Gom Ra Bản Thân...
Tô Mạc Mạc
2024-08-07 00:00:02
Sáng sớm hôm sau Thi Uyển bóc hạt sen nấu cháo cho Lục phu nhân, đợi đến buổi chiều lại nấu một chén canh hạt sen đậu xanh đưa tới cho Lục Lân.
Nàng tính đi tính lại, cảm thấy đây là đài sen do Lục Lân tự mình bẻ, nàng có lý do cần phải đưa cho hắn một chén canh, cũng không được coi là đường đột, hắn cũng sẽ không cự tuyệt.
Vì làm ra bộ dáng "thuận tiện", nàng còn đồng loạt mang chữ mình luyện tới, cũng chọn lúc Lục Lân ở nhà.
Lục Lân thấy canh đậu xanh hạt sen quả nhiên toát ra vài phần hứng thú, trong lòng Thi Uyển mừng thầm, còn nói thêm: "Ta còn đem chữ luyện mấy ngày nay tới, phu quân rảnh rỗi có thể giúp ta xem không?”
Lục Lân đặt canh xuống, nhận lấy chữ của nàng.
Có chữ Khải của u Dương Tuân nàng mô phỏng, cũng có thơ nàng tự sao chép.
Lục Lân đưa mắt nhìn, nói: "Ta sẽ nói với cô một chút về nét ngang và nét móc của câu này.”
Nói xong bèn đến bàn của gian thứ lấy giấy ra, Thi Uyển lập tức nói: "Ta lấy nghiên mực cho chàng.”
Lục Lân không nói gì, nàng bèn rót nước vào ly nước đã chuẩn bị sẵn trên bàn, cần thận mài mực cho hắn.
Nghiên mực của hắn là một nghiên mực đá màu đen, không biết là loại đá gì, màu sắc ôn nhuận sáng bóng, chạm vào bóng loáng nhẵn nhụi giống như da thịt trẻ con, bên cạnh vừa vặn cũng có khắc lá sen cùng hoa sen trông cổ xưa mà tú lệ.
Khi nàng tự mình mài mực cho mình luôn tùy ý xoay vài vòng là được, nhưng lúc này nàng cũng không dám sơ suất, lại sợ động tác của mình không đúng, mài mực không tốt, thế nên tận lực mài một cách cần thận tỉ mỉ, cũng may hắn cũng không để ý chỉ cầm một cây bút từ trên giá bút lên, đợi nàng mài xong chấm mực, sau đó nói với nàng: "Cô xem, đây là nét ngang dài.”
Nói xong bèn cầm bút viết nét ngang trên giấy.
“Đặt bút lên đây dừng bút, lại đây, ở đây vẫn còn dừng bút lần nữa." Viết xong, hắn đưa bút cho nàng rồi cũng từ trên ghế đứng dậy: “Cô viết thử xem.”
Thi Uyển nhận lấy bút của hắn ngồi xuống, nghiêm túc viết một chữ.
Lục Lân bình luận: "Động tác đúng nhưng quá do dự, cho nên chữ trông có vẻ vụng về.”
Thi Uyển thầm nghĩ, không ngờ hắn lại nhìn ra sự do dự của mình.
Viết chữ trước mặt hắn, sao nàng có thể quyết đoán được?
Lục Lân lại nhận lấy bút của nàng đứng bên cạnh nàng, viết một câu.
“Sau khi dừng bút tùy ý móc ra ngoài một chút." Hắn vừa nói vừa viết vài câu, sau đó đưa bút cho nàng.
Thi Uyển căn cứ theo hình dáng của hắn viết lại, nhưng cứ luôn cảm thấy bút không nghe theo sự chỉ huy, viết một cái móc xấu đến không ra hình ra dáng nếu so với cái móc của hắn, thế là nàng không đợi hắn nói lại viết thêm cái nữa, nhưng cũng không đẹp mắt đến đâu.
Hắn lại nói: "Không cần nóng vội, lúc móc ra không cần nghiêm túc như vậy."
Nói xong lại nhận bút viết vài câu, lại đưa bút cho nàng.
Nàng lại viết, rồi lại viết kém ở chỗ móc câu quá lố lúc dừng bút.
Lục Lân nói: "Sớm thu lực lại một tí, vẫn chưa đủ thả lỏng.”
Nàng ngượng ngùng nói: "Ta có phải quá ngốc rồi không, cứ học không tốt..."
Giọng điệu Lục Lân hết sức lạnh nhạt:
"Nào có ai vừa học đã biết." Nói: "Cô viết tiếp đi.”
Thi Uyển lại động bút viết, Lục Lân nắm lấy đầu bút của nàng, khẽ chạm vào ngón tay nàng, sau đó mang theo nàng dừng bút, móc chữ.
Lúc này đây, bởi vì được sức lực của hắn khống chế nên chữ viết quả thật đã đẹp hơn rất nhiều.
“Cứ như vậy, cô trở về luyện thêm mấy lần nữa đi, không cần nóng vội cũng không cần nhụt chí, cô có thể tự mình viết như vậy đã có nghị lực hơn rất nhiều người rồi." Lục Lân buông bút nói.
Thi Uyển cảm thấy tay mình hơi cứng, chỗ bị hắn chạm vào có chút nóng lên, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.
Lục Lân trở lại bàn uống một ngụm canh đậu xanh hạt sen, nói: "Hạt sen tươi nấu như vậy cũng không tệ.”
Thi Uyển trả lời: "Mẫu thân cũng rất thích.
Hắn lại nhìn chữ của nàng, nói: "Viết rất khá, luyện chữ cũng đã có khởi sắc hơn trước.”
Nói xong nhìn nàng chép một bài thơ "Thu Tịch", hỏi: "Ngày mai là Thất Tịch sao?”
Thi Uyển trong lòng căng thẳng, trả lời: "Đúng vậy, buổi sáng mẫu thân còn nói đêm Thất Tịch đường phố náo nhiệt, nếu ta cùng đệ muội có hứng thú có thể đi ra ngoài xem.
“Đúng vậy, sẽ có Khất tiết xảo, cũng có đố đèn, trên đường còn có rất nhiều đồ chơi nhỏ, có thể ra ngoài xem." Lục Lân nói.
Thi Uyễn nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng cũng không dám hỏi hắn có rảnh hay không.
Đại tẩu còn hơn hai tháng nữa đã sinh nên không đi được, em dâu sẽ cùng tam đệ đi ra ngoài, nếu nàng muốn ra ngoài cũng chỉ có thể tự mình đi dạo.
Lúc này Lục Ỷ từ bên ngoài đi vào nói:
"Chi bằng công tử cũng đi đi, ta nhớ năm đó Thất Tịch ở trên đường mua bánh đậu đỏ kia ngon lắm, nhưng sau này cũng không thấy nữa.”
Lục Lân trả lời: "Ngươi còn nhớ bánh đậu đỏ kia à, ngày mai Tập Hiền viện có việc ta không đi được, nếu ngươi muốn cứ tự mình đi là được.”
Lục Ỷ thở dài nói: "Ta nào có phúc khí như vậy, công tử không đi ra ngoài mà ta tự mình chạy ra ngoài chơi, nếu phu nhân biết được sẽ tức giận.”
Lục Lân không nói gì nữa, Thi Uyển nói: "Nếu ta ra ngoài gặp người bán bánh đậu đỏ sẽ mua cho ngươi nếm thử.”
Lục Ỷ cười nói: "Được, vậy thật đúng là phải đa tạ Thiếu phu nhân rồi.”
Thi Uyễn cười cười biết mình nên đi, hỏi Lục Lân: "Phu quân, ta có thể lấy mấy nét bút trên bàn của chàng về không, ta muốn về xem lại.”
Lục Lân hơi giật mình, làm như không ngờ nàng lại coi trọng mấy nét bút tùy ý như vậy, sau đó bèn gật đầu.
Thi Uyển đi lấy tờ giấy kia rồi rời khỏi
Thanh Thư các.
Trở lại Sơ Đồng viện, nàng nhìn tờ giấy hắn đã viết rất lâu, cẩn thận cất nó vào ngăn kéo, đặt cùng một chỗ với chữ hắn viết lúc trước.
Nàng cất giữ những đồ của hắn giống như thu thập được trân bảo, chữ viết của hắn, bảng chữ mẫu hắn lấy trên giá sách, và cả khăn tay của hắn... Cứ như nếu nàng thu thập đủ nhiều, có thể gom ra bản thân hắn vậy.
Nàng tính đi tính lại, cảm thấy đây là đài sen do Lục Lân tự mình bẻ, nàng có lý do cần phải đưa cho hắn một chén canh, cũng không được coi là đường đột, hắn cũng sẽ không cự tuyệt.
Vì làm ra bộ dáng "thuận tiện", nàng còn đồng loạt mang chữ mình luyện tới, cũng chọn lúc Lục Lân ở nhà.
Lục Lân thấy canh đậu xanh hạt sen quả nhiên toát ra vài phần hứng thú, trong lòng Thi Uyển mừng thầm, còn nói thêm: "Ta còn đem chữ luyện mấy ngày nay tới, phu quân rảnh rỗi có thể giúp ta xem không?”
Lục Lân đặt canh xuống, nhận lấy chữ của nàng.
Có chữ Khải của u Dương Tuân nàng mô phỏng, cũng có thơ nàng tự sao chép.
Lục Lân đưa mắt nhìn, nói: "Ta sẽ nói với cô một chút về nét ngang và nét móc của câu này.”
Nói xong bèn đến bàn của gian thứ lấy giấy ra, Thi Uyển lập tức nói: "Ta lấy nghiên mực cho chàng.”
Lục Lân không nói gì, nàng bèn rót nước vào ly nước đã chuẩn bị sẵn trên bàn, cần thận mài mực cho hắn.
Nghiên mực của hắn là một nghiên mực đá màu đen, không biết là loại đá gì, màu sắc ôn nhuận sáng bóng, chạm vào bóng loáng nhẵn nhụi giống như da thịt trẻ con, bên cạnh vừa vặn cũng có khắc lá sen cùng hoa sen trông cổ xưa mà tú lệ.
Khi nàng tự mình mài mực cho mình luôn tùy ý xoay vài vòng là được, nhưng lúc này nàng cũng không dám sơ suất, lại sợ động tác của mình không đúng, mài mực không tốt, thế nên tận lực mài một cách cần thận tỉ mỉ, cũng may hắn cũng không để ý chỉ cầm một cây bút từ trên giá bút lên, đợi nàng mài xong chấm mực, sau đó nói với nàng: "Cô xem, đây là nét ngang dài.”
Nói xong bèn cầm bút viết nét ngang trên giấy.
“Đặt bút lên đây dừng bút, lại đây, ở đây vẫn còn dừng bút lần nữa." Viết xong, hắn đưa bút cho nàng rồi cũng từ trên ghế đứng dậy: “Cô viết thử xem.”
Thi Uyển nhận lấy bút của hắn ngồi xuống, nghiêm túc viết một chữ.
Lục Lân bình luận: "Động tác đúng nhưng quá do dự, cho nên chữ trông có vẻ vụng về.”
Thi Uyển thầm nghĩ, không ngờ hắn lại nhìn ra sự do dự của mình.
Viết chữ trước mặt hắn, sao nàng có thể quyết đoán được?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Lân lại nhận lấy bút của nàng đứng bên cạnh nàng, viết một câu.
“Sau khi dừng bút tùy ý móc ra ngoài một chút." Hắn vừa nói vừa viết vài câu, sau đó đưa bút cho nàng.
Thi Uyển căn cứ theo hình dáng của hắn viết lại, nhưng cứ luôn cảm thấy bút không nghe theo sự chỉ huy, viết một cái móc xấu đến không ra hình ra dáng nếu so với cái móc của hắn, thế là nàng không đợi hắn nói lại viết thêm cái nữa, nhưng cũng không đẹp mắt đến đâu.
Hắn lại nói: "Không cần nóng vội, lúc móc ra không cần nghiêm túc như vậy."
Nói xong lại nhận bút viết vài câu, lại đưa bút cho nàng.
Nàng lại viết, rồi lại viết kém ở chỗ móc câu quá lố lúc dừng bút.
Lục Lân nói: "Sớm thu lực lại một tí, vẫn chưa đủ thả lỏng.”
Nàng ngượng ngùng nói: "Ta có phải quá ngốc rồi không, cứ học không tốt..."
Giọng điệu Lục Lân hết sức lạnh nhạt:
"Nào có ai vừa học đã biết." Nói: "Cô viết tiếp đi.”
Thi Uyển lại động bút viết, Lục Lân nắm lấy đầu bút của nàng, khẽ chạm vào ngón tay nàng, sau đó mang theo nàng dừng bút, móc chữ.
Lúc này đây, bởi vì được sức lực của hắn khống chế nên chữ viết quả thật đã đẹp hơn rất nhiều.
“Cứ như vậy, cô trở về luyện thêm mấy lần nữa đi, không cần nóng vội cũng không cần nhụt chí, cô có thể tự mình viết như vậy đã có nghị lực hơn rất nhiều người rồi." Lục Lân buông bút nói.
Thi Uyển cảm thấy tay mình hơi cứng, chỗ bị hắn chạm vào có chút nóng lên, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.
Lục Lân trở lại bàn uống một ngụm canh đậu xanh hạt sen, nói: "Hạt sen tươi nấu như vậy cũng không tệ.”
Thi Uyển trả lời: "Mẫu thân cũng rất thích.
Hắn lại nhìn chữ của nàng, nói: "Viết rất khá, luyện chữ cũng đã có khởi sắc hơn trước.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói xong nhìn nàng chép một bài thơ "Thu Tịch", hỏi: "Ngày mai là Thất Tịch sao?”
Thi Uyển trong lòng căng thẳng, trả lời: "Đúng vậy, buổi sáng mẫu thân còn nói đêm Thất Tịch đường phố náo nhiệt, nếu ta cùng đệ muội có hứng thú có thể đi ra ngoài xem.
“Đúng vậy, sẽ có Khất tiết xảo, cũng có đố đèn, trên đường còn có rất nhiều đồ chơi nhỏ, có thể ra ngoài xem." Lục Lân nói.
Thi Uyễn nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng cũng không dám hỏi hắn có rảnh hay không.
Đại tẩu còn hơn hai tháng nữa đã sinh nên không đi được, em dâu sẽ cùng tam đệ đi ra ngoài, nếu nàng muốn ra ngoài cũng chỉ có thể tự mình đi dạo.
Lúc này Lục Ỷ từ bên ngoài đi vào nói:
"Chi bằng công tử cũng đi đi, ta nhớ năm đó Thất Tịch ở trên đường mua bánh đậu đỏ kia ngon lắm, nhưng sau này cũng không thấy nữa.”
Lục Lân trả lời: "Ngươi còn nhớ bánh đậu đỏ kia à, ngày mai Tập Hiền viện có việc ta không đi được, nếu ngươi muốn cứ tự mình đi là được.”
Lục Ỷ thở dài nói: "Ta nào có phúc khí như vậy, công tử không đi ra ngoài mà ta tự mình chạy ra ngoài chơi, nếu phu nhân biết được sẽ tức giận.”
Lục Lân không nói gì nữa, Thi Uyển nói: "Nếu ta ra ngoài gặp người bán bánh đậu đỏ sẽ mua cho ngươi nếm thử.”
Lục Ỷ cười nói: "Được, vậy thật đúng là phải đa tạ Thiếu phu nhân rồi.”
Thi Uyễn cười cười biết mình nên đi, hỏi Lục Lân: "Phu quân, ta có thể lấy mấy nét bút trên bàn của chàng về không, ta muốn về xem lại.”
Lục Lân hơi giật mình, làm như không ngờ nàng lại coi trọng mấy nét bút tùy ý như vậy, sau đó bèn gật đầu.
Thi Uyển đi lấy tờ giấy kia rồi rời khỏi
Thanh Thư các.
Trở lại Sơ Đồng viện, nàng nhìn tờ giấy hắn đã viết rất lâu, cẩn thận cất nó vào ngăn kéo, đặt cùng một chỗ với chữ hắn viết lúc trước.
Nàng cất giữ những đồ của hắn giống như thu thập được trân bảo, chữ viết của hắn, bảng chữ mẫu hắn lấy trên giá sách, và cả khăn tay của hắn... Cứ như nếu nàng thu thập đủ nhiều, có thể gom ra bản thân hắn vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro