Dấu răng
Bố Đinh Lưu Li
2024-07-13 02:23:12
Trong căn phòng sạch sẽ đầy hơi nước, ánh đèn nhảy lên phủ một lớp kim sa nhạt màu lên ngọc trắng trong suốt.
Không còn chỗ trống trong miệng, vì vậy Ninh Ân nắm lấy tay Ngu Linh Tê, để đầu ngón tay chạm vào vết sẹo trên ngực thay cho dùng môi hôn.
Thân thể này kiếp trước Ngu Linh Tê đã nhìn thấy rất nhiều lần, nhưng không có lần nào như đêm nay, chỉ cần một cái chạm nhẹ cũng có thể khiến trái tim nàng run lên, cảm xúc dâng trào.
Nàng áp vào ngực của Ninh Ân, không biết vì sao, nhớ đến con chó săn có xương cổ bị Ninh Ân bóp nát bằng hai tay sau khi bị thương ở kiếp trước.
Trong tiềm thức của hắn, thay vì nhìn con chó săn kéo dài hơi tàn, tốt hơn là nên cho nó chết một cách sảng khoái.
Cũng giống như khi hắn đâm mẫu thân bị dày vò của mình trong ngôi miếu đổ nát.
Ngu Linh Tê không biết phải nói gì, vì vậy nàng chỉ có thể che đi sự nghẹn ngào trong cổ họng bằng một nụ hôn, cho đến khi hơi thở gấp, ý thức chìm sâu vào.
Ngay cả lúc này Ninh Ân vẫn ngồi nhàn hạ như cũ, chỉ hơi ngẩng đầu lên, đỡ gáy nàng.
Ngu Linh Tê lùi lại, hơi khó thở nói: “Ninh Ân, chàng còn nợ ta một thứ.”
Ninh Ân hơi nhướng mắt.
Mãi cho đến khi Ngu Linh Tê mạnh dạn nắm lấy vạt áo choàng đen của hắn, khẽ nhấc đầu ngón tay lên, Ninh Ân mới nhận ra “thứ” mà nàng đang nói đến chính là sự trong trắng chưa kịp lấy đi trong ngày cưới.
“Muốn yêu sâu hơn sao?”
Ngu Linh Tê nghiêm túc nhìn hắn, một vũng nước ánh lên trong đôi mắt hạnh của nàng, phảng phất sự dịu dàng và kiên định.
Nàng không muốn xuống địa ngục với một người điên, nàng muốn lên bầu trời với hắn.
Ninh Ân đột nhiên khẽ cười một tiếng, đôi mắt sơn mài sâu thẳm dường như muốn nhấn chìm tất cả.
“Được thôi.”
Tầm nhìn đảo lộn, phu quân tuấn mỹ khàn giọng, thay câu trả lời bằng hành động thực tế.
Ninh Ân nhớ tới khi còn nhỏ, thỉnh thoảng Hoàng đế sẽ tới tìm nữ nhân đó.
Mỗi lần nữ nhân đó luôn khóc lóc thảm thiết, hắn lại bị nhốt trong căn phòng nhỏ bên cạnh, thu mình trong góc tối, chỉ biết bịt tai tuyệt vọng.
Ngay từ đầu chỉ là ngây thơ sợ hãi, nhưng khi lớn lên, hắn chỉ cảm thấy bẩn thỉu và kinh tởm. Cái gọi là việc nam nữ, trong mắt hắn chẳng qua chỉ là động vật thấp kém nhất đang giao phối.
Nhưng Ngu Linh Tê thì khác.
Ninh Ân cung kính hôn lên sự ướt át nơi khóe mắt nàng, cam tâm tình nguyện hiến dâng máu thịt của bản thân để hiến tế linh hồn dã thú.
Giữa mùa đông, căn phòng sạch sẽ lại ấm áp như mùa xuân.
Chân nến đã cháy hết, một vài trong số chúng lần lượt bị dập tắt, khuôn mặt tuấn tú sâu thẳm của Ninh Ân cũng trở nên mơ hồ.
Ngu Linh Tê nằm trên vai Ninh Ân ổn định hơi thở, mái tóc dài xõa tung trên bờ vai gầy, vòng eo thon thả rủ xuống, trên cánh tay Ninh Ân có một vũng đen mềm như mực.
Ninh Ân thản nhiên vuốt tóc nàng, đứng lên trong tư thế ôm nhau, ôm nàng trong tay đi về phía bể nước nóng.
Bước chân gập ghềnh, Ngu Linh Tê căng thẳng, mím chặt môi theo bản năng.- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -
Hơi nước đung đưa theo sóng nước, rồi khẽ khép lại.
Nước nóng phủ lên người nàng một chút, Ngu Linh Tê cảm thấy hơi đau, không khỏi nhíu mày.
“Lưu manh.”
Ngu Linh Tê không còn sức lực, ngay cả mắng người cũng khàn khàn.
Ninh Ân ngồi trong nước, để Ngu Linh Tê ngồi trên đùi mình, chậm rãi cọ rửa cho nàng: “Là Tuế Tuế tự nói muốn yêu sâu hơn một chút.”
Ngu Linh Tê tức giận trừng mắt nhìn, tức giận mở miệng cắn lên vai hắn một cái.
Cơ bắp của nam nhân vừa lạnh vừa cứng, ngay cả lông mày cũng không nhíu lại chút nào.
“Nàng đang làm gì vậy?” Cánh tay đầy gân xanh của Ninh Ân đặt trên thành bể, giọng nói nhẹ nhàng mang theo sự dung túng.
“Cũng cho chàng một con dấu.”
Ngu Linh Tê vùi vào vai hắn nghiến răng nghiến lợi mơ hồ nói không rõ.
Ninh Ân cười cười, giọng nói trầm thấp vừa ưu nhã vừa điên cuồng: “Không đủ đau, dùng sức một chút.”
Cuối cùng Ngu Linh Tê cũng thả lỏng sức lực, nói nhỏ: “Không nỡ.”
Nàng nới lỏng hàm răng, hôn lên dấu răng nhỏ mờ nhạt rồi dựa vào cổ Ninh Ân nằm trong vòng tay hắn.
Nàng quá mệt mỏi, không lâu sau liền mơ màng ngủ thiếp đi.
Giữa đường, dường như Ninh Ân đưa nàng ra khỏi bể tắm nước nóng, lau người cho nàng rồi bôi thứ gì đó mát lạnh lên vết bầm tím quanh eo, lăn lộn nàng một hồi.
“Tuế Tuế.”
“Linh Tê.”
Bên tai truyền đến một giọng nói khàn khàn nóng bỏng, Ngu Linh Tê bất mãn hừ một tiếng, nhưng ngay cả sức lực để giơ tay lên cũng không có, đành phải thuận theo hơi thở mà che môi lại.
Vòng tay ôm eo siết chặt hơn, cuối cùng thế giới cũng yên lặng trở lại.
Khi Ngu Linh Tê tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao.
Nàng đang nằm trên chiếc giường rất rộng của Ninh Ân, da nàng áp vào chăn bông mềm mại, bên tai có tiếng sột soạt khi lật giấy tờ.
Ngu Linh Tê cử động cơ thể một cách khó khăn, quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Ninh Ân đang khoác chiếc áo choàng rộng dựa ở đầu giường.
Vào mùa đông, hắn chỉ mặc một chiếc áo choàng mỏng ở giữa, hai vết cào màu đỏ nhạt hiện rõ dưới vạt áo lỏng lẻo phía trước...
Đủ thứ chuyện tối hôm qua hiện lên trong đầu, Ngu Linh Tê không kìm được nóng bừng hai má.
Quả nhiên ở phương diện nào đó, kẻ điên nhỏ và kẻ điên lớn giống nhau đều không nói đạo lý.
Ánh mắt Ninh Ân chuyển từ sau quyển sách nhấc lên liếc mắt một cái sang đây.
“Tỉnh rồi?”
Ninh Ân lấy quyển sách chống cằm, tay còn lại thò vào chăn bông, xoa eo đau nhức của Ngu Linh Tê.
Cả người Ngu Linh Tê run lên, giọng mũi nhỏ nhẹ sau khi ngủ: “Quần áo của ta đâu?”
“Phải bôi thuốc.” Ninh Ân cụp mắt xuống, lấy một lọ thuốc mỡ che lại.
Vừa x.oa nắn vừa chậm rãi nói: “Nhờ phúc của Tuế Tuế, tối hôm qua ta đột nhiên hiểu ra một chuyện.”
Lời nói của hắn không đầu không đuôi, Ngu Linh Tê chớp mắt nghi hoặc.
Ninh Ân cúi người, mái tóc đen sau tai xõa xuống, thấp giọng nói: “Tính chất của ngọc trắng quả thực mềm mại và tinh xảo hơn nhiều so với ngọc đen.”
Ngu Linh Tê sững sờ một lúc, rồi tức giận đẩy Ninh Ân ra.
Ninh Ân bị nàng đẩy đến gương mặt lệch về một bên, thay vì lùi lại tiến lên phía trước, ngược lại ôm nàng chặt hơn, trong cổ họng khẽ cười một tiếng làm lồ.ng ngực khẽ run lên.
“Nàng là của ta.” Hắn nói nhẹ nhàng.
Ngu Linh Tê bị ôm chặt đến khó thở, đành phải thả lỏng cơ thể, vòng tay mảnh khảnh ôm eo hắn, khóe miệng nhếch lên: “Chàng cũng là của ta.”
Trong một lúc, Ngu Linh Tê nhớ ra điều gì đó.
“Không xong rồi.”
Nàng đột nhiên ngẩng đầu khỏi lồ.ng ngực của Ninh Ân, hoảng sợ nói: “Cả đêm chưa về, chắc cha nương rất lo lắng.”
Mặc dù đêm qua là tết Nguyên Tiêu, theo truyền thống của triều đại này, đêm nay nam nữ không có ngăn cách, thanh niên có thể vui chơi thả đèn cả đêm, nhưng tại lễ hội đèn lồng tối qua lại xảy ra chuyện lớn như vậy, dù sau cũng nên báo bình an cho gia đình.
Ninh Ân nhéo nhéo cổ Ngu Linh Tê nói: “Ngu Hoán Thần đã tới rồi.”
“Huynh trưởng đến rồi?”
Ngu Linh Tê ngạc nhiên: “Khi nào?”
“Giờ Mão.”
Ninh Ân chậm rãi nói: “Lúc đó Tuế Tuế rất mệt mỏi ngủ thiếp đi, ta không nỡ đánh thức nên đã tự đi nói với hắn.”
Ngu Linh Tê có một linh cảm không tốt, hỏi: “Chàng... Chàng nói với huynh ấy như thế nào?”
Ninh Ân liếc nhìn chiếc áo choàng lỏng lẻo trên người và vết đỏ trên ngực, nói: “Thì cứ như vậy mà nói với hắn.”
Thì cứ như vậy mà...
Hô hấp của Ngu Linh Tê cứng lại.
Bên ngoài cửa điện truyền đến hai tiếng gõ cửa “cốc cốc”.
Người hầu bẩm báo nói: “Điện hạ, đã tìm ra được nơi ở của Thôi Ám.”
Lúc này Ngu Linh Tê mới khôi phục tinh thần lại từ sự xấu hổ, nói nhỏ: “Mau đi xử lý công việc đi.”
Ninh Ân ngậm lấy vành tai của nàng, lúc này mới mặc áo đứng dậy.
Khi hắn đẩy cửa điện ra, nụ cười ôn hòa trong mắt liền trở nên ớn lạnh.
...
Sau khi Ninh Ân đi ra ngoài, lập tức có thị tì lục tục đi vào hầu hạ.
Mắt bọn họ nhìn thẳng, không nói nhiều, điều này khiến Ngu Linh Tê đỡ ngượng ngùng.
Thị tỳ dọn dẹp phòng sạch sẽ bên ngoài điện đi ngang qua, Ngu Linh Tê thoáng thấy họ đang cầm trên tay một bộ váy hoa đinh hương nhạt quen thuộc.
Nàng nhớ tối hôm qua, Ninh Ân vừa mới tiện tay lấy áo lót của nàng lau chùi...
Hai má khô khốc, nàng vội vàng đứng dậy nói: “Chờ đã!”
Nàng nhận lấy chiếc váy từ tay thị tỳ, nấp sau tấm bình phong rồi lật ra, không khỏi thắc mắc.
Lại lật lại lần nữa nhưng vẫn không thấy chiếc áo lót bị vấy bẩn.
“Tất cả quần áo ở đây sao?” Ngu Linh Tê hỏi.
“Hồi cô nương, đều ở đây.”
Thị tỳ có chút cẩn thận: “Không biết là nô tỳ đã làm rơi cái gì?”
“Không có gì đâu.” Ngu Linh Tê giả vờ trả lại quần áo như bình thường.
Quái lạ, chiếc áo lót đã biến đi đâu?
Sau khi rửa mặt chải đầu chỉnh tề, dùng bữa cực kỳ tinh xảo phong phú, Ngu Linh Tê để lại một lá thư cho Ninh Ân, thông báo cho hắn mình muốn về Ngu phủ một chuyến.
Nàng không muốn giấu giếm mọi chuyện liên quan đến Ninh Ân với gia đình mình.
Không ngờ, vừa ra khỏi cổng phủ Tĩnh vương đã nhìn thấy xe ngựa của Ngu phủ dừng lại trước bậc thềm.
Lần này, cha đích thân đến đón nàng.
Ngu tướng quân nhìn nữ nhi rõ ràng đã qua đêm thay quần áo, vẻ mặt nghiêm nghị có chút phức tạp, một lúc sau trầm giọng nói: “Lên xe trước đi.”
Không còn chỗ trống trong miệng, vì vậy Ninh Ân nắm lấy tay Ngu Linh Tê, để đầu ngón tay chạm vào vết sẹo trên ngực thay cho dùng môi hôn.
Thân thể này kiếp trước Ngu Linh Tê đã nhìn thấy rất nhiều lần, nhưng không có lần nào như đêm nay, chỉ cần một cái chạm nhẹ cũng có thể khiến trái tim nàng run lên, cảm xúc dâng trào.
Nàng áp vào ngực của Ninh Ân, không biết vì sao, nhớ đến con chó săn có xương cổ bị Ninh Ân bóp nát bằng hai tay sau khi bị thương ở kiếp trước.
Trong tiềm thức của hắn, thay vì nhìn con chó săn kéo dài hơi tàn, tốt hơn là nên cho nó chết một cách sảng khoái.
Cũng giống như khi hắn đâm mẫu thân bị dày vò của mình trong ngôi miếu đổ nát.
Ngu Linh Tê không biết phải nói gì, vì vậy nàng chỉ có thể che đi sự nghẹn ngào trong cổ họng bằng một nụ hôn, cho đến khi hơi thở gấp, ý thức chìm sâu vào.
Ngay cả lúc này Ninh Ân vẫn ngồi nhàn hạ như cũ, chỉ hơi ngẩng đầu lên, đỡ gáy nàng.
Ngu Linh Tê lùi lại, hơi khó thở nói: “Ninh Ân, chàng còn nợ ta một thứ.”
Ninh Ân hơi nhướng mắt.
Mãi cho đến khi Ngu Linh Tê mạnh dạn nắm lấy vạt áo choàng đen của hắn, khẽ nhấc đầu ngón tay lên, Ninh Ân mới nhận ra “thứ” mà nàng đang nói đến chính là sự trong trắng chưa kịp lấy đi trong ngày cưới.
“Muốn yêu sâu hơn sao?”
Ngu Linh Tê nghiêm túc nhìn hắn, một vũng nước ánh lên trong đôi mắt hạnh của nàng, phảng phất sự dịu dàng và kiên định.
Nàng không muốn xuống địa ngục với một người điên, nàng muốn lên bầu trời với hắn.
Ninh Ân đột nhiên khẽ cười một tiếng, đôi mắt sơn mài sâu thẳm dường như muốn nhấn chìm tất cả.
“Được thôi.”
Tầm nhìn đảo lộn, phu quân tuấn mỹ khàn giọng, thay câu trả lời bằng hành động thực tế.
Ninh Ân nhớ tới khi còn nhỏ, thỉnh thoảng Hoàng đế sẽ tới tìm nữ nhân đó.
Mỗi lần nữ nhân đó luôn khóc lóc thảm thiết, hắn lại bị nhốt trong căn phòng nhỏ bên cạnh, thu mình trong góc tối, chỉ biết bịt tai tuyệt vọng.
Ngay từ đầu chỉ là ngây thơ sợ hãi, nhưng khi lớn lên, hắn chỉ cảm thấy bẩn thỉu và kinh tởm. Cái gọi là việc nam nữ, trong mắt hắn chẳng qua chỉ là động vật thấp kém nhất đang giao phối.
Nhưng Ngu Linh Tê thì khác.
Ninh Ân cung kính hôn lên sự ướt át nơi khóe mắt nàng, cam tâm tình nguyện hiến dâng máu thịt của bản thân để hiến tế linh hồn dã thú.
Giữa mùa đông, căn phòng sạch sẽ lại ấm áp như mùa xuân.
Chân nến đã cháy hết, một vài trong số chúng lần lượt bị dập tắt, khuôn mặt tuấn tú sâu thẳm của Ninh Ân cũng trở nên mơ hồ.
Ngu Linh Tê nằm trên vai Ninh Ân ổn định hơi thở, mái tóc dài xõa tung trên bờ vai gầy, vòng eo thon thả rủ xuống, trên cánh tay Ninh Ân có một vũng đen mềm như mực.
Ninh Ân thản nhiên vuốt tóc nàng, đứng lên trong tư thế ôm nhau, ôm nàng trong tay đi về phía bể nước nóng.
Bước chân gập ghềnh, Ngu Linh Tê căng thẳng, mím chặt môi theo bản năng.- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -
Hơi nước đung đưa theo sóng nước, rồi khẽ khép lại.
Nước nóng phủ lên người nàng một chút, Ngu Linh Tê cảm thấy hơi đau, không khỏi nhíu mày.
“Lưu manh.”
Ngu Linh Tê không còn sức lực, ngay cả mắng người cũng khàn khàn.
Ninh Ân ngồi trong nước, để Ngu Linh Tê ngồi trên đùi mình, chậm rãi cọ rửa cho nàng: “Là Tuế Tuế tự nói muốn yêu sâu hơn một chút.”
Ngu Linh Tê tức giận trừng mắt nhìn, tức giận mở miệng cắn lên vai hắn một cái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cơ bắp của nam nhân vừa lạnh vừa cứng, ngay cả lông mày cũng không nhíu lại chút nào.
“Nàng đang làm gì vậy?” Cánh tay đầy gân xanh của Ninh Ân đặt trên thành bể, giọng nói nhẹ nhàng mang theo sự dung túng.
“Cũng cho chàng một con dấu.”
Ngu Linh Tê vùi vào vai hắn nghiến răng nghiến lợi mơ hồ nói không rõ.
Ninh Ân cười cười, giọng nói trầm thấp vừa ưu nhã vừa điên cuồng: “Không đủ đau, dùng sức một chút.”
Cuối cùng Ngu Linh Tê cũng thả lỏng sức lực, nói nhỏ: “Không nỡ.”
Nàng nới lỏng hàm răng, hôn lên dấu răng nhỏ mờ nhạt rồi dựa vào cổ Ninh Ân nằm trong vòng tay hắn.
Nàng quá mệt mỏi, không lâu sau liền mơ màng ngủ thiếp đi.
Giữa đường, dường như Ninh Ân đưa nàng ra khỏi bể tắm nước nóng, lau người cho nàng rồi bôi thứ gì đó mát lạnh lên vết bầm tím quanh eo, lăn lộn nàng một hồi.
“Tuế Tuế.”
“Linh Tê.”
Bên tai truyền đến một giọng nói khàn khàn nóng bỏng, Ngu Linh Tê bất mãn hừ một tiếng, nhưng ngay cả sức lực để giơ tay lên cũng không có, đành phải thuận theo hơi thở mà che môi lại.
Vòng tay ôm eo siết chặt hơn, cuối cùng thế giới cũng yên lặng trở lại.
Khi Ngu Linh Tê tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao.
Nàng đang nằm trên chiếc giường rất rộng của Ninh Ân, da nàng áp vào chăn bông mềm mại, bên tai có tiếng sột soạt khi lật giấy tờ.
Ngu Linh Tê cử động cơ thể một cách khó khăn, quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Ninh Ân đang khoác chiếc áo choàng rộng dựa ở đầu giường.
Vào mùa đông, hắn chỉ mặc một chiếc áo choàng mỏng ở giữa, hai vết cào màu đỏ nhạt hiện rõ dưới vạt áo lỏng lẻo phía trước...
Đủ thứ chuyện tối hôm qua hiện lên trong đầu, Ngu Linh Tê không kìm được nóng bừng hai má.
Quả nhiên ở phương diện nào đó, kẻ điên nhỏ và kẻ điên lớn giống nhau đều không nói đạo lý.
Ánh mắt Ninh Ân chuyển từ sau quyển sách nhấc lên liếc mắt một cái sang đây.
“Tỉnh rồi?”
Ninh Ân lấy quyển sách chống cằm, tay còn lại thò vào chăn bông, xoa eo đau nhức của Ngu Linh Tê.
Cả người Ngu Linh Tê run lên, giọng mũi nhỏ nhẹ sau khi ngủ: “Quần áo của ta đâu?”
“Phải bôi thuốc.” Ninh Ân cụp mắt xuống, lấy một lọ thuốc mỡ che lại.
Vừa x.oa nắn vừa chậm rãi nói: “Nhờ phúc của Tuế Tuế, tối hôm qua ta đột nhiên hiểu ra một chuyện.”
Lời nói của hắn không đầu không đuôi, Ngu Linh Tê chớp mắt nghi hoặc.
Ninh Ân cúi người, mái tóc đen sau tai xõa xuống, thấp giọng nói: “Tính chất của ngọc trắng quả thực mềm mại và tinh xảo hơn nhiều so với ngọc đen.”
Ngu Linh Tê sững sờ một lúc, rồi tức giận đẩy Ninh Ân ra.
Ninh Ân bị nàng đẩy đến gương mặt lệch về một bên, thay vì lùi lại tiến lên phía trước, ngược lại ôm nàng chặt hơn, trong cổ họng khẽ cười một tiếng làm lồ.ng ngực khẽ run lên.
“Nàng là của ta.” Hắn nói nhẹ nhàng.
Ngu Linh Tê bị ôm chặt đến khó thở, đành phải thả lỏng cơ thể, vòng tay mảnh khảnh ôm eo hắn, khóe miệng nhếch lên: “Chàng cũng là của ta.”
Trong một lúc, Ngu Linh Tê nhớ ra điều gì đó.
“Không xong rồi.”
Nàng đột nhiên ngẩng đầu khỏi lồ.ng ngực của Ninh Ân, hoảng sợ nói: “Cả đêm chưa về, chắc cha nương rất lo lắng.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặc dù đêm qua là tết Nguyên Tiêu, theo truyền thống của triều đại này, đêm nay nam nữ không có ngăn cách, thanh niên có thể vui chơi thả đèn cả đêm, nhưng tại lễ hội đèn lồng tối qua lại xảy ra chuyện lớn như vậy, dù sau cũng nên báo bình an cho gia đình.
Ninh Ân nhéo nhéo cổ Ngu Linh Tê nói: “Ngu Hoán Thần đã tới rồi.”
“Huynh trưởng đến rồi?”
Ngu Linh Tê ngạc nhiên: “Khi nào?”
“Giờ Mão.”
Ninh Ân chậm rãi nói: “Lúc đó Tuế Tuế rất mệt mỏi ngủ thiếp đi, ta không nỡ đánh thức nên đã tự đi nói với hắn.”
Ngu Linh Tê có một linh cảm không tốt, hỏi: “Chàng... Chàng nói với huynh ấy như thế nào?”
Ninh Ân liếc nhìn chiếc áo choàng lỏng lẻo trên người và vết đỏ trên ngực, nói: “Thì cứ như vậy mà nói với hắn.”
Thì cứ như vậy mà...
Hô hấp của Ngu Linh Tê cứng lại.
Bên ngoài cửa điện truyền đến hai tiếng gõ cửa “cốc cốc”.
Người hầu bẩm báo nói: “Điện hạ, đã tìm ra được nơi ở của Thôi Ám.”
Lúc này Ngu Linh Tê mới khôi phục tinh thần lại từ sự xấu hổ, nói nhỏ: “Mau đi xử lý công việc đi.”
Ninh Ân ngậm lấy vành tai của nàng, lúc này mới mặc áo đứng dậy.
Khi hắn đẩy cửa điện ra, nụ cười ôn hòa trong mắt liền trở nên ớn lạnh.
...
Sau khi Ninh Ân đi ra ngoài, lập tức có thị tì lục tục đi vào hầu hạ.
Mắt bọn họ nhìn thẳng, không nói nhiều, điều này khiến Ngu Linh Tê đỡ ngượng ngùng.
Thị tỳ dọn dẹp phòng sạch sẽ bên ngoài điện đi ngang qua, Ngu Linh Tê thoáng thấy họ đang cầm trên tay một bộ váy hoa đinh hương nhạt quen thuộc.
Nàng nhớ tối hôm qua, Ninh Ân vừa mới tiện tay lấy áo lót của nàng lau chùi...
Hai má khô khốc, nàng vội vàng đứng dậy nói: “Chờ đã!”
Nàng nhận lấy chiếc váy từ tay thị tỳ, nấp sau tấm bình phong rồi lật ra, không khỏi thắc mắc.
Lại lật lại lần nữa nhưng vẫn không thấy chiếc áo lót bị vấy bẩn.
“Tất cả quần áo ở đây sao?” Ngu Linh Tê hỏi.
“Hồi cô nương, đều ở đây.”
Thị tỳ có chút cẩn thận: “Không biết là nô tỳ đã làm rơi cái gì?”
“Không có gì đâu.” Ngu Linh Tê giả vờ trả lại quần áo như bình thường.
Quái lạ, chiếc áo lót đã biến đi đâu?
Sau khi rửa mặt chải đầu chỉnh tề, dùng bữa cực kỳ tinh xảo phong phú, Ngu Linh Tê để lại một lá thư cho Ninh Ân, thông báo cho hắn mình muốn về Ngu phủ một chuyến.
Nàng không muốn giấu giếm mọi chuyện liên quan đến Ninh Ân với gia đình mình.
Không ngờ, vừa ra khỏi cổng phủ Tĩnh vương đã nhìn thấy xe ngựa của Ngu phủ dừng lại trước bậc thềm.
Lần này, cha đích thân đến đón nàng.
Ngu tướng quân nhìn nữ nhi rõ ràng đã qua đêm thay quần áo, vẻ mặt nghiêm nghị có chút phức tạp, một lúc sau trầm giọng nói: “Lên xe trước đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro