Game Sinh Tồn Của Đại Lão Cá Voi
Trò Chơi Tận Th...
2024-12-18 11:59:54
“Đóng thì đóng thôi.” Hạ Tịch vừa nói vừa nhấn xác nhận, “Dù sao tôi cũng không có ai cần phải kết bạn.”
Sau này nếu cần kết bạn, mở lại cũng không muộn. Hơn nữa, Trịnh Hiệu gửi yêu cầu mà không được trả lời, vài ngày nữa hắn cũng sẽ từ bỏ. Lúc đó mở lại tính năng này cũng không gây phiền phức.
“Cô không bấm từ chối luôn cho xong?” Diệp Không Thanh không hiểu nổi tại sao Hạ Tịch phải làm phức tạp như vậy.
“Nếu tôi bấm từ chối, hắn chưa chắc đã nghĩ là tôi thật sự tự nguyện từ chối. Có khi còn gửi yêu cầu nhiều hơn nữa.” Hạ Tịch kiên nhẫn giải thích, “Lúc trước, chúng ta đã thể hiện rõ trước mặt hắn rằng anh rất mạnh mẽ, còn tôi thì ngây thơ ngoan ngoãn và nghe lời anh. Với ấn tượng như vậy, hắn rất dễ cho rằng tôi từ chối là do anh không cho phép tôi kết bạn.”
Diệp Không Thanh ngẩn ra, hiển nhiên anh không nghĩ tới điều đó.
“Một khi hắn có ấn tượng này, thời gian hắn kiên trì gửi yêu cầu sẽ kéo dài hơn.” Hạ Tịch tiếp tục, “Thậm chí có thể tự huyễn hoặc rằng đây là mối tình bị cấm đoán, lúc đó không biết hắn sẽ làm phiền tôi bao lâu. Thế nên cứ không trả lời, hai ngày nữa hắn sẽ từ bỏ.”
Diệp Không Thanh: “…”
Nghe cũng… có lý.
“Trời sắp tối rồi, anh định nghỉ ở đâu?” Hạ Tịch chuyển chủ đề.
“Không nghỉ.” Diệp Không Thanh đáp ngắn gọn, “Chúng ta lên đường ngay, tới cơ sở thí nghiệm ở thành phố S.”
Dù là ban đêm, nhưng trên cao tốc khả năng gặp xác sống thấp hơn nhiều, nếu có cũng không đông, dễ dàng giải quyết. Điều quan trọng nhất bây giờ là tranh thủ thời gian tìm ổ cứng, tận dụng được thời gian buổi tối là tốt nhất.
“Được,” Hạ Tịch đồng ý ngay, sau đó nói thêm, “Lát nữa tìm chỗ nào đó dừng lại, để chúng ta đổi chỗ.”
“Sao thế?” Diệp Không Thanh theo bản năng hỏi.
“Anh ra ngoài giờ chưa ăn gì cả, lát nữa để tôi lái xe, anh ngồi ghế phụ đi.” Hạ Tịch vừa mở một túi bánh mì vừa nói, “Không thể để anh lái xe bụng đói được mà~”
“… Ừ.”
Trời đêm buông xuống.
Trên cao tốc thỉnh thoảng thấy vài chiếc xe. Có chiếc đỗ ven đường trông còn nguyên vẹn, có chiếc lật nghiêng, vỡ nát, linh kiện rơi vãi khắp nơi. Một số xe còn loang lổ vết máu sẫm màu.
Đôi lúc lại thấy vài bộ phận cơ thể, hoặc lẻ tẻ vài con xác sống nằm rạp trên mặt đường.
Rõ ràng, trên cao tốc cũng từng xảy ra những cuộc rượt đuổi và thảm sát của xác sống.
Kỹ năng lái xe của Hạ Tịch khá tốt, dù có nhiều chướng ngại vật như vậy, cô vẫn luồn lách qua dễ dàng như một con cá bơi trong nước.
Từ đây đến thành phố S, chạy cao tốc chỉ mất một tiếng rưỡi, nhưng từ đó đến cơ sở thí nghiệm vẫn cần khoảng một giờ đồng hồ nữa.
Ra khỏi cao tốc, Hạ Tịch đỗ xe gần trạm thu phí.
“Hay là tối nay nghỉ lại đây một chút?” Hạ Tịch quay sang hỏi Diệp Không Thanh, “Hay anh muốn lái xe tiếp tới cơ sở thí nghiệm?”
Ra khỏi cao tốc, khả năng gặp xác sống sẽ tăng lên nhiều.
Tuy nhiên, nếu Diệp Không Thanh muốn đi tiếp, cô cũng không phản đối.
Xác sống nhiều hay ít chẳng ảnh hưởng gì đến cô.
Với năng lực của Diệp Không Thanh, miễn không phải đám đông xác sống lớn thì chắc cũng xử lý được. Tiện thể hai người có thể “cày” thêm vài mạng, đẩy nhanh tiến độ nhiệm vụ đầu tiên.
“Đi tiếp.” Diệp Không Thanh trả lời ngắn gọn.
“Được thôi.” Hạ Tịch uống một ngụm nước nóng, sau đó tiếp tục lái xe lên đường.
Sau này nếu cần kết bạn, mở lại cũng không muộn. Hơn nữa, Trịnh Hiệu gửi yêu cầu mà không được trả lời, vài ngày nữa hắn cũng sẽ từ bỏ. Lúc đó mở lại tính năng này cũng không gây phiền phức.
“Cô không bấm từ chối luôn cho xong?” Diệp Không Thanh không hiểu nổi tại sao Hạ Tịch phải làm phức tạp như vậy.
“Nếu tôi bấm từ chối, hắn chưa chắc đã nghĩ là tôi thật sự tự nguyện từ chối. Có khi còn gửi yêu cầu nhiều hơn nữa.” Hạ Tịch kiên nhẫn giải thích, “Lúc trước, chúng ta đã thể hiện rõ trước mặt hắn rằng anh rất mạnh mẽ, còn tôi thì ngây thơ ngoan ngoãn và nghe lời anh. Với ấn tượng như vậy, hắn rất dễ cho rằng tôi từ chối là do anh không cho phép tôi kết bạn.”
Diệp Không Thanh ngẩn ra, hiển nhiên anh không nghĩ tới điều đó.
“Một khi hắn có ấn tượng này, thời gian hắn kiên trì gửi yêu cầu sẽ kéo dài hơn.” Hạ Tịch tiếp tục, “Thậm chí có thể tự huyễn hoặc rằng đây là mối tình bị cấm đoán, lúc đó không biết hắn sẽ làm phiền tôi bao lâu. Thế nên cứ không trả lời, hai ngày nữa hắn sẽ từ bỏ.”
Diệp Không Thanh: “…”
Nghe cũng… có lý.
“Trời sắp tối rồi, anh định nghỉ ở đâu?” Hạ Tịch chuyển chủ đề.
“Không nghỉ.” Diệp Không Thanh đáp ngắn gọn, “Chúng ta lên đường ngay, tới cơ sở thí nghiệm ở thành phố S.”
Dù là ban đêm, nhưng trên cao tốc khả năng gặp xác sống thấp hơn nhiều, nếu có cũng không đông, dễ dàng giải quyết. Điều quan trọng nhất bây giờ là tranh thủ thời gian tìm ổ cứng, tận dụng được thời gian buổi tối là tốt nhất.
“Được,” Hạ Tịch đồng ý ngay, sau đó nói thêm, “Lát nữa tìm chỗ nào đó dừng lại, để chúng ta đổi chỗ.”
“Sao thế?” Diệp Không Thanh theo bản năng hỏi.
“Anh ra ngoài giờ chưa ăn gì cả, lát nữa để tôi lái xe, anh ngồi ghế phụ đi.” Hạ Tịch vừa mở một túi bánh mì vừa nói, “Không thể để anh lái xe bụng đói được mà~”
“… Ừ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trời đêm buông xuống.
Trên cao tốc thỉnh thoảng thấy vài chiếc xe. Có chiếc đỗ ven đường trông còn nguyên vẹn, có chiếc lật nghiêng, vỡ nát, linh kiện rơi vãi khắp nơi. Một số xe còn loang lổ vết máu sẫm màu.
Đôi lúc lại thấy vài bộ phận cơ thể, hoặc lẻ tẻ vài con xác sống nằm rạp trên mặt đường.
Rõ ràng, trên cao tốc cũng từng xảy ra những cuộc rượt đuổi và thảm sát của xác sống.
Kỹ năng lái xe của Hạ Tịch khá tốt, dù có nhiều chướng ngại vật như vậy, cô vẫn luồn lách qua dễ dàng như một con cá bơi trong nước.
Từ đây đến thành phố S, chạy cao tốc chỉ mất một tiếng rưỡi, nhưng từ đó đến cơ sở thí nghiệm vẫn cần khoảng một giờ đồng hồ nữa.
Ra khỏi cao tốc, Hạ Tịch đỗ xe gần trạm thu phí.
“Hay là tối nay nghỉ lại đây một chút?” Hạ Tịch quay sang hỏi Diệp Không Thanh, “Hay anh muốn lái xe tiếp tới cơ sở thí nghiệm?”
Ra khỏi cao tốc, khả năng gặp xác sống sẽ tăng lên nhiều.
Tuy nhiên, nếu Diệp Không Thanh muốn đi tiếp, cô cũng không phản đối.
Xác sống nhiều hay ít chẳng ảnh hưởng gì đến cô.
Với năng lực của Diệp Không Thanh, miễn không phải đám đông xác sống lớn thì chắc cũng xử lý được. Tiện thể hai người có thể “cày” thêm vài mạng, đẩy nhanh tiến độ nhiệm vụ đầu tiên.
“Đi tiếp.” Diệp Không Thanh trả lời ngắn gọn.
“Được thôi.” Hạ Tịch uống một ngụm nước nóng, sau đó tiếp tục lái xe lên đường.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro