ.Võ thị cũng không để nàng bưng trà rót nước, chỉ bảo người lấy một ít sổ sách qua, nói A Yên đã gả làm Vương phi, cho dù tuổi còn nhỏ chưa quản việc được nhưng cũng nên biết đại khái trong phủ nội trạch có những việc gì, bên ngoài có những nhà nào qua lại, không thể hai mắt tối đen, mọi việc đều không biết.Đến lúc có giao thiệp, vương phi cũng phải ứng đối cho hợp lẽ.A Yên vâng lời, theo sự chỉ dẫn của ma ma bên cạnh lật xem sổ sách, tìm hiểu đại khái. Không biết lúc nào bóng mặt trời đã dịch chuyển, mãi đến khi Võ thị muốn nghỉ trưa, mới cáo từ đi ra.Trở lại Xuân Ba Uyển, vẫn là một mảnh yên tĩnh.Điền ma ma nói Tạ Đĩnh mấy ngày nay bận rộn việc diễn binh, gần như không đặt chân xuống đất. Ngay cả phủ Trưởng sử cũng không thể nhìn thấy bóng dáng của hắn, cũng không có lời nào truyền đến nội viện.A Yên liên tiếp mấy đêm lẻ bóng phòng không, đoánTạ Đĩnh bận rộn như vậy, hẳn là không có thời gian đến hậu viện nghỉ chân. Buổi chiều cùng Điền ma ma hỏi han việc nhà, sau bữa tối liền sai người chuẩn bị nước tắm trải giường, định đi ngủ sớm.Trong lúc chờ đợi, lấy sách giải khuây.Đang xem say sưa thì thấy Ngọc Lộ bước nhanh chạy vào, nhỏ giọng nói: “Vương gia đến rồi, ở trên hành lang ngoài cửa hoa sen, không mấy bước là đến đây, mau mau đừng xem nữa!” Vừa nói vừa nhận lấy sách từ A Yên đưa tới, vội vàng cất vào tủ đầu giường, lại giúp nàng xỏ giày chỉnh váy, vừa đi ra ngoài nghênh đón, vừa giúp nàng cài lại trâm cài tóc đang nghiêng ngả.Còn chưa đến bình phong, đã thấy Tạ Đĩnh đi vào.Hắn giống như vừa từ bên ngoài phủ về, giữa lông mày giấu vài phần mệt mỏi, vạt áo gấm màu đen còn có một lớp bụi nhàn nhạt, hẳn là dính phải ở thao trường.Bận rộn như vậy, sao đột nhiên có thời gian đến hậu viện?A Yên không dám hỏi, chỉ cố gắng cười: “Điện hạ.”“Ăn cơm chưa?” Tạ Đĩnh thành hôn chưa lâu, hỏi có chút xa lạ.A Yên gật gật đầu, lại quan tâm hỏi: “Điện hạ trở về muộn như vậy, không biết đã dùng cơm chưa? Ta sai người làm chút đồ ăn khuya nhé.”“Không cần. Đã ăn ở ngoài rồi.”Tạ Đĩnh nói xong đi đến bên giá áo, dang hai tay ra.A Yên ngẩn người một lát mới hiểu ra, vội vàng tiến lên giúp hắn cởi ngọc bội.Vật này nhìn đơn giản, nhưng công dụng không nhỏ, vì phải tùy tay treo một số đồ vật lên trên, nút ngọc làm cũng rất chắc chắn. Nàng đã gả làm vợ người ta phải lo toan việc ăn ở, việc cởi áo cũng từng học qua, thậm chí còn lén tìm một cái ngọc bội để luyện tập. Có điều Tạ Đĩnh là người luyện võ, cái ngọc bội này gần như là vừa khít, phải dùng sức rất lớn mới cởi được.Hơi thở của người đàn ông xa lạ mà lạnh lẽo, trên người còn có mùi bụi đất sau khi cưỡi ngựa ở thao trường, đủ thấy trong quân chính công vụ đều đích thân làm, không ngại vất vả.A Yên cúi đầu mân mê, vô cớ có chút căng thẳng.Ngọc Lộ vừa bưng trà nóng lên, thấy vậy, vội vàng lui ra ngoài.Sau đó đi xuống bếp sai người chuẩn bị thêm nước nóng.———–Đã cởi áo thắt lưng, vương gia tối nay phần lớn là định nghỉ ở đây. Xuân Ba viện từ sau khi thành hôn đã khá vắng vẻ, tối nay chủ nhân đã đến, phòng tân hôn thêm người, tự nhiên là phải bận rộn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro