Chương 30 - Nghén

Gần gũi

Tô Mạc Mạc

2024-08-07 00:00:02

Thi Uyển cũng xấu hổ cười cười, nàng cảm thấy mình dường như đã an ủi được hắn, đây là chuyện ít ỏi mà nàng có thể làm vì hắn.

Lục Lân hỏi: "Cô uống rượu không?”

Thi Uyển nhìn bầu rượu trong tay hắn, lắc đầu: "Ta uống không giỏi lắm.”

Nàng sợ mình uống say nói lung tung sẽ xấu mặt, nói xong lại lập tức nói: "Nhưng ta có thể ở đây với chàng, dù sao ta cũng không có chuyện gì cả.”

Lục Lân không nói gì, hắn ngửi thấy mùi hoa mai nhàn nhạt, không khỏi đắm chìm trong mùi thơm trong trẻo thanh lạnh này.

Ngửi mùi mai uống rượu như thế ngược lại là một chuyện thích ý, giờ này khắc này, hắn lại còn có thể thích ý.

“Ta nhớ ta có một vò rượu Thanh Mai, cô có thể đi tìm Lục Ỷ giúp ta không, ta không muốn nghe nàng ta lải nhải." Lục Lân nói.

Thi Uyển trả lời: "Được, ta đi tìm nàng ta để lấy.”

Nàng ra cửa đi tìm Lục Ỷ, Lục Ỷ nghe nói lại muốn rượu, nhíu mày nói: "Bảo Thiếu phu nhân khuyên nhủ công tử, sao Thiếu phu nhân còn hỗ trợ mang rượu lên, lát nữa phu nhân biết được nhất định sẽ tức giận.”

"Nhưng trong lòng hắn sầu khổ, dù sao cũng phải phát tiết ra mới tốt, thay vì giấu ở trong lòng chẳng bằng uống chút rượu, ngủ một giấc." Huống hồ, hắn uống rượu còn nguyện ý cùng người khác nói chuyện tâm sự... Thi Uyển đã từng học y, biết cố nén sầu khổ càng hại thân hơn so với uống mấy chén rượu.

Thấy Lục Ỷ vẫn không muốn, Thi Uyển đành phải nói: "Nếu mẫu thân nói ngươi cứ nói là ta cho hắn uống là được.”

Lục Ỷ liếc nhìn nàng một cái, thở dài đi ôm rượu ra.

Thi Uyển ôm rượu vào phòng rót cho Lục Lân một bình.

Lục Lân khẽ cười nói: "Vẫn là cô có cách.”

Thi Uyển cũng cười cười không lên tiếng. Kỳ thật nàng cũng rất sợ bà bà, càng huống chi bà bà còn thích Lục Ỷ hơn so với nàng, ngay cả Lục Ỷ cũng không dám, nàng không biết mình lấy đâu ra can đảm nữa.

Lục Lân hỏi nàng: "Sao không ngồi đi?”

Thi Uyển liền cầm một cái ghế tới ngồi xuống gần hắn một chút.

Hắn dường như đa có chút say xỉn khiến nàng cảm thấy như thể hắn không tỉnh táo sẽ không cảm thấy nàng quá gần với hắn.

Hắn quả nhiên không chú ý đến những thứ này, chỉ lại uống một chén rượu, nói: "Nhưng ta, nên nghe theo ý của phụ thân, bo bo giữ mình sao? Đó là bản thân mà ta không muốn nhìn thấy nhất.”

Thi Uyển trầm mặc một lúc lâu mới nói: "Ta cũng không biết, nếu ta không biết phu quân có thể sẽ hy vọng phu quân có cốt khí, biết rõ không thể làm mà vẫn làm, nhưng phu quân chàng… Dù sao cũng là phu quân ta, thật ra ta cũng hy vọng chàng có thể mặc kệ người khác, bảo toàn chính mình giống phụ thân. Hơn nữa chuyện này, ngay cả phụ thân cũng không dám đụng vào, chức quan của chàng nhỏ hơn nhiều nên đương nhiên càng nguy hiểm hơn.”

Nàng nói xong cúi đầu xuống, sợ hắn sẽ nhìn thấy đỏ ửng trên mặt mình.

Lục Lân không nhìn nàng chỉ lẳng lặng uống rượu.

Sau khi uống hai chén hắn nói: "Thật ra ta cũng biết, nói nhiều như vậy cuối cùng ta đại khái vẫn sẽ nghe theo ý của phụ thân rời khỏi vòng xoáy này, ta cuối cùng chỉ là một người vô năng tham sống sợ chết.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Phu quân sao có thể là người tham sống sợ chết, sao có thể là người vô năng được chứ? Cho dù là một vị quan tốt không phải cũng biết làm thế nào để bảo toàn chính mình sao? Chúng ta đều nói” Núi xanh còn đó, không sợ không có củi đốt”, không phải ý nghĩa là như vậy sao?" Thi Uyển nói.

"Thật ra cũng không phải ta không sợ chết chút nào, cũng không phải không muốn tiền đồ..." Hắn lẩm bẩm nói: "Sẽ không có cách nào vừa có thể bảo toàn chính mình, lại có thể cứu lão sư sao?"

Thi Uyển tự nhiên không trả lời được.

Hắn nhìn nàng một lát lại nhìn ra ngoài cửa sổ, chán nản mà quật cường.

Bên ngoài mưa lớn hơn đôi chút, mấy giọt nước bay vào rơi toàn bộ trên mặt hắn.

Hắn hồn nhiên không phát giác, đón mưa lạnh nhìn trúc xanh nhỏ giọt nước ngoài cửa sổ.

Có lẽ cảm thấy hắn đã say, có lẽ ánh mắt vừa rồi của hắn cho nàng dũng khí, nàng cầm lấy khăn tay, giơ tay lên thử lau đi bọt nước trên trán cho hắn.

Sau đó là trên mặt, khóe môi.

Lục Lân lại nhìn về phía nàng, ngay khi nàng đối diện với ánh mắt của hắn, lập tức muốn thu khăn tay lại giải thích trên mặt hắn có nước, hắn đã đưa tay cầm lấy tay nàng.

Tim nàng đập thình thịch, không biết hắn có ý gì.

Hay là hắn chỉ đang say rượu.

“Cảm ơn cô đã đồng ý nghe ta nói những điều này." Hắn thấp giọng, vẫn nắm lấy tay nàng.

Thi Uyển nói năng lộn xộn: "Ta... là việc ta nên làm.”

Hắn vẫn nhìn nàng sau đó chậm rãi bước tới, khẽ hôn lên môi nàng.

Trong đầu nàng đã sớm trống rỗng, hoang mang không biết làm sao chỉ ngồi cứng ngắc trên ghế không thể cử động, bẵng đi thật lâu, chỉ cảm thấy có mùi mai xen lẫn mùi rượu Thanh Mai quanh quẩn ở chóp mũi, sau đó, là hơi ấm trên môi hắn.

Không biết đã qua bao lâu, nụ hôn của hắn chậm rãi mạnh thêm, sau đó nàng có thể cảm giác được bàn tay lớn mà hữu lực của hắn giữ chặt gáy của nàng để nàng càng gần hắn hơn, sau đó nếm được mùi rượu trên đầu lưỡi của hắn.

Tim đập nhanh không thôi, hô hấp hỗn loạn, nàng rất lâu vẫn không cách nào từ trong kinh ngạc nhặt về thần trí, chỉ ngơ ngác ngồi đó tùy ý hắn làm gì thì làm.

Nàng nhớ ra đây là lần đầu tiên hắn hôn nàng như vậy.

Lần đầu tiên là sau khi bọn họ thành hôn, bởi vì dược hiệu, bị dục vọng chi phối mà cực kỳ dồn dập, còn nàng làm chuyện xấu cũng khẩn trương, sợ hãi, cũng mờ mịt luống cuống, khi đó hắn không có tinh tế hôn nàng như vậy.

Nàng muốn đi thể nghiệm nhưng lại khẩn trương như thế, chỉ cảm thấy nghẹt thở muốn chết đi.

Rất lâu sau, hắn rời khỏi môi nàng nhìn nàng thật sâu, cách một khoảng rất gần.

Nàng rũ mắt xuống không biết nên đối mặt với ánh mắt của hắn như thế nào, rõ ràng chính mình không làm gì cả, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy mình giống như đã làm sai chuyện gì đó, chỉ sợ mình đã quyến rũ hắn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Đêm nay, ở lại đây với ta được không?" Hắn đột nhiên nói.

Thi Uyển không thể nói chuyện.

Khi nàng mặc một thân xiêm y vải thô đứng ở trước mặt Lục phủ, hạ nhân không cho nàng vào, là hắn từ trên xe ngựa bước xuống đứng ở trước mặt nàng thay nàng giải vây.

Hắn mặc một thân bạch y, phong thái như ngọc, thoáng như thiên hoàng quý tộc. Hắn chỉ thoáng nhìn nàng đã để lại bóng dáng hắn sâu trong đáy lòng nàng, nàng trở nên rất thấp rất kém, hèn mọn như bụi bặm, dù cho hắn thành phu quân của nàng, nàng cũng nhìn lên hắn giống như con kiến trên mặt đất một nhìn lên trăng sáng.

Nàng muốn tới gần hắn, nhưng chỉ sợ mình làm bẩn hắn.

Hắn rủ lòng thương cùng mời mọc như thế rất không chân thật.

Nàng biết ánh mắt của hắn nhìn nàng, quanh thân mình đều là hơi thở của hắn, hắn dựa sát vào nàng như vậy khiến nàng không thể mở miệng, nàng chỉ có thể giơ tay lên bất lực kéo kéo vạt áo của hắn.

Sau đó hắn lập tức đứng dậy bế ngang nàng, đi vào trong phòng ngủ.

Hết thảy đều tới đột ngột như vậy, nàng thoáng như đang ở trên đất bằng rơi vào điện Thần Tiên, không biết nên ứng đối như thế nào.

Thật ra nàng cũng không có ấn tượng tốt lắm đối với chuyện viên phòng này, một lần lớn gan thử nghiệm kia quả thực đã khiến hắn thành trượng phu của nàng, nhưng thật sự là quá đau, nàng còn nhớ rõ chính mình cắn răng nắm lấy ra giường, rùng mình, cơn đau thấu tim gần như làm cho nàng khóc lên.

Nhưng nàng lại mừng mà sung sướng, nàng nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của hắn, bám vào vai hắn, cảm thụ làn da ấm áp của hắn, cho dù hắn đặt mình vào thân thể của nàng, nàng vẫn nhớ nhung và quyến luyến hắn.

Lúc này đây, hắn không vội vàng như trước, hắn ôm chặt lấy nàng, hôn nàng, ôm lấy thân thể nàng, trầm mê mà nghiêm túc vùi đầu vào cổ nàng.

Nàng rốt cục nhịn không được nữa vươn tay ra, ôm lấy vai hắn, nhẹ nhàng chạm vào tấm lưng rộng lớn của hắn.

Chỉ cần có thể gần gũi với hắn, cho dù nàng bị đau cũng là chuyện cầu còn không được.

Nhưng cũng không đau như lần đầu tiên, thậm chí vào đêm khuya, nàng để mặc hắn cày cấy, bởi vì cực kỳ sung sướng mà khó nhịn nức nở.

Sau đó, mưa gió ngưng bặt, hắn rốt cục cũng dừng lại, nằm ở trên giường ngủ rất say.

Nàng cũng mệt mỏi đến cực điểm rồi lại không hề buồn ngủ, chỉ ở trong bóng đêm nhìn mặt hắn, đúng lý hợp tình nhưng vẫn mang theo cẩn thận chậm rãi tới gần hắn, ôm lấy thân thể trần trụi của hắn, dựa sát vào bên vai hắn.

Nàng muốn chậm rãi nhấm nuốt giờ khắc này vui sướng cả đêm, muốn ôm hắn mãi như vậy, dựa sát hắn, cảm thụ nhiệt độ cơ thể của hắn mãi đến hừng đông, nhưng thật sự quá mệt mỏi, thân thể không nghe sai khiến không bao lâu đã ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh lại, sắc trời đã sáng bưng, bên ngoài là tiếng chim hót líu ríu.

Lục Lân vẫn ngủ như vậy, tư thế cũng không thay đổi, nàng lại nằm một lát, nghĩ thời gian đã không còn sớm, nàng còn phá lệ qua đêm ở chỗ hắn, không khỏi mặt nóng tim đập nhanh từ trên giường đứng lên.

Trên người còn có chút đau nhức, nhớ tới đêm qua hắn ngang ngược bá đạo hiếm có như thế, nàng càng cảm thấy e lệ, nhanh chóng mặc xong xiêm y đêm qua của mình.

Ngay sau khi nàng chải búi tóc lung tung trước gương bên cạnh hắn, trên giường có động tĩnh.

Nàng lập tức cài trâm qua đó, đến bên giường nhìn hắn, thấy hắn mở mắt mới nhẹ giọng nói: "Phu quân?"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Nghén

Số ký tự: 0