Vốn Đâu Ai Để Ý...
Tô Mạc Mạc
2024-08-07 00:00:02
Thi Uyển từ trong nước lộ đầu ra hít một ngụm khí, khi hắn ta quay về hậu viện lại chìm mình vào trong nước.
“Không lý nào, nhất định là ở chỗ này.”
"Ngoại trừ nơi này không còn nơi nào khác, nàng sẽ không trèo tường đâu đúng không?"
Vi đại nhân vừa nói vừa đến bên tường vây xem xét.
“Tường cao như vậy, chắc hẳn cũng không trèo ra được. Trốn ở đâu thế?”
Hắn ta tiếp tục xem xét ở bốn phía, đứng bên hồ nước suy tư.
Lúc này xa xa truyền đến giọng nữ: "Công tử, công tử người đi đâu rồi? Công tử? Phu nhân tìm người đấy…”
Đây không phải là giọng của nha hoàn Lục gia, Vi đại nhân không kiên nhẫn thở dài.
Nhưng hắn ta không lập tức rời đi mà tiếp tục ở bên hồ nước dạo chơi, tìm một lúc lâu, các thân cây đều đã xem qua vẫn không tìm được.
Bên ngoài vẫn có tiếng gọi hắn ta.
Hắn ta thất bại nói: "Coi như nàng có ẩn thân thuật, lần sau đừng để ta bắt được, nếu bị bắt được..."
Hắn ta phát ra một tiếng cười vừa tàn nhẫn vừa dâm tà, cuối cùng lại nhìn một vòng, bất đắc dĩ đi đến tiền viện.
Thi Uyển lại đợi một lát, thật sự nhịn không được mới nhẹ nhàng từ mặt nước lộ đầu ra nín thở lại đợi một lát, xác nhận thật sự không có động tĩnh gì mới thử từ hồ nước bò lên.
Nước quá lạnh, nàng lạnh đến mức cả người cứng ngắc, người cũng suy yếu, phải thử rất lâu mới bò lên bờ được.
Một trận gió thổi qua, rét lạnh xuyên thấu qua thân thể, tay chân đều đờ đẫn không có tri giác, một tay nàng đỡ cây linh sam cố gắng kéo bước chân vào trong phòng.
Ngắn ngủn vài bước đường lại đi rất lâu.
Đợi đến khi trong phòng, nàng đã sớm kiệt sức, cả người đông lạnh đến đỏ tía, nàng vấp khe hở gạch một cái ngã sấp xuống đất.
Nàng nằm trên nền gạch không còn sức lực đứng lên.
Thân thể cảm giác được một luồng nhiệt , có thứ gì đó từ dưới thân vọt ra.
Trong mơ hồ, cách một lúc nàng mới nghĩ ra, có lẽ là máu.
Nàng lại chảy máu.
Nàng là đại phu nên rất rõ ràng tất cả những thứ hôm nay có ý vị như thế nào, sau khi nàng phá thai vẫn chưa tĩnh dưỡng tốt đã chịu cơn lạnh băng từ nước, khí lạnh nhập thể, dẫn đến hơi lạnh làm tổn thương tử cung, huyết khí ngưng trệ, nàng sẽ đại thương nguyên khí, thân thể rốt cuộc cũng không thể giống như trước kia, cũng có thể...... Cuối cùng có lẽ sẽ không thể mang thai được nữa.
Dường như cũng không ảnh hưởng gì đâu nhỉ, dù sao nàng và Lục Lân cũng sẽ không có con, dù sao nàng cũng đã sớm nguội lòng với việc đuổi theo trái tim của hắn.
Tình cảm của nàng, suy nghĩ của nàng, tất cả của nàng, vốn không ai để ý.
…
Không biết qua bao lâu, nàng từ trên nền gạch tỉnh lại, chống đỡ bản thân bò dậy, cởi xiêm y nhỏ giọt nước cùng máu xuống bọc kỹ lại, khoác y phục khô lui về trên giường.
Vi đại nhân kia nói hắn ta từng sờ qua giường này, nàng ghê tởm đến run lên, lại không còn sức lực quan tâm đến những thứ này.
Lúc nằm trên giường nàng đột nhiên nghĩ, có thể nàng đối với Lục Lân, cũng giống Vi đại nhân đối với nàng hay không? Ngay cả những thứ nàng chạm vào, hắn cũng cảm thấy ghê tởm?
Thì ra là như vậy... Thì ra trong mắt hắn, nàng là như vậy.
Nàng bởi vì suy đoán này của mình mà không hiểu sao tuôn trào nước mắt, mấy ngày nay nàng cũng không khóc, như thể nước mắt đã chảy khô cạn từ lâu, mà giờ khắc này không biết vì sao lại khóc lên.
Ngày hôm sau Tiêu ma ma mới trở về, mang cho Thi Uyển mấy món điểm tâm.
Bà ta không nói nhưng Thi Uyển cũng hiểu, đây là bánh ngọt từ lễ tắm gội hôm qua. Tiêu ma ma nói bởi vì quốc tang, lễ tắm gội cũng không được tổ chức lớn, chỉ làm xong nghi thức tắm gội, tộc nhân tề tụ ăn bữa cơm rau dưa mà thôi.
Thi Uyển không nói chuyện, Tiêu ma ma thấy sắc mặt nàng đỏ đến dị thường, sờ sờ mới phát hiện nàng phát sốt.
“Nha đầu Cẩm Tâm này, chăm sóc như thế nào vậy?" Tiêu ma ma vội vàng xao động dạo qua hai vòng trong phòng, nói:" Chi bằng, ta trở về nói với phu nhân, hỏi bà ấy có thể mời đại phu tới đây hay không.”
Thi Uyển lắc đầu, nói: "Không cần... Ta nói phương thuốc, ma ma giúp ta bốc thuốc.”
Tiêu ma ma nghi hoặc: "Người sao?”
“Ta biết một ít.”
Lúc này Tiêu ma ma mới nhớ tới Thi gia làm nghề y, lại hiểu được mời đại phu tới khó tránh khỏi làm người ta nghi ngờ, bèn tìm một ni cô biết viết chữ, để Thi Uyển nói, ni cô viết phương thuốc, Tiêu ma ma tự mình đi bốc thuốc.
Nghỉ ngơi một lượt đã tới nửa tháng, cùng nhau ở am Thanh Tuyết gần một tháng mới về Lục gia.
Bên ngoài có tin tức truyền đến, nói vụ án của Vương Trọng Hoài cuối cùng cũng có manh mối, Thái hậu cùng Hoàng thượng niệm tình tuy chính sách mới hại nước hại dân, nhưng Vương Trọng Hoài chung quy cũng mang một tấm lòng trung thành, miễn cái chết cho phép về quê.
Vốn là chuyện may mắn tột cùng, kết quả Vương Trọng Hoài mới ra tù lại bởi vì phẫn nộ đan xen, khốn khổ mệt nhọc, lại gặp một trận rét lạnh chớm đông nên đã nhiễm bệnh, không tới mấy ngày đã buông tay rời khỏi nhân gian.
Vương Trọng Hoài vốn có một nam một nữ, nhưng trưởng tử mất sớm, dưới gối chỉ có một mình Vương Khanh Nhược.
Vương gia cũng là danh môn vọng tộc, đời đời trâm anh, nhưng cho tới bây giờ không dùng được một ai, chỉ có một mình Vương Trọng Hoài chống đỡ môn đình, hôm nay Vương tướng công vừa chết, môn đình Vương gia đã lập tức xuống dốc không phanh.
Nhị thúc Vương vừa giải quyết tang sự cho Vương tướng, vừa để phu nhân hỏi thăm người thích hợp, muốn gả Vương Khanh Nhược trong vòng trăm ngày.
Vương Khanh Nhược ở trong kinh cũng coi như tài mạo song toàn, từ lâu đã được xưng Nhàn Thục, nhưng trong chuyện nhân duyên lại phí hoài thời gian, vốn nàng với Lục Lân là nam tài nữ sắc, môn đăng hộ đối, nhưng Lục Lân đã có hôn ước. Vất vả vài năm sau mới đính hôn với quận hầu phủ hoàng thân quốc thích, rồi lại gặp Vương tướng công bị bãi chức, bị từ hôn. Cho tới bây giờ, trong lúc tang cha, nếu không thể thành hôn trong vòng trăm ngày phải đợi ba năm, vậy sẽ thành cô nương già chân chính chính không gả được.
Hạ nhân Lục gia mỗi ngày đều nghị luận những thứ này, Thi Uyển vốn không quan tâm, lại trái nghe một câu, phải nghe một câu, đại khái cũng biết rõ toàn cảnh.
Nói đi nói lại, tai nạn ban đầu chính bởi vì nàng.
Nếu không có nàng, tất cả sẽ tốt, tất cả mọi người đều có nhân duyên mỹ mãn.
Nàng sớm đã không để ý đến chuyện của người khác, nhưng đến lúc này vẫn hy vọng Vương Khanh Nhược có thể tìm được một phu quân tốt, như vậy ít nhiều tội lỗi của nàng dường như cũng có thể ít đi một chút.
“Không lý nào, nhất định là ở chỗ này.”
"Ngoại trừ nơi này không còn nơi nào khác, nàng sẽ không trèo tường đâu đúng không?"
Vi đại nhân vừa nói vừa đến bên tường vây xem xét.
“Tường cao như vậy, chắc hẳn cũng không trèo ra được. Trốn ở đâu thế?”
Hắn ta tiếp tục xem xét ở bốn phía, đứng bên hồ nước suy tư.
Lúc này xa xa truyền đến giọng nữ: "Công tử, công tử người đi đâu rồi? Công tử? Phu nhân tìm người đấy…”
Đây không phải là giọng của nha hoàn Lục gia, Vi đại nhân không kiên nhẫn thở dài.
Nhưng hắn ta không lập tức rời đi mà tiếp tục ở bên hồ nước dạo chơi, tìm một lúc lâu, các thân cây đều đã xem qua vẫn không tìm được.
Bên ngoài vẫn có tiếng gọi hắn ta.
Hắn ta thất bại nói: "Coi như nàng có ẩn thân thuật, lần sau đừng để ta bắt được, nếu bị bắt được..."
Hắn ta phát ra một tiếng cười vừa tàn nhẫn vừa dâm tà, cuối cùng lại nhìn một vòng, bất đắc dĩ đi đến tiền viện.
Thi Uyển lại đợi một lát, thật sự nhịn không được mới nhẹ nhàng từ mặt nước lộ đầu ra nín thở lại đợi một lát, xác nhận thật sự không có động tĩnh gì mới thử từ hồ nước bò lên.
Nước quá lạnh, nàng lạnh đến mức cả người cứng ngắc, người cũng suy yếu, phải thử rất lâu mới bò lên bờ được.
Một trận gió thổi qua, rét lạnh xuyên thấu qua thân thể, tay chân đều đờ đẫn không có tri giác, một tay nàng đỡ cây linh sam cố gắng kéo bước chân vào trong phòng.
Ngắn ngủn vài bước đường lại đi rất lâu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đợi đến khi trong phòng, nàng đã sớm kiệt sức, cả người đông lạnh đến đỏ tía, nàng vấp khe hở gạch một cái ngã sấp xuống đất.
Nàng nằm trên nền gạch không còn sức lực đứng lên.
Thân thể cảm giác được một luồng nhiệt , có thứ gì đó từ dưới thân vọt ra.
Trong mơ hồ, cách một lúc nàng mới nghĩ ra, có lẽ là máu.
Nàng lại chảy máu.
Nàng là đại phu nên rất rõ ràng tất cả những thứ hôm nay có ý vị như thế nào, sau khi nàng phá thai vẫn chưa tĩnh dưỡng tốt đã chịu cơn lạnh băng từ nước, khí lạnh nhập thể, dẫn đến hơi lạnh làm tổn thương tử cung, huyết khí ngưng trệ, nàng sẽ đại thương nguyên khí, thân thể rốt cuộc cũng không thể giống như trước kia, cũng có thể...... Cuối cùng có lẽ sẽ không thể mang thai được nữa.
Dường như cũng không ảnh hưởng gì đâu nhỉ, dù sao nàng và Lục Lân cũng sẽ không có con, dù sao nàng cũng đã sớm nguội lòng với việc đuổi theo trái tim của hắn.
Tình cảm của nàng, suy nghĩ của nàng, tất cả của nàng, vốn không ai để ý.
…
Không biết qua bao lâu, nàng từ trên nền gạch tỉnh lại, chống đỡ bản thân bò dậy, cởi xiêm y nhỏ giọt nước cùng máu xuống bọc kỹ lại, khoác y phục khô lui về trên giường.
Vi đại nhân kia nói hắn ta từng sờ qua giường này, nàng ghê tởm đến run lên, lại không còn sức lực quan tâm đến những thứ này.
Lúc nằm trên giường nàng đột nhiên nghĩ, có thể nàng đối với Lục Lân, cũng giống Vi đại nhân đối với nàng hay không? Ngay cả những thứ nàng chạm vào, hắn cũng cảm thấy ghê tởm?
Thì ra là như vậy... Thì ra trong mắt hắn, nàng là như vậy.
Nàng bởi vì suy đoán này của mình mà không hiểu sao tuôn trào nước mắt, mấy ngày nay nàng cũng không khóc, như thể nước mắt đã chảy khô cạn từ lâu, mà giờ khắc này không biết vì sao lại khóc lên.
Ngày hôm sau Tiêu ma ma mới trở về, mang cho Thi Uyển mấy món điểm tâm.
Bà ta không nói nhưng Thi Uyển cũng hiểu, đây là bánh ngọt từ lễ tắm gội hôm qua. Tiêu ma ma nói bởi vì quốc tang, lễ tắm gội cũng không được tổ chức lớn, chỉ làm xong nghi thức tắm gội, tộc nhân tề tụ ăn bữa cơm rau dưa mà thôi.
Thi Uyển không nói chuyện, Tiêu ma ma thấy sắc mặt nàng đỏ đến dị thường, sờ sờ mới phát hiện nàng phát sốt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nha đầu Cẩm Tâm này, chăm sóc như thế nào vậy?" Tiêu ma ma vội vàng xao động dạo qua hai vòng trong phòng, nói:" Chi bằng, ta trở về nói với phu nhân, hỏi bà ấy có thể mời đại phu tới đây hay không.”
Thi Uyển lắc đầu, nói: "Không cần... Ta nói phương thuốc, ma ma giúp ta bốc thuốc.”
Tiêu ma ma nghi hoặc: "Người sao?”
“Ta biết một ít.”
Lúc này Tiêu ma ma mới nhớ tới Thi gia làm nghề y, lại hiểu được mời đại phu tới khó tránh khỏi làm người ta nghi ngờ, bèn tìm một ni cô biết viết chữ, để Thi Uyển nói, ni cô viết phương thuốc, Tiêu ma ma tự mình đi bốc thuốc.
Nghỉ ngơi một lượt đã tới nửa tháng, cùng nhau ở am Thanh Tuyết gần một tháng mới về Lục gia.
Bên ngoài có tin tức truyền đến, nói vụ án của Vương Trọng Hoài cuối cùng cũng có manh mối, Thái hậu cùng Hoàng thượng niệm tình tuy chính sách mới hại nước hại dân, nhưng Vương Trọng Hoài chung quy cũng mang một tấm lòng trung thành, miễn cái chết cho phép về quê.
Vốn là chuyện may mắn tột cùng, kết quả Vương Trọng Hoài mới ra tù lại bởi vì phẫn nộ đan xen, khốn khổ mệt nhọc, lại gặp một trận rét lạnh chớm đông nên đã nhiễm bệnh, không tới mấy ngày đã buông tay rời khỏi nhân gian.
Vương Trọng Hoài vốn có một nam một nữ, nhưng trưởng tử mất sớm, dưới gối chỉ có một mình Vương Khanh Nhược.
Vương gia cũng là danh môn vọng tộc, đời đời trâm anh, nhưng cho tới bây giờ không dùng được một ai, chỉ có một mình Vương Trọng Hoài chống đỡ môn đình, hôm nay Vương tướng công vừa chết, môn đình Vương gia đã lập tức xuống dốc không phanh.
Nhị thúc Vương vừa giải quyết tang sự cho Vương tướng, vừa để phu nhân hỏi thăm người thích hợp, muốn gả Vương Khanh Nhược trong vòng trăm ngày.
Vương Khanh Nhược ở trong kinh cũng coi như tài mạo song toàn, từ lâu đã được xưng Nhàn Thục, nhưng trong chuyện nhân duyên lại phí hoài thời gian, vốn nàng với Lục Lân là nam tài nữ sắc, môn đăng hộ đối, nhưng Lục Lân đã có hôn ước. Vất vả vài năm sau mới đính hôn với quận hầu phủ hoàng thân quốc thích, rồi lại gặp Vương tướng công bị bãi chức, bị từ hôn. Cho tới bây giờ, trong lúc tang cha, nếu không thể thành hôn trong vòng trăm ngày phải đợi ba năm, vậy sẽ thành cô nương già chân chính chính không gả được.
Hạ nhân Lục gia mỗi ngày đều nghị luận những thứ này, Thi Uyển vốn không quan tâm, lại trái nghe một câu, phải nghe một câu, đại khái cũng biết rõ toàn cảnh.
Nói đi nói lại, tai nạn ban đầu chính bởi vì nàng.
Nếu không có nàng, tất cả sẽ tốt, tất cả mọi người đều có nhân duyên mỹ mãn.
Nàng sớm đã không để ý đến chuyện của người khác, nhưng đến lúc này vẫn hy vọng Vương Khanh Nhược có thể tìm được một phu quân tốt, như vậy ít nhiều tội lỗi của nàng dường như cũng có thể ít đi một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro