Điều Phối Hương
Tô Mạc Mạc
2024-08-07 00:00:02
Đêm nay canh ba, Thi Uyển ngoài ý muốn tỉnh lại, lại chỉ cảm thấy đêm khuya tĩnh mịch, trời đất lẻ loi, cũng không biết vì sao mình lại bừng tỉnh.
Ánh trăng mông lung từ ngoài cửa sổ chiếu vào, ngoài đường mơ hồ có chút động tĩnh, nàng tỉ mỉ lắng nghe nhưng lại không nghe thấy gì.
Nàng nghi hoặc mở mắt nằm một lúc lại ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau mới biết, đêm trước hoàng đế băng hà.
Kinh sư từ nửa đêm bắt đầu giới nghiêm, dừng tất cả hôn sự gả cưới, tất cả ca múa giải trí, cấm đèn đỏ hồng y, quan viên trong kinh đều đi tới nha môn túc xá trai giới.
Bốn cha con Lục gia đều làm quan trong triều, sáng sớm đã mặc đồ trắng đi tới nha môn của mình.
Lục phu nhân cũng nhắc nhở trên dưới, cấm nói cười ồn ào, cấm vui chơi đùa giỡn, nếu bị phát hiện sẽ lập tức xử phạt thật nặng.
Thi Uyển chưa từng gặp Hoàng thượng, hơn nữa trước đó đã nghe nói Hoàng thượng bệnh nặng nên biết sẽ có một ngày như vậy, cho nên nàng cũng không có cảm giác gì quá lớn, nhưng nàng lại biết, đây là tin dữ đối với Lục Lân.
Bởi vì Hoàng thượng là người ủng hộ chính sách mới, ông ấy dùng hết sức ủng hộ Vương tướng công ngồi lên vị trí Thừa tướng, cố sức ủng hộ Vương tướng công thi hành chính sách mới, nhưng chính sách mới trở ngại trùng trùng, người người phản đối, còn chưa thi hành toàn diện thì Hoàng thượng đã bệnh nặng, do Hoàng hậu cùng đảng phái của hoàng hậu nắm giữ triều chính, Vương tướng công bị bãi tướng nên chính sách mới đương nhiên sẽ bị đình trệ.
Mà hiện tại, hoàng thượng băng hà. Người ủng hộ chính sách mới lớn nhất đã không còn, người bảo vệ Vương tướng công cũng không còn, tương lai không biết sẽ như thế nào.
Lục Lân nhất định sẽ lo lắng cho an nguy của Vương tướng công, nhưng Thi Uyển vẫn lo lắng cho an nguy của Lục Lân, bởi vì chính hắn cũng là người ủng hộ chính sách mới. Cũng may cha chồng là phó tướng, lúc trước cũng chưa từng tham dự vào chính sách mới, có ông ấy ở đây, hẳn Lục Lân sẽ không sao cả…
Ba ngày sau, Thái tử lên ngôi, thế cục trong kinh ổn định, trong cung chuẩn bị tang lễ, phụ tử Lục gia trai giới ở nha môn mấy ngày cũng trở về trong phủ.
Thi Uyển lo lắng cho Lục Lân nên muốn xem hắn thế nào, nhưng nàng lại không có lý do gì để đi tìm hắn.
Qua hai ngày sau, đưa tang tiên đế, các chùa miếu gõ chuông, văn võ đại thần tề tụ trước điện mặc hiếu phục thương tiếc, bách tính trong kinh cũng treo lụa trắng cùng đèn lồng trắng khắp các nhà cùng tiễn đưa hoàng đế lên trời.
Thi Uyển chịu đựng không đến Thanh Thư các, không ngờ Lục Ỷ lại tới tìm nàng.
Lục Ỷ đi tới hỏi nàng: "Nghe nói hạt sen có thể an thần, nhưng thời tiết dần lạnh nên bên ngoài đã không bán đài sen, ta bèn cho người mua một ít hạt sen khô về dùng để nấu canh, không biết cố giống hạt sen tươi không?"
Thi Uyển gật đầu nói: "Giống nhau, sao ngươi phải an thần?”
"Đâu phải ta mà là công tử, vốn ngài đã ít ngủ, từ sau khi hoàng thượng băng hà càng ngày càng nghiêm trọng hơn, đêm qua quả thật ngài ấy đã đọc sách ròng rã một đêm, thúc giục ngài đi ngủ mà ngài còn nói ngủ không được, hôm nay lại trực tiếp đi đưa tang, làm thế cho dù thân thể có làm bằng sắt cũng không chịu nổi."
Nghe nàng ta nói như vậy, Thi Uyển lập tức biết được trong triều ắt hẳn sẽ có động tĩnh, bởi vậy mới khiến Lục Lân lo lắng tâm tư khó an.
Trong lúc nàng trầm mặc, Lục Ỷ nói: "Đã như vậy, ta đây lại hầm canh đậu xanh hạt sen cho ngài ấy vậy? Nhưng đậu xanh giải nhiệt, hiện tại không cần giải nhiệt, ăn cái này vào được không? Ngài ấy cũng không thích ăn canh ngân nhĩ hạt sen.”
“Có thể nấu cháo hạt sen, gạo nếp bổ tỳ dưỡng vị cũng khá tốt." Thi Uyển nói.
Lục Ỷ vui vẻ nói: "Vậy thì nấu cháo gạo nếp hạt sen, vừa lúc khẩu vị công tử cũng không tốt.”
“Ta thấy hắn... hình như quen đốt hương?" Thi Uyển hỏi.
Lục Ỷ trả lời: "Đúng vậy, trong phòng thường đốt hương.”
Thi Uyển nói: "Ta thấy trong sách có An Thần Hương, ta cũng biết chút dược lý, chi bằng để ta thử có thể phối chút An Thần Hương cho hắn không, có lẽ có thể hữu dụng.”
Lục Ỷ lập tức nói: "Đương nhiên là được rồi, có lẽ so với canh hạt sen càng hiệu quả hơn đôi chút, chỉ có điều phải làm phiền đến Thiếu phu nhân rồi.”
Thi Uyển lắc đầu: "Ta cũng khá nhàn rỗi mà.’
Làm điều gì đó cho hắn khiến nàng thấy rất vui.
Sau khi Lục Ỷ đi, nàng lập tức lấy ra phương pháp phối chế hương liệu lúc trước nhìn thấy, đối chiếu tri thức dược lý mình hiểu rõ để phối cách khác.
Nghĩ tới nghĩ lui, nàng đi ra ngoài cửa hàng hương liệu mua mấy loại hương liệu an thần, lại mua chút hương liệu khác trở về đối chiếu với phương pháp phối chế để chế thành hương liệu, nhưng thử tới thử lui vẫn không thích lắm.
Sau đó, trong lúc ngẫu nhiên đột nhiên nảy ra ý nghĩ, có thể chế ra một loại Mai Hương có thể an thần không? Hắn thích hoa mai, nếu ngửi mùi hoa mai đi vào giấc ngủ, đối với hắn mà nói hẳn là chuyện rất vui nhỉ?
Ý nghĩ này vừa nảy ra đã khó có thể tự kiềm chế muốn thử một lần, nhưng phối với vài loại hương liệu mới phát hiện, hương an thần đa số đều dùng các loại hương liệu như trầm hương, đàn hương, long não, mà hương hoa mai cực nhạt như có như không, tùy tiện thêm chút hương liệu vào thì một tí mùi hương mai cũng không thể ngửi ra.
Huống chi hương mai cũng khó chiết xuất, nàng gần như mua hết hoa mai của các hiệu thuốc nhưng cũng không thể phối ra mùi thơm mong muốn.
Nàng nhốt trong phòng phối hương liên tiếp vài ngày, hoặc là đi ra ngoài hiệu thuốc tìm phương pháp phối chế hương liệu, trầm hương cùng xạ hương đắt tiền nhất cũng nhẫn tâm mua nhiều lần để lấy ra thí nghiệm, phí rất nhiều bạc rốt cục cũng có chút tiến triển.
Dùng cam tùng, bạch chỉ, đàn hương, bạch mai làm ra hương mai trong trẻo, lại thêm Bách Tử Nhân, Viễn Chí có mùi thanh nhã mà an thần dưỡng tâm, chế thành bánh huân hương, ngược lại thật sự có thể làm ra mùi hương mai trầm trầm mà thanh lãnh.
Chỉ có điều mục đích chủ yếu của nàng là giúp cho Lục Lân an thần, lại không biết hương liệu này có công hiệu an thần hay không, cho nên phải tự mình thử qua một lần.
Bình thường nàng cũng không ngủ trưa, vì thử hương nên đã đặc biệt đốt huân hương khi mình tỉnh táo nằm xuống giường.
Cách một lát, quả thật có chút buồn ngủ. Mới ngủ chưa được bao lâu đã tỉnh lại, chỉ nghe tiền viện truyền đến tiếng cãi vã mơ hồ, hình như là của cha chồng và có cả Lục Lân.
Ánh trăng mông lung từ ngoài cửa sổ chiếu vào, ngoài đường mơ hồ có chút động tĩnh, nàng tỉ mỉ lắng nghe nhưng lại không nghe thấy gì.
Nàng nghi hoặc mở mắt nằm một lúc lại ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau mới biết, đêm trước hoàng đế băng hà.
Kinh sư từ nửa đêm bắt đầu giới nghiêm, dừng tất cả hôn sự gả cưới, tất cả ca múa giải trí, cấm đèn đỏ hồng y, quan viên trong kinh đều đi tới nha môn túc xá trai giới.
Bốn cha con Lục gia đều làm quan trong triều, sáng sớm đã mặc đồ trắng đi tới nha môn của mình.
Lục phu nhân cũng nhắc nhở trên dưới, cấm nói cười ồn ào, cấm vui chơi đùa giỡn, nếu bị phát hiện sẽ lập tức xử phạt thật nặng.
Thi Uyển chưa từng gặp Hoàng thượng, hơn nữa trước đó đã nghe nói Hoàng thượng bệnh nặng nên biết sẽ có một ngày như vậy, cho nên nàng cũng không có cảm giác gì quá lớn, nhưng nàng lại biết, đây là tin dữ đối với Lục Lân.
Bởi vì Hoàng thượng là người ủng hộ chính sách mới, ông ấy dùng hết sức ủng hộ Vương tướng công ngồi lên vị trí Thừa tướng, cố sức ủng hộ Vương tướng công thi hành chính sách mới, nhưng chính sách mới trở ngại trùng trùng, người người phản đối, còn chưa thi hành toàn diện thì Hoàng thượng đã bệnh nặng, do Hoàng hậu cùng đảng phái của hoàng hậu nắm giữ triều chính, Vương tướng công bị bãi tướng nên chính sách mới đương nhiên sẽ bị đình trệ.
Mà hiện tại, hoàng thượng băng hà. Người ủng hộ chính sách mới lớn nhất đã không còn, người bảo vệ Vương tướng công cũng không còn, tương lai không biết sẽ như thế nào.
Lục Lân nhất định sẽ lo lắng cho an nguy của Vương tướng công, nhưng Thi Uyển vẫn lo lắng cho an nguy của Lục Lân, bởi vì chính hắn cũng là người ủng hộ chính sách mới. Cũng may cha chồng là phó tướng, lúc trước cũng chưa từng tham dự vào chính sách mới, có ông ấy ở đây, hẳn Lục Lân sẽ không sao cả…
Ba ngày sau, Thái tử lên ngôi, thế cục trong kinh ổn định, trong cung chuẩn bị tang lễ, phụ tử Lục gia trai giới ở nha môn mấy ngày cũng trở về trong phủ.
Thi Uyển lo lắng cho Lục Lân nên muốn xem hắn thế nào, nhưng nàng lại không có lý do gì để đi tìm hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Qua hai ngày sau, đưa tang tiên đế, các chùa miếu gõ chuông, văn võ đại thần tề tụ trước điện mặc hiếu phục thương tiếc, bách tính trong kinh cũng treo lụa trắng cùng đèn lồng trắng khắp các nhà cùng tiễn đưa hoàng đế lên trời.
Thi Uyển chịu đựng không đến Thanh Thư các, không ngờ Lục Ỷ lại tới tìm nàng.
Lục Ỷ đi tới hỏi nàng: "Nghe nói hạt sen có thể an thần, nhưng thời tiết dần lạnh nên bên ngoài đã không bán đài sen, ta bèn cho người mua một ít hạt sen khô về dùng để nấu canh, không biết cố giống hạt sen tươi không?"
Thi Uyển gật đầu nói: "Giống nhau, sao ngươi phải an thần?”
"Đâu phải ta mà là công tử, vốn ngài đã ít ngủ, từ sau khi hoàng thượng băng hà càng ngày càng nghiêm trọng hơn, đêm qua quả thật ngài ấy đã đọc sách ròng rã một đêm, thúc giục ngài đi ngủ mà ngài còn nói ngủ không được, hôm nay lại trực tiếp đi đưa tang, làm thế cho dù thân thể có làm bằng sắt cũng không chịu nổi."
Nghe nàng ta nói như vậy, Thi Uyển lập tức biết được trong triều ắt hẳn sẽ có động tĩnh, bởi vậy mới khiến Lục Lân lo lắng tâm tư khó an.
Trong lúc nàng trầm mặc, Lục Ỷ nói: "Đã như vậy, ta đây lại hầm canh đậu xanh hạt sen cho ngài ấy vậy? Nhưng đậu xanh giải nhiệt, hiện tại không cần giải nhiệt, ăn cái này vào được không? Ngài ấy cũng không thích ăn canh ngân nhĩ hạt sen.”
“Có thể nấu cháo hạt sen, gạo nếp bổ tỳ dưỡng vị cũng khá tốt." Thi Uyển nói.
Lục Ỷ vui vẻ nói: "Vậy thì nấu cháo gạo nếp hạt sen, vừa lúc khẩu vị công tử cũng không tốt.”
“Ta thấy hắn... hình như quen đốt hương?" Thi Uyển hỏi.
Lục Ỷ trả lời: "Đúng vậy, trong phòng thường đốt hương.”
Thi Uyển nói: "Ta thấy trong sách có An Thần Hương, ta cũng biết chút dược lý, chi bằng để ta thử có thể phối chút An Thần Hương cho hắn không, có lẽ có thể hữu dụng.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Ỷ lập tức nói: "Đương nhiên là được rồi, có lẽ so với canh hạt sen càng hiệu quả hơn đôi chút, chỉ có điều phải làm phiền đến Thiếu phu nhân rồi.”
Thi Uyển lắc đầu: "Ta cũng khá nhàn rỗi mà.’
Làm điều gì đó cho hắn khiến nàng thấy rất vui.
Sau khi Lục Ỷ đi, nàng lập tức lấy ra phương pháp phối chế hương liệu lúc trước nhìn thấy, đối chiếu tri thức dược lý mình hiểu rõ để phối cách khác.
Nghĩ tới nghĩ lui, nàng đi ra ngoài cửa hàng hương liệu mua mấy loại hương liệu an thần, lại mua chút hương liệu khác trở về đối chiếu với phương pháp phối chế để chế thành hương liệu, nhưng thử tới thử lui vẫn không thích lắm.
Sau đó, trong lúc ngẫu nhiên đột nhiên nảy ra ý nghĩ, có thể chế ra một loại Mai Hương có thể an thần không? Hắn thích hoa mai, nếu ngửi mùi hoa mai đi vào giấc ngủ, đối với hắn mà nói hẳn là chuyện rất vui nhỉ?
Ý nghĩ này vừa nảy ra đã khó có thể tự kiềm chế muốn thử một lần, nhưng phối với vài loại hương liệu mới phát hiện, hương an thần đa số đều dùng các loại hương liệu như trầm hương, đàn hương, long não, mà hương hoa mai cực nhạt như có như không, tùy tiện thêm chút hương liệu vào thì một tí mùi hương mai cũng không thể ngửi ra.
Huống chi hương mai cũng khó chiết xuất, nàng gần như mua hết hoa mai của các hiệu thuốc nhưng cũng không thể phối ra mùi thơm mong muốn.
Nàng nhốt trong phòng phối hương liên tiếp vài ngày, hoặc là đi ra ngoài hiệu thuốc tìm phương pháp phối chế hương liệu, trầm hương cùng xạ hương đắt tiền nhất cũng nhẫn tâm mua nhiều lần để lấy ra thí nghiệm, phí rất nhiều bạc rốt cục cũng có chút tiến triển.
Dùng cam tùng, bạch chỉ, đàn hương, bạch mai làm ra hương mai trong trẻo, lại thêm Bách Tử Nhân, Viễn Chí có mùi thanh nhã mà an thần dưỡng tâm, chế thành bánh huân hương, ngược lại thật sự có thể làm ra mùi hương mai trầm trầm mà thanh lãnh.
Chỉ có điều mục đích chủ yếu của nàng là giúp cho Lục Lân an thần, lại không biết hương liệu này có công hiệu an thần hay không, cho nên phải tự mình thử qua một lần.
Bình thường nàng cũng không ngủ trưa, vì thử hương nên đã đặc biệt đốt huân hương khi mình tỉnh táo nằm xuống giường.
Cách một lát, quả thật có chút buồn ngủ. Mới ngủ chưa được bao lâu đã tỉnh lại, chỉ nghe tiền viện truyền đến tiếng cãi vã mơ hồ, hình như là của cha chồng và có cả Lục Lân.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro