Rơi vào bẫy
Quy Khứ Nhàn Nhân
2025-02-28 02:23:30
Một trận cãi vã khiến Xuân Ba Uyển trở nên im ắng như tờ.A Yên được dìu về phòng, vẫn im lặng không nói gì. Ngay cả Lư ma ma và Ngọc Lộ cẩn thận khuyên nhủ dỗ dành, nàng cũng như không nghe thấy, chỉ mím môi đứng ngẩn người bên giường. Bữa tối cũng ăn qua loa, không nuốt trôi được mấy miếng.Mọi người thấy vậy đều không dám thở mạnh.Lư ma ma vừa lo lắng cho Ngọc Tuyền, vừa sợ nàng buồn bã sinh bệnh, dỗ dành mãi mới khiến A Yên ăn thêm được vài miếng đồ ăn khuya, sau đó hầu hạ tắm rửa, thay quần áo đi ngủ.Trước khi ngủ, nhìn thấy chiếc gối của Tạ Đĩnh, nàng tức giận đập mạnh hai cái.Cả đêm yên tĩnh, người hầu trong ngoài phòng đều im hơi lặng tiếng.Đến sáng sớm hôm sau, Lư ma ma theo giờ giấc gọi A Yên thức dậy, nàng cũng không có ý định đến Chiếu Nguyệt Đường, chỉ ỉu xìu nói: “Hôm nay không được khỏe, không đi nữa.”Lư ma ma sợ nàng thật sự bị bệnh, muốn mời lang y đến khám, nàng lại không cho.Bộ dạng này rõ ràng là đang giận dỗi.Lư ma ma nhìn A Yên lớn lên, hiểu rõ tính tình của nàng nhất. Sau khi lão thái sư qua đời, vì không được trưởng bối yêu thương, A Yên từ nhỏ đã phải nhẫn nhịn, ít khi tranh cãi với người khác, thường sẽ cố gắng kiềm chế nói lý lẽ. Nếu gặp phải người không thể nói lý được, cũng không dây dưa, sau này rút kinh nghiệm tránh xa, hoặc mỗi người tự bình tĩnh lại rồi nói chuyện sau.Nhưng cô nương mười lăm tuổi, ai mà không có chút tính khí?Kể từ khi gả vào Tạ phủ, biết bao nhiêu ấm ức và nguy hiểm ập đến, A Yên đều nhẫn nhịn, cố gắng làm tốt bổn phận của mình. Tối qua cãi nhau với Tạ Đĩnh thành như vậy, ăn nói không lựa lời, rõ ràng là uất ức lâu ngày, tức giận quá độ, nổi tính trẻ con.Lư ma ma đau lòng vô cùng, nhất thời cau mày ủ rũ.Ra khỏi phòng, thấy Điền ma ma đứng ở trên hành lang, nhẹ nhàng lắc đầu.Điền ma ma bất đắc dĩ nói: “Vợ chồng trẻ khó tránh khỏi va chạm, thỉnh thoảng cãi nhau cũng không có gì. Ta đi bẩm báo với Thái phi một tiếng, để Ngọc Lộ chăm sóc tốt cho vương phi, đừng để bị bệnh.” Vừa nói, ta liền rời khỏi Xuân Ba Uyển , đi đến Bích Phong Đường nơi Võ thị ở.Bà trước đây là tâm phúc của Võ thị, được phái đến Xuân Ba Uyển, trên là để khuyên nhủ phụ tá chủ mẫu, dưới là để quản thúc trấn áp người hầu. Nửa năm nay, A Yên và những người hầu cận bên cạnh có tính tình như thế nào, bà đều nhìn rõ, chuyện của Ngọc Tuyền bà cũng biết nên không dám bàn luận lung tung về quyết định của Tạ Đĩnh, trong lòng tự có một cái cân.Đến Bích Phong Đường, chậm rãi bẩm báo mọi chuyện.Võ thị nghe nói đôi phu thê cãi nhau, A Yên thay đổi dáng vẻ trầm tĩnh ngày thường, đuổi theo Tạ Đĩnh mắng mỏ suốt một đường, rất ngạc nhiên, lập tức đến thư phòng bên ngoài.Hơn nửa canh giờ sau, Điền ma ma trở về Xuân Ba Viên.Lư ma ma và Ngọc Lộ thấy vậy vội vàng nghênh đón, chỉ thấy bà ta lắc đầu nói: “Thái phi nói, phu thê cãi nhau, trưởng bối không tiện can thiệp quá nhiều. Sự việc đã có nghi ngờ, tự phải điều tra đến cùng. Vương phi nếu thân thể không khỏe, những ngày này cứ ở trong phòng nghỉ ngơi dưỡng sức, đợi khi lòng tĩnh lại, những hiểu lầm và thiên kiến có lẽ sẽ thông suốt.”Ngọc Lộ nghe vậy không khỏi biến sắc.A Yên nghe những lời này, lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.Tuy rằng bà mẫu chưa quen biết lâu, nhưng nàng biết tính tình của Võ thị, một nữ trung hào kiệt chủ quản việc nhà vương phủ, hiệp trợ chính sự, gặp việc sẽ không hồ đồ. Nếu thật sự tin là cãi nhau, nhất định sẽ đến đây hỏi rõ ràng, không đến mức nghe lời một bên. Nay bà mẫu nói như vậy, hẳn là Tạ Đĩnh đã nói rõ ngọn ngành, không có ý định giấu giếm lâu dài vị thái phi từng trải, có con mắt tinh đời.Như vậy thì bên nàng dễ làm rồi.Thế là vùi đầu trong phòng, chỉ làm bộ dạng buồn bã giận dỗi. Ngay cả Tạ Thục nghe tin đến thăm, cũng từ chối gặp mặt.Không khí ở Xuân Ba Uyển nhanh chóng trở nên lạnh lẽo.Hôm sau Tạ Đĩnh đến, A Yên vốn đang ôm lò sưởi ngồi trong sân, thấy hắn, ngay cả ý đứng dậy cũng không có, chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn.Tạ Đĩnh thấy vậy liền phất tay áo rời đi, không hề bước vào cửa.Những lời đồn đoán ngầm lan ra, không biết từ đâu lại có tin đồn, nói vương phi bị thất sủng, e là ở Tạ gia không được bao lâu nữa.Dù sao thì, lúc A Yên mới gả đến, tuy quan hệ phu thê không mấy thân thiết nhưng được bà mẫu chiếu cố, dần dần đứng vững gót chân, ngay cả Tạ Đĩnh không có việc gì cũng không đến Tam Bảo Điện thường xuyên đến ở lại, quan hệ phu thê dần dần hòa thuận. Nào ngờ nàng được sủng mà kiêu, không những ở trong viện lớn tiếng cãi nhau, còn cao ngạo không chịu cúi đầu, bày vẻ mặt khó chịu với người nhà chồng.Bây giờ không chỉ có Tạ Đĩnh, ngay cả thái phi cũng không hỏi han gì đến.Việc cầm thư hồi kinh có lẽ sẽ thành sự thật.Những lời đồn đại này, thông qua lời của Lư ma ma, lần lượt truyền đến tai A Yên, nhưng nàng cũng không để ý tới. Lư ma ma vốn muốn khuyên nàng lùi một bước, mềm mỏng một chút, để tránh chịu thiệt thòi vô ích, thấy không có tác dụng gì, cộng thêm việc không có tin xấu nào từ Ngọc Tuyền truyền đến, đành phải thôi.Những người đến cùng với của hồi môn thấy vậy, không khỏi hoang mang lo lắng.…Trong thư phòng bên ngoài, những ngày của Tạ Đĩnh thực ra cũng không dễ chịu gì.Kể từ khi thừa kế tước vị, thư phòng này gần như đã trở thành nơi ở của hắn. Mỗi khi trải qua cảnh chém giết trên sa trường, tuần tra doanh trại trở về, hắn không ở Trường Sử phủ bàn nàngng việc đến khuya thì cũng ở đây thức đèn đến nửa đêm. Đợi đến khi giải quyết xong những việc tồn đọng trên tay, tắt đèn đi vào trong vài bước, là có thể nằm giường nghỉ ngơi.Liên tục năm sáu năm như vậy, đã sớm thành thói quen.Thế nhưng lần này, không biết có phải do thường xuyên đến Xuân Ba Uyển ở lại, nhìn quen cảnh màn lụa vàng rực rỡ, hương thơm lò sưởi ở bên đó hay không, khi ngủ một mình ở đây, hắn lại vô cớ cảm thấy trống trải. Rõ ràng đồ đạc không hề thay đổi, ma ma cũng thường xuyên thay giặt, không hề lơ là, còn thêm chậu than theo lời hắn dặn nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy quạnh quẽ.Chiếc giường lớn rộng rãi không có gì che chắn, mấy chiếc bàn ghế bên cạnh đơn giản, chỉ cần nghiêng đầu là có thể nhìn thấy thanh bảo kiếm treo trên tường, và bộ giáp đồng sừng sững bên cạnh. Đây là cách bài trí quen thuộc nhất của hắn trước đây, đã từng cùng hắn đi vào giấc ngủ trong rất nhiều đêm dài khi mới thừa kế tước vị, những năm này hầu như cũng không xê dịch vị trí.Lúc này nằm lên, lại luôn cảm thấy thiếu một chút gì đó.Mở mắt trằn trọc đến tận khuya, mãi mới ngủ được, trong lúc mơ màng sờ sang bên cạnh gối, cảm giác giường chiếu lạnh lẽo, trong ngực trống rỗng, hắn lại vô cớ tỉnh giấc.Lúc ấy đêm dài giá lạnh, gió đông lạnh lẽo.Tạ Đĩnh nhìn chiếc chăn đơn gối chiếc, ngẩn người một lúc mới nhớ ra hắn đã cãi nhau với A Yên. Cô nương vừa khóc vừa đuổi theo, mắng hắn là người bạc tình bạc nghĩa, trở mặt vô tình, mắng rất chân thành tha thiết, nước mắt đầm đìa, không biết là nàng ứng khẩu nói ra, hay là thật sự đã từng nghĩ như vậy.Giờ này chắc hẳn nàng đã ngủ rất say rồi?Tạ Đĩnh xoa xoa ngón tay, vô cớ nhớ lại vòng eo mềm mại mà hắn đã từng ôm lấy, nhớ lại chiếc chăn gấm Hà Hoan ấm áp và ngọc ấm áp trong Xuân Ba Uyển, vẻ mặt ngủ yên tĩnh của nàng nương cũng hiện lên trong đầu.Hắn bỗng nhiên mất ngủ.Nhìn chằm chằm về hướng Xuân Ba Uyển rất lâu, khi ngủ lại thì có một thiếu nữ mềm mại bước vào giấc mơ, dáng người uyển chuyển thướt tha, vui vẻ ngây thơ trong ánh xuân. Nàng cười rạng rỡ sà vào lòng hắn, đáy mắt ẩn chứa một tia quyến rũ mê hoặc lòng người, cảm giác ấy trong mơ chân thật rõ ràng.Đến nỗi sáng sớm tỉnh dậy, Tạ Đĩnh giữa mùa đông giá lạnh đã tắm nước lạnh.Liên tục mấy đêm trằn trọc, lại chỉ có thể ngủ riêng, cái tư vị này có chút khó chịu. Tạ Đĩnh tự nhận mình là người chín chắn kiềm chế, dù trong đêm có tâm tư bất định thế nào, đến sáng sớm mặc quần áo chỉnh tề ra cửa, vẫn là dáng vẻ cao quý uy nghiêm thường thấy. Ở thao trường, Trường Sử phủ và thư phòng qua lại bận rộn, vẫn là dáng vẻ chân không chạm đất như thường lệ nhưng vẫn tinh thần sáng láng, dường như không hề biết mệt mỏi.Tỷ như lúc này.Đêm đã khuya, hắn ngồi trên ghế bành, đối diện đèn xem văn thư.Mồi câu trong Xuân Ba Uyển đã rải xuống, sau khi tin đồn lan ra, đámhooif môn đi theo làm tạp vụ xem tình hình rõ ràng có chút hoang mang. Dựa theo manh mối mà A Yên đưa cho, cộng thêm động tĩnh mà Từ Diệu đã điều tra được trong hai ngày này, hiềm nghi đã thu hẹp lại còn hai người, đợi hành tung rõ ràng hơn là có thể thu lưới.Dù sao cũng là chuyện trong nội viện, không nên dùng thủ đoạn quá tàn nhẫn để ép cung thẩm vấn, cứ kiên nhẫn câu cá là được, hắn đợi được.Mấy ngày nay tâm tư của hắn đặt ở Kiếm Nam.Sau vụ ám sát ở Tây Ngu Sơn, Tạ Đĩnh và Giả Tuân đã bàn bạc chọn người phái đến Kiếm Nam, hai ngày nay đã nhận được thư hồi âm. Vì là đại sự xuất binh chinh phạt, một khi liên thủ xuất động, phải diệt trừ Trịnh Giải trong một lần, về sau nên xử trí đất đai Lũng Hữu như thế nào nên ăn nói với triều đình ra sao cũng phải sớm mưu tính.Tin tức cơ mật qua lại, đều phải do hắn quyết định.Trong thư phòng đèn đuốc sáng trưng, hắn vừa mới xử lý xong nàngng việc trong tay, liền nghe thấy tiếng của thị vệ ngoài cửa, “Điện hạ, Thái phi đến.”“Mời vào.” Tạ Đĩnh tùy tay thu dọn văn thư.Võ thị đẩy cửa bước vào, thấy chồng hồ sơ dày cộp trước đó trên bàn hắn đã dọn đi, không khỏi cười nói: “Xem ra mấy ngày nay không đến Xuân Ba Uyển , buổi tối đều bận làm việc, con cũng thật siêng năng. Thế nào, bên kia có tin tức gì chưa?”“Hai ba ngày này chắc là có kết quả.”“Cũng khá nhanh. Nội viện không giống bên ngoài, dụ nàng ta tự lộ diện dù sao cũng tốt hơn là tra hỏi cứng rắn.” Võ thị mang theo một chút đồ ăn khuya, lần lượt lấy ra từ hộp thức ăn bày lên bàn, cười híp mắt liếc nhìn hắn, “Con để A Yên chịu lạnh mấy ngày nay, đừng nói trong Xuân Ba Uyển lòng người xao động, ngay cả Chiếu Nguyệt Đường cũng không ngồi yên được rồi. Tổ mẫu con hôm nay còn nói muốn chọn mộtnhux nhân đặt trong phòng con, sớm sinh con đẻ cháu, giục ta đến khuyên nhủ con.”Tạ Đĩnh nghe vậy cau mày, “Còn sớm.”“Không thể nói như vậy. Đại ca con ở tuổi này đã có được Dịch Nhi rồi, ngay cả Tạ Cẩn bên kia, còn nhỏ hơn con đấy, con cái cũng sắp ra khỏi tã lót rồi. Thực ra không chỉ tổ mẫu con, ta cũng muốn sớm có thêm cháu trai, bên cạnh có thể náo nhiệt hơn một chút.”Võ thị vừa nói, vừa đẩy một đĩa bánh bí đỏ đến trước mặt hắn.Tạ Đĩnh ngồi lâu có chút đói bụng, thuận thế lấy bánh bí đỏ ăn, không biết vì sao lại nhớ tới lúc trước ở Xuân Ba Uyển. A Yên rất thích ăn thứ này, mỗi lần ăn sáng ăn khuya đều phải thêm vào, nhiều lần như vậy, ngay cả hắn cũng dần dần ăn thành quen.Ngoại trừ những giấc mơ hỗn tạp, hai người đã mấy ngày chưa gặp mặt.Lần trước Tạ Đĩnh đến Xuân Ba Uyển còn bị nàng lạnh lùng không để ý tới, lúc này bị Võ thị khơi động tâm tư, ánh mắt không khỏi rơi xuống chiếc túi hương mà A Yên làm trên giá bút.“Không phải đã cưới thê rồi sao, thêm người gì nữa.” Hắn nói.Võ thị nghe xong liền cười, “Ta tuy không có ý định loạn thêm người, cũng rất thích đứa trẻ A Yên này nhưng thật lòng muốn ôm cháu, con đừng dùng lời này lừa gạt ta.” Thấy Tạ Đĩnh nghi hoặc nhướng mày, bà búng tay vào bàn, nói: “Trước diễn võ đại điển, con đã nói gì?”Nói A Yên tuy xinh đẹp nhưng tuổi còn nhỏ non nớt, khác xa với điều hắn mong cầu, sau này sẽ tìm một chỗ khác đưa đi. Cái tư thái ấy, giống như không hề bị nữ sắc làm động lòng.Lời này Võ thị đương nhiên sẽ không tin nhưng không ngại lúc này mang ra trêu chọc con trai.Tạ Đĩnh nhớ lại chuyện cũ, như nghẹn lại một chút.Võ thị trên mặt ý cười càng đậm, nói: “Đều nói lâu ngày thấy lòng người, phẩm mạo của nàng như thế nào, chúng ta đều nhìn trong mắt. Sang năm là nàng nương mười sáu tuổi rồi, nếu đặt ở bên ngoài, nhất định có rất nhiều người tranh nhau cầu cưới. Con đừng luôn bày ra cái mặt thối này dọa người ta, coi chừng nàng nguội lòng, đến lúc đó muốn sưởi ấm lại thì khó rồi.”Lời này tuy là giọng điệu trêu chọc, nhưng thần tình lại mang theo khuyên răn.Tạ Đĩnh rũ mắt nhấp một ngụm trà, ánh mắt đảo quanh những món ăn khuya nóng hổi, như không hề bị lay động, nhàn nhạt nói: “Con có chừng mực.”Trong miệng nói như vậy, trong lòng lại đã bị dung mạo thiếu nữ chiếm cứ.Lúc mới thành hôn, hắn quả thực không có ý định lâu dài.Bởi vì mối thù cũ phụ thân chiến tử chắn ngang, càng không có ý định động tâm với A Yên, đem cuộc hôn nhân hoang đường bị ép buộc này làm thật.Cho đến khi bước chân của hắn không nhịn được rẽ ngoặt đến Xuân Ba Uyển, ánh mắt không nhịn được rơi vào mi mắt của nàng. Khi nàng khóc thì đau lòng, khi nàng vui vẻ thì vui lây, cho đến cái đêm đó, ma xui quỷ khiến hôn lên đuôi mắt quyến rũ của nàng sau khi say rượu. Sau này nửa tháng không gặp, hắn cầm trâm cài tóc âm thầm mong đợi trở lại Xuân Ba Uyển , nhìn chằm chằm gáy của A Yên đang buồn bã không nói gì, cảm giác thất lạc lúc ấy đến giờ vẫn còn nhớ như in.Đến nỗi mấy đêm nay nghỉ ở thư phòng bên ngoài, hắn lại cảm thấy vô cùng không quen, thậm chí còn có giấc mơ hoang đường như vậy.Có lẽ, hắn trước đây thật sự cuồng vọng rồi.Đêm đó A Yên ở Xuân Ba Uyển đuổi theo mắng hắn suốt một đường, tuy là lời kịch đã hẹn trước, e rằng cũng lẫn vào một hai phần chân tình. Hoàn cảnh của nàng nương ở Tạ gia vốn đã không dễ dàng, lại cảm thấy hắn lòng dạ sắt đá, trong chuyện Ngọc Tuyền thì muốn nói lại thôi, quay lưng lại với hắn trầm mặc cả đêm, e rằng thật sự đã sinh ra chút ngăn cách.Cũng may là thành hôn chưa lâu, lúc này thử đi sửa lại, hẳn là chưa muộn.Đang suy nghĩ thì nghe thấy bên ngoài bước chân vội vàng.Ngay sau đó, Từ Diệu từ cánh cửa khép hờ ló đầu vào, thấy hai người dường như đang nói chuyện phiếm, vội vàng ôm quyền nói: “Điện hạ, bên kia có động tĩnh rồi, thu lưới không?”Tạ Đĩnh nghe vậy, lập tức đứng dậy nói: “Đi xem!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro