Gả Thay Rồi Mới Biết Ông Xã Là Đại Gia Ngầm
Hoắc Tam Thiếu...
Khởi Lan
2024-08-24 01:23:31
Cố Mãng cũng mỉm cười với cô, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.
“Đúng, nhặt được một món hời lớn.”."
Hai vợ chồng người ca người xướng, Tô Thần ngại cũng không tiếp tục truy hỏi, chỉ đành tìm một cái cớ để rời đi.
Mất công mất sức một hồi lâu, cuối cùng Khương Xán cũng kéo được Cố Mãng lẳng lặng đi ra từ một cái cửa nhỏ ở bên cạnh. Hai người đi trên con đường nhỏ ở sân sau của khách sạn, ban đêm trăng sáng sao thưa, không khí tràn ngập hương thơm của cỏ cây đặc trưng của mùa này, gió mát thổi qua từng đợt, làm cho người ta cảm thấy sảng khoái.
Ngoài ra còn có những con đom đóm bay lập lòe trong bụi cỏ, lấp la lấp lánh, chiếu sáng bầu trời đêm xanh thẫm.
Khương Xán mỉm cười, dựa cái đầu nhỏ vào vai Cố Mãng, hai người chậm rãi đi dạo, tận hưởng sự thư thái và yên tĩnh hiếm có.
“Vừa rồi sao em lại nói vậy?” Cố Mãng đột nhiên hỏi cô.
Khương Xán ngỡ ngàng, nhẹ giọng đáp, “Anh chắc chằn không muốn để Tô Thần biết quá nhiều về chuyện của hai chúng ta, đúng không?”
“Sao em biết?”
“Anh là chồng của em, em đương nhiên hiểu anh rồi!” Khương Xán sờ vào viên ngọc lục bảo trong tay, nở nụ cười ngọt ngào.
Anh là chồng của cô thì cô tất nhiên sẽ dốc hết tâm tư để hiểu anh và yêu anh.
Trái tim Cố Mãng đập lỡ một nhịp, trong đôi mắt sâu thẳm của anh tràn đầy sự ấm áp.
“Hơn nữa em cũng nghĩ rằng, chuyện giữa hai vợ chồng chúng ta cũng không nên tiết lộ quá nhiều cho người ngoài.” Khương Xán nghiêm túc nói, “Dù sao chúng ta cũng chỉ là làm quen xã giao với Tô tổng thôi, người xưa không phải có câu nói thế này sao, gặp người chỉ nên nói ba phần để xã giao chứ đừng dốc hết tâm tư ra mà nói!”
Anh khẽ mỉm cười, bàn tay to vuốt vuốt mái tóc của, trong lòng không ngừng khen ngợi cô.
Cứ luôn cho rằng cô đơn thuần nhân hậu, ngốc nghếch, nhưng vào thời điểm quan trọng thì cô gái này lại khá là khôn ngoan.
“Nhìn em như vậy làm gì?” Khương Xán chớp chớp mắt.
Cố Mãng thì thầm vào tai cô: “Càng ngày anh càng cảm thấy mình đã cưới được một báu vật vô giá.”
Cô hơi đỏ mặt, khẽ đẩy lồng ngực cường tráng của anh ra.
“Bà xã, em thông minh xinh đẹp lại có tài năng, em có hối hận khi lấy anh không?” “Anh đang nói cái gì vậy?” Khương Xán nhìn anh trách móc, “Ngay cả Kiều Phi cũng thấy là em đang liều mạng để bảo vệ anh, mà anh lại còn hỏi như thế à!”
“Anh chỉ là không tự tin cho lắm.” Cố Mãng cười cười, “Mục tiêu của chị gái em là gả cho Hoắc tam thiếu gia, còn em lại……….”
“Anh lại vậy nữa rồi!” Cô bĩu môi, “Anh có thể đừng nhắc đến Hoắc tam thiếu gia này nữa có được không? Nghe cả buối tối, lỗ tai cũng muốn đóng kén luôn rồi! Hơn nữa em cảm thấy Hoắc tam thiếu gia này có vấn đề!”
Cố Mang khẽ nhướn lông mày, hứng thú nhìn cô. “Vấn đề gì vậy?”
“Tuổi còn nhỏ như vậy mà thích nghe người khác gọi mình là ‘gia (ông)’,” Khương Xán bĩu môi, “Em thấy, người này không phải đầu óc có vấn đề thì cũng là rất xấu xí!”
Cố Mãng: “………….”
“A, ông xã!” Dáng vẻ của cô như chợt hiểu ra điều gì đó, “Nói không chừng anh ta thật sự là một ông cụ non xấu xí! Em đoán Hoắc thị đại gia tộc này của bọn họ, con cái từ nhỏ đã phải chịu áp lực rất lớn, cho nên dưới áp lực nặng nề, thì vị Hoắc tam thiếu gia này đã bị hói sớm rồi! Có lẽ còn bị rối loạn nội tiết, béo như thịt viên! Hói cộng thêm béo, người hai mươi mấy tuổi mà trông như năm mươi, thế không phải là ‘ông’ thì là gì?”
“Trời ơi, nếu là như vậy…….. thì Hoắc tam thiếu gia cũng thật đáng thương quá. Anh nói có đúng không, ông xã?”
Mặt Cố Mãng đỏ bừng rồi tái nhợt, anh nhịn một lúc rồi mới đưa bàn tay to vỗ vỗ vai cô.
“Bà xã, chúng ta về nhà thôi.”
Khương Xán bắt đầu hứng thú, “Này, anh nói trước đây anh từng ở Ương Thành, vậy anh có từng gặp trực tiếp Hoắc tam thiếu gia chưa?”
“Anh ta có giống như những gì em đoán không?”
“Ông xã, anh dám cược với em không? Vị Hoắc tam thiếu gia này tuyệt đối là thịt viên hói!”
Đám mây đen u ám trên đầu Cố Mãng: “………….bà xã, không phải đã nói là không nhắc đến Hoắc tam thiếu gia rồi sao?”
………....
Tô Thần đang đợi bên ngoài câu lạc bộ tư nhân của Hoắc Triển Hạc.
Câu lạc bộ nằm dưới chân núi Minh Hoàng, rất kín đáo, ngoại trừ cây lá rộng rậm rạp bao phủ xung quanh, còn có hàng hàng vệ sĩ mặc quần áo đen đeo kính râm, mặt không biểu cảm chăm chú quan sát mọi động tĩnh ở xung quanh.
Không biết đợi bao lâu thì bên trong mới có người đi ra, lễ phép mời Tô Thần vào.
Hoắc Triển Hạc vừa mới ngâm mình trong suối nước nóng xong, ông dựa vào một chiếc ghế tựa mềm mại, có người quỳ bên cạnh xoa bóp cho ông.
Tô Thần vừa bước vào đã ngửi thấy mùi xì gà thượng hạng.
“Nhị lão gia, đây…….. là Cosbah mang từ Cuba về đúng không?”
“Hơ, mũi thật tốt!” Hoắc Triển Hạc liếc hắn một cái, hếch cằm, sai thuộc hạ dời một cái ghế đẩu cho ông.
Tô Thần cười khúm núm, ngồi ngay ngắn trên ghế đẩu.
“Tới tìm tôi làm gì?” Hoắc Triển Hạc khẽ nhắm mắt lại, phà phà khói thuốc, bộ dạng rất hưởng thụ. Thái độ của hắn đối với Tô Thần cũng cực kỳ kiêu ngạo, không chỉ bởi vì sự cao quý mà Hoắc gia mang đến cho hắn, mà còn bởi vì Tô Thần là do hắn một tay díu dắt, không có hắn thì sẽ không có Tô Thần của ngày hôm nay.
Nhưng Tô Thần bình thường chỉ an phận ở Giang Châu, căn bản không có đi lại ở Ương Thành.
Chứ đừng nói đến giống như ngày hôm nay, từ Giang Châu vội vã xuyên đêm mà đến.
Nếu không có chuyện gì lớn thì ông ta sẽ không tùy tiện quấy rầy hắn.
“Nhị lão gia, tôi……………..” Tô Thần liếm liếm cái môi khô khốc, do dự một chút, “Tôi to gan hỏi một câu, vị tam thiếu gia nhà họ Hoắc kia của ngài……….từ sau buổi tiệc tiếp đãi vẫn còn ở lại Hoắc gia sao?”
Hoắc Triển Hạc đột nhiên mở mắt ra, nhíu mày lại, nhìn ông chằm chằm một cách kỳ lạ, “Ông hỏi cái này làm gì?”
“Chỉ là………..chỉ là thuận miệng hỏi thôi.”
“Nó đương nhiên là không có ở Hoắc gia rồi.” Hoắc Triển Hạc hời hợt nói: “Thái tử sao có thể luôn ở một chỗ được? Với sự ân sủng của lão gia tôi, thì không ai dám quản đến cuộc sống tiêu dao trên khắp thế giới của nó cả!”
Tô Thần nhíu mày, “Vậy cậu ta có phải ở Giang Châu không?”
“Ông thật sự là càng nói càng đi xa!” Hoắc Triển Hạc không kiên nhẫn liếc hắn một cái, “Nó đến Giang Châu làm gì? Làm việc thiện cho công ty của ông à? Nghe nói tên tiểu tử này gần đây đến Anh Quốc rồi, ở nhà của ông ngoại Manchester.”
“Manchester?”
“Đúng,” Hoắc Triển Hạc rít mấy hơi xì gà, “Lần trước không giết nó chết được, có thề tên tiểu tử đó cũng sợ rồi, thế nên mới trốn đến nhà ông ngoại nó. Vừa hay ông ngoại nó cũng có mộ phần tài sản cần giao cho nó quản lý, nó phải giúp ông ta làm chút chuyện……….Hơ, đúng là thật có phúc, ông nội thương rồi thì đến ông ngoại thương, chuyện tốt trong thiên hạ đều là của tên nhóc này cả!”
Tô Thần càng nghe càng thấy có gì đó không đúng, trầm mặc một hồi rồi nhỏ giọng nói với hắn: “Nhưng tôi ở Giang Châu hình như đã gặp qua hắn rồi……….”
Hoắc Triển Hạc giật mình, “Ngươi nói cái gì?”
“Nhị lão gia, tôi cũng không chắc người đó có phải là cậu ta hay không………….” Tô Thần lấy tư liệu mà thuộc hạ vửa điều tra ra, hai tay dâng lên.
Trong túi hồ sơ chứa đựng toàn bộ thông tin của Cố Mãng, bao gồm một bản sao chứng minh thư. Hoắc Triển Hạc cẩn thận xem xét những thông tin này, trong lòng dấy lên nghi vấn, sắc mặt dần dần tối sầm lại.
Nhưng thấy tình trạng hôn nhân của Cố Mãng là đã kết hôn, lại có tiền án, gia đình anh ta ngoại trừ vợ là Khương Xán ra thì không còn ai khác, thì nút thắt giữa hai lông mày của hắn từ từ giãn ra.
“Người này trông rất giống với Hoắc Tri Hành.” Hoắc Triển Hạc lẩm bẩm, “Nhưng gia đình nhà họ Cố lụng bại, cậu ta lại vì ẩu đả đánh nhau mà từng ngồi tù, cái này………cái này hoàn toàn không đúng!”
“Hơn nữa, Hoắc Tri Hành tâm tính rất kiêu ngạo. Những người phụ nữ mà tôi đưa tới cho nó ít nhất cũng có hơn chục người, tất cả đều là những người phụ nữ tuyệt đẹp nhưng mà nó chưa từng động lòng với bất kỳ ai. Ông cảm thấy Khương Xán này……..có thể thuần phục được nó sao? Hơ, đúng là buồn cười!”
“Tô Thần, câu chuyện của ông có thể dùng đầu óc một chút được không? Đừng có cả ngày từ sáng đến tối hoảng hốt sợ hãi, trên thế giới này người giống người rất nhiều! Hôm qua còn có người gọi điện thoại cho tôi nói rằng nhìn thấy tôi ở Châu Phi nữa kìa!”
Hoắc Triển Hạc bị lão gia nhà họ Hoắc thu lại một công ty con, đã thành trò cười của gia tộc, nên trong khoảng thời gian này, tâm trạng của ông ta rất tệ.
Tô Thần mang một câu chuyện vớ vẩn vô căn cứ như vậy đến làm phiền hắn, chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa, khiến hắn càng khó chịu hơn.
“Đúng, nhặt được một món hời lớn.”."
Hai vợ chồng người ca người xướng, Tô Thần ngại cũng không tiếp tục truy hỏi, chỉ đành tìm một cái cớ để rời đi.
Mất công mất sức một hồi lâu, cuối cùng Khương Xán cũng kéo được Cố Mãng lẳng lặng đi ra từ một cái cửa nhỏ ở bên cạnh. Hai người đi trên con đường nhỏ ở sân sau của khách sạn, ban đêm trăng sáng sao thưa, không khí tràn ngập hương thơm của cỏ cây đặc trưng của mùa này, gió mát thổi qua từng đợt, làm cho người ta cảm thấy sảng khoái.
Ngoài ra còn có những con đom đóm bay lập lòe trong bụi cỏ, lấp la lấp lánh, chiếu sáng bầu trời đêm xanh thẫm.
Khương Xán mỉm cười, dựa cái đầu nhỏ vào vai Cố Mãng, hai người chậm rãi đi dạo, tận hưởng sự thư thái và yên tĩnh hiếm có.
“Vừa rồi sao em lại nói vậy?” Cố Mãng đột nhiên hỏi cô.
Khương Xán ngỡ ngàng, nhẹ giọng đáp, “Anh chắc chằn không muốn để Tô Thần biết quá nhiều về chuyện của hai chúng ta, đúng không?”
“Sao em biết?”
“Anh là chồng của em, em đương nhiên hiểu anh rồi!” Khương Xán sờ vào viên ngọc lục bảo trong tay, nở nụ cười ngọt ngào.
Anh là chồng của cô thì cô tất nhiên sẽ dốc hết tâm tư để hiểu anh và yêu anh.
Trái tim Cố Mãng đập lỡ một nhịp, trong đôi mắt sâu thẳm của anh tràn đầy sự ấm áp.
“Hơn nữa em cũng nghĩ rằng, chuyện giữa hai vợ chồng chúng ta cũng không nên tiết lộ quá nhiều cho người ngoài.” Khương Xán nghiêm túc nói, “Dù sao chúng ta cũng chỉ là làm quen xã giao với Tô tổng thôi, người xưa không phải có câu nói thế này sao, gặp người chỉ nên nói ba phần để xã giao chứ đừng dốc hết tâm tư ra mà nói!”
Anh khẽ mỉm cười, bàn tay to vuốt vuốt mái tóc của, trong lòng không ngừng khen ngợi cô.
Cứ luôn cho rằng cô đơn thuần nhân hậu, ngốc nghếch, nhưng vào thời điểm quan trọng thì cô gái này lại khá là khôn ngoan.
“Nhìn em như vậy làm gì?” Khương Xán chớp chớp mắt.
Cố Mãng thì thầm vào tai cô: “Càng ngày anh càng cảm thấy mình đã cưới được một báu vật vô giá.”
Cô hơi đỏ mặt, khẽ đẩy lồng ngực cường tráng của anh ra.
“Bà xã, em thông minh xinh đẹp lại có tài năng, em có hối hận khi lấy anh không?” “Anh đang nói cái gì vậy?” Khương Xán nhìn anh trách móc, “Ngay cả Kiều Phi cũng thấy là em đang liều mạng để bảo vệ anh, mà anh lại còn hỏi như thế à!”
“Anh chỉ là không tự tin cho lắm.” Cố Mãng cười cười, “Mục tiêu của chị gái em là gả cho Hoắc tam thiếu gia, còn em lại……….”
“Anh lại vậy nữa rồi!” Cô bĩu môi, “Anh có thể đừng nhắc đến Hoắc tam thiếu gia này nữa có được không? Nghe cả buối tối, lỗ tai cũng muốn đóng kén luôn rồi! Hơn nữa em cảm thấy Hoắc tam thiếu gia này có vấn đề!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Mang khẽ nhướn lông mày, hứng thú nhìn cô. “Vấn đề gì vậy?”
“Tuổi còn nhỏ như vậy mà thích nghe người khác gọi mình là ‘gia (ông)’,” Khương Xán bĩu môi, “Em thấy, người này không phải đầu óc có vấn đề thì cũng là rất xấu xí!”
Cố Mãng: “………….”
“A, ông xã!” Dáng vẻ của cô như chợt hiểu ra điều gì đó, “Nói không chừng anh ta thật sự là một ông cụ non xấu xí! Em đoán Hoắc thị đại gia tộc này của bọn họ, con cái từ nhỏ đã phải chịu áp lực rất lớn, cho nên dưới áp lực nặng nề, thì vị Hoắc tam thiếu gia này đã bị hói sớm rồi! Có lẽ còn bị rối loạn nội tiết, béo như thịt viên! Hói cộng thêm béo, người hai mươi mấy tuổi mà trông như năm mươi, thế không phải là ‘ông’ thì là gì?”
“Trời ơi, nếu là như vậy…….. thì Hoắc tam thiếu gia cũng thật đáng thương quá. Anh nói có đúng không, ông xã?”
Mặt Cố Mãng đỏ bừng rồi tái nhợt, anh nhịn một lúc rồi mới đưa bàn tay to vỗ vỗ vai cô.
“Bà xã, chúng ta về nhà thôi.”
Khương Xán bắt đầu hứng thú, “Này, anh nói trước đây anh từng ở Ương Thành, vậy anh có từng gặp trực tiếp Hoắc tam thiếu gia chưa?”
“Anh ta có giống như những gì em đoán không?”
“Ông xã, anh dám cược với em không? Vị Hoắc tam thiếu gia này tuyệt đối là thịt viên hói!”
Đám mây đen u ám trên đầu Cố Mãng: “………….bà xã, không phải đã nói là không nhắc đến Hoắc tam thiếu gia rồi sao?”
………....
Tô Thần đang đợi bên ngoài câu lạc bộ tư nhân của Hoắc Triển Hạc.
Câu lạc bộ nằm dưới chân núi Minh Hoàng, rất kín đáo, ngoại trừ cây lá rộng rậm rạp bao phủ xung quanh, còn có hàng hàng vệ sĩ mặc quần áo đen đeo kính râm, mặt không biểu cảm chăm chú quan sát mọi động tĩnh ở xung quanh.
Không biết đợi bao lâu thì bên trong mới có người đi ra, lễ phép mời Tô Thần vào.
Hoắc Triển Hạc vừa mới ngâm mình trong suối nước nóng xong, ông dựa vào một chiếc ghế tựa mềm mại, có người quỳ bên cạnh xoa bóp cho ông.
Tô Thần vừa bước vào đã ngửi thấy mùi xì gà thượng hạng.
“Nhị lão gia, đây…….. là Cosbah mang từ Cuba về đúng không?”
“Hơ, mũi thật tốt!” Hoắc Triển Hạc liếc hắn một cái, hếch cằm, sai thuộc hạ dời một cái ghế đẩu cho ông.
Tô Thần cười khúm núm, ngồi ngay ngắn trên ghế đẩu.
“Tới tìm tôi làm gì?” Hoắc Triển Hạc khẽ nhắm mắt lại, phà phà khói thuốc, bộ dạng rất hưởng thụ. Thái độ của hắn đối với Tô Thần cũng cực kỳ kiêu ngạo, không chỉ bởi vì sự cao quý mà Hoắc gia mang đến cho hắn, mà còn bởi vì Tô Thần là do hắn một tay díu dắt, không có hắn thì sẽ không có Tô Thần của ngày hôm nay.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng Tô Thần bình thường chỉ an phận ở Giang Châu, căn bản không có đi lại ở Ương Thành.
Chứ đừng nói đến giống như ngày hôm nay, từ Giang Châu vội vã xuyên đêm mà đến.
Nếu không có chuyện gì lớn thì ông ta sẽ không tùy tiện quấy rầy hắn.
“Nhị lão gia, tôi……………..” Tô Thần liếm liếm cái môi khô khốc, do dự một chút, “Tôi to gan hỏi một câu, vị tam thiếu gia nhà họ Hoắc kia của ngài……….từ sau buổi tiệc tiếp đãi vẫn còn ở lại Hoắc gia sao?”
Hoắc Triển Hạc đột nhiên mở mắt ra, nhíu mày lại, nhìn ông chằm chằm một cách kỳ lạ, “Ông hỏi cái này làm gì?”
“Chỉ là………..chỉ là thuận miệng hỏi thôi.”
“Nó đương nhiên là không có ở Hoắc gia rồi.” Hoắc Triển Hạc hời hợt nói: “Thái tử sao có thể luôn ở một chỗ được? Với sự ân sủng của lão gia tôi, thì không ai dám quản đến cuộc sống tiêu dao trên khắp thế giới của nó cả!”
Tô Thần nhíu mày, “Vậy cậu ta có phải ở Giang Châu không?”
“Ông thật sự là càng nói càng đi xa!” Hoắc Triển Hạc không kiên nhẫn liếc hắn một cái, “Nó đến Giang Châu làm gì? Làm việc thiện cho công ty của ông à? Nghe nói tên tiểu tử này gần đây đến Anh Quốc rồi, ở nhà của ông ngoại Manchester.”
“Manchester?”
“Đúng,” Hoắc Triển Hạc rít mấy hơi xì gà, “Lần trước không giết nó chết được, có thề tên tiểu tử đó cũng sợ rồi, thế nên mới trốn đến nhà ông ngoại nó. Vừa hay ông ngoại nó cũng có mộ phần tài sản cần giao cho nó quản lý, nó phải giúp ông ta làm chút chuyện……….Hơ, đúng là thật có phúc, ông nội thương rồi thì đến ông ngoại thương, chuyện tốt trong thiên hạ đều là của tên nhóc này cả!”
Tô Thần càng nghe càng thấy có gì đó không đúng, trầm mặc một hồi rồi nhỏ giọng nói với hắn: “Nhưng tôi ở Giang Châu hình như đã gặp qua hắn rồi……….”
Hoắc Triển Hạc giật mình, “Ngươi nói cái gì?”
“Nhị lão gia, tôi cũng không chắc người đó có phải là cậu ta hay không………….” Tô Thần lấy tư liệu mà thuộc hạ vửa điều tra ra, hai tay dâng lên.
Trong túi hồ sơ chứa đựng toàn bộ thông tin của Cố Mãng, bao gồm một bản sao chứng minh thư. Hoắc Triển Hạc cẩn thận xem xét những thông tin này, trong lòng dấy lên nghi vấn, sắc mặt dần dần tối sầm lại.
Nhưng thấy tình trạng hôn nhân của Cố Mãng là đã kết hôn, lại có tiền án, gia đình anh ta ngoại trừ vợ là Khương Xán ra thì không còn ai khác, thì nút thắt giữa hai lông mày của hắn từ từ giãn ra.
“Người này trông rất giống với Hoắc Tri Hành.” Hoắc Triển Hạc lẩm bẩm, “Nhưng gia đình nhà họ Cố lụng bại, cậu ta lại vì ẩu đả đánh nhau mà từng ngồi tù, cái này………cái này hoàn toàn không đúng!”
“Hơn nữa, Hoắc Tri Hành tâm tính rất kiêu ngạo. Những người phụ nữ mà tôi đưa tới cho nó ít nhất cũng có hơn chục người, tất cả đều là những người phụ nữ tuyệt đẹp nhưng mà nó chưa từng động lòng với bất kỳ ai. Ông cảm thấy Khương Xán này……..có thể thuần phục được nó sao? Hơ, đúng là buồn cười!”
“Tô Thần, câu chuyện của ông có thể dùng đầu óc một chút được không? Đừng có cả ngày từ sáng đến tối hoảng hốt sợ hãi, trên thế giới này người giống người rất nhiều! Hôm qua còn có người gọi điện thoại cho tôi nói rằng nhìn thấy tôi ở Châu Phi nữa kìa!”
Hoắc Triển Hạc bị lão gia nhà họ Hoắc thu lại một công ty con, đã thành trò cười của gia tộc, nên trong khoảng thời gian này, tâm trạng của ông ta rất tệ.
Tô Thần mang một câu chuyện vớ vẩn vô căn cứ như vậy đến làm phiền hắn, chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa, khiến hắn càng khó chịu hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro