Trở Về Điểm Xuấ...
Tô Mạc Mạc
2024-08-07 00:00:02
Xe ngựa ngày đêm chạy gấp, ngày càng lạnh, nhưng cũng càng ngày càng xuôi về hướng nam.
Đến An Lục đã là trung tuần mùa đông.
Trương Ngũ hỏi Thi Uyển đi đâu, Thi Uyển lại bảo ông ấy tìm khách điếm ở An Lục, sau đó tìm được một khách điếm, nàng bèn tự mình đi xuống hỏi giá cả.
Ở một ngày là bao nhiêu tiền, ở nửa tháng là bao nhiêu tiền, thậm chí hai ba tháng là bao nhiêu tiền.
Nhìn qua cứ như nàng cũng không biết mình phải ở lại khách điếm bao lâu.
Hỏi ba bốn nhà như thế, nàng định ở một khách điếm không lớn không nhỏ, bảo Trương Ngũ thay nàng chuyển hành lý đến phòng, Thi Uyển bèn giao tiền cho ông ấy, sau đó nói bọn họ biết đã có thể trở về kinh thành.
Trương Ngũ bất ngờ nói: "Nương tử không về nhà sao?”
Thi Uyển lắc đầu: "Trong nhà ta không còn ai cả.”
Trương Ngũ kinh ngạc không thôi, cho dù không có ai cũng có thân thích chứ, chẳng lẽ, ngay cả chỗ đặt chân mà nàng cũng không có, cứ lẻ loi một mình ở trong huyện An Lục như vậy sao?
Khách điếm lại đắt như vậy, nàng là nữ nhân, sau này phải làm sao bây giờ?
Nhưng ông ấy chỉ là một người đánh xe nghèo, những thứ này ông ấy không nên hỏi, hỏi cũng vô dụng, cuối cùng đành phải cầm tiền rời đi.
Sau khi cha con Trương Ngũ rời đi, Thi Uyển thu dọn hành lý đơn giản một phen bèn cô đơn ngồi ở bên giường khách.
Ngồi một hồi lâu, cuối cùng không có việc gì làm lại lấy quyển sổ tay y sĩ đã lật vô số lần lấy ra.
Đó là đồ của gia gia, lúc trước gia gia đổ bệnh qua đời kêu nàng cầm tín vật đi kinh thành, nàng đã bán ruộng đất bất động sản trong nhà lấy tiền mặt, đây là đồ vật duy nhất được giữ lại.
Sau khi đến kinh thành nàng vẫn đặt ở đáy hòm, chưa bao giờ mở ra.
Nhưng trên đường về hơn một tháng đường xá nhàm chán, nàng không có việc gì để làm chỉ có thể lật xem sổ tay này, xem rất nhiều lần, xem hết ca bệnh nay đến ca bệnh khác, hết phương thuốc đến phương thuốc.
Trong đó để lại cho nàng ấn tượng sâu sắc nhất là cảm thán của gia gia trong một trang nào đó.
Đó là một ca châm cứu, chữa trị cho một sản phụ lâm bồn, lúc ấy sản phụ đã xuất huyết nhiều đến mức ngất xỉu mời gia gia đến cấp cứu, trước tiên gia gia lấy châm cứu châm vào năm huyệt Bách Hội, Song Lao Cung, Song Dũng Tuyền, sau đó lại dùng ống thông tự chế thổi vào trong mũi, sản phụ đã có thể thức tỉnh sinh hạ thai nhi, thai nhi còn sống nhưng sản phụ lại bởi vì mất máu quá nhiều, dược thạch không có hiệu quả, hai ngày sau đã qua đời
Gia gia ở trong sổ tay cảm thán, sản phụ kia đã ở trong nhà sinh hai ngày, một ngày sau xác định là khó sinh mới đi mời bà đỡ tới, bà đỡ ở phòng sinh đàm phán cả ngày khiến sản phụ xuất huyết nhiều, bất đắc dĩ lắm mới mới đi mời đại phu, cũng sớm bỏ qua thời cơ cứu người, đáng tiếc sinh tử trước mắt, thế nhân lại luôn nghĩ đến cách biệt nam nữ, cuối cùng dẫn đến chuyện sản phụ tử vong, phu thê mẫu tử âm dương cách biệt.
Khi đó nàng đột nhiên nghĩ, chi bằng mình cũng học làm đại phu, cũng coi như truyền thừa gia học, gia gia lúc còn trẻ bởi vì y thuật cao minh kiếm được chút danh tiếng cùng tiền tài, có thể chuyển đến tiệm thuốc ở huyện An Lục ngồi khám bệnh.
Nhưng về sau thời vận không tốt, thê tử mất sớm, nhi tử độc đinh duy nhất cũng chính là phụ thân nàng cùng mẫu thân cùng nhau chết trong lũ lụt, gia gia đau đớn khó nén, buồn thương thành bệnh, thầy thuốc không thể tự chữa bệnh cho mình, cuối cùng dần dần không còn tâm lực không thể chữa bệnh được nữa, bèn mang theo nàng chuyển về trong thôn.
Sau đó gia gia bị bệnh nên chỉ có thể ngẫu nhiên đi khám bệnh, trong nhà dần dần khốn khổ, gia gia cũng không nghĩ tới chuyện để nàng học y, bởi vì chuyện đó đối với nữ tử mà nói không phải là việc chân chính, kết cục tốt nhất của nữ tử đó là gả cho một nhà trượng phu tốt.
Lúc đó với điều kiện của nàng và thanh danh của Thi gia, có thể tùy ý chọn một gia đình tốt, cho nên gia gia chỉ cho nàng hỗ trợ, chưa từng chân chính dẫn nàng đi con đường này.
Nhưng hôm nay, nàng lại không có đường để đi, chỉ có con đường này.
Nếu nàng làm nữ đại phu, những sản phụ gặp chuyện ngoài ý muốn, những tiểu cô nương xấu hổ đi khám đại phu, hoặc là nữ tử lương gia mắc bệnh ẩn như Trương thị có thể có chỗ dựa.
Hai ngày sau, nàng tìm được Hinh Tế Đường, một trong những hiệu thuốc lớn nhất An Lục.
Trời dường như sắp rơi tuyết nên vô cùng lạnh lẽo, giữa trưa trên đường không thấy một bóng người, có người đến tiệm thuốc đứng ở trước tủ thuốc, tiểu nhị đang muốn chào hỏi, vừa nhấc mắt lên đã nhìn thấy một cô nương thanh lệ xinh đẹp tuyệt trần.
Không, không phải cô nương, mặc nàng dù trẻ tuổi nhưng búi tóc giống như là phụ nhân mới thành hôn không lâu, một thân áo váy màu xanh tuyết, khoác áo choàng thêu hoa kim ngân nền trắng, mặt không trang điểm chỉ lớn bằng bàn tay, dáng vẻ trời sinh lệ chất, lộ ra sự nhã nhặn lịch sự cùng dịu dàng, mỹ mạo cùng khí độ như vậy không giống như người trong huyện An Lục bọn họ.
Trên tay nàng cầm ô giấy dầu màu vàng nhạt dường như để đề phòng lát nữa trời đổ mưa tuyết, chậm rãi đi tới quầy.
Tiểu nhị sửng sốt một hồi lâu, mới hỏi: "Phu, phu nhân... bốc thuốc sao?”
Thi Uyển trả lời: "Chưởng quỹ các ngươi là Chu đại phu đúng không?”
Tiểu nhị trả lời: "Đúng vậy.”
Thi Uyển nói: "Ông ấy ở trong tiệm sao? Ta muốn gặp ông ấy một lần, có thể giúp ta thông báo một tiếng hay không? Ngươi hãy nói với ông ấy, ta họ Thi, là cháu gái của Thi Bách Nhân.”
Tiểu nhị cũng không biết Thi Bách Nhân là ai, nhưng nàng khách khí hữu lễ như thế, nói chuyện từ từ làm cho tiểu nhị gần như xuất thần, nghe nàng nói xong lập tức cẩn thận nhớ kỹ cái tên này, nhanh chóng đi vào phòng phía sau gọi người.
Chỉ chốc lát sau, chưởng quỹ để râu hoa râm đi ra, nhìn thấy nàng, đánh giá một lúc lâu không lên tiếng, Thi Uyển dịu dàng nói: "Chu gia gia, ta là cháu gái Thi đại phu Thi Uyển trước kia ngồi khám bệnh ở Hồi Xuân đường phố phía nam, trước kia người đã từng gặp ta rồi.”
Lúc này Chu Quảng Tường mới luôn miệng nói: "Nhớ rồi, nhớ rồi, ta đương nhiên nhớ, chỉ có điều không ngờ tới, tiểu nữ nhi lúc trước chừng mười tuổi hiện tại lại lớn thành như vậy." Ông ấy lại nhìn nàng nửa ngày, cuối cùng thở dài nói: "Giống mẹ ngươi, mẹ ngươi năm đó chính là đại mỹ nhân thôn Ngô gia.”
Thi Uyển nhẹ nhàng cười cười, Chu Quảng Tường hỏi: "Ta nghe người ta nói ngươi đã đi kinh thành, còn nói ngươi gả đến nhà Lục tướng công năm đó làm quan ở Vân Mộng Trạch, làm cháu dâu ông ta thành quan phu nhân rồi, lúc này về nhà mẹ đẻ thăm người thân sao?" Nói xong nhìn ra bên ngoài, như thể muốn xác nhận trượng phu của nàng có cùng tới hay không.
Thi Uyển trả lời: "Ta có việc, muốn nói tỉ mỉ với Chu gia gia, có thể vào trong nói chuyện không ạ?”
Chu Quảng Tường vội vàng nói: "Là ta quên béng đi mất.” Nói xong lập tức mời nàng ra phòng sau.
Đến An Lục đã là trung tuần mùa đông.
Trương Ngũ hỏi Thi Uyển đi đâu, Thi Uyển lại bảo ông ấy tìm khách điếm ở An Lục, sau đó tìm được một khách điếm, nàng bèn tự mình đi xuống hỏi giá cả.
Ở một ngày là bao nhiêu tiền, ở nửa tháng là bao nhiêu tiền, thậm chí hai ba tháng là bao nhiêu tiền.
Nhìn qua cứ như nàng cũng không biết mình phải ở lại khách điếm bao lâu.
Hỏi ba bốn nhà như thế, nàng định ở một khách điếm không lớn không nhỏ, bảo Trương Ngũ thay nàng chuyển hành lý đến phòng, Thi Uyển bèn giao tiền cho ông ấy, sau đó nói bọn họ biết đã có thể trở về kinh thành.
Trương Ngũ bất ngờ nói: "Nương tử không về nhà sao?”
Thi Uyển lắc đầu: "Trong nhà ta không còn ai cả.”
Trương Ngũ kinh ngạc không thôi, cho dù không có ai cũng có thân thích chứ, chẳng lẽ, ngay cả chỗ đặt chân mà nàng cũng không có, cứ lẻ loi một mình ở trong huyện An Lục như vậy sao?
Khách điếm lại đắt như vậy, nàng là nữ nhân, sau này phải làm sao bây giờ?
Nhưng ông ấy chỉ là một người đánh xe nghèo, những thứ này ông ấy không nên hỏi, hỏi cũng vô dụng, cuối cùng đành phải cầm tiền rời đi.
Sau khi cha con Trương Ngũ rời đi, Thi Uyển thu dọn hành lý đơn giản một phen bèn cô đơn ngồi ở bên giường khách.
Ngồi một hồi lâu, cuối cùng không có việc gì làm lại lấy quyển sổ tay y sĩ đã lật vô số lần lấy ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đó là đồ của gia gia, lúc trước gia gia đổ bệnh qua đời kêu nàng cầm tín vật đi kinh thành, nàng đã bán ruộng đất bất động sản trong nhà lấy tiền mặt, đây là đồ vật duy nhất được giữ lại.
Sau khi đến kinh thành nàng vẫn đặt ở đáy hòm, chưa bao giờ mở ra.
Nhưng trên đường về hơn một tháng đường xá nhàm chán, nàng không có việc gì để làm chỉ có thể lật xem sổ tay này, xem rất nhiều lần, xem hết ca bệnh nay đến ca bệnh khác, hết phương thuốc đến phương thuốc.
Trong đó để lại cho nàng ấn tượng sâu sắc nhất là cảm thán của gia gia trong một trang nào đó.
Đó là một ca châm cứu, chữa trị cho một sản phụ lâm bồn, lúc ấy sản phụ đã xuất huyết nhiều đến mức ngất xỉu mời gia gia đến cấp cứu, trước tiên gia gia lấy châm cứu châm vào năm huyệt Bách Hội, Song Lao Cung, Song Dũng Tuyền, sau đó lại dùng ống thông tự chế thổi vào trong mũi, sản phụ đã có thể thức tỉnh sinh hạ thai nhi, thai nhi còn sống nhưng sản phụ lại bởi vì mất máu quá nhiều, dược thạch không có hiệu quả, hai ngày sau đã qua đời
Gia gia ở trong sổ tay cảm thán, sản phụ kia đã ở trong nhà sinh hai ngày, một ngày sau xác định là khó sinh mới đi mời bà đỡ tới, bà đỡ ở phòng sinh đàm phán cả ngày khiến sản phụ xuất huyết nhiều, bất đắc dĩ lắm mới mới đi mời đại phu, cũng sớm bỏ qua thời cơ cứu người, đáng tiếc sinh tử trước mắt, thế nhân lại luôn nghĩ đến cách biệt nam nữ, cuối cùng dẫn đến chuyện sản phụ tử vong, phu thê mẫu tử âm dương cách biệt.
Khi đó nàng đột nhiên nghĩ, chi bằng mình cũng học làm đại phu, cũng coi như truyền thừa gia học, gia gia lúc còn trẻ bởi vì y thuật cao minh kiếm được chút danh tiếng cùng tiền tài, có thể chuyển đến tiệm thuốc ở huyện An Lục ngồi khám bệnh.
Nhưng về sau thời vận không tốt, thê tử mất sớm, nhi tử độc đinh duy nhất cũng chính là phụ thân nàng cùng mẫu thân cùng nhau chết trong lũ lụt, gia gia đau đớn khó nén, buồn thương thành bệnh, thầy thuốc không thể tự chữa bệnh cho mình, cuối cùng dần dần không còn tâm lực không thể chữa bệnh được nữa, bèn mang theo nàng chuyển về trong thôn.
Sau đó gia gia bị bệnh nên chỉ có thể ngẫu nhiên đi khám bệnh, trong nhà dần dần khốn khổ, gia gia cũng không nghĩ tới chuyện để nàng học y, bởi vì chuyện đó đối với nữ tử mà nói không phải là việc chân chính, kết cục tốt nhất của nữ tử đó là gả cho một nhà trượng phu tốt.
Lúc đó với điều kiện của nàng và thanh danh của Thi gia, có thể tùy ý chọn một gia đình tốt, cho nên gia gia chỉ cho nàng hỗ trợ, chưa từng chân chính dẫn nàng đi con đường này.
Nhưng hôm nay, nàng lại không có đường để đi, chỉ có con đường này.
Nếu nàng làm nữ đại phu, những sản phụ gặp chuyện ngoài ý muốn, những tiểu cô nương xấu hổ đi khám đại phu, hoặc là nữ tử lương gia mắc bệnh ẩn như Trương thị có thể có chỗ dựa.
Hai ngày sau, nàng tìm được Hinh Tế Đường, một trong những hiệu thuốc lớn nhất An Lục.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trời dường như sắp rơi tuyết nên vô cùng lạnh lẽo, giữa trưa trên đường không thấy một bóng người, có người đến tiệm thuốc đứng ở trước tủ thuốc, tiểu nhị đang muốn chào hỏi, vừa nhấc mắt lên đã nhìn thấy một cô nương thanh lệ xinh đẹp tuyệt trần.
Không, không phải cô nương, mặc nàng dù trẻ tuổi nhưng búi tóc giống như là phụ nhân mới thành hôn không lâu, một thân áo váy màu xanh tuyết, khoác áo choàng thêu hoa kim ngân nền trắng, mặt không trang điểm chỉ lớn bằng bàn tay, dáng vẻ trời sinh lệ chất, lộ ra sự nhã nhặn lịch sự cùng dịu dàng, mỹ mạo cùng khí độ như vậy không giống như người trong huyện An Lục bọn họ.
Trên tay nàng cầm ô giấy dầu màu vàng nhạt dường như để đề phòng lát nữa trời đổ mưa tuyết, chậm rãi đi tới quầy.
Tiểu nhị sửng sốt một hồi lâu, mới hỏi: "Phu, phu nhân... bốc thuốc sao?”
Thi Uyển trả lời: "Chưởng quỹ các ngươi là Chu đại phu đúng không?”
Tiểu nhị trả lời: "Đúng vậy.”
Thi Uyển nói: "Ông ấy ở trong tiệm sao? Ta muốn gặp ông ấy một lần, có thể giúp ta thông báo một tiếng hay không? Ngươi hãy nói với ông ấy, ta họ Thi, là cháu gái của Thi Bách Nhân.”
Tiểu nhị cũng không biết Thi Bách Nhân là ai, nhưng nàng khách khí hữu lễ như thế, nói chuyện từ từ làm cho tiểu nhị gần như xuất thần, nghe nàng nói xong lập tức cẩn thận nhớ kỹ cái tên này, nhanh chóng đi vào phòng phía sau gọi người.
Chỉ chốc lát sau, chưởng quỹ để râu hoa râm đi ra, nhìn thấy nàng, đánh giá một lúc lâu không lên tiếng, Thi Uyển dịu dàng nói: "Chu gia gia, ta là cháu gái Thi đại phu Thi Uyển trước kia ngồi khám bệnh ở Hồi Xuân đường phố phía nam, trước kia người đã từng gặp ta rồi.”
Lúc này Chu Quảng Tường mới luôn miệng nói: "Nhớ rồi, nhớ rồi, ta đương nhiên nhớ, chỉ có điều không ngờ tới, tiểu nữ nhi lúc trước chừng mười tuổi hiện tại lại lớn thành như vậy." Ông ấy lại nhìn nàng nửa ngày, cuối cùng thở dài nói: "Giống mẹ ngươi, mẹ ngươi năm đó chính là đại mỹ nhân thôn Ngô gia.”
Thi Uyển nhẹ nhàng cười cười, Chu Quảng Tường hỏi: "Ta nghe người ta nói ngươi đã đi kinh thành, còn nói ngươi gả đến nhà Lục tướng công năm đó làm quan ở Vân Mộng Trạch, làm cháu dâu ông ta thành quan phu nhân rồi, lúc này về nhà mẹ đẻ thăm người thân sao?" Nói xong nhìn ra bên ngoài, như thể muốn xác nhận trượng phu của nàng có cùng tới hay không.
Thi Uyển trả lời: "Ta có việc, muốn nói tỉ mỉ với Chu gia gia, có thể vào trong nói chuyện không ạ?”
Chu Quảng Tường vội vàng nói: "Là ta quên béng đi mất.” Nói xong lập tức mời nàng ra phòng sau.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro