Vị Ngọt Lan Tràn
Tô Mạc Mạc
2024-08-07 00:00:02
Lục Lân dường như nghe được động tĩnh phía sau, hắn bèn quay đầu lại.
Thi Uyển lập tức cúi đầu, ấp úng nói: "Phu quân... đã trở lại rồi sao?”
“Ừ." Dừng một chút, hắn hỏi:" Có việc gì sao?”
Thi Uyển vội vàng nói: "Mấy ngày trước trời mưa, mẫu thân lo lắng nơi này lạnh nên bảo ta đưa chăn đến cho chàng.”
“Mẫu thân lo lắng nhiều rồi, việc này Lục Ỷ sẽ sắp xếp thỏa đáng.” Lục Lân nói.
Thi Uyển nhất thời luống cuống.
Thì ra, Lục Ỷ cũng biết hôm nay hắn trở về... Cũng đúng, đó là nha hoàn thân cận nhất bên cạnh hắn, đương nhiên nàng ta sẽ biết.
Nàng cầm chăn đứng ở trong viện, nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải. Cũng đến bây giờ mới nhớ ra, những lời lúc trước nàng đã nghĩ kỹ cũng quên béng cả rồi.
Sau một lúc lâu nàng mới nói: "Vậy phu quân còn muốn ăn chút gì không, lúc trước mẫu thân phân phó ta chuẩn bị chút đồ ăn, ta đã để cho người làm..."
“Không cần." Lục Lân đáp.
Sau đó không đợi nàng nói chuyện, hắn đã nói tiếp: "Cô trở về đi, ở đây của ta có người, không cần cô phí tâm đâu.”
Giọng điệu của hắn vẫn nhạt nhẽo như vậy, nói chuyện cũng coi như khách khí, nhưng Thi Uyển biết đó chỉ vì hắn có giáo dưỡng, thật ra hắn đã có chút không kiên nhẫn.
Nàng đến đây đã làm phiền đến hắn.
Lúc này, nàng có chút hối hận chính mình sao lại cầm cái chăn này, giờ đây nàng dư thừa hệt như chiếc chăn trong tay mình vậy.
Lúc ấy đã nghĩ như thế nào nhỉ?
Nàng len lén tính toán, chỉ mang theo một nha hoàn, để nha hoàn cầm đèn còn tự nàng lấy chăn, như vậy khi đưa chăn cho hắn có thể tiện đà tự mình thay hắn sửa sang lại giường.
Nhưng nàng từ trước đến nay ngu dốt, loại tính toán nhỏ nhặt vẫn luôn tự cho mình là thông minh này chưa bao giờ thành công.
Lục Ỷ vừa vặn từ trong phòng đi ra, trên tay cầm áo choàng của hắn, thấy nàng, dịu dàng nói: "Thiếu phu nhân tới ạ?"
Hiển nhiên Lục Ỷ sợ hắn lạnh nên đến phủ áo choàng lên thay hắn.
Lục Ỷ quả thật rất săn sóc, không cần nàng hao tâm tổn trí.
Nàng không nhìn Lục Ỷ nữa, cúi đầu nói: "Vậy... phu quân sớm nghỉ ngơi đi."
Nói xong khom lưng thi lễ với hắn.
Vốn dĩ từ thôn quê lên nên nàng cũng không hiểu những lễ tiết này, nhưng gả vào Lục phủ ba năm, ít nhất nàng đã học được rất khá chuyện hành lễ này.
Lục Lân không nhìn nàng, hắn đã quay đầu đi.
Thi Uyển biết mình quả thật nên đi, không có lý do gì để ở lại nữa.
Ngay khi nàng muốn xoay người, hắn lại đột nhiên mở miệng: "Thôi vậy…”
Hắn nhìn về phía nàng, thở dài một tiếng, nói: "Đồ đã đưa tới thì để xuống đi, làm phiền cô rồi, trở về chậm một chút.
Lòng Thi Uyển nhảy nhót, giống như một hồ nước xuân sóng lên một vòng bọt nước, nàng che giấu niềm vui này đi chỉ cúi đầu nói: "Vâng.”
Lục Ỷ lúc này đi tới, nói với nàng: "Phu nhân, đưa chăn cho ta đi.”
Thi Uyển đưa chăn đã ôm nửa ngày trong tay cho nàng ta, Lục Ỷ dịu dàng nói: "Phu nhân có lòng rồi, ta đây lấy chăn lấy vào ạ." Nói xong nở nụ cười với nàng rồi cầm chăn vào nhà.
Thi Uyển không biết nàng ta sẽ xử lý cái chăn này như thế nào, tùy ý tìm một cái tủ ném vào, hay có thể đặt lên giường Lục Chi.
Chắc là cái trước...
Vì sao nàng đưa chăn cho phu quân, lại được người khác cảm kích nói "Có lòng"?
Đây không phải là phu quân của nàng sao?
Nàng không thể nghĩ tới những chuyện này, bởi vì mỗi khi nghĩ tới sẽ buồn bực trong lòng, đảo mắt lại nhìn Lục Lân, hắn lại chắp tay quay mặt về phía nàng mà đứng nhìn về phía chân trời.
Cho dù có thế nào đi nữa, hắn đã giữ lại chăn của nàng, còn bảo cô trở về chậm một chút.
Cuối cùng hắn cũng về, trong lòng nàng vui vẻ, nhẹ giọng nói: "Phu quân, ta đi trước đây.”
“Ừ.” Hắn không quay đầu lại.
Thi Uyển tham lam nhìn bóng dáng cao lớn của hắn, lúc này mới xoay người rời đi.
Gió đêm càng lớn mang theo chút lạnh lẽo sau cơn mưa.
Cẩm Tâm sợ lạnh rụt vai lại, hơi oán giận nói: "Đồ ở Thanh Thư các tốt hơn chỗ chúng ta nhiều, Lục Ỷ cô nương lại là người cẩn thận, ta biết ngay chuyến đi này của phu nhân là uổng phí mà.”
Làm nha hoàn nhưng nàng ta lại nói chuyện có chút không khách khí, Thi Uyển nghe trong lòng nhưng không nói gì cả.
Lúc nàng đến Lục gia, cha mẹ đều đã mất, gia gia sống nương tựa lẫn nhau cũng mới qua đời, nàng không có gì cả, đương nhiên cũng không có nha đầu hồi môn giống với thiên kim nhà cao cửa rộng.
Là bà bà thấy nàng nghèo kiết hủ lậu nên bèn gọi mấy nha hoàn từ Lục gia cho nàng, lại từ bên cạnh bà bà chọn ra hai nha hoàn hầu hạ bên người.
Nàng là chủ tử ngoài rìa nhất của Lục gia, không có con cái, không được bà bà coi trọng, Lục Lân cũng không gần gũi với nàng nên Cẩm Tâm không muốn ở chỗ nàng, nàng ta quả thật có chút oán giận nhưng con người dù sao cũng coi như thành thật, ít nhất nàng sai khiến cái gì cũng sẽ đi làm, một nha hoàn khác là Hồng Ngọc có thể trốn thì sẽ trốn, không thể trốn thì sẽ qua loa cho xong việc, cũng không để nàng vào mắt.
Thi Uyển không giỏi sai khiến hạ nhân, cũng không biết kết hợp ân uy như thế nào, nếu ngay cả Cẩm Tâm cũng không nghe lời sai khiến thì nàng lại càng không biết nên làm cái gì mới phải.
Trở lại phòng tắm rửa xong, nàng bèn để Cẩm Tâm đi ngủ còn mình thì ngồi ngẩn người bên giường.
Thật sự hôm nay trong lòng nàng có chút đau lòng, nhưng không muốn nói với ai.
Chuyện hắn sắp trở về, nàng chỉ có thể biết được thông qua bà bà thông báo. Chuyện hắn không trở lại cũng không ai nói cho nàng biết...
Hắn ba tháng không về nhà, vừa về nhà chuyện đầu tiên lại đến Vương gia, không biết là vì lão sư hay là vì cô nương đã từng có tình nghĩa, không có một ai sẽ quan tâm nàng có nghĩ loạn hay không...
Nhưng cũng may hắn đã trở lại, tuy không cần chăn nhưng lại sợ nàng đi không công một chuyến, thế nên vẫn nhận lấy chăn.
Một vị ngọt lan tràn trong lòng, Thi Uyển đưa tay chạm vào ánh nến ở đầu giường, vây quanh ánh nến đang nhảy múa kia cảm giác được ấm áp rõ ràng.
Thi Uyển lập tức cúi đầu, ấp úng nói: "Phu quân... đã trở lại rồi sao?”
“Ừ." Dừng một chút, hắn hỏi:" Có việc gì sao?”
Thi Uyển vội vàng nói: "Mấy ngày trước trời mưa, mẫu thân lo lắng nơi này lạnh nên bảo ta đưa chăn đến cho chàng.”
“Mẫu thân lo lắng nhiều rồi, việc này Lục Ỷ sẽ sắp xếp thỏa đáng.” Lục Lân nói.
Thi Uyển nhất thời luống cuống.
Thì ra, Lục Ỷ cũng biết hôm nay hắn trở về... Cũng đúng, đó là nha hoàn thân cận nhất bên cạnh hắn, đương nhiên nàng ta sẽ biết.
Nàng cầm chăn đứng ở trong viện, nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải. Cũng đến bây giờ mới nhớ ra, những lời lúc trước nàng đã nghĩ kỹ cũng quên béng cả rồi.
Sau một lúc lâu nàng mới nói: "Vậy phu quân còn muốn ăn chút gì không, lúc trước mẫu thân phân phó ta chuẩn bị chút đồ ăn, ta đã để cho người làm..."
“Không cần." Lục Lân đáp.
Sau đó không đợi nàng nói chuyện, hắn đã nói tiếp: "Cô trở về đi, ở đây của ta có người, không cần cô phí tâm đâu.”
Giọng điệu của hắn vẫn nhạt nhẽo như vậy, nói chuyện cũng coi như khách khí, nhưng Thi Uyển biết đó chỉ vì hắn có giáo dưỡng, thật ra hắn đã có chút không kiên nhẫn.
Nàng đến đây đã làm phiền đến hắn.
Lúc này, nàng có chút hối hận chính mình sao lại cầm cái chăn này, giờ đây nàng dư thừa hệt như chiếc chăn trong tay mình vậy.
Lúc ấy đã nghĩ như thế nào nhỉ?
Nàng len lén tính toán, chỉ mang theo một nha hoàn, để nha hoàn cầm đèn còn tự nàng lấy chăn, như vậy khi đưa chăn cho hắn có thể tiện đà tự mình thay hắn sửa sang lại giường.
Nhưng nàng từ trước đến nay ngu dốt, loại tính toán nhỏ nhặt vẫn luôn tự cho mình là thông minh này chưa bao giờ thành công.
Lục Ỷ vừa vặn từ trong phòng đi ra, trên tay cầm áo choàng của hắn, thấy nàng, dịu dàng nói: "Thiếu phu nhân tới ạ?"
Hiển nhiên Lục Ỷ sợ hắn lạnh nên đến phủ áo choàng lên thay hắn.
Lục Ỷ quả thật rất săn sóc, không cần nàng hao tâm tổn trí.
Nàng không nhìn Lục Ỷ nữa, cúi đầu nói: "Vậy... phu quân sớm nghỉ ngơi đi."
Nói xong khom lưng thi lễ với hắn.
Vốn dĩ từ thôn quê lên nên nàng cũng không hiểu những lễ tiết này, nhưng gả vào Lục phủ ba năm, ít nhất nàng đã học được rất khá chuyện hành lễ này.
Lục Lân không nhìn nàng, hắn đã quay đầu đi.
Thi Uyển biết mình quả thật nên đi, không có lý do gì để ở lại nữa.
Ngay khi nàng muốn xoay người, hắn lại đột nhiên mở miệng: "Thôi vậy…”
Hắn nhìn về phía nàng, thở dài một tiếng, nói: "Đồ đã đưa tới thì để xuống đi, làm phiền cô rồi, trở về chậm một chút.
Lòng Thi Uyển nhảy nhót, giống như một hồ nước xuân sóng lên một vòng bọt nước, nàng che giấu niềm vui này đi chỉ cúi đầu nói: "Vâng.”
Lục Ỷ lúc này đi tới, nói với nàng: "Phu nhân, đưa chăn cho ta đi.”
Thi Uyển đưa chăn đã ôm nửa ngày trong tay cho nàng ta, Lục Ỷ dịu dàng nói: "Phu nhân có lòng rồi, ta đây lấy chăn lấy vào ạ." Nói xong nở nụ cười với nàng rồi cầm chăn vào nhà.
Thi Uyển không biết nàng ta sẽ xử lý cái chăn này như thế nào, tùy ý tìm một cái tủ ném vào, hay có thể đặt lên giường Lục Chi.
Chắc là cái trước...
Vì sao nàng đưa chăn cho phu quân, lại được người khác cảm kích nói "Có lòng"?
Đây không phải là phu quân của nàng sao?
Nàng không thể nghĩ tới những chuyện này, bởi vì mỗi khi nghĩ tới sẽ buồn bực trong lòng, đảo mắt lại nhìn Lục Lân, hắn lại chắp tay quay mặt về phía nàng mà đứng nhìn về phía chân trời.
Cho dù có thế nào đi nữa, hắn đã giữ lại chăn của nàng, còn bảo cô trở về chậm một chút.
Cuối cùng hắn cũng về, trong lòng nàng vui vẻ, nhẹ giọng nói: "Phu quân, ta đi trước đây.”
“Ừ.” Hắn không quay đầu lại.
Thi Uyển tham lam nhìn bóng dáng cao lớn của hắn, lúc này mới xoay người rời đi.
Gió đêm càng lớn mang theo chút lạnh lẽo sau cơn mưa.
Cẩm Tâm sợ lạnh rụt vai lại, hơi oán giận nói: "Đồ ở Thanh Thư các tốt hơn chỗ chúng ta nhiều, Lục Ỷ cô nương lại là người cẩn thận, ta biết ngay chuyến đi này của phu nhân là uổng phí mà.”
Làm nha hoàn nhưng nàng ta lại nói chuyện có chút không khách khí, Thi Uyển nghe trong lòng nhưng không nói gì cả.
Lúc nàng đến Lục gia, cha mẹ đều đã mất, gia gia sống nương tựa lẫn nhau cũng mới qua đời, nàng không có gì cả, đương nhiên cũng không có nha đầu hồi môn giống với thiên kim nhà cao cửa rộng.
Là bà bà thấy nàng nghèo kiết hủ lậu nên bèn gọi mấy nha hoàn từ Lục gia cho nàng, lại từ bên cạnh bà bà chọn ra hai nha hoàn hầu hạ bên người.
Nàng là chủ tử ngoài rìa nhất của Lục gia, không có con cái, không được bà bà coi trọng, Lục Lân cũng không gần gũi với nàng nên Cẩm Tâm không muốn ở chỗ nàng, nàng ta quả thật có chút oán giận nhưng con người dù sao cũng coi như thành thật, ít nhất nàng sai khiến cái gì cũng sẽ đi làm, một nha hoàn khác là Hồng Ngọc có thể trốn thì sẽ trốn, không thể trốn thì sẽ qua loa cho xong việc, cũng không để nàng vào mắt.
Thi Uyển không giỏi sai khiến hạ nhân, cũng không biết kết hợp ân uy như thế nào, nếu ngay cả Cẩm Tâm cũng không nghe lời sai khiến thì nàng lại càng không biết nên làm cái gì mới phải.
Trở lại phòng tắm rửa xong, nàng bèn để Cẩm Tâm đi ngủ còn mình thì ngồi ngẩn người bên giường.
Thật sự hôm nay trong lòng nàng có chút đau lòng, nhưng không muốn nói với ai.
Chuyện hắn sắp trở về, nàng chỉ có thể biết được thông qua bà bà thông báo. Chuyện hắn không trở lại cũng không ai nói cho nàng biết...
Hắn ba tháng không về nhà, vừa về nhà chuyện đầu tiên lại đến Vương gia, không biết là vì lão sư hay là vì cô nương đã từng có tình nghĩa, không có một ai sẽ quan tâm nàng có nghĩ loạn hay không...
Nhưng cũng may hắn đã trở lại, tuy không cần chăn nhưng lại sợ nàng đi không công một chuyến, thế nên vẫn nhận lấy chăn.
Một vị ngọt lan tràn trong lòng, Thi Uyển đưa tay chạm vào ánh nến ở đầu giường, vây quanh ánh nến đang nhảy múa kia cảm giác được ấm áp rõ ràng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro