Gả Thay Rồi Mới Biết Ông Xã Là Đại Gia Ngầm
Tối Nay Không K...
Khởi Lan
2024-08-24 01:23:31
Khương Xán lấy điện thoại ra, đưa cho Cố Mãng xem tất cả các tin nhắn mà Tô Thần đã gửi cho cô ấy gần đây.
“Nhìn bề ngoài thì ông ta đang hỏi thăm em, nhưng thực tế thì trong mỗi câu đều muốn dò hỏi về anh.” Khương Xán rất thông minh, “Còn nữa, trong khoảng thời gian em được thăng chức lên làm quản lý thì ông ta ký liên tiếp năm hợp đồng, điều này thì quá là chói mắt trong công ty! Còn mục đích ông ta giúp em đạt được thành tích trong công việc thì chỉ có một, chính là có được thông tin của anh.”
Cố Mãng nheo mắt, trong lòng đã có tính toán.
Nhìn thấy Tô Thần trong bữa tiệc tối ngày hôm đó thì anh đã dấy lên nghi ngờ, đặc biệt là Tô Thần rất quan tâm đến chiếc nhẫn trên tay của Khương Xán, điều này khiến anh càng cảnh giác hơn.
Như vậy xem ra, Tô Thần rất có khả năng là người của Hoắc Triển Hạc.
Cố Mãng khẽ hừ một tiếng, người chú hai này cũng quá nôn nóng rồi, cho dù có tìm người theo dõi anh thì cũng không cần phải tìm một người dễ lộ tẩy như vậy chứ! Có điều nếu như bị Hoắc Triển Hạc biết anh đang ở Giang Châu chứ không phải ở Manchester thì e rằng sẽ có rắc rối.
Anh nhìn Khương Xán, cô gái nhỏ này tốt bụng lại đơn thuần, chắc chắn không phải là đối thủ của Hoắc Triển Hạc.
Anh phải bảo vệ cô thật tốt mới được.
“Dù sao thì em cũng thấy ông ta vô cùng kỳ lạ, nhưng lại không nghĩ ra nguyên nhân ông ta làm như vậy là gì. Ông ta dò hỏi thông tin về anh để làm gì chứ?” Khương Xán chau mày, “Ông xã, có khi nào lúc trước anh từng đắc tội với người nào đó, mà Tô Thần lại quen biết người đó, cho nên………….”
“Không đâu.” Cố Mang khẽ cười, “Anh sớm đã cắt đứt với cuộc sống lúc trước rồi, sẽ không có quan hệ gì với những người đó nữa, em đừng lo lắng.” "
“Ừm.” Khương Xán gật đầu, “Anh cũng yên tâm đi, em không có nói với Tô Thần bất cứ chuyện gì liên quan đến anh cả!”
“Cái gì?” Anh hơi ngạc nhiên.
Khương Xán cười, “Mỗi lần ông ta hỏi, em đều trả lời cho có thôi! Ông ta muốn biết anh làm ở phòng tập đấm bốc nào thì em liền nói đề xuất anh ta đi đến phòng tập khác, ông ta muốn đưa em về nhà thì em nói em đã ngồi trên tàu điện ngầm rồi……Hơ, nói chúng là em không có ngốc đến nỗi đem chuyện của hai vợ chồng chúng ta ra nói với một người ngoài không liên quan!”
Cố Mãng nhìn cô với ánh mắt dịu dàng. Một cô gái vừa thông minh đáng yêu lại biết chăm sóc gia đình như vậy thì anh cam tâm tình nguyện bị cô ấy nhốt cả đời.
Chỉ là trước mắt còn có việc quan trọng hơn đang đợi anh.
Khương Xán dọn dẹp ban công và căn phòng, Cố Mãng vừa mới tắm xong từ trong phòng tắm đi ra, hai người ngồi dựa sát vào nhau trên sô pha. Trên người người đàn ông có mùi thơm của sữa tắm, chiếc mũi nhỏ của Tưởng Xán vừa hay ở sát vào cổ của anh, nhìn thấy yết hầu của anh khẽ động đậy thì ập tức bị mê hoặc.
Rất nhanh sau đó cô cảm thấy xấu hổ vì những suy nghĩ đen tối của mình, liền đỏ mặt quay đi.
Cố Mãng chưa phát hiện ra thay đổi nhỏ của cô, xoa tóc cô, dịu dàng nói: “Mấy ngày nay anh có chút việc, không ở nhà, em tự chăm sóc tốt cho bản thân nhé.”
“Cái gì?” Khương Xán ngạc nhiên, mở mắt to nhìn anh.
“Cậu có việc gì vậy?”
“Có một trận đấu.” Cố Mãng thản nhiên nói, “Những ngày nay anh phải tập trung huấn luyện, cho nên không thể về nhà mỗi ngày được.”
“Ồ.” Khương Xán có chút thất vọng , nhưng vẫn gật đầu, tiếp tục tựa vào lòng anh.
Yên lặng một lúc, Cố Mãng cũng không nhịn được nữa, mỉm cười hỏi cô, “Chỉ ‘ồ’ một tiếng với anh thôi à? Cũng không hỏi xem tại sao anh không thể về nhà mỗi ngày sao?”
“Em nghe nói vợ người khác hình như không có đối với chồng của họ như vậy đâu.” Anh nhướng mày, “Những người phụ nữ đó quản gia đình rất nghiêm khắc, buổi tối có về trễ thì phải gọi điện thoại về báo, còn anh……thì có chút khác biệt!”
“Không phải anh nói rồi sao, phải ra ngoài thi đấu.” Giọng nói của cô gái nhỏ nũng nịu, “Em ngoài việc toàn lực ủng hộ thì còn có thể nói gì chứ?”
Trái tim Cố Mãng rung động, cười cười, bàn tay to lớn ôm lấy vai cô.
Khương Xán cũng ôm anh chặt hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn tực vào ngực anh, ôn nhu hỏi anh: “Thật là…..…anh không thể về nhà mỗi ngày sao?”
“Ừ.”
“Vậy phải đi mấy ngày?”
“Một tuần sau cuộc thi sẽ được tổ chức, vì vậy anh có năm, sáu ngày để luyện tập khép kín.”
“Vậy thì…….. dù cho mỗi ngày anh về muộn một chút cũng không được sao?”
Cố Mãng cúi đầu nhìn cô, hôn nhẹ lên vầng trán mịn màng của cô ấy.
“Bà xã, em có biết kiểu thể thao giống như đấm bốc thì trước khi thi đấu vận động viên cần làm gì nhất không?”
Đôi mắt ngấn nước của cô tràn đầy nghi hoặc, ngây thơ lắc đầu.
Cố Mãng nhếch mép cười xấu xa, khẽ giọng thì thầm vào tai cô hai chữ: “Kiêng dục.”
Khương Xán sửng sốt.
“Nếu như trước khi thi đấu mà buông thả quá mức thì lên sàn đấu tay chân sẽ mềm nhũn, như vậy thì thua là cái chắc.”
“Cho nên, đều là lỗi của em.” Cố Mãng nhìn cô, nhẹ nhàng nắn nắn dái tai đỏ ửng của cô, “Anh vừa nhìn thấy em thì liền không kiểm chế được, ngày ngày ở cùng một chỗ thì……….kiềm chế thế nào được?”
“Anh……….”
Khương Xán nũng nịu trừng mắt với anh, đôi mắt to xinh đẹp long lanh.
Từ xưa đến nay, rõ ràng đều là khả năng kiềm chế của đàn ông kém, cớ sao lại trách tội ngược lên người phụ nữ, đây là đạo lý gì vậy!
Cô khẽ cắn môi, vẻ mặt không phục, nhưng hành động này đối với anh càng giống như là đang dụ dỗ.
Hơi nóng đột ngột dâng lên ở bụng dưới khiến anh mất hết lý trí.
Cố Mãng mím môi, đè cô xuống sô pha.
“Làm gì vậy………” Khương Xán vặn vẹo thân thể, nhỏ giọng kháng nghị, “Không phải anh nói phải kiêng dục sao?”
“Ngày mai mới bắt đầu huấn luyện tập trung.” Anh nhanh chóng cởi dây áo choàng tắm tiến tới, cười khẩy, “Tối nay……...có thể không kiêng kỵ gì hết!”
………....
“Anh ba, những gì vừa nói với anh anh có nghe thấy không?” Diệp Sâm nôn nóng đến nỗi mồ hôi đầm đìa, “Anh phải nói câu gì đi chứ!”
Cố Mãng giật mình, lúc này mới ý thức được mình đã phân tâm. Anh ho nhẹ vài tiếng, đứng dậy khỏi chiếc ghế tựa lớn, chậm rãi đi đến bên cửa sổ.
Báo cáo công việc của năm tập đoàn lớn ở Anh đã kết thúc, nhưng anh lại nghe vào một chữ nào.
Đây là lần đầu tiên anh mất tập trung vào một dịp quan trọng như vậy, nguyên nhân khiến anh mất tập trung là vì trong đầu anh chỉ toàn hình bóng của người phụ nữ nhỏ bé đó……...
Cố Mãng nhíu chặt mày, trầm giọng hỏi: “Bây giờ là mấy giờ rồi?”
Diệp Sâm sửng sốt, “Năm giờ chiều.”
“Ý tôi là…….ở Giang Châu.”
Diệp Sâm không nói nên lời, ném toàn bộ tài liệu trong tay lên bàn, thở dài một hơi.
“Lão đại, Luân Đôn và Giang Châu chênh lệch múi giờ là tám tiếng, hay là anh tự mình tính thử xem?”
“Này, đến đây mà cũng không nói tiếng nào!” Bạch Cảnh Uyên cười tinh nghịch, “Bên chỗ chị dâu nhỏ đã là nửa đêm rồi, chị dâu, chị ấy đang ngủ rất say!”
Đôi mắt Cố Mãng khẽ động.
Cô ấy thực sự ngủ rất ngon sao? Buổi tối không có anh ấy, cô ấy thực sự có thểngủ được sao?
Nhưng mấy ngày nay anh ở Luân Đôn, mỗi đêm đều vô cùng dày vò……..
“Anh ba,” Bạch Cảnh Uyên tiếp tục cười nói, “Anh hay thật, rõ ràng là đến Luân Đôn nghe báo cáo, nhưng lại nói dối chị dâu là anh có trận đầu cần tập trung huấn luyện………Lời nói dối như vậy anh cũng có thể nói ra! Vậy lần sau anh đến Ương Thành thì còn lấy lý do gì để nói dối nữa?”
“Không chỉ là Anh Quốc, mà còn cả Ương Thành, thậm chí còn phải chạy khắp thế giới.” Diệp Sâm bất lực nhìn anh một cái, “Anh ba, sau này anh phải kế thừa Hoắc gia, thân phận này muốn giấu cũng không giấu được. Lẽ nào anh thật sự định giấu cô ấy cả đời đấy chứ?”
“Nhìn bề ngoài thì ông ta đang hỏi thăm em, nhưng thực tế thì trong mỗi câu đều muốn dò hỏi về anh.” Khương Xán rất thông minh, “Còn nữa, trong khoảng thời gian em được thăng chức lên làm quản lý thì ông ta ký liên tiếp năm hợp đồng, điều này thì quá là chói mắt trong công ty! Còn mục đích ông ta giúp em đạt được thành tích trong công việc thì chỉ có một, chính là có được thông tin của anh.”
Cố Mãng nheo mắt, trong lòng đã có tính toán.
Nhìn thấy Tô Thần trong bữa tiệc tối ngày hôm đó thì anh đã dấy lên nghi ngờ, đặc biệt là Tô Thần rất quan tâm đến chiếc nhẫn trên tay của Khương Xán, điều này khiến anh càng cảnh giác hơn.
Như vậy xem ra, Tô Thần rất có khả năng là người của Hoắc Triển Hạc.
Cố Mãng khẽ hừ một tiếng, người chú hai này cũng quá nôn nóng rồi, cho dù có tìm người theo dõi anh thì cũng không cần phải tìm một người dễ lộ tẩy như vậy chứ! Có điều nếu như bị Hoắc Triển Hạc biết anh đang ở Giang Châu chứ không phải ở Manchester thì e rằng sẽ có rắc rối.
Anh nhìn Khương Xán, cô gái nhỏ này tốt bụng lại đơn thuần, chắc chắn không phải là đối thủ của Hoắc Triển Hạc.
Anh phải bảo vệ cô thật tốt mới được.
“Dù sao thì em cũng thấy ông ta vô cùng kỳ lạ, nhưng lại không nghĩ ra nguyên nhân ông ta làm như vậy là gì. Ông ta dò hỏi thông tin về anh để làm gì chứ?” Khương Xán chau mày, “Ông xã, có khi nào lúc trước anh từng đắc tội với người nào đó, mà Tô Thần lại quen biết người đó, cho nên………….”
“Không đâu.” Cố Mang khẽ cười, “Anh sớm đã cắt đứt với cuộc sống lúc trước rồi, sẽ không có quan hệ gì với những người đó nữa, em đừng lo lắng.” "
“Ừm.” Khương Xán gật đầu, “Anh cũng yên tâm đi, em không có nói với Tô Thần bất cứ chuyện gì liên quan đến anh cả!”
“Cái gì?” Anh hơi ngạc nhiên.
Khương Xán cười, “Mỗi lần ông ta hỏi, em đều trả lời cho có thôi! Ông ta muốn biết anh làm ở phòng tập đấm bốc nào thì em liền nói đề xuất anh ta đi đến phòng tập khác, ông ta muốn đưa em về nhà thì em nói em đã ngồi trên tàu điện ngầm rồi……Hơ, nói chúng là em không có ngốc đến nỗi đem chuyện của hai vợ chồng chúng ta ra nói với một người ngoài không liên quan!”
Cố Mãng nhìn cô với ánh mắt dịu dàng. Một cô gái vừa thông minh đáng yêu lại biết chăm sóc gia đình như vậy thì anh cam tâm tình nguyện bị cô ấy nhốt cả đời.
Chỉ là trước mắt còn có việc quan trọng hơn đang đợi anh.
Khương Xán dọn dẹp ban công và căn phòng, Cố Mãng vừa mới tắm xong từ trong phòng tắm đi ra, hai người ngồi dựa sát vào nhau trên sô pha. Trên người người đàn ông có mùi thơm của sữa tắm, chiếc mũi nhỏ của Tưởng Xán vừa hay ở sát vào cổ của anh, nhìn thấy yết hầu của anh khẽ động đậy thì ập tức bị mê hoặc.
Rất nhanh sau đó cô cảm thấy xấu hổ vì những suy nghĩ đen tối của mình, liền đỏ mặt quay đi.
Cố Mãng chưa phát hiện ra thay đổi nhỏ của cô, xoa tóc cô, dịu dàng nói: “Mấy ngày nay anh có chút việc, không ở nhà, em tự chăm sóc tốt cho bản thân nhé.”
“Cái gì?” Khương Xán ngạc nhiên, mở mắt to nhìn anh.
“Cậu có việc gì vậy?”
“Có một trận đấu.” Cố Mãng thản nhiên nói, “Những ngày nay anh phải tập trung huấn luyện, cho nên không thể về nhà mỗi ngày được.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ồ.” Khương Xán có chút thất vọng , nhưng vẫn gật đầu, tiếp tục tựa vào lòng anh.
Yên lặng một lúc, Cố Mãng cũng không nhịn được nữa, mỉm cười hỏi cô, “Chỉ ‘ồ’ một tiếng với anh thôi à? Cũng không hỏi xem tại sao anh không thể về nhà mỗi ngày sao?”
“Em nghe nói vợ người khác hình như không có đối với chồng của họ như vậy đâu.” Anh nhướng mày, “Những người phụ nữ đó quản gia đình rất nghiêm khắc, buổi tối có về trễ thì phải gọi điện thoại về báo, còn anh……thì có chút khác biệt!”
“Không phải anh nói rồi sao, phải ra ngoài thi đấu.” Giọng nói của cô gái nhỏ nũng nịu, “Em ngoài việc toàn lực ủng hộ thì còn có thể nói gì chứ?”
Trái tim Cố Mãng rung động, cười cười, bàn tay to lớn ôm lấy vai cô.
Khương Xán cũng ôm anh chặt hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn tực vào ngực anh, ôn nhu hỏi anh: “Thật là…..…anh không thể về nhà mỗi ngày sao?”
“Ừ.”
“Vậy phải đi mấy ngày?”
“Một tuần sau cuộc thi sẽ được tổ chức, vì vậy anh có năm, sáu ngày để luyện tập khép kín.”
“Vậy thì…….. dù cho mỗi ngày anh về muộn một chút cũng không được sao?”
Cố Mãng cúi đầu nhìn cô, hôn nhẹ lên vầng trán mịn màng của cô ấy.
“Bà xã, em có biết kiểu thể thao giống như đấm bốc thì trước khi thi đấu vận động viên cần làm gì nhất không?”
Đôi mắt ngấn nước của cô tràn đầy nghi hoặc, ngây thơ lắc đầu.
Cố Mãng nhếch mép cười xấu xa, khẽ giọng thì thầm vào tai cô hai chữ: “Kiêng dục.”
Khương Xán sửng sốt.
“Nếu như trước khi thi đấu mà buông thả quá mức thì lên sàn đấu tay chân sẽ mềm nhũn, như vậy thì thua là cái chắc.”
“Cho nên, đều là lỗi của em.” Cố Mãng nhìn cô, nhẹ nhàng nắn nắn dái tai đỏ ửng của cô, “Anh vừa nhìn thấy em thì liền không kiểm chế được, ngày ngày ở cùng một chỗ thì……….kiềm chế thế nào được?”
“Anh……….”
Khương Xán nũng nịu trừng mắt với anh, đôi mắt to xinh đẹp long lanh.
Từ xưa đến nay, rõ ràng đều là khả năng kiềm chế của đàn ông kém, cớ sao lại trách tội ngược lên người phụ nữ, đây là đạo lý gì vậy!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô khẽ cắn môi, vẻ mặt không phục, nhưng hành động này đối với anh càng giống như là đang dụ dỗ.
Hơi nóng đột ngột dâng lên ở bụng dưới khiến anh mất hết lý trí.
Cố Mãng mím môi, đè cô xuống sô pha.
“Làm gì vậy………” Khương Xán vặn vẹo thân thể, nhỏ giọng kháng nghị, “Không phải anh nói phải kiêng dục sao?”
“Ngày mai mới bắt đầu huấn luyện tập trung.” Anh nhanh chóng cởi dây áo choàng tắm tiến tới, cười khẩy, “Tối nay……...có thể không kiêng kỵ gì hết!”
………....
“Anh ba, những gì vừa nói với anh anh có nghe thấy không?” Diệp Sâm nôn nóng đến nỗi mồ hôi đầm đìa, “Anh phải nói câu gì đi chứ!”
Cố Mãng giật mình, lúc này mới ý thức được mình đã phân tâm. Anh ho nhẹ vài tiếng, đứng dậy khỏi chiếc ghế tựa lớn, chậm rãi đi đến bên cửa sổ.
Báo cáo công việc của năm tập đoàn lớn ở Anh đã kết thúc, nhưng anh lại nghe vào một chữ nào.
Đây là lần đầu tiên anh mất tập trung vào một dịp quan trọng như vậy, nguyên nhân khiến anh mất tập trung là vì trong đầu anh chỉ toàn hình bóng của người phụ nữ nhỏ bé đó……...
Cố Mãng nhíu chặt mày, trầm giọng hỏi: “Bây giờ là mấy giờ rồi?”
Diệp Sâm sửng sốt, “Năm giờ chiều.”
“Ý tôi là…….ở Giang Châu.”
Diệp Sâm không nói nên lời, ném toàn bộ tài liệu trong tay lên bàn, thở dài một hơi.
“Lão đại, Luân Đôn và Giang Châu chênh lệch múi giờ là tám tiếng, hay là anh tự mình tính thử xem?”
“Này, đến đây mà cũng không nói tiếng nào!” Bạch Cảnh Uyên cười tinh nghịch, “Bên chỗ chị dâu nhỏ đã là nửa đêm rồi, chị dâu, chị ấy đang ngủ rất say!”
Đôi mắt Cố Mãng khẽ động.
Cô ấy thực sự ngủ rất ngon sao? Buổi tối không có anh ấy, cô ấy thực sự có thểngủ được sao?
Nhưng mấy ngày nay anh ở Luân Đôn, mỗi đêm đều vô cùng dày vò……..
“Anh ba,” Bạch Cảnh Uyên tiếp tục cười nói, “Anh hay thật, rõ ràng là đến Luân Đôn nghe báo cáo, nhưng lại nói dối chị dâu là anh có trận đầu cần tập trung huấn luyện………Lời nói dối như vậy anh cũng có thể nói ra! Vậy lần sau anh đến Ương Thành thì còn lấy lý do gì để nói dối nữa?”
“Không chỉ là Anh Quốc, mà còn cả Ương Thành, thậm chí còn phải chạy khắp thế giới.” Diệp Sâm bất lực nhìn anh một cái, “Anh ba, sau này anh phải kế thừa Hoắc gia, thân phận này muốn giấu cũng không giấu được. Lẽ nào anh thật sự định giấu cô ấy cả đời đấy chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro