Gái Thẳng Schrodinger - Lạc Dương bibi

Ngoại truyện 2:...

Lạc Dương bibi

2025-03-27 08:42:48

Năm nay là năm thứ tư Tần Kiến Thư và Ôn Sở bên nhau. Vài ngày trước, hai người vừa kỷ niệm bốn năm hẹn hò, còn lúc này, họ đang gọi video cho nhau dù cách xa hàng trăm cây số. Ôn Sở đi công tác ở Kinh Thành, phải một tuần sau mới có thể về. Cả hai đã sớm quen với những chuyến công tác đột xuất của đối phương. Hoặc có lẽ, vì họ từng trải qua những tháng ngày không ánh sáng, gian nan và dài đằng đẵng hơn thế, nên so với điều đó, mười ngày hay nửa tháng xa nhau cũng chẳng đáng là gì. Luật hôn nhân mới được ban hành mà không hề có bất kỳ dấu hiệu nào báo trước. Chỉ sau một giấc ngủ, cả mạng internet đã đảo lộn. Trang nhất của tất cả các bản tin, các nền tảng lớn, truyền thông của các influencer đều điên cuồng chia sẻ và đưa tin về việc này. Trong chớp mắt, biểu tượng cầu vồng rực rỡ đã trở thành màu sắc chủ đạo trên toàn bộ không gian mạng. Những điều từng cảm thấy xa vời không thể với tới, vậy mà lại trở thành sự thật vào một buổi sáng bình thường nhất. Tần Kiến Thư cầm điện thoại ngồi trên giường, vừa mới tỉnh dậy nên nàng vẫn còn trong trạng thái mơ màng. Nếu không vì ánh nắng xuyên qua khe rèm cửa sổ quá chói mắt, nàng gần như đã nghĩ mình vẫn đang mơ. Không để nàng có quá nhiều thời gian để ngẩn ngơ, Ôn Sở đã gọi điện thoại tới, giọng cô vì xúc động mà lờ mờ hơi run: "Tin tức trên mạng, chị đã thấy chưa?" "Ừm..." Tần Kiến Thư lóng ngóng đáp một tiếng. Một lát sau, nàng vén chăn xuống giường, đi đến bên bàn làm việc. Nàng cầm chiếc máy tính bảng đang sạc lên, tiện tay mở một nền tảng video ngắn. Quả nhiên, video đầu tiên được đề xuất chính là một thông báo chúc mừng cỡ lớn với nền đỏ chữ vàng: 【Nhật báo Trung X: Dự luật hôn nhân đồng giới chính thức được thông qua, bắt đầu có hiệu lực vào lễ Thất tịch năm nay!】 Nhạc nền video tràn ngập không khí hân hoan, tiếng kèn xô-na vang vọng, tiếng trống chiêng rộn ràng. Những dòng bình luận dày đặc lướt qua nhanh chóng là tin vui người dân khắp cả nước gửi tới, kèm theo biểu tượng cảm xúc cầu vồng. Tần Kiến Thư cầm máy tính bảng, tay nàng khẽ run lên một lúc, gần như không thể nhận ra. Nàng hơi ngửa mặt lên, thở một hơi dài nhẹ nhõm, như thể đến lúc này nàng mới thực sự xác định được tin tức này là thật. Hóa ra, không phải nàng đang mơ. Trong thời đại hiện nay, tại đất nước của họ, một nhóm người đặc biệt như cộng đồng đồng tính lại thực sự có thể chứng kiến ngày cải cách chế độ hôn nhân. Sau những cảm xúc ngổn ngang là tâm trạng dâng trào. Ở đầu dây bên kia, Ôn Sở nghe thấy âm thanh phát ra từ video, cô lần nữa nhẹ giọng gọi: "Tần Kiến Thư?" Tần Kiến Thư: "Chị thấy rồi." --- Nghe nói tin đồn đầu tiên được một cư dân mạng đăng lên diễn đàn ẩn danh của Tiểu Lục Thư vào lúc 2 giờ sáng. Khi ấy, chẳng mấy ai để ý tới. Đến 9 giờ sáng ngày hôm sau, cơ quan chức năng đã công bố thông tin chính thức, xác nhận phát ngôn táo bạo của cư dân mạng ẩn danh đó, đồng thời thông báo rằng vào lễ Thất tịch năm nay, Cục Dân chính sẽ mở quầy đăng ký kết hôn cho các cặp đôi đồng giới. Thời gian dần trôi, khi còn khoảng một tuần nữa là đến Thất tịch, trên các nền tảng mua bán đồ cũ bỗng xuất hiện hàng loạt đường link dịch vụ, như "xếp hàng hộ tại Cục Dân chính" hay "nhận xếp hàng giúp". Chuyện này không có gì đáng nói, điều quan trọng là những dịch vụ này cực kỳ được ưa chuộng. Chưa đầy hai ngày, đã xuất hiện thêm nhiều cư dân mạng tự xưng là "sinh viên đại học" nhận đơn "xếp hàng hộ", với giá dao động từ 80 tệ đến vài trăm tệ mỗi giờ. Dù vậy, vẫn có khách hàng mục tiêu tranh nhau đặt đơn. Vào buổi tối trước ngày Thất tịch, sau khi Cục Dân chính ở các thành phố đóng cửa tan làm, những người được thuê xếp hàng lần lượt tranh nhau xếp thành hàng dài trước cổng, đến mức cảnh sát buộc phải tạm thời điều động nhân sự để duy trì trật tự tại hiện trường. Mà Ôn Sở và Tần Kiến Thư thì thuộc nhóm người đứng ngoài cuộc vui, chỉ xem náo nhiệt mà thôi. Đối với việc nhất định phải chạy đi đăng ký kết hôn ngay trong ngày đầu tiên chính sách nhà nước được nới lỏng, họ đều cảm thấy không cần thiết, cũng không muốn tốn công tham gia vào sự náo nhiệt này. Dù vậy, Dương Liễu vẫn không thể hiểu được điều đó. Cả hai đều không nhắc đến chuyện kết hôn, ngày tháng vẫn cứ trôi qua bình yên, giản dị mà ngọt ngào như thế. Mãi đến tận một ngày chủ nhật cuối tháng 10, hai người cuộn mình trong phòng chiếu phim gia đình xem hoạt hình. Dưới ánh sáng mờ ảo, Tần Kiến Thư đột nhiên quay đầu: "Ôn Sở, hay là...chúng ta kết hôn đi." Tần Kiến Thư từng nghĩ về mối quan hệ giữa nàng và Ôn Sở—— Từ yêu đương đến đính hôn, rồi đến cầu hôn, lẽ ra phải có một trình tự đầy đủ và phức tạp như quy định của thế tục. Giống như phần lớn những cặp đôi dị tính vậy. Những gì người khác có, họ cũng nên có. Vì vậy, sau khi luật hôn nhân mới chính thức có hiệu lực, cả hai đều không vội vàng bước vào giai đoạn tiếp theo. Nhưng ý nghĩ kết hôn lại bất ngờ nảy ra vào buổi chiều hôm ấy, đến một cách nhẹ nhàng và tùy ý. Giống như một việc vô tình bị bỏ quên trong góc, đến khi bộ não dọn dẹp và sắp xếp lại mới chợt nhớ ra, thế là vỗ vai nàng rồi nói: "Nè, còn việc này chưa xong, hai người tranh thủ trong mấy ngày tới làm nốt đi." Không trải qua một quy trình long trọng và chính thức, cũng không có nghi thức cầu hôn, lại càng không mời người thân và bạn bè có mặt để chứng kiến. Chỉ có những điều lãng mạn nhỏ bé ẩn giấu trong những khoảnh khắc đời thường thuộc về hai người họ mà thôi. Gần như cùng lúc đó, trên màn hình trắng phía trước, con sói hung ác - kẻ phản diện chính - bỗng động lòng trắc ẩn khi đi ngang qua gốc cây trước cửa, rồi cứu một chú mèo con đáng thương bị mắc kẹt. Nội dung bộ phim bắt đầu đảo chiều. Lúc này, ánh mắt Ôn Sở vẫn dán chặt vào những thước phim điện ảnh đầy màu sắc rực rỡ. Nghe thấy lời Tần Kiến Thư, cô khựng lại một chút, nhưng không hề do dự: "Được." Hạt bắp rang kế tiếp xoay một vòng trên đầu ngón tay cô, rồi được đưa đến bên môi Tần Kiến Thư. Ôn Sở mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía người kia: "Vậy...ngày mai luôn nhé?" Chọn ngày không bằng gặp ngày. Thứ hai, vừa hay Cục Dân chính có làm việc. Sáng sớm tinh mơ, Ôn Sở lái xe từ khu khác trở về nhà ba mẹ. Vừa bước vào cửa, cô nói chuyện với gia đình chưa được hai câu là đã đi thẳng vào vấn đề: "Mẹ, sổ hộ khẩu nhà mình đâu rồi? Sáng nay con phải ra ngoài làm chút việc, cần dùng nó ạ." "Để trong ngăn kéo tủ quần áo của ba mẹ đó." "Con làm gì mà cần dùng tới sổ hộ khẩu?" Mẹ Ôn ngồi trong phòng ăn ăn sáng, tò mò quay đầu nhìn quanh. Ôn Sở ứng phó qua loa, vẫn chưa giải thích kĩ: "Chuyện này không thể nói rõ trong thời gian ngắn được. Mẹ đừng hỏi nữa, dù sao lát nữa con xong việc cũng sẽ quay lại." Ôn Sở chạy vào lục lọi tủ quần áo trong phòng ngủ ba mẹ một lúc, cuối cùng cũng tìm được thứ mình muốn. Cô cầm điện thoại lên, chụp một tấm hình sổ hộ khẩu, hơi nhếch môi, sau đó nhanh chóng đứng dậy. Ôn Sở vội vàng đến, rồi lại vội vàng rời đi. Trước khi đóng cửa ra khỏi nhà, cô cũng không quên báo với hai vị trưởng bối một tiếng. Trong giọng nói nhẹ nhàng lộ rõ niềm vui không giấu được: "Dạ đúng rồi, trưa nay con về nhà ăn cơm. Lát nữa con sẽ gửi thực đơn vào nhóm, mẹ bảo dì giúp việc mua đồ theo danh sách nha." Nói xong, cô rời đi như một cơn gió. Một lát sau, ông Ôn cuối cùng cũng từ nhà vệ sinh bước ra. Ông thò đầu nhìn về phía cửa ra vào, nơi đã yên tĩnh trở lại, rồi hỏi: "Con gái bà mới sáng sớm đã hấp tấp làm gì vậy?" "Nói là cần tìm sổ hộ khẩu để ra ngoài làm việc, nhưng cũng không nói rõ là việc gì." Mẹ Ôn cũng không mấy để tâm. Hai năm nay, con gái ngày càng chín chắn, lời nói và hành động đều rất đáng tin cậy. Nhưng để an ủi chồng, bà vẫn nói thêm vài câu như đang đùa giỡn: "Dù sao trưa con nó cũng phải về ăn cơm, lát nữa hỏi kỹ lại xem sao. Chắc không đến mức lén đi đăng ký kết hôn sau lưng chúng ta đâu nhỉ?" Ông Ôn nghe câu cuối cùng cũng bật cười, cả hai đều không coi đó là chuyện nghiêm trọng. Nửa tiếng sau, Ôn Sở nắm tay Tần Kiến Thư bước xuống từ chiếc Toyota màu trắng sáng, rồi cùng nhau đi về phía cổng Cục Dân chính Vân Thành ở đối diện. Tháng 10 trời thu trong xanh, gió mát hiu hiu, ánh nắng chiếu xuống người nhưng không mang quá nhiều hơi ấm, tựa như chỉ để phủ lên một lớp ánh vàng nhạt, nhằm tôn lên ngày đặc biệt hôm nay. Bầu trời âm u suốt cả tuần cuối cùng cũng hửng sáng, thời tiết lại trở nên đẹp một cách bất ngờ. Từ khi luật hôn nhân mới được thực thi cho đến nay, đã hơn ba tháng trôi qua. Mặc dù hiện tại lượng người đến đăng ký mỗi ngày không còn quá đông như lúc ban đầu, nhưng số người mà Cục Dân chính tiếp nhận hằng ngày vẫn không hề giảm. So với quầy đăng ký kết hôn của các cặp đôi khác giới, quầy dành cho các cặp đôi cùng giới rõ ràng nhộn nhịp hơn hẳn. Dĩ nhiên, náo nhiệt nhất là quầy ly hôn của những cặp đôi dị tính. Lúc này, một cặp vợ chồng đang cãi nhau từ hướng khác đi tới, điểm đến của họ cũng là cổng Cục Dân chính. Chỉ một chút lơ đãng, suýt nữa đâm vào Ôn Sở và Tần Kiến Thư. "Xin lỗi..." Sau lưng Trần Tri Tụng cứng đờ, khi nhận ra mình va phải người khác, anh ta vội vàng quay người xin lỗi. Nhưng không ngờ người mà anh ta va phải lại là người quen. Lần nữa gặp lại Tần Kiến Thư, trong mắt anh ta có sự kinh ngạc, có xấu hổ, nhưng nhiều hơn cả là lúng túng và không thoải mái—— Đúng là trùng hợp. Năm đó khi kết hôn, anh ta đã gặp Tần Kiến Thư trong tiệc cưới. Giờ ly hôn, lại một lần nữa như vậy. Anh ta thậm chí còn không có thời gian để giải thích gì với người vợ đã rạn nứt tình cảm đằng sau mình. "Lâu rồi không gặp, trùng hợp quá." "Sao em lại ở đây... Em đến Cục Dân chính là để...?" Đến lúc này, Trần Tri Tụng mới nhận ra Tần Kiến Thư và anh ta đang đến cùng một nơi. Cục Dân chính. Những người đến đây đều là để nhận giấy chứng nhận, không phải giấy đăng ký kết hôn thì cũng là giấy ly hôn. Trần Tri Tụng trợn tròn mắt, không thể tin nổi. Nhưng còn chưa kịp đợi câu trả lời của Tần Kiến Thư, một đôi tay trắng nõn và mảnh mai đã dắt người đi khỏi trước mặt anh ta, chỉ để lại một làn hương thanh nhã, nhanh chóng tan biến, như thể chưa từng xuất hiện bao giờ. "Xin lỗi, làm phiền nhường đường, chúng tôi đang vội vào đăng ký kết hôn." Ôn Sở dắt Tần Kiến Thư đến bên mình, nụ cười không chạm đến đáy mắt. Giọng cô bình thản, không nghe ra chút dao động nào. Đối mặt với Trần Tri Tụng, Ôn Sở dường như chỉ đang nhìn một người qua đường xa lạ chẳng liên quan. So với bản thân vài năm trước, bây giờ cô đã không còn quá để t@m đến Trần Tri Tụng nữa. ——Nhận giấy chứng nhận? Kết hôn? Với phụ nữ? Nhìn bóng lưng hai người rời đi, Trần Tri Tụng cuối cùng cũng nhớ ra người phụ nữ đã nói chuyện với mình là ai. Anh ta vừa kinh ngạc, vừa đố kị. Hóa ra họ đã ở bên nhau từ lâu rồi sao? Tần Kiến Thư nắm tay Ôn Sở từng bước đi xa. Chẳng bao lâu sau, lại nghe thấy không xa phía sau vang lên tiếng phụ nữ hét lên giận dữ, xen lẫn giọng người đàn ông mất kiên nhẫn như đang gầm gừ. Nàng không quay đầu lại. Ở quầy đăng ký kết hôn mới mở, thậm chí trên cái bàn bên cạnh cũng đặt một chiếc hộp nhỏ đựng kẹo cưới. Khuôn mặt mọi người đều tràn ngập niềm hạnh phúc và vui mừng. Phía trước vẫn còn năm, sáu đôi tình nhân đang xếp hàng. Hai người chụp ảnh theo quy trình, sau đó nộp hồ sơ. Khi đang ngồi trong sảnh đợi tới lượt, Ôn Sở bỗng nhiên đặt tay lên mu bàn tay lành lạnh của đối phương, nhẹ nhàng bóp một cái: "Tần Kiến Thư..." Lúc này Tần Kiến Thư nghiêng đầu nhìn sang, dịu dàng nhìn chăm chú: "Hửm?" Ôn Sở hơi cong môi, khi cười lên cả người cô bỗng có thêm vài phần ngốc nghếch. Cô nhẹ nhàng cất giọng: "Không có gì, em chỉ muốn nói với chị, trưa nay cùng em về nhà ăn cơm nhé." Buổi sáng đăng ký kết hôn, buổi trưa gặp ba mẹ, buổi tối quay về tổ ấm nhỏ của riêng họ. Không báo trước mà tự quyết định. Ôn Sở đã tự mình sắp xếp xong toàn bộ lịch trình trong ngày. Cô đương nhiên hy vọng được ba mẹ chúc phúc. Nhưng việc cô muốn kết hôn với Tần Kiến Thư, không cần sự đồng ý của bất kỳ ai. Khi cuốn sổ nhỏ màu đỏ, biểu tượng của sự thiêng liêng và trang trọng, được nhân viên đóng dấu thép và trao tận tay họ một cách trọn vẹn, thì cũng là lúc họ nhận được một lời chúc mừng chính thức. Điều từng hiếm có trong quá khứ nhưng nay đã trở thành chuyện thường tình. "Chúc mừng hai vị, từ hôm nay hai vị chính thức là vợ vợ hợp pháp trong lãnh thổ nước ta." "Chúc hai vị răng long đầu bạc, mãi mãi đồng tâm." --- Tác giả có lời muốn nói: Mình suy nghĩ rất lâu, giữa sự hoành tráng long trọng và sự bình dị nhẹ nhàng, mình cảm thấy hai người họ hợp với vế sau hơn. Editor có lời muốn nói: Tiếp nối dòng đã bỏ lửng ở chương 95. Ngày ba mẹ Ôn gặp được Tần Kiến Thư là ngày...Tần Kiến Thư và Ôn Sở chính thức là vợ vợ của nhau ^^

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Gái Thẳng Schrodinger - Lạc Dương bibi

Số ký tự: 0