Gặm Nhấm Nỗi Tương Tư

Vốn dĩ cũng khô...

2024-11-17 07:18:21

            Khi họ vừa lướt qua ba người kia thì bỗng Cố Chỉ Phàm nhìn họ rồi liền thốt lên:

           "Này, chả phải cô nàng đanh đá chúng ta gặp hôm trước đây sao?".

            Nghe thấy hai từ "đanh đá" não của Bạch Yên như muốn nổ tung liền không kiềm chế được mà quay lại mắng.

           "Ăn với chả nói, nói ai đanh đá hả tên đáng ghét kia!".

           Nghe xong lúc này Triết Viễn và Bùi Ánh Nguyệt mới quay lại nhìn hai người họ. Không đợi cặp đôi này lên tiếng Cố Chỉ Phàm liền nói tiếp:

          "Tôi nói cả hai đấy. À không chỉ cô thôi. Cô gái bên cạnh không đanh đá bằng cô".

                     Nói xong Cố Chỉ Phàm liền nhìn cả hai mà cười nhằm chọc cho hai người ngại. Tuyết Hoa thấy nhiều người như vậy, nếu gây chuyện liền không hay vội kéo Bạch Yên đi. Nhưng Bạch Yên thì khác nghe xong câu trả lời kia làm cô tức điên lên được.

"Ha, tôi đánh đá sao bằng kẻ khốn nạn bắt nạn con gái lại không biết nhục như anh được."

"Nè, trong bệnh viện đấy. Nói chuyện nhẹ nhàng lại cậu không sợ người quen cậu nghe được à ?".

Tuyết Hoa biết tính của Bạch Yên nóng thế nào nếu bị chọc tức điên lên như vậy. Nhưng nếu muốn kiềm chế cô nàng lại phải nhắc đến gia đình là cô tự khắc nhẹ giọng lại ngay. Sở dĩ nói như vậy một phần là không muốn hai người họ cải nhau khiến nhiều người chú ý vào bọn họ là chính.

Quả nhiên khi câu nhắc nhở Tuyết Hoa vang lên Bạch Yên cũng biết mình nói quá lời thì không muốn cải nhau tiếp nữa mà vội quay lại định dìu Tuyết Hoa đi tiếp.

"Wow!!! Cậu biết không Triết Viễn. Mình mới phát hiện ra hổ dữ cũng sợ bị người nhà mắng đấy".

Tuyết Hoa nghe xong câu nói đó cũng không khỏi cảm thán. Tên này sao gây sự hoài vậy, họ chọc gì anh ta à. Cô vừa định mở miệng ra nói lại thì bỗng Triết Viễn cắt ngang.

"Đủ rồi đấy, đùa cũng phải có giới hạn thôi. Cô nhóc kia vừa làm phẫu thuật xong, nếu cậu làm cô bé tức đến mức đứt chỉ thì tự mà đi may lại đi đấy!"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ha, Tuyết Hoa nghe cái lý do nhảm nhí đó xong liền nhìn anh bằng nửa con mắt. Cái gì mà tức đứt chỉ chứ? Có ai bị như vậy bao giờ đâu. Nhưng không đợi cô đáp lại câu nói đó, lúc này Bùi Ánh Nguyệt mới xen vào giữa mà mở miệng.

"Mọi người quen nhau khi nào vậy? Sao tôi không biết. Đã vậy Chỉ Phàm còn đùa vui như vậy cơ. Không phải tôi tận mắt chứng kiến tuổi thơ của câu thì còn nghĩ cậu bị một trong hai cô nhóc đá nên ghi thù cơ".

Cố Chỉ Phàm nghe xong thì liền bật lại giải thích ngay nếu không hình tượng của cậu sụp đổ mất. Lỡ như mấy cô y tá khác hiểu lầm cậu bị đá chả phải thiệt thòi cho cậu lắm sao.

"Cậu đừng nói bây, nghĩ sao mà mình lại bị hai người này đá chứ! Chẳng qua biết là do cô nhóc khom người kia làm đổ cà phê vào người Triết Viễn. Còn cô gái chanh chua và cả cô nhóc kia có những lý do khiến tôi và Triết Viễn lúc đó tức không nói thành lời".

Nghe câu nói của Cố Chỉ Phàm, Tuyết Hoa bất giác cũng ngẩn người ra. Hóa ra họ ghét cô và Bạch Yên đến thế cơ à?

"Xin lỗi, lúc đó quả thật chúng tôi không xin lỗi chu toàn khiến cho hai người chịu ấm ức như vậy. Để tránh làm bẩn mắt hai người chúng tôi xin phép đi trước."

Lời nói của Tuyết Hoa có sức sát thương cực lớn. Tuy cô rất ít khi nói chuyện với người lạ nhưng khi cô mở lời ra nói đều khiến cho người khác phải suy ngẫm. Đó vừa là điểm mạnh cũng như điểm yếu của cô. Quả nhiên lúc này nó phát huy không tồi. Dù sao họ ghét cô như vậy ăn nói nhẹ nhàng cũng chả có kết quả gì. Nghĩ xong như vậy cô liền kéo tay Bạch Yên muốn quay người bỏ đi thì Cố Chỉ Phàm liền chạy lại đứng trước mặt cô mà nói.

"Ý tôi không phải như thế. Không tới nỗi trách cô nhưng mà..."

Chưa đợi anh nói xong, Tuyết Hoa liền lướt qua người anh như không khí. Đối với những người biết trước sẽ không làm biến động tương lai của cô cũng như ảnh hưởng đến cuộc đời của cô thì hà tất gì phải nghe những lời nhảm nhí đó chứ. Tốt hơn hết thà đừng biết nhau cũng không muốn nghe lời giải thích kia vẫn hơn.

Thấy Tuyết Hoa lướt qua như thế Cố Chỉ Phàm bất giác liền thẩn thơ đứng đó nhìn theo bong lưng của cô. Lần đầu tiên có người xem nhẹ bản thân cậu như vậy. Không khỏi khiến cậu để tâm, liền chạy lại chỗ của Bùi Ánh Nguyệt và Triết Viễn đang đứng mà hỏi:

"Nè, họ là bệnh nhân của hai người à ? Sao mà không thấy hai người hỏi han gì cả vậy?"

"Hỏi han gì bây giờ. Rõ ràng nghe trong câu từ và biểu cảm ánh mắt kia thể hiện rõ không muốn nói chuyện với chúng ta. Vả lại nếu có quan hệ cũng chỉ là bác sĩ và bệnh nhân không hơn không kém".

Triết Viễn nhìn theo bóng lưng của Tuyết Hoa, khi nghe xong cách cô đáp lại quả thật khiến cho cậu cũng chạnh lòng. Cậu chưa từng có suy nghĩ tức đến mức Cố Chỉ Phàm miêu tả. Vừa có ý định giải thích thì cô nói ra một tràng như vậy đưa cậu trở về thực tại. Đúng vậy, hà tất gì phải giải thích chứ, vốn dĩ cũng không thân.

Nghe câu nói như vậy của Triết Viễn, Bùi Ánh Nguyệt bỗng cười nhẹ. Khi nãy thấy Cố Chỉ Phàm thân thiết như vậy cô còn nghĩ là liệu Triết Viễn cũng có lòng riêng như vậy không cơ. Nhưng khi Triết Viễn giải thích như vậy cũng đủ khiến cô an tâm phần nào. Cô chưa bao giờ tự ti về nhan sắc khi đứng cạnh hai cô nhóc kia. Nhưng dù sao cô ta cũng sợ, lỡ như Triết Viễn bên cạnh cô quá lâu nên lại thích thú vui mới cũng không chừng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Gặm Nhấm Nỗi Tương Tư

Số ký tự: 0