Gả Thay Rồi Mới Biết Ông Xã Là Đại Gia Ngầm
Bây Giờ Đã Nhìn...
Khởi Lan
2024-08-24 01:23:31
Khương Xán mím môi, gật đầu đồng ý, ngay sau đó thì đi theo Phương Tấn Dương đến khách sạn Hằng Hưng gần công ty.
Quả thật là có hai người nước ngoài mắt xanh tóc vàng đã đợi ở đó từ sớm.
Khương Xán chào họ bằng tiếng Pháp một cách lưu loát, và cố gắng hết sức để phiên dịch. Người Pháp rất khen ngợi khả năng của cô, ăn xong bữa cơm, cả hai bên đã có ý định hợp tác sơ bộ.
Đến lúc này thì trên gương mặt Khương Xán mới nở nụ cười nhẹ nhõm như trút được gánh nặng. Cô hào hứng chủ động nâng ly, chúc hai bên hợp tác vui vẻ.
Cảnh tượng này trùng hợp bị Bạch Cảnh Uyên vô tình đi ngang qua nhìn thấy.
Bạch Cảnh Uyên dừng lại, sững sờ, lúc này mới thật sự nghiêm túc nhìn kỹ cô gái nhỏ Khương Xán này.
Anh cho rằng những người phụ nữ xinh đẹp mà anh đã nhìn thấy là vô số kể, nhưng nụ cười vừa rồi của Khương Xán như thể khiến cho tất cả hoa trên thế gian đều nở rộ, thật sự có một loại mê lực khiến người ta phải chìm đắm.
Chẳng trách kế hoạch trở về Ương Thành của Cố Mãng phải tạm hoãn lại……Hóa ra đúng thật là cần mỹ nhân không cần giang sơn rồi!
Bạch Cảnh Uyên cười cười, lấy điện thoại ra gọi cho Cố Mãng.
“Anh ba, em có hẹn để bàn chuyện với người ta ở Hằng Hưng, lại nhìn thấy chị dâu nhỏ rồi!”
Đầu dây bên kia không có động tĩnh gì, im lặng là trạng thái bình thường của Cố Mãng.
“Thì ra cô ấy nói được tiếng Pháp, đúng là thâm tàng bất lộ…..Hai người nước ngoài này khá lịch sự, nhưng người đàn ông ngồi bên cạnh cô ấy trông thật thô tục, cái tay kia cứ chống lên lưng ghế của cô ấy, khụ khụ……..”
“Địa chỉ.”
“Hửm?”
Giọng nói ở đầu dây bên kia đột nhiên lạnh lùng nghiêm nghị, “Một câu nói tôi không muốn lặp lại lần thứ hai!”
Bạch Cảnh Uyên tỉnh táo lại, lập tức gửi định vị cho Cố Mãng, sau đó thở phào một hơi nhẹ nhõm.
………
Khương Xán tiễn hai vị doanh nhân nước ngoài tới cửa khách sạn, lễ phép vẫy chào tạm biệt, vừa định quay người đi lấy túi xách thì Phương Tấn Dương đột nhiên nắm lấy cổ tay của cô.
“Vừa rồi còn chưa ăn no đúng không?” Phương Tấn Dương có hơi say, ánh mắt cũng tỏ ra dịu dàng, “Đi, chúng ta quay lại ăn chút…….”
“Không cần đâu.”
Khương Xán muốn thoát khỏi anh, nhưng Phương Tấn Dương càng siết chặt hơn, ánh mắt không ngừng đảo quanh người cô, đặc biệt là vị trí cổ áo sơ mi có hơi thấp xuống….
“Xán Xán, có phải từ trước tới giờ em không biết bản thân mình đẹp thế nào đúng không?”
“Giám đốc Phương, anh uống nhiều quá rồi!”
Khương Xán giãy giụa, hoảng loạn lẳng đưa một tay vào túi quần.
“Tôi không say!” Phương Tấn Dương ôm cô vào lòng, thở hổn hển, “Xán Xán, tôi vẫn luôn không quên em được…….Cô tốt hơn nhiều so với người phụ nữ kiêu ngạo Trình Tiêu Tiêu kia! Nếu chú của cô ta không phải là cổ đông thì tôi cũng chẳng thèm quan tâm tới cô ta……”
“Xán Xán, chỉ cần em chịu đi theo tôi, ngoại trừ danh phận thì tôi có thể cho em bất cứ thứ gì em muốn! Tôi có thể giới thiệu cho em nhiều khách hàng hơn và giúp em ký thêm nhiều đơn hàng…….Chỉ cần em làm cho tôi vui thì dù em muốn thì sao trăng trên trời thì tôi cũng sẽ hái xuống cho em! Tôi……”
“A!” Phương Tấn Dương vẫn chưa nói xong thì hét lên thảm thiết.
Khương Xán sững sờ một hồi, sau đó thì liền bị một bóng người cao lớn chắn lại ở phía sau, đùng đùng mấy tiếng thì Phương Tấn Dương bị đẩy ra như một con chó, ngã xuống đất đau đơn rên la.
“Bây giờ đã nhìn thấy sao, nhìn thấy trăng chưa?”
Giọng nói lạnh lùng và trầm ấm khiến thần kinh vốn đang căng thẳng của Khương Xán bỗng chốc được thả lỏng.
Cô thả mình vào vòng tay quen thuộc và ấm áp ấy, đôi tay nhỏ bé ôm chặt lấy eo anh, mặt áp vào lồng ngực anh, nhịp tim đập mạnh mẽ mang đến cho cô cảm giác an toàn vô hạn.
Cô bỗng nhiên cảm thấy muốn khóc.
Vừa rồi anh ấy đều nhìn thấy hết rồi sao? Anh ấy sẽ không nghĩ rằng cô ở sau lưng anh đi câu dẫn đàn ông bên ngoài đấy chứ?
“Cố Mãng, tôi…..”
“Không sao rồi.” Anh nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, “Có tôi ở đây.”
Quả thật là có hai người nước ngoài mắt xanh tóc vàng đã đợi ở đó từ sớm.
Khương Xán chào họ bằng tiếng Pháp một cách lưu loát, và cố gắng hết sức để phiên dịch. Người Pháp rất khen ngợi khả năng của cô, ăn xong bữa cơm, cả hai bên đã có ý định hợp tác sơ bộ.
Đến lúc này thì trên gương mặt Khương Xán mới nở nụ cười nhẹ nhõm như trút được gánh nặng. Cô hào hứng chủ động nâng ly, chúc hai bên hợp tác vui vẻ.
Cảnh tượng này trùng hợp bị Bạch Cảnh Uyên vô tình đi ngang qua nhìn thấy.
Bạch Cảnh Uyên dừng lại, sững sờ, lúc này mới thật sự nghiêm túc nhìn kỹ cô gái nhỏ Khương Xán này.
Anh cho rằng những người phụ nữ xinh đẹp mà anh đã nhìn thấy là vô số kể, nhưng nụ cười vừa rồi của Khương Xán như thể khiến cho tất cả hoa trên thế gian đều nở rộ, thật sự có một loại mê lực khiến người ta phải chìm đắm.
Chẳng trách kế hoạch trở về Ương Thành của Cố Mãng phải tạm hoãn lại……Hóa ra đúng thật là cần mỹ nhân không cần giang sơn rồi!
Bạch Cảnh Uyên cười cười, lấy điện thoại ra gọi cho Cố Mãng.
“Anh ba, em có hẹn để bàn chuyện với người ta ở Hằng Hưng, lại nhìn thấy chị dâu nhỏ rồi!”
Đầu dây bên kia không có động tĩnh gì, im lặng là trạng thái bình thường của Cố Mãng.
“Thì ra cô ấy nói được tiếng Pháp, đúng là thâm tàng bất lộ…..Hai người nước ngoài này khá lịch sự, nhưng người đàn ông ngồi bên cạnh cô ấy trông thật thô tục, cái tay kia cứ chống lên lưng ghế của cô ấy, khụ khụ……..”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Địa chỉ.”
“Hửm?”
Giọng nói ở đầu dây bên kia đột nhiên lạnh lùng nghiêm nghị, “Một câu nói tôi không muốn lặp lại lần thứ hai!”
Bạch Cảnh Uyên tỉnh táo lại, lập tức gửi định vị cho Cố Mãng, sau đó thở phào một hơi nhẹ nhõm.
………
Khương Xán tiễn hai vị doanh nhân nước ngoài tới cửa khách sạn, lễ phép vẫy chào tạm biệt, vừa định quay người đi lấy túi xách thì Phương Tấn Dương đột nhiên nắm lấy cổ tay của cô.
“Vừa rồi còn chưa ăn no đúng không?” Phương Tấn Dương có hơi say, ánh mắt cũng tỏ ra dịu dàng, “Đi, chúng ta quay lại ăn chút…….”
“Không cần đâu.”
Khương Xán muốn thoát khỏi anh, nhưng Phương Tấn Dương càng siết chặt hơn, ánh mắt không ngừng đảo quanh người cô, đặc biệt là vị trí cổ áo sơ mi có hơi thấp xuống….
“Xán Xán, có phải từ trước tới giờ em không biết bản thân mình đẹp thế nào đúng không?”
“Giám đốc Phương, anh uống nhiều quá rồi!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Xán giãy giụa, hoảng loạn lẳng đưa một tay vào túi quần.
“Tôi không say!” Phương Tấn Dương ôm cô vào lòng, thở hổn hển, “Xán Xán, tôi vẫn luôn không quên em được…….Cô tốt hơn nhiều so với người phụ nữ kiêu ngạo Trình Tiêu Tiêu kia! Nếu chú của cô ta không phải là cổ đông thì tôi cũng chẳng thèm quan tâm tới cô ta……”
“Xán Xán, chỉ cần em chịu đi theo tôi, ngoại trừ danh phận thì tôi có thể cho em bất cứ thứ gì em muốn! Tôi có thể giới thiệu cho em nhiều khách hàng hơn và giúp em ký thêm nhiều đơn hàng…….Chỉ cần em làm cho tôi vui thì dù em muốn thì sao trăng trên trời thì tôi cũng sẽ hái xuống cho em! Tôi……”
“A!” Phương Tấn Dương vẫn chưa nói xong thì hét lên thảm thiết.
Khương Xán sững sờ một hồi, sau đó thì liền bị một bóng người cao lớn chắn lại ở phía sau, đùng đùng mấy tiếng thì Phương Tấn Dương bị đẩy ra như một con chó, ngã xuống đất đau đơn rên la.
“Bây giờ đã nhìn thấy sao, nhìn thấy trăng chưa?”
Giọng nói lạnh lùng và trầm ấm khiến thần kinh vốn đang căng thẳng của Khương Xán bỗng chốc được thả lỏng.
Cô thả mình vào vòng tay quen thuộc và ấm áp ấy, đôi tay nhỏ bé ôm chặt lấy eo anh, mặt áp vào lồng ngực anh, nhịp tim đập mạnh mẽ mang đến cho cô cảm giác an toàn vô hạn.
Cô bỗng nhiên cảm thấy muốn khóc.
Vừa rồi anh ấy đều nhìn thấy hết rồi sao? Anh ấy sẽ không nghĩ rằng cô ở sau lưng anh đi câu dẫn đàn ông bên ngoài đấy chứ?
“Cố Mãng, tôi…..”
“Không sao rồi.” Anh nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, “Có tôi ở đây.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro