Dự Tiệc
Tô Mạc Mạc
2024-08-07 00:00:02
Thi Uyển kinh ngạc nói không ra lời.
Nàng rốt cuộc cũng hiểu vì sao Lục Lân lại đột nhiên trở về, vội vã chạy tới Vương gia.
Rốt cục cũng hiểu được, mình đã nói gì không nên nói.
Hắn đến Vương gia là bởi vì Vương cô nương bị từ hôn.
Mà nàng lại ở trước mặt hắn nhắc tới quận hầu phủ, nói cái gì nếu quận hầu phủ nguyện ý giúp đỡ thì tốt rồi... Có lẽ hắn cực kỳ khinh bỉ quận hầu phủ, làm sao bằng lòng nghe những thứ này?
Nàng chỉ ước gì có thể đi giải thích với Lục Lân, lúc trước mình không biết chuyện Vương cô nương bị từ hôn nên mới không giữ mồm giữ miệng như thế.
Nhưng có lẽ Lục Lân đã đi ra ngoài, hơn nữa chuyện nhắc lại như vậy hiển nhiên chỉ làm hắn không vui.
Nhưng nàng thật sự không biết...
Ý thức được Trương thị còn ở bên cạnh, nàng phục hồi tinh thần vội vàng nói: "Thì ra là như vậy, ta cũng mới biết được, đa tạ thẩm đã nói cho ta biết những chuyện này.”
Trương thị biết chuyện của Lục Lân và Vương gia cô nương, cũng biết tình cảnh xấu hổ của Thi Uyển, thế nên bà ấy cũng không tiện nói gì, muốn nói lại thôi ngồi một lát mới rời đi.
Thi Uyển ngồi trong phòng nghĩ đi nghĩ lại, rốt cục ý thức được chính mình không có cách nào giải thích, cách duy nhất chính là ngày mai cùng hắn đi ra ngoài, tìm cơ hội làm rõ.
Nhưng đầu óc nàng mỗi lần gặp hắn đều quên hết, một câu hoàn chỉnh cũng không nói nên lời, thật sự có thể làm sáng tỏ sao?
Nàng chán nản thở dài.
Nhưng giây lát sau, nàng lại không ngừng vui mừng, nhịn không được nhếch khóe môi, vì hắn đã để nàng ngày mai cùng hắn đi tham gia hỉ yến của đồng liêu.
Nàng rất ít khi có cơ hội như vậy, nàng mới gả vào Lục gia không có kiến thức gì, lễ nghi gì cũng không hiểu, bà bà cũng biết cho nên cũng không dẫn nàng ra ngoài.
Bà bà thích nhất là dẫn đại tẩu đi, nàng ta là khuê tú danh môn, mỗi lời nói cử chỉ luôn đúng mực thể hiện phong thái của Lục gia.
Về sau Lục gia giữ đạo hiếu không đi hỉ yến, đương nhiên lại càng không đi ra ngoài.
Về sau nữa, thời gian giữ hiếu qua đi nhưng vẫn để cho đại tẩu ra ngoài, thỉnh thoảng cũng sẽ sắp xếp em dâu ra ngoài, mà nàng vẫn luôn ở hậu viện, chỉ vào nguyên tiêu năm ngoái mới ra ngoài xem đèn, đầu năm đi thắp hương cùng bà bà.
Cơ hội ra ngoài như vậy, đối với nàng mà nói đã ít lại càng thêm ít, huống chi còn cùng Lục Lân đi ra ngoài, đây là cơ hội nàng chưa bao giờ có được.
Nàng lúc này tựa như một đứa trẻ chờ đón năm mới.
Hôm sau nàng dậy thật sớm, ăn mặc cẩn thận, nhưng nhìn hai bộ xiêm y trước mặt lại gặp khó khăn.
Một bộ là một thân thâm y (*) màu đỏ thẫm thêu mẫu đơn cùng tay áo rộng, kiều diễm tươi đẹp đến cực điểm, trông cực kỳ đẹp mắt. Một bộ là một thân thâm y màu trắng cùng tay áo màu vàng nhạt trông quá giản dị, nàng sợ mặc ra ngoài sẽ làm mất thân phận của Lục Lân.
(*)Thâm Y (深衣) lại là loại trang phục có phần thượng y (gọi là “y”衣) và hạ y (gọi “thường”裳) khâu lại với nhau thành một mảnh liền.
Những y phục khác lại càng không thích hợp, hoặc là quá cũ, hoặc là trang phục thường ngày không thể mặc ra ngoài, chỉ có một bộ váy Thục Cẩm màu đinh hương này không hoa lệ khoa trương đến vậy nhưng lại dịu dàng thanh tú, là bộ nàng thích nhất, nhưng lần trước mặc ra bị Miên Nhi ném bùn vào trong lúc chơi đùa, bùn ấy giặt tẩy rất lâu cũng không giặt sạch, bộ xiêm y kia cứ thế mà không thể mặc nữa.
Nàng không có của hồi môn phong phú như đại tẩu và em dâu, trước đó sau khi gia gia qua đời, tiền bán gia sản và tiền hàng tháng của Lục gia căn bản không mua nổi xiêm y đắt tiền của nhà quyền quý quan lại, tất cả đều dựa vào Lục gia phát cho, mà trong nhà mỗi khi có vải vóc, xiêm y mùa mới, hạ nhân đều đưa đến chỗ đại tẩu và em dâu trước để cho các nàng chọn, chọn thừa lại mới đưa đến chỗ mình, kiểu dáng đương nhiên đều là những bộ các nàng ta chướng mắt.
Do dự rất lâu, cuối cùng nàng cũng chọn bộ màu đỏ thẫm kia.
Tuy là hơi hoa lệ nhưng nàng xuất thân quá kém, nếu lại ăn mặc nhạt nhẽo, người khác sẽ không nói nàng thanh lịch mà chỉ biết nói nàng keo kiệt.
Nàng sợ nhất là người khác dùng ánh mắt đồng tình và tiếc hận nhìn Lục Lân ở trước mặt nàng, cho nên nếu có thể, nàng cũng hy vọng có người nói bọn họ xứng đôi.
Mặc vào xong xuôi, không lâu sau Hồng Ngọc đã tới nói: "Thiếu phu nhân, Lục Ỷ tới nói nhị công tử đang chờ người.”
Thi Uyển trong lòng mừng rỡ, lập tức sửa sang lại xiêm y, bước chân nhẹ nhàng vượt qua ngưỡng cửa, đợi khi nhớ tới bộ dáng quý phụ nhân trong kinh mới vội vàng thả chậm động tác, bước liên tục vào trong viện.
Không tự chủ được, sờ sờ kim bộ dao trên đầu.
Nàng ở Lục gia luôn luôn khiêm tốn mộc mạc, thứ nhất là thói quen, thứ hai là sợ đoạt danh tiếng của đại tẩu cùng em dâu khiến cho các nàng mất hứng. Nhưng mặc dù như thế cũng thường có vú nương khen nàng đẹp, nàng không biết, nàng như thế nào trong lòng Lục Lân.
Ra khỏi viện, chỉ thấy một mình Lục Ỷ.
Lục Ỷ khẽ cười nói: "Thiếu phu nhân, nhị công tử đã ở ngoài cửa, ta cùng người đi ra ngoài.”
Thi Uyển "Ừ" một tiếng, không để cho mình lộ ra một phần thất vọng nào.
Nàng vốn cho rằng Lục Lân sẽ tới đây chờ nàng, nhưng lại nghĩ, đúng là mình đã suy nghĩ nhiều rồi, từ trước đến nay Lục Lân luôn là người trong trẻo lạnh lùng, đối với ai cũng sẽ không tỉ mỉ và thân thiết như vậy… đương nhiên, ngoại trừ Vương gia, nhưng dù sao đó cũng là ân sư của hắn...
Trong đầu hồi tưởng lại rất nhiều chuyện lộn xộn, đợi đến khi ra khỏi cửa lớn đã thấy ngoài cửa xe ngựa treo đèn lồng của Lục phủ dừng lại, bên ngoài xe không thấy người của Lục Lân đâu, có thể thấy được hắn đã ở trong xe ngựa.
Nàng thu hồi tâm tư, chậm rãi đi tới dưới xe ngựa.
Lục Ỷ vén rèm xe lên, quả nhiên Lục Lân đã ngồi ở bên trong.
Nàng rốt cuộc cũng hiểu vì sao Lục Lân lại đột nhiên trở về, vội vã chạy tới Vương gia.
Rốt cục cũng hiểu được, mình đã nói gì không nên nói.
Hắn đến Vương gia là bởi vì Vương cô nương bị từ hôn.
Mà nàng lại ở trước mặt hắn nhắc tới quận hầu phủ, nói cái gì nếu quận hầu phủ nguyện ý giúp đỡ thì tốt rồi... Có lẽ hắn cực kỳ khinh bỉ quận hầu phủ, làm sao bằng lòng nghe những thứ này?
Nàng chỉ ước gì có thể đi giải thích với Lục Lân, lúc trước mình không biết chuyện Vương cô nương bị từ hôn nên mới không giữ mồm giữ miệng như thế.
Nhưng có lẽ Lục Lân đã đi ra ngoài, hơn nữa chuyện nhắc lại như vậy hiển nhiên chỉ làm hắn không vui.
Nhưng nàng thật sự không biết...
Ý thức được Trương thị còn ở bên cạnh, nàng phục hồi tinh thần vội vàng nói: "Thì ra là như vậy, ta cũng mới biết được, đa tạ thẩm đã nói cho ta biết những chuyện này.”
Trương thị biết chuyện của Lục Lân và Vương gia cô nương, cũng biết tình cảnh xấu hổ của Thi Uyển, thế nên bà ấy cũng không tiện nói gì, muốn nói lại thôi ngồi một lát mới rời đi.
Thi Uyển ngồi trong phòng nghĩ đi nghĩ lại, rốt cục ý thức được chính mình không có cách nào giải thích, cách duy nhất chính là ngày mai cùng hắn đi ra ngoài, tìm cơ hội làm rõ.
Nhưng đầu óc nàng mỗi lần gặp hắn đều quên hết, một câu hoàn chỉnh cũng không nói nên lời, thật sự có thể làm sáng tỏ sao?
Nàng chán nản thở dài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng giây lát sau, nàng lại không ngừng vui mừng, nhịn không được nhếch khóe môi, vì hắn đã để nàng ngày mai cùng hắn đi tham gia hỉ yến của đồng liêu.
Nàng rất ít khi có cơ hội như vậy, nàng mới gả vào Lục gia không có kiến thức gì, lễ nghi gì cũng không hiểu, bà bà cũng biết cho nên cũng không dẫn nàng ra ngoài.
Bà bà thích nhất là dẫn đại tẩu đi, nàng ta là khuê tú danh môn, mỗi lời nói cử chỉ luôn đúng mực thể hiện phong thái của Lục gia.
Về sau Lục gia giữ đạo hiếu không đi hỉ yến, đương nhiên lại càng không đi ra ngoài.
Về sau nữa, thời gian giữ hiếu qua đi nhưng vẫn để cho đại tẩu ra ngoài, thỉnh thoảng cũng sẽ sắp xếp em dâu ra ngoài, mà nàng vẫn luôn ở hậu viện, chỉ vào nguyên tiêu năm ngoái mới ra ngoài xem đèn, đầu năm đi thắp hương cùng bà bà.
Cơ hội ra ngoài như vậy, đối với nàng mà nói đã ít lại càng thêm ít, huống chi còn cùng Lục Lân đi ra ngoài, đây là cơ hội nàng chưa bao giờ có được.
Nàng lúc này tựa như một đứa trẻ chờ đón năm mới.
Hôm sau nàng dậy thật sớm, ăn mặc cẩn thận, nhưng nhìn hai bộ xiêm y trước mặt lại gặp khó khăn.
Một bộ là một thân thâm y (*) màu đỏ thẫm thêu mẫu đơn cùng tay áo rộng, kiều diễm tươi đẹp đến cực điểm, trông cực kỳ đẹp mắt. Một bộ là một thân thâm y màu trắng cùng tay áo màu vàng nhạt trông quá giản dị, nàng sợ mặc ra ngoài sẽ làm mất thân phận của Lục Lân.
(*)Thâm Y (深衣) lại là loại trang phục có phần thượng y (gọi là “y”衣) và hạ y (gọi “thường”裳) khâu lại với nhau thành một mảnh liền.
Những y phục khác lại càng không thích hợp, hoặc là quá cũ, hoặc là trang phục thường ngày không thể mặc ra ngoài, chỉ có một bộ váy Thục Cẩm màu đinh hương này không hoa lệ khoa trương đến vậy nhưng lại dịu dàng thanh tú, là bộ nàng thích nhất, nhưng lần trước mặc ra bị Miên Nhi ném bùn vào trong lúc chơi đùa, bùn ấy giặt tẩy rất lâu cũng không giặt sạch, bộ xiêm y kia cứ thế mà không thể mặc nữa.
Nàng không có của hồi môn phong phú như đại tẩu và em dâu, trước đó sau khi gia gia qua đời, tiền bán gia sản và tiền hàng tháng của Lục gia căn bản không mua nổi xiêm y đắt tiền của nhà quyền quý quan lại, tất cả đều dựa vào Lục gia phát cho, mà trong nhà mỗi khi có vải vóc, xiêm y mùa mới, hạ nhân đều đưa đến chỗ đại tẩu và em dâu trước để cho các nàng chọn, chọn thừa lại mới đưa đến chỗ mình, kiểu dáng đương nhiên đều là những bộ các nàng ta chướng mắt.
Do dự rất lâu, cuối cùng nàng cũng chọn bộ màu đỏ thẫm kia.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuy là hơi hoa lệ nhưng nàng xuất thân quá kém, nếu lại ăn mặc nhạt nhẽo, người khác sẽ không nói nàng thanh lịch mà chỉ biết nói nàng keo kiệt.
Nàng sợ nhất là người khác dùng ánh mắt đồng tình và tiếc hận nhìn Lục Lân ở trước mặt nàng, cho nên nếu có thể, nàng cũng hy vọng có người nói bọn họ xứng đôi.
Mặc vào xong xuôi, không lâu sau Hồng Ngọc đã tới nói: "Thiếu phu nhân, Lục Ỷ tới nói nhị công tử đang chờ người.”
Thi Uyển trong lòng mừng rỡ, lập tức sửa sang lại xiêm y, bước chân nhẹ nhàng vượt qua ngưỡng cửa, đợi khi nhớ tới bộ dáng quý phụ nhân trong kinh mới vội vàng thả chậm động tác, bước liên tục vào trong viện.
Không tự chủ được, sờ sờ kim bộ dao trên đầu.
Nàng ở Lục gia luôn luôn khiêm tốn mộc mạc, thứ nhất là thói quen, thứ hai là sợ đoạt danh tiếng của đại tẩu cùng em dâu khiến cho các nàng mất hứng. Nhưng mặc dù như thế cũng thường có vú nương khen nàng đẹp, nàng không biết, nàng như thế nào trong lòng Lục Lân.
Ra khỏi viện, chỉ thấy một mình Lục Ỷ.
Lục Ỷ khẽ cười nói: "Thiếu phu nhân, nhị công tử đã ở ngoài cửa, ta cùng người đi ra ngoài.”
Thi Uyển "Ừ" một tiếng, không để cho mình lộ ra một phần thất vọng nào.
Nàng vốn cho rằng Lục Lân sẽ tới đây chờ nàng, nhưng lại nghĩ, đúng là mình đã suy nghĩ nhiều rồi, từ trước đến nay Lục Lân luôn là người trong trẻo lạnh lùng, đối với ai cũng sẽ không tỉ mỉ và thân thiết như vậy… đương nhiên, ngoại trừ Vương gia, nhưng dù sao đó cũng là ân sư của hắn...
Trong đầu hồi tưởng lại rất nhiều chuyện lộn xộn, đợi đến khi ra khỏi cửa lớn đã thấy ngoài cửa xe ngựa treo đèn lồng của Lục phủ dừng lại, bên ngoài xe không thấy người của Lục Lân đâu, có thể thấy được hắn đã ở trong xe ngựa.
Nàng thu hồi tâm tư, chậm rãi đi tới dưới xe ngựa.
Lục Ỷ vén rèm xe lên, quả nhiên Lục Lân đã ngồi ở bên trong.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro