Đến Nhà Tiểu Y...
Tô Mạc Mạc
2024-08-07 00:00:02
Nam nhân luôn miệng nói "Cám ơn lão gia", rồi vào trong xe ngựa.
Bên trong xe không có đèn, màn xe bị người hầu bên ngoài vén lên nên chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một công tử trẻ tuổi mặc áo nhạt màu ngồi trong xe, dáng người thon dài mà đoan chính, ánh sáng quá tối không thể thấy rõ dung mạo, lại không hiểu sao bị khí chất không giống với người khác trên người hắn làm cho chấn động, cảm thấy hắn cao quý xuất trần, lại cảm thấy uy nghiêm của hắn không thể xâm phạm.
Chỉ sợ hắn không chỉ là người có tiền, mà còn là người có xuất thân từ nhà quan lại.
Lúc này người đánh xe bên ngoài hỏi: "Đến y quán nào?”
Nam nhân vừa buông thê tử xuống, lập tức nói: "Ta nghe nói Chu đại phu ở Hinh Tế đường y thuật cao minh, chi bằng đi đến Hinh Tế đường đi.”
Lúc này Hinh Tế đường đã sớm đóng cửa, ánh mắt Chu đại phu rất cao, nương tử của ngươi lại đang trong tình huống như vậy, sẽ không mở cửa cho ngươi đâu." Người đánh xe nói.
“Vậy... " Nam nhân từ phía dưới thôn chạy lên nên không biết nên làm cái gì cho phải.
Nhưng hắn ta cũng hiểu được, người đánh xe này nói không sai, đại phu trong thành đều chướng mắt người nghèo trong thôn, thê tử hắn lại đang ở trong tình huống như vậy, không biết có thể sống hay không, đại phu người ta mới không muốn để người khác chết trong y quán của mình, đơn giản ngay từ đầu liền không tiếp chẩn.
Lúc này người đánh xe lại nói: "Ta dẫn ngươi đến chỗ Tiểu Y Tiên vậy, nàng là đồ đệ của Chu đại phu, tấm lòng thiện lương, rất có y đức nên sẽ nhận chẩn trị thôi." Nói xong bèn đánh xe ngựa chạy về phía trước.
Lúc này Trường Hỉ hỏi người đánh xe: "Vậy y thuật của Tiểu Y Tiên có được không? Ta thấy phu nhân hắn ta đã bất tỉnh nhân sự mà còn co giật nữa, e rằng không thể chậm trễ thêm.”
Người đánh xe cười nói: "Đương nhiên là tốt rồi, ta nói này tiểu huynh đệ, người trong thị trấn chúng ta đều cảm thấy y thuật của Tiểu Y Tiên còn tốt hơn đôi chút so với sư phụ nàng, chủ yếu là vì sư phụ nàng theo đường lối cũ, cầm một phương thuốc tám trăm năm không thay đổi, Tiểu Y Tiên thì khác, không chỉ thu thập sách y chung quanh, còn đi thăm viếng cầu y ở những thôn xóm, hỏi lão nhân những phương thuốc cổ truyền, lại quan tâm bệnh nhân, thật ra chúng ta đều thích tìm nàng khám bệnh hơn. Nếu tìm nàng, ta đảm bảo chắc chắn sẽ không sao đâu, hơn nữa tình huống này của hắn ta mà đến y quán khác, đúng thật là sẽ không ai nhận hết.”
Người đánh xe này chính là Lưu lão nhị, ông ta đánh xe nhiều sẽ vai đau cổ nhức, thường xuyên đến Hinh Tế đường giác hơi, lúc này người hầu bên cạnh huyện thái gia hỏi tới, ông ta giới thiệu với người hầu người ta như mở máy hát.
Trường Hỉ mới đến nên cũng không biết chuyện của An Lục, thế là bèn kêu người đánh xe đi đến chỗ ở của Tiểu Y Tiên.
Đi được mấy con phố, xe ngựa dừng lại trong một ngõ nhỏ, đánh xe Lưu lão nhị vừa bảo nam nhân ôm thê tử hắn ta xuống, vừa đi gõ cửa.
“Thi đại phu, Thi đại phu?”
Trường Hỉ ngồi trên xe nhìn bọn họ.
Không lâu sau, cửa tiểu viện mở ra, không đợi người bên trong đi ra, Lưu lão nhị đã nói: "Có người nửa đường chặn xe của ta, sợ là không xong rồi, Thi đại phu có thể khám thử được không.”
“Cầu xin đại phu cứu nương tử ta!”
“Để ta xem xem, hình như trúng độc rồi, mau cõng nàng ấy vào đây!" Đại phu kia nói.
Trường Hỉ ở trên xe ngựa nhìn bên này, kỳ quái nói: "Tiểu Y Tiên này đúng thật là nữ đại phu à?”
Hắn ta cảm thấy ngoài ý muốn, tuy rằng không phải chưa từng có nữ đại phu, nhưng quả thật đã ít lại càng ít hơn, không có nữ nhân nào sẽ làm loại chuyện xuất đầu lộ diện này, hơn nữa thầy thuốc phải biết chữ, phải biết thuốc, phải học y thuật, nữ nhân hiểu những thứ này cũng coi như nửa tiểu thư khuê các, tùy tiện nhấc tay cũng có thể tìm được một trượng phu không tồi, không cần phải đi làm đại phu.
Lục Lân ở trong xe nghe được Trường Hỉ nói thầm.
Một cơn gió thổi tới vén rèm cửa sổ xe lên, bên ngoài mơ hồ phả tới một mùi thơm ngát nhàn nhạt.
Hắn đưa tay vén rèm lên, thấy cách đó không xa trồng mấy gốc cây nở hoa trắng, dường như là hoa hạnh.
Đêm đã sâu, vầng trăng treo ở giữa không trung, gió lạnh từ từ thổi tới kết hợp với với mấy cây hoa hạnh, dường như rất xứng đôi.
Hoa không nhiều lắm, phần lớn vẫn là nụ hoa, hắn nhìn trong chốc lát cũng rũ mắt xuống, vừa vặn nhìn thấy nam tử lúc trước ngồi xe cõng thê tử hắn ta vào trong viện, một nữ tử trẻ tuổi dáng người thon thả ở một bên giơ đèn dầu mờ nhạt chiếu sáng cho hắn ta, ở trong giọng nói thô to của người đánh xe phân phó nam nhân đặt thê tử hắn ta vào trong phòng.
Quả thật là một nữ đại phu.
Ngay cả kinh thành cũng chưa từng có nữ đại phu, huyện An Lục nho nhỏ này lại có được một nữ đại phu, vả lại thanh danh còn vô cùng tốt.
Hắn cảm thấy có chút ngoài ý muốn, không khỏi nhìn thoáng qua, thấy nữ đại phu đã đi vào, người đánh xe từ trong viện đi ra nên buông rèm xuống.
…
Trong phủ huyện thừa, Dương phu nhân nhìn Dương Chiêu tắm rửa xong trở về phòng lau tóc, trợn trắng mắt với hắn ta: "Hôm nay coi như cho chàng vui vẻ rồi, chắc các cô nương Đức An phủ ai cũng xinh đẹp như thiên tiên đúng không?”
Nàng ta biết đêm nay Cát Khánh lầu mở tiệc, trở về cũng ngửi thấy mùi rượu trên người Dương Chiêu, thế nên mới dùng giọng điệu châm chọc đó nói với hắn ta.
Dương Chiêu trả lời: "Vậy nàng quả thật đã suy nghĩ nhiều rồi, đêm nay là ngày gì, Triệu tri phủ mở tiệc chiêu đãi tri huyện mới nhậm chức, còn là công tử của Lục thượng thư trong kinh, loại quan tép riu bát phẩm như ta, ở trước mặt tri phủ và tri huyện, có bao nhiêu mặt mũi ở đó uống rượu hoa chứ?"
Nói xong thở dài nói: "Ta đây uống rượu chảy mồ hôi hai canh giờ, ta phải chú ý những đại lão gia Đức An phủ kia, phải nhìn chằm chằm tiểu lão gia tri huyện này, so với đi làm một ngày ở huyện nha còn mệt hơn.”
Nói xong lập tức nằm xuống giường, thở phào nhẹ nhõm: "Xem như kết thúc rồi.”
Dương phu nhân nghe hắn ta nói thế lập tức hăng hái, đẩy hắn ta nói: "Tân tri huyện kia thật sự đẹp như bên ngoài đồn đãi sao?"
Dương Chiêu mỉm cười một tiếng, dường như cảm thấy phụ nhân quả nhiên chỉ quan tâm đến những thứ này, nhưng một lát sau vẫn trả lời: "Đó là đương nhiên rồi, trời sinh tuấn lãng, lại là công tử danh môn, khí độ đó không phải người bình thường như chúng ta có thể sánh được.”
"Vậy hôm nay các chàng đã hầu hạ hắn xong chưa? Hắn kêu mấy cô nương tiếp khách? Buổi tối có ở lại Cát Khánh lâu qua đêm không?"
Bên trong xe không có đèn, màn xe bị người hầu bên ngoài vén lên nên chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một công tử trẻ tuổi mặc áo nhạt màu ngồi trong xe, dáng người thon dài mà đoan chính, ánh sáng quá tối không thể thấy rõ dung mạo, lại không hiểu sao bị khí chất không giống với người khác trên người hắn làm cho chấn động, cảm thấy hắn cao quý xuất trần, lại cảm thấy uy nghiêm của hắn không thể xâm phạm.
Chỉ sợ hắn không chỉ là người có tiền, mà còn là người có xuất thân từ nhà quan lại.
Lúc này người đánh xe bên ngoài hỏi: "Đến y quán nào?”
Nam nhân vừa buông thê tử xuống, lập tức nói: "Ta nghe nói Chu đại phu ở Hinh Tế đường y thuật cao minh, chi bằng đi đến Hinh Tế đường đi.”
Lúc này Hinh Tế đường đã sớm đóng cửa, ánh mắt Chu đại phu rất cao, nương tử của ngươi lại đang trong tình huống như vậy, sẽ không mở cửa cho ngươi đâu." Người đánh xe nói.
“Vậy... " Nam nhân từ phía dưới thôn chạy lên nên không biết nên làm cái gì cho phải.
Nhưng hắn ta cũng hiểu được, người đánh xe này nói không sai, đại phu trong thành đều chướng mắt người nghèo trong thôn, thê tử hắn lại đang ở trong tình huống như vậy, không biết có thể sống hay không, đại phu người ta mới không muốn để người khác chết trong y quán của mình, đơn giản ngay từ đầu liền không tiếp chẩn.
Lúc này người đánh xe lại nói: "Ta dẫn ngươi đến chỗ Tiểu Y Tiên vậy, nàng là đồ đệ của Chu đại phu, tấm lòng thiện lương, rất có y đức nên sẽ nhận chẩn trị thôi." Nói xong bèn đánh xe ngựa chạy về phía trước.
Lúc này Trường Hỉ hỏi người đánh xe: "Vậy y thuật của Tiểu Y Tiên có được không? Ta thấy phu nhân hắn ta đã bất tỉnh nhân sự mà còn co giật nữa, e rằng không thể chậm trễ thêm.”
Người đánh xe cười nói: "Đương nhiên là tốt rồi, ta nói này tiểu huynh đệ, người trong thị trấn chúng ta đều cảm thấy y thuật của Tiểu Y Tiên còn tốt hơn đôi chút so với sư phụ nàng, chủ yếu là vì sư phụ nàng theo đường lối cũ, cầm một phương thuốc tám trăm năm không thay đổi, Tiểu Y Tiên thì khác, không chỉ thu thập sách y chung quanh, còn đi thăm viếng cầu y ở những thôn xóm, hỏi lão nhân những phương thuốc cổ truyền, lại quan tâm bệnh nhân, thật ra chúng ta đều thích tìm nàng khám bệnh hơn. Nếu tìm nàng, ta đảm bảo chắc chắn sẽ không sao đâu, hơn nữa tình huống này của hắn ta mà đến y quán khác, đúng thật là sẽ không ai nhận hết.”
Người đánh xe này chính là Lưu lão nhị, ông ta đánh xe nhiều sẽ vai đau cổ nhức, thường xuyên đến Hinh Tế đường giác hơi, lúc này người hầu bên cạnh huyện thái gia hỏi tới, ông ta giới thiệu với người hầu người ta như mở máy hát.
Trường Hỉ mới đến nên cũng không biết chuyện của An Lục, thế là bèn kêu người đánh xe đi đến chỗ ở của Tiểu Y Tiên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đi được mấy con phố, xe ngựa dừng lại trong một ngõ nhỏ, đánh xe Lưu lão nhị vừa bảo nam nhân ôm thê tử hắn ta xuống, vừa đi gõ cửa.
“Thi đại phu, Thi đại phu?”
Trường Hỉ ngồi trên xe nhìn bọn họ.
Không lâu sau, cửa tiểu viện mở ra, không đợi người bên trong đi ra, Lưu lão nhị đã nói: "Có người nửa đường chặn xe của ta, sợ là không xong rồi, Thi đại phu có thể khám thử được không.”
“Cầu xin đại phu cứu nương tử ta!”
“Để ta xem xem, hình như trúng độc rồi, mau cõng nàng ấy vào đây!" Đại phu kia nói.
Trường Hỉ ở trên xe ngựa nhìn bên này, kỳ quái nói: "Tiểu Y Tiên này đúng thật là nữ đại phu à?”
Hắn ta cảm thấy ngoài ý muốn, tuy rằng không phải chưa từng có nữ đại phu, nhưng quả thật đã ít lại càng ít hơn, không có nữ nhân nào sẽ làm loại chuyện xuất đầu lộ diện này, hơn nữa thầy thuốc phải biết chữ, phải biết thuốc, phải học y thuật, nữ nhân hiểu những thứ này cũng coi như nửa tiểu thư khuê các, tùy tiện nhấc tay cũng có thể tìm được một trượng phu không tồi, không cần phải đi làm đại phu.
Lục Lân ở trong xe nghe được Trường Hỉ nói thầm.
Một cơn gió thổi tới vén rèm cửa sổ xe lên, bên ngoài mơ hồ phả tới một mùi thơm ngát nhàn nhạt.
Hắn đưa tay vén rèm lên, thấy cách đó không xa trồng mấy gốc cây nở hoa trắng, dường như là hoa hạnh.
Đêm đã sâu, vầng trăng treo ở giữa không trung, gió lạnh từ từ thổi tới kết hợp với với mấy cây hoa hạnh, dường như rất xứng đôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoa không nhiều lắm, phần lớn vẫn là nụ hoa, hắn nhìn trong chốc lát cũng rũ mắt xuống, vừa vặn nhìn thấy nam tử lúc trước ngồi xe cõng thê tử hắn ta vào trong viện, một nữ tử trẻ tuổi dáng người thon thả ở một bên giơ đèn dầu mờ nhạt chiếu sáng cho hắn ta, ở trong giọng nói thô to của người đánh xe phân phó nam nhân đặt thê tử hắn ta vào trong phòng.
Quả thật là một nữ đại phu.
Ngay cả kinh thành cũng chưa từng có nữ đại phu, huyện An Lục nho nhỏ này lại có được một nữ đại phu, vả lại thanh danh còn vô cùng tốt.
Hắn cảm thấy có chút ngoài ý muốn, không khỏi nhìn thoáng qua, thấy nữ đại phu đã đi vào, người đánh xe từ trong viện đi ra nên buông rèm xuống.
…
Trong phủ huyện thừa, Dương phu nhân nhìn Dương Chiêu tắm rửa xong trở về phòng lau tóc, trợn trắng mắt với hắn ta: "Hôm nay coi như cho chàng vui vẻ rồi, chắc các cô nương Đức An phủ ai cũng xinh đẹp như thiên tiên đúng không?”
Nàng ta biết đêm nay Cát Khánh lầu mở tiệc, trở về cũng ngửi thấy mùi rượu trên người Dương Chiêu, thế nên mới dùng giọng điệu châm chọc đó nói với hắn ta.
Dương Chiêu trả lời: "Vậy nàng quả thật đã suy nghĩ nhiều rồi, đêm nay là ngày gì, Triệu tri phủ mở tiệc chiêu đãi tri huyện mới nhậm chức, còn là công tử của Lục thượng thư trong kinh, loại quan tép riu bát phẩm như ta, ở trước mặt tri phủ và tri huyện, có bao nhiêu mặt mũi ở đó uống rượu hoa chứ?"
Nói xong thở dài nói: "Ta đây uống rượu chảy mồ hôi hai canh giờ, ta phải chú ý những đại lão gia Đức An phủ kia, phải nhìn chằm chằm tiểu lão gia tri huyện này, so với đi làm một ngày ở huyện nha còn mệt hơn.”
Nói xong lập tức nằm xuống giường, thở phào nhẹ nhõm: "Xem như kết thúc rồi.”
Dương phu nhân nghe hắn ta nói thế lập tức hăng hái, đẩy hắn ta nói: "Tân tri huyện kia thật sự đẹp như bên ngoài đồn đãi sao?"
Dương Chiêu mỉm cười một tiếng, dường như cảm thấy phụ nhân quả nhiên chỉ quan tâm đến những thứ này, nhưng một lát sau vẫn trả lời: "Đó là đương nhiên rồi, trời sinh tuấn lãng, lại là công tử danh môn, khí độ đó không phải người bình thường như chúng ta có thể sánh được.”
"Vậy hôm nay các chàng đã hầu hạ hắn xong chưa? Hắn kêu mấy cô nương tiếp khách? Buổi tối có ở lại Cát Khánh lâu qua đêm không?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro