Gả Thay Rồi Mới Biết Ông Xã Là Đại Gia Ngầm
Tam Thiếu Gia
Khởi Lan
2024-08-24 01:23:31
Trong tiệm trong phút chốc im lặng như tờ, đến cả tiếng cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe rõ ràng.
Ánh mắt của người khác nhìn người nhân viên có mấy phần đồng tình, sắc mặt của người nhân viên đã rất khó coi, tuy nhiên lúc này người quản lý đi tới nhìn cô một cái, ý kêu cô đi theo khách. Dù gì giá của chiếc váy cưới bày ra ở đó.
Cố Mãng vẻ mặt lạnh lùng, điềm tĩnh, ẩn giấu nụ cười.
Khương Xán không tự chủ nắm chặt tay anh.
“Thôi đi, hay là đừng mua nữa.” Cô nhỏ tiếng nói với anh, “Chiếc váy cưới này rất đắt, hơn nữa sau này cũng không dùng đến làm gì…..”
“Quẹt thẻ đi.” Giọng nói của Cố Mãng lạnh lùng, “Không có mật khẩu.”
Cuối cùng vẫn là người giám đốc với nhà thiết kế cùng nhau ra mặt giải vây.
Cố Mãng đứng ở cửa hút thuốc, Khương Xán ở bên trong đo kích cỡ, từ lần này trở đi sẽ không còn ai dám cười nhạo chế giễu cô nữa rồi. Người nhân viên kia bị giám đốc trách mắng đứng sang một bên, không dám động đậy. Nhà thiết kế không ngừng khen cô có thân hình đẹp, ngay cả người giám đốc cũng xem cô ta là khách quý, bưng trà rót nước hầu hạ cẩn thận.
Không dễ gì mới ra khỏi cửa tiệm váy cưới kia, trên đường về nhà, Khương Xán cứ luôn khó chịu không vui.
Chiếc váy cưới đó hơn ba vạn tệ lận……….
Cô cắn cắn khóe môi, nhìn sang người đàn ông ở bên cạnh, còn anh thì làm như không có chuyện gì vậy, lạnh lùng như một tảng băng.
“Cố Mãng,” Cô nhịn rất lâu cuối cùng cũng không nhịn nỗi nữa, “Tôi cảm thấy có những lời vẫn là nên nói rõ với anh.”
Cố Mãng sững người, dừng chân lại.
Cô gái này nhìn anh rất nghiêm túc, đôi mắt to đen như màu nho sáng lên, đôi môi anh đào hơi mím lại.
“Vừa nãy……anh quá kích động rồi.”
Anh chau chau mày, “Cái gì?”
“Chính là lúc ở trong tiệm váy cưới đó, rõ ràng không cần phải làm ầm ĩ thành như thế………sao anh phải dùng giọng điệu đó để mua chiếc váy cưới kia chứ? Hơn ba vạn tệ, anh có biết nó đủ cho chúng ta sống trong bao lâu không?”
Thật ra anh cũng không biết có thể sống trong bao lâu, đối với anh ta của lúc trước, e rằng nó còn không đủ cho một bữa cơm nữa.
Khương Xán lặng lẽ nhìn anh, gương mặt không góc chết kia y như rằng không có biểu cảm gì.
“Tôi……tôi cũng không phải là trách anh.” Giọng của cô mềm mỏng lại, “Chỉ là muốn nói, chúng ta đã kết hôn rồi, cũng không thể không tính toán cho ngày tháng sau này được. Tôi biết là anh muốn giúp tôi xả giận, nhưng mà lúc nên nhẫn nhịn thì anh nên nhẫn nhịn một chút. Trong nhà vẫn còn có nhiều thứ cần dùng đến tiền đó…….”
Trong nhà?
Không biết vì sao, khi nghe thấy hai chữ này thì khóe miệng của Cố Mãng bất giác nhếch lên một chút.
“Hơn nữa, hồi môn của tôi vẫn chưa lấy về, đợi lấy về rồi còn có chỗ để dùng. Chúng ta không thể ăn xài phung phí như thế được.
Giọng nói của Khương Xán dần dần thấp xuống, vừa nghĩ đến mẹ mình đang nằm trong bệnh viện, em trai, em gái đang đợi sinh hoạt phí, sự lo âu hiện lên trong ánh mắt cô. Nhưng mà chuyện này cô không dám để Cố Mãng biết, vì trước mặt anh thì cô chính là Khương Dao.
“Ăn xài phung phí?” Người đàn ông thấp giọng lặp lại mấy chữ này, giọng nói nhuốm theo một nụ cười, “Cô không phải là thiên kim nhà họ Khương sao? Sao lại cảm thấy giống như không nỡ tiêu tiền vậy?”
Khương Xán trừng mắt nhìn anh, trong tim như đang đánh trống liền vội chuyển chủ đề: “Anh có khát không? Tôi đi mùa trà sữa.”
Nói dứt câu cô liền quay người đi đến quán trà sữa bên đường.
Cố Mãng nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của cô khẽ mỉm cười, lúc này điện thoại rung lên, anh nhìn thấy số điện thoại trên màn hình thì nụ cười ở khóe môi phút chốc ngưng lại.
“Như thế nào?”
“Tam thiếu gia,” Người ở đầu dây bên kia hạ thấp giọng, “Sự việc đã điều tra cũng gần xong rồi, ngày mà máy bay tư nhân của cậu xảy ra chuyện đúng thật là bị người khác đụng tay đụng chân. Chỉ là bây giờ chứng cứ không đủ, nhưng có thể không có ai nằm trong số những người mà cậu đoán.
“Rất tốt.” Giọng nói của Cố Mãng lạnh lùng, “Tiếp tục điều tra!”
“Vâng. Nhưng mà tam thiếu gia……..cậu định ở trong cái thôn quê ở Giang Châu bao lâu vậy, nhất quyết không về Ương Thành một chuyến sao?”
Ánh mắt của người khác nhìn người nhân viên có mấy phần đồng tình, sắc mặt của người nhân viên đã rất khó coi, tuy nhiên lúc này người quản lý đi tới nhìn cô một cái, ý kêu cô đi theo khách. Dù gì giá của chiếc váy cưới bày ra ở đó.
Cố Mãng vẻ mặt lạnh lùng, điềm tĩnh, ẩn giấu nụ cười.
Khương Xán không tự chủ nắm chặt tay anh.
“Thôi đi, hay là đừng mua nữa.” Cô nhỏ tiếng nói với anh, “Chiếc váy cưới này rất đắt, hơn nữa sau này cũng không dùng đến làm gì…..”
“Quẹt thẻ đi.” Giọng nói của Cố Mãng lạnh lùng, “Không có mật khẩu.”
Cuối cùng vẫn là người giám đốc với nhà thiết kế cùng nhau ra mặt giải vây.
Cố Mãng đứng ở cửa hút thuốc, Khương Xán ở bên trong đo kích cỡ, từ lần này trở đi sẽ không còn ai dám cười nhạo chế giễu cô nữa rồi. Người nhân viên kia bị giám đốc trách mắng đứng sang một bên, không dám động đậy. Nhà thiết kế không ngừng khen cô có thân hình đẹp, ngay cả người giám đốc cũng xem cô ta là khách quý, bưng trà rót nước hầu hạ cẩn thận.
Không dễ gì mới ra khỏi cửa tiệm váy cưới kia, trên đường về nhà, Khương Xán cứ luôn khó chịu không vui.
Chiếc váy cưới đó hơn ba vạn tệ lận……….
Cô cắn cắn khóe môi, nhìn sang người đàn ông ở bên cạnh, còn anh thì làm như không có chuyện gì vậy, lạnh lùng như một tảng băng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cố Mãng,” Cô nhịn rất lâu cuối cùng cũng không nhịn nỗi nữa, “Tôi cảm thấy có những lời vẫn là nên nói rõ với anh.”
Cố Mãng sững người, dừng chân lại.
Cô gái này nhìn anh rất nghiêm túc, đôi mắt to đen như màu nho sáng lên, đôi môi anh đào hơi mím lại.
“Vừa nãy……anh quá kích động rồi.”
Anh chau chau mày, “Cái gì?”
“Chính là lúc ở trong tiệm váy cưới đó, rõ ràng không cần phải làm ầm ĩ thành như thế………sao anh phải dùng giọng điệu đó để mua chiếc váy cưới kia chứ? Hơn ba vạn tệ, anh có biết nó đủ cho chúng ta sống trong bao lâu không?”
Thật ra anh cũng không biết có thể sống trong bao lâu, đối với anh ta của lúc trước, e rằng nó còn không đủ cho một bữa cơm nữa.
Khương Xán lặng lẽ nhìn anh, gương mặt không góc chết kia y như rằng không có biểu cảm gì.
“Tôi……tôi cũng không phải là trách anh.” Giọng của cô mềm mỏng lại, “Chỉ là muốn nói, chúng ta đã kết hôn rồi, cũng không thể không tính toán cho ngày tháng sau này được. Tôi biết là anh muốn giúp tôi xả giận, nhưng mà lúc nên nhẫn nhịn thì anh nên nhẫn nhịn một chút. Trong nhà vẫn còn có nhiều thứ cần dùng đến tiền đó…….”
Trong nhà?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không biết vì sao, khi nghe thấy hai chữ này thì khóe miệng của Cố Mãng bất giác nhếch lên một chút.
“Hơn nữa, hồi môn của tôi vẫn chưa lấy về, đợi lấy về rồi còn có chỗ để dùng. Chúng ta không thể ăn xài phung phí như thế được.
Giọng nói của Khương Xán dần dần thấp xuống, vừa nghĩ đến mẹ mình đang nằm trong bệnh viện, em trai, em gái đang đợi sinh hoạt phí, sự lo âu hiện lên trong ánh mắt cô. Nhưng mà chuyện này cô không dám để Cố Mãng biết, vì trước mặt anh thì cô chính là Khương Dao.
“Ăn xài phung phí?” Người đàn ông thấp giọng lặp lại mấy chữ này, giọng nói nhuốm theo một nụ cười, “Cô không phải là thiên kim nhà họ Khương sao? Sao lại cảm thấy giống như không nỡ tiêu tiền vậy?”
Khương Xán trừng mắt nhìn anh, trong tim như đang đánh trống liền vội chuyển chủ đề: “Anh có khát không? Tôi đi mùa trà sữa.”
Nói dứt câu cô liền quay người đi đến quán trà sữa bên đường.
Cố Mãng nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của cô khẽ mỉm cười, lúc này điện thoại rung lên, anh nhìn thấy số điện thoại trên màn hình thì nụ cười ở khóe môi phút chốc ngưng lại.
“Như thế nào?”
“Tam thiếu gia,” Người ở đầu dây bên kia hạ thấp giọng, “Sự việc đã điều tra cũng gần xong rồi, ngày mà máy bay tư nhân của cậu xảy ra chuyện đúng thật là bị người khác đụng tay đụng chân. Chỉ là bây giờ chứng cứ không đủ, nhưng có thể không có ai nằm trong số những người mà cậu đoán.
“Rất tốt.” Giọng nói của Cố Mãng lạnh lùng, “Tiếp tục điều tra!”
“Vâng. Nhưng mà tam thiếu gia……..cậu định ở trong cái thôn quê ở Giang Châu bao lâu vậy, nhất quyết không về Ương Thành một chuyến sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro