Viết Cho Nàng
Tô Mạc Mạc
2024-08-07 00:00:02
Nàng lập tức đặt ba bức bảng chữ mẫu trên tay dùng cánh tay ôm ở trước người, không muốn bị hắn nhìn thấy, hiểu lầm nàng nhất thời nổi hứng cầm nhiều như vậy.
Sau đó mới thấy trên tay hắn cầm đồ, có lòng muốn cầm lấy giúp hắn nhưng lại cảm thấy không thích hợp, ngay khi chần chờ, Lục Ỷ đã đi qua cầm đồ của hắn ở trong tay, dường như là y phục.
Lục Ỷ lật xem quần áo kia một chút, mừng rỡ nói: "Là quan phục, công tử hôm nay đi lĩnh quan phục sao? Áo bào đỏ là xiêm y của quan lớn, thật là đẹp mắt, ngày mai công tử mặc vào không biết sẽ uy phong tuấn lãng biết dường nào đâu!"
Lục Lân không nói nhiều, lạnh nhạt nói: "Cất đi.”
Thi Uyển xa xa nhìn hắn, tuy hắn luôn nói chuyện thanh đạm như vậy, nhưng nàng vẫn nhìn ra hắn không thích nghe lời này.
Đúng, hắn thăng quan bởi vì đã tu sửa Đức Xuân Cung, đây là đại công, vì thế trực tiếp từ lục phẩm thăng lên ngũ phẩm, đồ xanh đổi thành áo bào đỏ.
Đại đa số quan viên cả đời nếu có thể mặc áo bào đỏ vào chính là trên phần mộ tổ tiên bốc khói xanh, sẽ thăng chức rất nhanh, mà Lục Lân ở tuổi hai mươi ba này đã mặc áo bào đỏ vào, từng bước lên mây, lên như diều gặp gió.
Nhưng đây cũng không phải là điều hắn muốn, cha chồng phó tướng lấy quyền điều hắn từ Tập Hiền viện ra, cắt đứt mọi chính sách mới mà hắn vẫn cố gắng, hắn lập công bằng đường tắt, mặc dù thăng quan tiến chức nhưng đối với hắn lại là sỉ nhục.
Cho nên, hôm qua bà bà chuẩn bị hạ yến hội, hôm nay lại nhận quan phục, hắn có lẽ rất không thoải mái nhỉ, đối với hắn mà nói đó chỉ là miễn cưỡng cười vui.
Trong lòng Thi Uyển dâng lên thương tiếc, lại không biết mình có thể làm gì.
Lúc này Lục Lân cũng nhìn thấy nàng, nhìn bảng chữ mẫu trong tay nàng, hỏi: "Tới lấy bảng chữ mẫu sao?”
Thi Uyển gật đầu: "Vâng.”
Lục Ỷ đã mang quan phục vào trong phòng, Lục Lân cũng muốn vào phòng, nhưng khi đi ngang qua nàng lại hỏi: "Chọn ai?"
Thi Uyển thấp giọng nói: "Âu Dương Tuân." Cuối cùng trong lòng căng thẳng không có can đảm giấu diếm, lại nói tiếp: "Và cả Vương Hi Chi.”
Lục Lân mở miệng nói: "Để ta xem thử." Nói xong vươn tay về phía nàng.
Nàng đành phải đem ba bức bảng chữ mẫu trình lên.
Lúc hắn lật xem nàng lại không nhịn được giải thích: "Có lẽ chữ của Vương Hi Chi ta sẽ luyện không tốt, nhưng cảm thấy đẹp, cho nên... vẫn cầm về.”
“Chữ của ông ấy đương nhiên rất đẹp, khi còn bé gia gia dạy ta luyện chữ đã luyện chữ của ông ấy." Lục Lân trả lời.
“Có lẽ gia gia cũng thích chữ của ông ấy." Thi Uyển đáp.
“Cô luyện chữ của Âu Dương Tuân trước đi, thích hợp hơn đôi chút." Lục Lân nói xong đưa bảng chữ cái cho nàng, suy nghĩ một lúc còn nói:" Đây là bản in, có vài chữ không rõ lắm, ta có bản viết tay trước kia ta tự mình mô phỏng bản dập, nếu cô sẵn lòng cũng có thể cầm đi xem.”
Thi Uyển cảm thấy trên trời rơi xuống một bao vàng, vừa vặn nện vào trên đầu nàng, nàng chưa từng nghĩ tới ở một khắc cuối cùng hắn trở lại, nàng chưa từng nghĩ tới sẽ có niềm vui bất ngờ mà lớn lao đến vậy.
Nàng cúi đầu thu lại niềm vui, hết sức tự nhiên nói: "Được ạ, đa tạ phu quân.”
Lục Lân bèn đi đến thư phòng.
Nàng chần chừ một lát cũng đi theo, cách hắn hai ba bước theo hắn vào thư phòng.
Bản thân Lục Lân dường như cũng không nhớ rõ địa điểm, tìm kiếm trên hai giá sách, cuối cùng lấy ra mấy tờ giấy chưa đóng thành sách. Hắn cúi đầu lật lật, rồi lại đặt tờ giấy xuống tiếp tục đi tìm.
Thi Uyển đến gần vài bước, nhìn vào tờ giấy hắn đặt xuống, là "Lan Đình Tự", nét chữ tuấn mỹ không khác mấy so với bản im.
Thấy hắn tìm một lúc lâu, Thi Uyển co quắp nói: "Là tìm không thấy sao?”
Nàng lo sẽ làm phiền đến hắn, lại nói tiếp: "Nếu không tìm được thì thôi, ta xem bản in cũng tốt rồi.”
“Có lẽ lúc phơi “Cửu Thành Cung Lễ Tuyền Minh” cảm thấy vô dụng nên đã ném đi.” Lục Lân ngừng lại, lập tức nói:" Cô dựa theo bản in để luyện cũng được, hoặc là để bức chữ mẫu này lại, ta mô phỏng lại chữ in không rõ bên trong rồi đưa cho cô một lượt.”
Thi Uyển cảm thấy môi mình gần như run rẩy, trả lời: "Được.”
Nàng đem Cửu Thành Cung Lễ Tuyền Minh đưa cho hắn, lại nói: "Làm phiền phu quân rồi.”
“Là việc ta phải làm." Lục Lân nhận lấy bảng chữ mẫu.
“Vậy, ta đi trước đây." Nàng nói.
Lục Lân "Ừ" một tiếng.
Thi Uyển ra khỏi thư phòng đi về phía Sơ Đồng viện. Bước chân nhẹ nhàng, trong lòng sung sướng, ôm chặt bảng chữ mẫu trong tay mình.
Hai ngày kế tiếp, nàng luyện chữ gần như tới mất ăn mất ngủ.
Đến tháng bảy, nhà trượng phu Lục Dao đưa thiệp mời tới nói trong nhà có một viện mới, lại có lễ đính hôn của nữ nhi, song hỷ lâm môn mời thân quyến cùng đến dự tiệc.
Nhà trượng phu Lục Dao họ Lý, cũng là gia đình bên chồng của bà bà Lục phu nhân, là nhà Huân tước thân càng thêm thân với Lục gia.
Trong Trầm Hương viện, Lục phu nhân sắp xếp nói: "Việc vui nhà bọn họ nên chúng ta đều phải đi, nhưng ta cùng phụ thân các ngươi còn đang trong thời gian giữ hiếu, sẽ không đi, vãn bối các ngươi ngược lại có thể đi, vậy thì..."
Tiêu thị rất nhanh đã nói: "Con cũng không thể đi, thân thể càng ngày càng nặng nề, xe ngựa xóc nảy nên đi đâu cũng không tiện.”
Lục phu nhân lo lắng tôn tử trong bụng nàng ta nên đương nhiên không hy vọng nàng ta đi, nghe nàng ta nói như vậy cũng thuận thế nói: "Vậy con ở nhà nghỉ ngơi đi, tức phụ lão tam nhất định phải đi, tức phụ lão nhị thì sao?"
Thi Uyển cũng không muốn đi.
Lục Dao yêu thương nhị ca nàng ta nhất, lại có quan hệ tốt với Vương Khanh Nhược nên không thích nhị tẩu. Vị dì Lý gia kia lúc trước nghe muội muội Lục phu nhân khóc lóc oán giận nên cũng không thích nàng, hơn nữa lần trước bị vu oan trộm đồ, nàng đã sớm đoạn tuyệt chuyện hòa mình với những quý phụ nhân trong kinh, chỉ muốn sống được ngày nào hay ngày đó, không muốn đi để tự tìm mất mặt.
Dù sao có lẽ bà bà cũng không muốn nàng đi, tùy tiện tìm lý do thân thể không khỏe, bà bà cũng sẽ đồng ý thôi.
Đang muốn nói chuyện, em dâu Điền thị ngược lại nói: "Nhị tẩu đi cùng làm bạn với ta đi, vừa lúc Tam Lang nói Lý gia muốn tổ chức một hội cưỡi ngựa bắn cung, hắn muốn góp phần náo nhiệt này nên lôi kéo nhị ca đi cũng, có mọi người cùng đi sẽ vui hơn.”
Bởi vì chuyện Hồng Ngọc nên mấy ngày nay Điền thị cực kỳ quan tâm nhiệt tình với nàng, đặc biệt là trước mặt bà bà và đại tẩu.
Thi Uyển không biết Tam đệ nói cùng mời Lục Lân đi có phải sự thật hay không, và cả Lục Lân có đi không, nhưng khi nghe nói như thế đã mất hồn mất vía, gật đầu nói: "Được.”
Lục phu nhân liếc nhìn nàng một cái, cười gượng nói: "Vậy thì đi hết đi.”
Thi Uyển không dám nhìn bà bà.
Buổi tối, Lục Ỷ đến Sơ Đồng viện đưa chữ viết cùng bảng chữ mẫu lúc trước của Lục Lân tới.
Thi Uyển nói cám ơn: "Phu quân công vụ bận rộn còn làm phiền hắn viết mấy chữ này." Nói xong tiện đà nói: "Nghe nói qua hai ngày nữa Lý gia mở tiệc chiêu đãi, hắn sẽ đi với tam đệ?”
Lục Ỷ trả lời: "Đúng vậy, tam công tử thích cưỡi ngựa bắn cung, nghe nói đi Lý gia thì vui vẻ vô cùng, nói Lý gia dẫu sao cũng là nhà võ tướng, viện mới có một bãi bắn lớn có thể cưỡi ngựa, nhất định phải lôi kéo công tử đi cùng, công tử không lay chuyển được đành phải đi.”
“Đúng là có nghe đệ muội nói qua việc này.” Thi Uyển nói.
Hai người thuận miệng nói vài câu là Lục Ỷ đã đi, lòng Thi Uyển tràn đầy vui mừng nhấm nuốt tin tức này.
Sau đó mới thấy trên tay hắn cầm đồ, có lòng muốn cầm lấy giúp hắn nhưng lại cảm thấy không thích hợp, ngay khi chần chờ, Lục Ỷ đã đi qua cầm đồ của hắn ở trong tay, dường như là y phục.
Lục Ỷ lật xem quần áo kia một chút, mừng rỡ nói: "Là quan phục, công tử hôm nay đi lĩnh quan phục sao? Áo bào đỏ là xiêm y của quan lớn, thật là đẹp mắt, ngày mai công tử mặc vào không biết sẽ uy phong tuấn lãng biết dường nào đâu!"
Lục Lân không nói nhiều, lạnh nhạt nói: "Cất đi.”
Thi Uyển xa xa nhìn hắn, tuy hắn luôn nói chuyện thanh đạm như vậy, nhưng nàng vẫn nhìn ra hắn không thích nghe lời này.
Đúng, hắn thăng quan bởi vì đã tu sửa Đức Xuân Cung, đây là đại công, vì thế trực tiếp từ lục phẩm thăng lên ngũ phẩm, đồ xanh đổi thành áo bào đỏ.
Đại đa số quan viên cả đời nếu có thể mặc áo bào đỏ vào chính là trên phần mộ tổ tiên bốc khói xanh, sẽ thăng chức rất nhanh, mà Lục Lân ở tuổi hai mươi ba này đã mặc áo bào đỏ vào, từng bước lên mây, lên như diều gặp gió.
Nhưng đây cũng không phải là điều hắn muốn, cha chồng phó tướng lấy quyền điều hắn từ Tập Hiền viện ra, cắt đứt mọi chính sách mới mà hắn vẫn cố gắng, hắn lập công bằng đường tắt, mặc dù thăng quan tiến chức nhưng đối với hắn lại là sỉ nhục.
Cho nên, hôm qua bà bà chuẩn bị hạ yến hội, hôm nay lại nhận quan phục, hắn có lẽ rất không thoải mái nhỉ, đối với hắn mà nói đó chỉ là miễn cưỡng cười vui.
Trong lòng Thi Uyển dâng lên thương tiếc, lại không biết mình có thể làm gì.
Lúc này Lục Lân cũng nhìn thấy nàng, nhìn bảng chữ mẫu trong tay nàng, hỏi: "Tới lấy bảng chữ mẫu sao?”
Thi Uyển gật đầu: "Vâng.”
Lục Ỷ đã mang quan phục vào trong phòng, Lục Lân cũng muốn vào phòng, nhưng khi đi ngang qua nàng lại hỏi: "Chọn ai?"
Thi Uyển thấp giọng nói: "Âu Dương Tuân." Cuối cùng trong lòng căng thẳng không có can đảm giấu diếm, lại nói tiếp: "Và cả Vương Hi Chi.”
Lục Lân mở miệng nói: "Để ta xem thử." Nói xong vươn tay về phía nàng.
Nàng đành phải đem ba bức bảng chữ mẫu trình lên.
Lúc hắn lật xem nàng lại không nhịn được giải thích: "Có lẽ chữ của Vương Hi Chi ta sẽ luyện không tốt, nhưng cảm thấy đẹp, cho nên... vẫn cầm về.”
“Chữ của ông ấy đương nhiên rất đẹp, khi còn bé gia gia dạy ta luyện chữ đã luyện chữ của ông ấy." Lục Lân trả lời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Có lẽ gia gia cũng thích chữ của ông ấy." Thi Uyển đáp.
“Cô luyện chữ của Âu Dương Tuân trước đi, thích hợp hơn đôi chút." Lục Lân nói xong đưa bảng chữ cái cho nàng, suy nghĩ một lúc còn nói:" Đây là bản in, có vài chữ không rõ lắm, ta có bản viết tay trước kia ta tự mình mô phỏng bản dập, nếu cô sẵn lòng cũng có thể cầm đi xem.”
Thi Uyển cảm thấy trên trời rơi xuống một bao vàng, vừa vặn nện vào trên đầu nàng, nàng chưa từng nghĩ tới ở một khắc cuối cùng hắn trở lại, nàng chưa từng nghĩ tới sẽ có niềm vui bất ngờ mà lớn lao đến vậy.
Nàng cúi đầu thu lại niềm vui, hết sức tự nhiên nói: "Được ạ, đa tạ phu quân.”
Lục Lân bèn đi đến thư phòng.
Nàng chần chừ một lát cũng đi theo, cách hắn hai ba bước theo hắn vào thư phòng.
Bản thân Lục Lân dường như cũng không nhớ rõ địa điểm, tìm kiếm trên hai giá sách, cuối cùng lấy ra mấy tờ giấy chưa đóng thành sách. Hắn cúi đầu lật lật, rồi lại đặt tờ giấy xuống tiếp tục đi tìm.
Thi Uyển đến gần vài bước, nhìn vào tờ giấy hắn đặt xuống, là "Lan Đình Tự", nét chữ tuấn mỹ không khác mấy so với bản im.
Thấy hắn tìm một lúc lâu, Thi Uyển co quắp nói: "Là tìm không thấy sao?”
Nàng lo sẽ làm phiền đến hắn, lại nói tiếp: "Nếu không tìm được thì thôi, ta xem bản in cũng tốt rồi.”
“Có lẽ lúc phơi “Cửu Thành Cung Lễ Tuyền Minh” cảm thấy vô dụng nên đã ném đi.” Lục Lân ngừng lại, lập tức nói:" Cô dựa theo bản in để luyện cũng được, hoặc là để bức chữ mẫu này lại, ta mô phỏng lại chữ in không rõ bên trong rồi đưa cho cô một lượt.”
Thi Uyển cảm thấy môi mình gần như run rẩy, trả lời: "Được.”
Nàng đem Cửu Thành Cung Lễ Tuyền Minh đưa cho hắn, lại nói: "Làm phiền phu quân rồi.”
“Là việc ta phải làm." Lục Lân nhận lấy bảng chữ mẫu.
“Vậy, ta đi trước đây." Nàng nói.
Lục Lân "Ừ" một tiếng.
Thi Uyển ra khỏi thư phòng đi về phía Sơ Đồng viện. Bước chân nhẹ nhàng, trong lòng sung sướng, ôm chặt bảng chữ mẫu trong tay mình.
Hai ngày kế tiếp, nàng luyện chữ gần như tới mất ăn mất ngủ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đến tháng bảy, nhà trượng phu Lục Dao đưa thiệp mời tới nói trong nhà có một viện mới, lại có lễ đính hôn của nữ nhi, song hỷ lâm môn mời thân quyến cùng đến dự tiệc.
Nhà trượng phu Lục Dao họ Lý, cũng là gia đình bên chồng của bà bà Lục phu nhân, là nhà Huân tước thân càng thêm thân với Lục gia.
Trong Trầm Hương viện, Lục phu nhân sắp xếp nói: "Việc vui nhà bọn họ nên chúng ta đều phải đi, nhưng ta cùng phụ thân các ngươi còn đang trong thời gian giữ hiếu, sẽ không đi, vãn bối các ngươi ngược lại có thể đi, vậy thì..."
Tiêu thị rất nhanh đã nói: "Con cũng không thể đi, thân thể càng ngày càng nặng nề, xe ngựa xóc nảy nên đi đâu cũng không tiện.”
Lục phu nhân lo lắng tôn tử trong bụng nàng ta nên đương nhiên không hy vọng nàng ta đi, nghe nàng ta nói như vậy cũng thuận thế nói: "Vậy con ở nhà nghỉ ngơi đi, tức phụ lão tam nhất định phải đi, tức phụ lão nhị thì sao?"
Thi Uyển cũng không muốn đi.
Lục Dao yêu thương nhị ca nàng ta nhất, lại có quan hệ tốt với Vương Khanh Nhược nên không thích nhị tẩu. Vị dì Lý gia kia lúc trước nghe muội muội Lục phu nhân khóc lóc oán giận nên cũng không thích nàng, hơn nữa lần trước bị vu oan trộm đồ, nàng đã sớm đoạn tuyệt chuyện hòa mình với những quý phụ nhân trong kinh, chỉ muốn sống được ngày nào hay ngày đó, không muốn đi để tự tìm mất mặt.
Dù sao có lẽ bà bà cũng không muốn nàng đi, tùy tiện tìm lý do thân thể không khỏe, bà bà cũng sẽ đồng ý thôi.
Đang muốn nói chuyện, em dâu Điền thị ngược lại nói: "Nhị tẩu đi cùng làm bạn với ta đi, vừa lúc Tam Lang nói Lý gia muốn tổ chức một hội cưỡi ngựa bắn cung, hắn muốn góp phần náo nhiệt này nên lôi kéo nhị ca đi cũng, có mọi người cùng đi sẽ vui hơn.”
Bởi vì chuyện Hồng Ngọc nên mấy ngày nay Điền thị cực kỳ quan tâm nhiệt tình với nàng, đặc biệt là trước mặt bà bà và đại tẩu.
Thi Uyển không biết Tam đệ nói cùng mời Lục Lân đi có phải sự thật hay không, và cả Lục Lân có đi không, nhưng khi nghe nói như thế đã mất hồn mất vía, gật đầu nói: "Được.”
Lục phu nhân liếc nhìn nàng một cái, cười gượng nói: "Vậy thì đi hết đi.”
Thi Uyển không dám nhìn bà bà.
Buổi tối, Lục Ỷ đến Sơ Đồng viện đưa chữ viết cùng bảng chữ mẫu lúc trước của Lục Lân tới.
Thi Uyển nói cám ơn: "Phu quân công vụ bận rộn còn làm phiền hắn viết mấy chữ này." Nói xong tiện đà nói: "Nghe nói qua hai ngày nữa Lý gia mở tiệc chiêu đãi, hắn sẽ đi với tam đệ?”
Lục Ỷ trả lời: "Đúng vậy, tam công tử thích cưỡi ngựa bắn cung, nghe nói đi Lý gia thì vui vẻ vô cùng, nói Lý gia dẫu sao cũng là nhà võ tướng, viện mới có một bãi bắn lớn có thể cưỡi ngựa, nhất định phải lôi kéo công tử đi cùng, công tử không lay chuyển được đành phải đi.”
“Đúng là có nghe đệ muội nói qua việc này.” Thi Uyển nói.
Hai người thuận miệng nói vài câu là Lục Ỷ đã đi, lòng Thi Uyển tràn đầy vui mừng nhấm nuốt tin tức này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro