Gán Thân Trả Nợ Tình Cũ Hung Ác Ngược Đãi Tôi
Cô Biết Bản Thân Không Thoát Được Khỏi Tôi Mà
HaTrang
2024-07-12 00:40:07
Bánh xe dừng lại, ánh mắt gã cũng dừng tại bóng hình kia. Hình ảnh cô cười đùa vui vẻ bên người khác càng khiến gã điên tiết.
“Em có muốn ở tạm nhà anh đêm nay không?”
“Thôi ạ! như thế thì phiền anh lắm. Em sẽ tìm một khách sạn để ở qua đêm nay”
Cả hai tạm biệt nhau, đợi cho Tịnh Ân đi một đoạn xa cô mới quay lưng bước, nụ cười trên môi liền tắt khi cô nhìn thấy gã đang đứng nhìn cô không chớp mắt.
Bạch Mai Trúc trong người run lên, bước chân quay sang hướng khác thoạt muốn chạy. Vừa chạy vừa ngoái theo sau nhìn gã, Cao Trí Đức bám sát cô, chạy ra giữa làn người đông đúc đang qua đường, len lẫn cũng không thể thoát khỏi sự truy sát của gã.
“Cứu tôi, cứu tôi với..” Bạch Mai Trúc dừng lại trước một đám người đi đường, cầu xin sự giúp đỡ của họ, nhưng đều bị từ chối, họ sợ phiền phức, sợ nhất chính là nhìn thấy người đang theo sau cô.
Bạch Mai Trúc vấp ngã khiến mắt cá chân đau nhức, cô lê người đứng dậy khi khoảng cách của gã ngày càng gần, khập khiễng đứng lên, vẫn cố chấp chạy, không muốn bản thân rơi vào tay gã một lần nữa. Nhưng chân đã mỏi và đau khó có thể chạy xa hơn.
Bạch Mai Trúc nhìn vào một con hẻm tối, đưa mắt không nhìn thấy gã nữa, trốn vào trong, thế nhưng là cô không nhìn thấy gã đâu phải gã cũng không nhìn thấy cô. Cao Trí Đức nhếch môi cười, quả nhiên cô vẫn cứ ngây thơ như ngày mới yêu.
Gã dừng chân tại con hẻm, nhìn ngó xung quanh vờ như không biết nơi cô chốn, gã cứ đứng đó mãi càng làm cô sợ thêm, và Bạch Mai Trúc cuối cùng cũng nhận ra rằng gã biết mình đang ở đây nếu không gã nào dễ dàng không đuổi theo cô nữa.
Bạch Mai Trúc nép vào tường từ phía sau lưng gã toan chạy đi, bước được một hai bước ngờ đâu trùng hợp gã quay lưng lại, trên tay là một điếu thuốc, miệng nhả khói. Cô dương mắt nhìn gã, nụ cười không tốt của gã lại xuất hiện. Gã nhanh tay bắt lấy cô trước khi cô bỏ chạy một lần nữa.
“Hôm nay cô đã nâng sự kiên nhẫn của tôi lên một bậc đấy!” gã vác cô lên vai trong sự giãy dụa không ngừng từ tay và chân cô, cánh tay gã như dây thừng trói chặt cô trên vai. Gã thả điếu thuốc xuống chân, di cho lửa đỏ biến mất, vứt bỏ vào sọt rác gần tay, vừa đi vừa phả ra làn khói cuối cùng.
Bạch Mai Trúc dù mệt cũng không ngừng chống trả, hai tay liên tục đập vào lưng, biết rằng không thể dùng cách này để thoát, cô đột nhiên dướn người lên, cắn vào tai gã một cái thật mạnh. Cao Trí Đức nghiến răng, cánh tay buông lỏng thả cô xuống không có nghĩa là tạo đường chạy cho cô, bàn tay to lớn của gã nắm chặt cổ tay cô đến nỗi gân nổi chi chít.
“Shhit!!”
Bạch Mai Trúc một lần nữa đưa tay gã lên miệng, thành công thoát khỏi, cố gắng chạy với mắt cá chân đang dần sưng lên, Cao Trí Đức vừa ôm tai đau vừa bước nhanh theo cô, càng ngày càng nhanh sau đó dốc lực chạy theo.
Trời tối càng tối, càng lạnh hơn, Bạch Mai Trúc trên người quần áo không đủ ấm, cố chấp không dừng trong làn gió bắt đầu thổi. Cuối cùng mệt quá mà ngã ra đường, gã thở ra một cái, từng bước gần cô, ngồi xuống vuốt ve mặt Bạch Mai Trúc: “cô biết bản thân không thoát được khỏi tôi mà”
Gã chống gối đứng dậy, kéo theo cô, một lần nữa vác cô lên vai, Bạch Mai Trúc lần này không thể chống cự được nữa rồi. Cao Trí Đức vác cô cả một đoạn đường dài quay trở lại xe, gã mở cửa, đẩy cô vào trong, thở không ngừng, đóng cửa xe vang một tiếng lớn, gã ngồi vào vị trí bên cạnh, chưa vội lái mà nhìn sang cô.
Cao Trí Đức cởi vest trên người đưa sang đắp lên người cho cô thế nhưng Bạch Mai Trúc thẳng tay đẩy áo sang một bên, hai mắt nhắm chặt, tựa đầu vào ghế. Gã không nói, bắt đầu cho xe lăn bánh.
Suốt một quãng đường như thế mà cơn giận trong gã vẫn chưa nguôi, gã cứ nghĩ đến hình ảnh cô cười đùa vui vẻ ở công viên cùng người khác là lại tức điên lên. Gã còn yêu cô, rất yêu cô nhưng bây giờ chính gã lại không phân biệt được rốt cuộc gã yêu cô hơn hay hận cô hơn.
Xe lui vào dinh thư đang sáng. Cao Trí Đức bước xuống vòng qua phía Bạch Mai Trúc, ánh mắt cô chăm chăm nhìn về phía trước không đoái hoài đến người bên cạnh. Gã kéo cô xuống, bàn tay thô ráp bóp chặt cánh tay cô, Bạch Mai Trúc khó khăn bước lên từng bậc thang, cánh cửa vừa mở, đập vào mắt cô là một đống vỡ vụn rải rác khắp nhà.
“Cô biết những thứ này là tại ai chứ?” tại ai? tại cô ư? gã lên cơn điên rồi đập phá là tại cô? cô bắt gã đập sao?
“Số nợ của cô không những không giảm mà đã tăng lên thêm rồi, nếu như cô dám bỏ trốn một lần nữa thì không phải là tôi chạy theo để đưa cô về đâu mà là tôi sẽ giết chết cô ngay lập tức nếu nhìn thấy” gã nắm, bóp chặt cằm cô.
“Em có muốn ở tạm nhà anh đêm nay không?”
“Thôi ạ! như thế thì phiền anh lắm. Em sẽ tìm một khách sạn để ở qua đêm nay”
Cả hai tạm biệt nhau, đợi cho Tịnh Ân đi một đoạn xa cô mới quay lưng bước, nụ cười trên môi liền tắt khi cô nhìn thấy gã đang đứng nhìn cô không chớp mắt.
Bạch Mai Trúc trong người run lên, bước chân quay sang hướng khác thoạt muốn chạy. Vừa chạy vừa ngoái theo sau nhìn gã, Cao Trí Đức bám sát cô, chạy ra giữa làn người đông đúc đang qua đường, len lẫn cũng không thể thoát khỏi sự truy sát của gã.
“Cứu tôi, cứu tôi với..” Bạch Mai Trúc dừng lại trước một đám người đi đường, cầu xin sự giúp đỡ của họ, nhưng đều bị từ chối, họ sợ phiền phức, sợ nhất chính là nhìn thấy người đang theo sau cô.
Bạch Mai Trúc vấp ngã khiến mắt cá chân đau nhức, cô lê người đứng dậy khi khoảng cách của gã ngày càng gần, khập khiễng đứng lên, vẫn cố chấp chạy, không muốn bản thân rơi vào tay gã một lần nữa. Nhưng chân đã mỏi và đau khó có thể chạy xa hơn.
Bạch Mai Trúc nhìn vào một con hẻm tối, đưa mắt không nhìn thấy gã nữa, trốn vào trong, thế nhưng là cô không nhìn thấy gã đâu phải gã cũng không nhìn thấy cô. Cao Trí Đức nhếch môi cười, quả nhiên cô vẫn cứ ngây thơ như ngày mới yêu.
Gã dừng chân tại con hẻm, nhìn ngó xung quanh vờ như không biết nơi cô chốn, gã cứ đứng đó mãi càng làm cô sợ thêm, và Bạch Mai Trúc cuối cùng cũng nhận ra rằng gã biết mình đang ở đây nếu không gã nào dễ dàng không đuổi theo cô nữa.
Bạch Mai Trúc nép vào tường từ phía sau lưng gã toan chạy đi, bước được một hai bước ngờ đâu trùng hợp gã quay lưng lại, trên tay là một điếu thuốc, miệng nhả khói. Cô dương mắt nhìn gã, nụ cười không tốt của gã lại xuất hiện. Gã nhanh tay bắt lấy cô trước khi cô bỏ chạy một lần nữa.
“Hôm nay cô đã nâng sự kiên nhẫn của tôi lên một bậc đấy!” gã vác cô lên vai trong sự giãy dụa không ngừng từ tay và chân cô, cánh tay gã như dây thừng trói chặt cô trên vai. Gã thả điếu thuốc xuống chân, di cho lửa đỏ biến mất, vứt bỏ vào sọt rác gần tay, vừa đi vừa phả ra làn khói cuối cùng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch Mai Trúc dù mệt cũng không ngừng chống trả, hai tay liên tục đập vào lưng, biết rằng không thể dùng cách này để thoát, cô đột nhiên dướn người lên, cắn vào tai gã một cái thật mạnh. Cao Trí Đức nghiến răng, cánh tay buông lỏng thả cô xuống không có nghĩa là tạo đường chạy cho cô, bàn tay to lớn của gã nắm chặt cổ tay cô đến nỗi gân nổi chi chít.
“Shhit!!”
Bạch Mai Trúc một lần nữa đưa tay gã lên miệng, thành công thoát khỏi, cố gắng chạy với mắt cá chân đang dần sưng lên, Cao Trí Đức vừa ôm tai đau vừa bước nhanh theo cô, càng ngày càng nhanh sau đó dốc lực chạy theo.
Trời tối càng tối, càng lạnh hơn, Bạch Mai Trúc trên người quần áo không đủ ấm, cố chấp không dừng trong làn gió bắt đầu thổi. Cuối cùng mệt quá mà ngã ra đường, gã thở ra một cái, từng bước gần cô, ngồi xuống vuốt ve mặt Bạch Mai Trúc: “cô biết bản thân không thoát được khỏi tôi mà”
Gã chống gối đứng dậy, kéo theo cô, một lần nữa vác cô lên vai, Bạch Mai Trúc lần này không thể chống cự được nữa rồi. Cao Trí Đức vác cô cả một đoạn đường dài quay trở lại xe, gã mở cửa, đẩy cô vào trong, thở không ngừng, đóng cửa xe vang một tiếng lớn, gã ngồi vào vị trí bên cạnh, chưa vội lái mà nhìn sang cô.
Cao Trí Đức cởi vest trên người đưa sang đắp lên người cho cô thế nhưng Bạch Mai Trúc thẳng tay đẩy áo sang một bên, hai mắt nhắm chặt, tựa đầu vào ghế. Gã không nói, bắt đầu cho xe lăn bánh.
Suốt một quãng đường như thế mà cơn giận trong gã vẫn chưa nguôi, gã cứ nghĩ đến hình ảnh cô cười đùa vui vẻ ở công viên cùng người khác là lại tức điên lên. Gã còn yêu cô, rất yêu cô nhưng bây giờ chính gã lại không phân biệt được rốt cuộc gã yêu cô hơn hay hận cô hơn.
Xe lui vào dinh thư đang sáng. Cao Trí Đức bước xuống vòng qua phía Bạch Mai Trúc, ánh mắt cô chăm chăm nhìn về phía trước không đoái hoài đến người bên cạnh. Gã kéo cô xuống, bàn tay thô ráp bóp chặt cánh tay cô, Bạch Mai Trúc khó khăn bước lên từng bậc thang, cánh cửa vừa mở, đập vào mắt cô là một đống vỡ vụn rải rác khắp nhà.
“Cô biết những thứ này là tại ai chứ?” tại ai? tại cô ư? gã lên cơn điên rồi đập phá là tại cô? cô bắt gã đập sao?
“Số nợ của cô không những không giảm mà đã tăng lên thêm rồi, nếu như cô dám bỏ trốn một lần nữa thì không phải là tôi chạy theo để đưa cô về đâu mà là tôi sẽ giết chết cô ngay lập tức nếu nhìn thấy” gã nắm, bóp chặt cằm cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro