Game Sinh Tồn Của Đại Lão Cá Voi
Quán Cà Phê Ngọ...
2024-12-18 11:59:54
“Trương Điềm Điềm đã nói trong video, cô ta đã giấu xác của những con mèo đó, có thể là để tránh bị người khác phát hiện hành vi tàn ác của mình.” Hạ Tịch suy đoán, “Nhưng cách làm như vậy sẽ khiến linh hồn của những con mèo không được yên nghỉ, có lẽ tìm ra xác của chúng và chôn cất cẩn thận, chúng cũng có thể được an nghỉ.”
Vì đã liên quan đến sự kiện linh dị, vậy thì khả năng này quả thật là có.
Dù sao thì cũng đã mấy ngày trong trò chơi này, những con mèo đó từ đầu tới cuối đều như có như không không ra làm hại người chơi, cho nên chúng có thể giống như Tố Vân nói, chỉ là muốn được giúp đỡ, không có ý định hãm hại người.
“Không phải chứ, mấy người còn muốn tìm xác mèo sao?” Triệu Mỹ Mỹ vẻ mặt không tình nguyện, “Chúng ta làm nhiệm vụ trốn thoát khỏi mật thất cho tốt không được sao? Cứ nhất thiết phải làm chuyện không liên quan này? Hơn nữa, quán cà phê chỉ có từng này, còn có thể giấu nhiều xác mèo như vậy ở đâu?”
“Tủ đá trong bếp sau đi,” Hạ Tịch gần như là ngay sau khi biết Trương Điềm Điềm giấu mèo đi đâu, lập tức nghĩ đến cái tủ đá bị khóa kia, “Đó là nơi duy nhất mà chúng ta cho đến giờ vẫn chưa mở, kích thước cũng đủ để đặt vừa nhiều xác mèo như vậy.”
Triệu Mỹ Mỹ không nhịn được nôn khan một tiếng: “Chị đừng nói nữa, tôi vừa nghĩ đến món tráng miệng mình ăn được làm ở đó, tôi liền có chút buồn nôn.”
“Có phải dùng thịt mèo làm đâu mà cậu sợ?” Vẻ mặt của Điền Viên tuy cũng rất khó coi, nhưng vẫn nói lại Triệu Mỹ Mỹ một câu, “Đừng có nhắc đến chuyện không nên nhắc.”
Điền Viên cảm thấy Triệu Mỹ Mỹ này thật sự quá phiền, vốn dĩ bây giờ tâm trạng của mọi người đều không tốt, Triệu Mỹ Mỹ còn cứ nhắc đến chuyện dễ khiến người ta buồn nôn như vậy, quả thực là có bệnh.
“Dựa vào cái gì mà cô nói tôi như vậy!” Triệu Mỹ Mỹ không phục, lập tức oang oang lên, “Tôi…”
“Im miệng!” Hạ Tịch trừng mắt nhìn Triệu Mỹ Mỹ, trên mặt hoàn toàn không còn nụ cười, “Bình thường cô thích nói bậy tôi không quản, hôm nay cô mà còn dám nói thêm một chữ, tôi sẽ khâu miệng cậu lại!”
Trong đầu cô bây giờ vẫn thỉnh thoảng hiện lên những hình ảnh tàn nhẫn đẫm máu kia, vậy mà Triệu Mỹ Mỹ không biết điều cứ nhắc đến những chuyện khiến người ta buồn nôn.
Đáng bị mắng.
Triệu Mỹ Mỹ vẫn luôn có chút sợ hãi Hạ Tịch, lúc này lập tức sợ đến mức không dám lên tiếng nữa.
“Chìa khóa của tủ đá vẫn chưa tìm thấy,” Hạ Tịch quay lại chủ đề ban đầu, “Bất kể bên trong có xác mèo hay không, chúng ta đều nên tìm chìa khóa mở nó ra, bởi vì bên trong có thể còn có manh mối quan trọng khác.”
“Nhưng những nơi chúng ta có thể tìm kiếm đều đã tìm kiếm gần hết rồi,” Trác Phi nhỏ giọng nói, “Nếu có thể phát hiện ra chìa khóa gì đó, chắc chắn đã phát hiện ra từ lâu rồi.”
“Phòng tối vẫn chưa lục soát.” Hạ Tịch nhắc nhở.
“Bên trong chỉ có một chút xíu như vậy,” Tiêu Lượng dùng tay khoa một cái “chút xíu”, rồi nói, “Ngoài bàn máy tính và một cái ghế ra, không còn gì khác, cơ bản là liếc mắt một cái là nhìn thấy hết tất cả mọi thứ.”
“Vậy thì tháo máy tính ra tìm.” Hạ Tịch nói, “Đó là máy tính để bàn, thùng máy tính có thể để đồ vào bên trong. Bất cứ nơi nào có thể để đồ, đều phải tìm hết một lượt mới được.”
“Được… được thôi,” Tiêu Lượng gãi gãi đầu, hiển nhiên là không ngờ Hạ Tịch lại muốn tháo máy tính, nhưng lại cảm thấy Hạ Tịch nói có lý, “Vậy để tôi đi, tháo máy tính thì tôi vẫn làm được.”
“Tôi đi giúp cậu chiếu sáng,” Daniel cầm theo đèn pin của mình, cùng Tiêu Lượng quay lại phòng tối.
Vì đã liên quan đến sự kiện linh dị, vậy thì khả năng này quả thật là có.
Dù sao thì cũng đã mấy ngày trong trò chơi này, những con mèo đó từ đầu tới cuối đều như có như không không ra làm hại người chơi, cho nên chúng có thể giống như Tố Vân nói, chỉ là muốn được giúp đỡ, không có ý định hãm hại người.
“Không phải chứ, mấy người còn muốn tìm xác mèo sao?” Triệu Mỹ Mỹ vẻ mặt không tình nguyện, “Chúng ta làm nhiệm vụ trốn thoát khỏi mật thất cho tốt không được sao? Cứ nhất thiết phải làm chuyện không liên quan này? Hơn nữa, quán cà phê chỉ có từng này, còn có thể giấu nhiều xác mèo như vậy ở đâu?”
“Tủ đá trong bếp sau đi,” Hạ Tịch gần như là ngay sau khi biết Trương Điềm Điềm giấu mèo đi đâu, lập tức nghĩ đến cái tủ đá bị khóa kia, “Đó là nơi duy nhất mà chúng ta cho đến giờ vẫn chưa mở, kích thước cũng đủ để đặt vừa nhiều xác mèo như vậy.”
Triệu Mỹ Mỹ không nhịn được nôn khan một tiếng: “Chị đừng nói nữa, tôi vừa nghĩ đến món tráng miệng mình ăn được làm ở đó, tôi liền có chút buồn nôn.”
“Có phải dùng thịt mèo làm đâu mà cậu sợ?” Vẻ mặt của Điền Viên tuy cũng rất khó coi, nhưng vẫn nói lại Triệu Mỹ Mỹ một câu, “Đừng có nhắc đến chuyện không nên nhắc.”
Điền Viên cảm thấy Triệu Mỹ Mỹ này thật sự quá phiền, vốn dĩ bây giờ tâm trạng của mọi người đều không tốt, Triệu Mỹ Mỹ còn cứ nhắc đến chuyện dễ khiến người ta buồn nôn như vậy, quả thực là có bệnh.
“Dựa vào cái gì mà cô nói tôi như vậy!” Triệu Mỹ Mỹ không phục, lập tức oang oang lên, “Tôi…”
“Im miệng!” Hạ Tịch trừng mắt nhìn Triệu Mỹ Mỹ, trên mặt hoàn toàn không còn nụ cười, “Bình thường cô thích nói bậy tôi không quản, hôm nay cô mà còn dám nói thêm một chữ, tôi sẽ khâu miệng cậu lại!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong đầu cô bây giờ vẫn thỉnh thoảng hiện lên những hình ảnh tàn nhẫn đẫm máu kia, vậy mà Triệu Mỹ Mỹ không biết điều cứ nhắc đến những chuyện khiến người ta buồn nôn.
Đáng bị mắng.
Triệu Mỹ Mỹ vẫn luôn có chút sợ hãi Hạ Tịch, lúc này lập tức sợ đến mức không dám lên tiếng nữa.
“Chìa khóa của tủ đá vẫn chưa tìm thấy,” Hạ Tịch quay lại chủ đề ban đầu, “Bất kể bên trong có xác mèo hay không, chúng ta đều nên tìm chìa khóa mở nó ra, bởi vì bên trong có thể còn có manh mối quan trọng khác.”
“Nhưng những nơi chúng ta có thể tìm kiếm đều đã tìm kiếm gần hết rồi,” Trác Phi nhỏ giọng nói, “Nếu có thể phát hiện ra chìa khóa gì đó, chắc chắn đã phát hiện ra từ lâu rồi.”
“Phòng tối vẫn chưa lục soát.” Hạ Tịch nhắc nhở.
“Bên trong chỉ có một chút xíu như vậy,” Tiêu Lượng dùng tay khoa một cái “chút xíu”, rồi nói, “Ngoài bàn máy tính và một cái ghế ra, không còn gì khác, cơ bản là liếc mắt một cái là nhìn thấy hết tất cả mọi thứ.”
“Vậy thì tháo máy tính ra tìm.” Hạ Tịch nói, “Đó là máy tính để bàn, thùng máy tính có thể để đồ vào bên trong. Bất cứ nơi nào có thể để đồ, đều phải tìm hết một lượt mới được.”
“Được… được thôi,” Tiêu Lượng gãi gãi đầu, hiển nhiên là không ngờ Hạ Tịch lại muốn tháo máy tính, nhưng lại cảm thấy Hạ Tịch nói có lý, “Vậy để tôi đi, tháo máy tính thì tôi vẫn làm được.”
“Tôi đi giúp cậu chiếu sáng,” Daniel cầm theo đèn pin của mình, cùng Tiêu Lượng quay lại phòng tối.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro