Gả Thay Rồi Mới Biết Ông Xã Là Đại Gia Ngầm
Hai Mối Họa Kia...
Khởi Lan
2024-08-24 01:23:31
Sau một thời gian dưỡng thương thì vết thương ở chân cuối cùng cũng lành, Khương Xán không chịu chờ đến ngày tái khám mà đã vội đi làm.
An An vui mừng khôn xiết khi nhìn thấy cô, “Cuối cùng cô cũng về rồi! Thời gian này không có cô ngồi ở bên cạnh thì tôi làm việc cũng chả thấy hứng thú!”
Khương Xán mỉm cười, “Không gặp cô mấy ngày mà tôi thấy cái miệng này của cô càng ngày càng ngọt rồi đó!”
“Aiz, người ta trong lòng thực sự cảm thấy áy náy với cô mà! Nếu lúc đó tôi kiên quyết đi cùng cô đến nhà hàng đó thì cô cũng sẽ không bị tên tiểu nhân kia hãm hại……”
Sắc mặt của Khương Xán thay đổi, vội vàng kéo An An ra hành lang có ít người qua lại.
“Chuyện này… mọi người đều đã biết hết rồi à?”
An An nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói với cô: “Không có. Người trong công ty đều không biết lý do vì sao cô đột nhiên xin nghỉ bệnh, tổng giám đốc nói rằng là do cô không cẩn thận bị ngã nên bị thương ở chân. Lúc đó mọi người còn muốn cùng nhau đến bệnh viện thăm cô nữa đó, nhưng cũng đã bị tổng giám đốc ngăn lại.”
Khương Xán lặng lẽ gật đầu.
Tổng giám đốc không phải là người xấu, chỉ là ông ta quá biết cách bảo vệ lấy mình, có rất nhiều chuyện ông ta cũng nhắm mắt làm ngơ, không tùy tiện xuất đầu lộ diện.
“Cho nên cho dù có người nghi ngờ cũng sẽ không biết rõ là chuyện gì.” An An nhìn cô, “Yên tâm đi, chuyện này đã qua rồi, cô cứ mạnh miệng nói mình không cẩn thận bị ngã nên bị thương ở chân là được!”
“À.”
Nghĩ đến cách xử lý này của tổng giám đốc là đúng, một người phụ nữ như cô, danh dự rất quan trọng, chuyện này mà bị truyền ra ngoài thì sẽ rất khó nghe.
“Mà này Khương Xán, có một chuyện rất vui mà tôi phải nói với cô!”
Khương Xán ngây người, nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc không thể kiểm soát của An An, cô bất giác cũng mỉm cười, “Có chuyện gì mà vui thế?”
“Hai mối họa là Tôn Đằng và Phương Tấn Dương đã không còn ở công ty nữa rồi!”
“Cái gì?” Khương Xán vô cùng kinh ngạc, “Vậy bọn họ…….”
“Tôi cũng không biết là nguyên nhân gì, nhưng sau khi cô nhập viện hai ngày thì tôi liền nhìn thấy Phương Tấn Dương ôm thùng giấy đi rồi. Bộ dạng thất thểu lúc đi vô cùng thảm hại!”
“Đến nỗi Tôn tổng,” An An hạ giọng, “Ban giám đốc hình như đã cắt cổ phần của ông ta và đưa anh ấy đến một chi nhánh ở Thương Thị để làm một quản lý bộ phận nhỏ nhoi. Hơ…... Điều này còn khó chịu hơn cả việc đuổi ông ta đi! Ở thị trấn nhỏ hạng 18 của Thương Thị thì hàng hóa trong tay của ông ta sao có thể bán được chứ? Đây không phải là đang giày vò ông ta thì còn có thể là gì chứ? Haha, thật là hả lòng hả dạ quá đi mà!”
“Khương Xán, cô làm sao vậy?” An An nhìn cô, “Cô thẫn thờ gì vậy!”
Khương Xán hoàn hồn, gượng cười.
Nghe những lời An An vừa nói, càng nghe càng cảm thấy khó tin.
Cô đột nhiên nhớ tới lời Cố Mãng hỏi cô trong phòng bệnh, lúc đó cô thản nhiên nói hy vọng những người này đừng bao giờ xuất hiện trước mặt cô.
Và tiếng “tuân mệnh” nhẹ nhàng của Cố Mãng dường như vẫn còn văng vẳng bên tai...........
Khương Xán hít một hơi thật sâu, rồi lắc lắc đầu.
Sao có thể chứ, Cố Mãng làm gì có bãn lĩnh này chứ! Nhất định chỉ là trùng hợp thôi.
“Khương Xán, hóa ra cô ở đây à!” Một đồng nghiệp khác vội vàng chạy tới, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.
“Cuối cùng cũng tìm thấy cô rồi, hai người các cô ra ngoài nói chuyện sao đến điện thoại cũng mang theo vậy?”
Khương Xán sửng sốt, “Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Có người đang tìm cô!” Người đồng nghiệp chỉ xuống dưới lầu, “Đang ở đại sảnh lầu 1, cậu đẹp trai đó nói là em trai cô, gọi điện thoại cho cô rất nhiều cuộc nhưng đều không bắt máy! Xem dáng vẻ của cậu ấy rất lo lắng, cô mau đi xem thử đi!”
Tim của Khương Xán đột nhiên đập rất mạnh, đập thình thịch liên hồi.
Doãn Trừng là một đứa trẻ hiểu chuyện, cho dù cậu ấy bị ấm ức thì cũng sẽ không chạy đến nơi làm việc của cô tìm cô.
Nhưng bây giờ vội vội vàng vàng chạy đến đây như vậy thì chỉ có một khả năng……
“Tiểu Trừng!” Khương Xán chạy nhanh xuống lầu, “Sao vậy? Có phải bệnh tình của mẹ nghiêm trọng rồi không?”
An An vui mừng khôn xiết khi nhìn thấy cô, “Cuối cùng cô cũng về rồi! Thời gian này không có cô ngồi ở bên cạnh thì tôi làm việc cũng chả thấy hứng thú!”
Khương Xán mỉm cười, “Không gặp cô mấy ngày mà tôi thấy cái miệng này của cô càng ngày càng ngọt rồi đó!”
“Aiz, người ta trong lòng thực sự cảm thấy áy náy với cô mà! Nếu lúc đó tôi kiên quyết đi cùng cô đến nhà hàng đó thì cô cũng sẽ không bị tên tiểu nhân kia hãm hại……”
Sắc mặt của Khương Xán thay đổi, vội vàng kéo An An ra hành lang có ít người qua lại.
“Chuyện này… mọi người đều đã biết hết rồi à?”
An An nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói với cô: “Không có. Người trong công ty đều không biết lý do vì sao cô đột nhiên xin nghỉ bệnh, tổng giám đốc nói rằng là do cô không cẩn thận bị ngã nên bị thương ở chân. Lúc đó mọi người còn muốn cùng nhau đến bệnh viện thăm cô nữa đó, nhưng cũng đã bị tổng giám đốc ngăn lại.”
Khương Xán lặng lẽ gật đầu.
Tổng giám đốc không phải là người xấu, chỉ là ông ta quá biết cách bảo vệ lấy mình, có rất nhiều chuyện ông ta cũng nhắm mắt làm ngơ, không tùy tiện xuất đầu lộ diện.
“Cho nên cho dù có người nghi ngờ cũng sẽ không biết rõ là chuyện gì.” An An nhìn cô, “Yên tâm đi, chuyện này đã qua rồi, cô cứ mạnh miệng nói mình không cẩn thận bị ngã nên bị thương ở chân là được!”
“À.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghĩ đến cách xử lý này của tổng giám đốc là đúng, một người phụ nữ như cô, danh dự rất quan trọng, chuyện này mà bị truyền ra ngoài thì sẽ rất khó nghe.
“Mà này Khương Xán, có một chuyện rất vui mà tôi phải nói với cô!”
Khương Xán ngây người, nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc không thể kiểm soát của An An, cô bất giác cũng mỉm cười, “Có chuyện gì mà vui thế?”
“Hai mối họa là Tôn Đằng và Phương Tấn Dương đã không còn ở công ty nữa rồi!”
“Cái gì?” Khương Xán vô cùng kinh ngạc, “Vậy bọn họ…….”
“Tôi cũng không biết là nguyên nhân gì, nhưng sau khi cô nhập viện hai ngày thì tôi liền nhìn thấy Phương Tấn Dương ôm thùng giấy đi rồi. Bộ dạng thất thểu lúc đi vô cùng thảm hại!”
“Đến nỗi Tôn tổng,” An An hạ giọng, “Ban giám đốc hình như đã cắt cổ phần của ông ta và đưa anh ấy đến một chi nhánh ở Thương Thị để làm một quản lý bộ phận nhỏ nhoi. Hơ…... Điều này còn khó chịu hơn cả việc đuổi ông ta đi! Ở thị trấn nhỏ hạng 18 của Thương Thị thì hàng hóa trong tay của ông ta sao có thể bán được chứ? Đây không phải là đang giày vò ông ta thì còn có thể là gì chứ? Haha, thật là hả lòng hả dạ quá đi mà!”
“Khương Xán, cô làm sao vậy?” An An nhìn cô, “Cô thẫn thờ gì vậy!”
Khương Xán hoàn hồn, gượng cười.
Nghe những lời An An vừa nói, càng nghe càng cảm thấy khó tin.
Cô đột nhiên nhớ tới lời Cố Mãng hỏi cô trong phòng bệnh, lúc đó cô thản nhiên nói hy vọng những người này đừng bao giờ xuất hiện trước mặt cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Và tiếng “tuân mệnh” nhẹ nhàng của Cố Mãng dường như vẫn còn văng vẳng bên tai...........
Khương Xán hít một hơi thật sâu, rồi lắc lắc đầu.
Sao có thể chứ, Cố Mãng làm gì có bãn lĩnh này chứ! Nhất định chỉ là trùng hợp thôi.
“Khương Xán, hóa ra cô ở đây à!” Một đồng nghiệp khác vội vàng chạy tới, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.
“Cuối cùng cũng tìm thấy cô rồi, hai người các cô ra ngoài nói chuyện sao đến điện thoại cũng mang theo vậy?”
Khương Xán sửng sốt, “Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Có người đang tìm cô!” Người đồng nghiệp chỉ xuống dưới lầu, “Đang ở đại sảnh lầu 1, cậu đẹp trai đó nói là em trai cô, gọi điện thoại cho cô rất nhiều cuộc nhưng đều không bắt máy! Xem dáng vẻ của cậu ấy rất lo lắng, cô mau đi xem thử đi!”
Tim của Khương Xán đột nhiên đập rất mạnh, đập thình thịch liên hồi.
Doãn Trừng là một đứa trẻ hiểu chuyện, cho dù cậu ấy bị ấm ức thì cũng sẽ không chạy đến nơi làm việc của cô tìm cô.
Nhưng bây giờ vội vội vàng vàng chạy đến đây như vậy thì chỉ có một khả năng……
“Tiểu Trừng!” Khương Xán chạy nhanh xuống lầu, “Sao vậy? Có phải bệnh tình của mẹ nghiêm trọng rồi không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro