Gán Thân Trả Nợ Tình Cũ Hung Ác Ngược Đãi Tôi
Happy Ending
HaTrang
2024-07-12 00:40:07
1 tuần sau.
“Coi như trước đây bà già ta có mắt như mù, chỉ mong sau này con sẽ mở lòng đón nhận người mẹ chồng là ta” nắm tay cô, bà hối lỗi. Bạch Mai Trúc ôm lấy bà:
“Ai cũng muốn những điều tốt nhất cho con mình, bác đừng để những thứ trước đây dằn vặt nữa”.
Cao Trí Đức hồi hộp đứng trước gương, hai tay nắm chặt vào nhau, phút chốc trước mắt không phải bản thân nữa mà là lễ đường lớn, khách mời đã ngay ngắn ngồi, cánh cửa đằng xa cũng đang từ từ mở, Bạch Mai Trúc xuất hiện, thu hút toàn bộ sự chú ý của gã.
“Con đồng ý”
Nở nụ cười hạnh phúc nhìn nhau, trao nhau nụ hôn trước sự chứng kiến của hàng trăm người, phía dưới, ai đó đang dùng ánh mắt long lanh mà nhìn lên lễ đường của gã không ai khác chính là Tần Yến Trinh, bên cạnh cũng đang có người trìu mến nhìn đối phương.
Lễ cưới kết thúc trong sự chúc phúc của tất cả mọi người. Cận Thái Minh cũng đến chúc phúc cho hai người mặc dù trước đây có ý định muốn trêu đùa cô.
“Uống rượu không tốt cho đứa bé đâu” Tịnh Ân lấy ly rượu từ tay Tần Yến Trinh thay bằng ly nước.
Bạch Mai Trúc chằm chằm nhìn Tịnh Ân, ghi hoặc hỏi: “Sao anh biết cô ấy có em bé!”
Tịnh Ân bối rối, nói ra là tìm hiểu sẽ rất ngại, thế nhưng “anh đang tìm hiểu cô ấy” Tần Yến Trinh ngượng ngùng cúi mặt xuống khi nghe câu trả lời của anh, Bạch Mai Trúc cười, đến bên huých nhẹ vai ả “có chút nói nhiều nhưng đổi lại rất tốt”
Mọi người đã về hết, Bạch Mai Trúc cả ngày hôm nay cũng đã rất mệt, muốn lên phòng nghỉ ngơi nhưng lại bị tiếng ai đó níu lại “Mai Trúc” Doãn Thanh Nhàn ái ngại đến gần cô.
“Không biết mẹ có tư cách này không? nhưng mẹ cảm thấy rất vui khi được chứng kiến con bước vào lễ đường” tựa vào lòng bà cảm nhận hơi ấm, cô thỏ thẻ. “Mẹ phải sống thật lâu để nhìn con hạnh phúc đấy nhé!”. Ông Tần phía xa không dám đến chúc phúc cô vì những việc đã xảy ra nhưng thâm tâm vẫn âm thầm gửi cho cô lời tốt đẹp.
Coi như cuộc sống của cô từ giờ trở đi sẽ bằng phẳng mà dễ dàng hơn, vẫy tay chào tạm biệt chiếc xe đang lăn bánh. Ấy thế Bạch Mai Trúc vẫn chưa thể yên tâm mà ngả lưng vì bỗng nhớ ra gì đó.
Cao Trí Đức bận bộ đồ tắm trên người, tò mò ngồi vào bên cạnh cô.
Chương49.Happy Ending
Cao Trí Đức bận bộ đồ tắm trên người, tò mò ngồi vào bên cạnh cô.
“Em làm gì vậy?”
“Đã đếm rất kĩ mà, không thể nào sai được” dù có đếm đi đếm lại cuốn lịch trên tay, Bạch Mai Trúc cũng không nhận được đáp án khác.
Sáng ngày hôm sau, trong khi gã đang say giấc thì liền giật mình khi nghe tiếng lớn của cô vọng ra, gã vội xỏ dép, chạy vào xem cô xảy ra chuyện gì. Gã chỉ thấy cô đứng bất động, trên tay cầm gì đó, lại gần mới rõ. Cao Trí Đức lúc bấy nhận ra còn vui hơn cô, gã nhấc bổng cô lên trong sự sung sướng tột độ.
“Em có thai rồi sao, chúng ta có con rồi!” gã hét rất lớn như muốn cho cả thế giới này biết, cô và gã đã có con.
Kể từ lúc đó, Cao Trí Đức giúp cô cẩn thận đến nỗi Bạch Mai Trúc phát ngán mà chỉ thẳng mặt. Cô muốn ra khỏi phòng, gã sẽ bế cô xuống cầu thang, muốn đi dạo, gã cũng sẽ bế cô đi dạo, thậm chí đến đi vệ sinh gã cũng không buông tha. Bạch Mai Trúc cảm thấy kết hôn với gã như là đeo xích vào chân.
“CAO TRÍ ĐỨC, ANH CÓ BÌNH THƯỜNG ĐƯỢC KHÔNG HẢ?” bịt tai lại trước âm lượng phóng đại của cô, gã bắt đầu thanh minh.
“Chẳng qua tôi muốn giúp em không mệt để không ảnh hưởng đến con của chúng ta”
Bạch Mai Trúc khó chịu, liếc mắt nhìn gã “sao anh không nghĩ làm như vậy tôi càng khó chịu hơn?” ngậm chặt miệng trước cô, gã từ Cao Trí Đức lạnh lùng, đã biến thành gấu nhỏ cưng chiều mà thuận theo ý cô.
“Anh không ngại khi muốn quen một người có con như tôi à?” Tần Yến Trinh cùng Tịnh Ân đang dạo dưới trời ấm của thành phố ngày hôm nay.
“Nếu ngại tôi đã không có mặt ở đây!” rụt rè đưa tay sang, nắm lấy tay Tần Yến Trinh, Tịnh Ân hoàn toàn biến mất sự hồi hộp, nếu như Tần Yến Trinh rút tay lại anh sẽ thất vọng coi như bản thân đã thất bại một bước nhưng cả hai đang nắm chặt tay nhau nên có thể hoàn toàn nghĩ rằng bản thân đã thành công.
“Chợt nghĩ đến trước đây sống theo cách bản thân muốn nhưng lại không được vui vẻ, hạnh phúc, hối hận vô cùng” nét buồn trên mặt Tần Yến Trinh xuất hiện, Tịnh Ân ra dáng một người bạn trai chậm sát lại mà ôm, vỗ nhẹ lưng, an ủi.
“Chuyện cho qua được hãy cứ để nó trôi đi, vớt lấy hạnh phúc về mình sống tốt những ngày tiếp theo” đặt cằm trên vai Tịnh Ân, mỉm cười, nhắm mắt tận hưởng khoảng không này, lần đầu tiên tim đập nhanh bởi lời nói lần đầu được nghe.
Ai cũng xứng đáng được hạnh phúc dù cho đã từng gây ra nhiều lỗi lầm, chỉ cần chính mình hoàn toàn biết lỗi và sửa sai, điều tốt đẹp sẽ sẵn sàng dang tay đón chào.
“Coi như trước đây bà già ta có mắt như mù, chỉ mong sau này con sẽ mở lòng đón nhận người mẹ chồng là ta” nắm tay cô, bà hối lỗi. Bạch Mai Trúc ôm lấy bà:
“Ai cũng muốn những điều tốt nhất cho con mình, bác đừng để những thứ trước đây dằn vặt nữa”.
Cao Trí Đức hồi hộp đứng trước gương, hai tay nắm chặt vào nhau, phút chốc trước mắt không phải bản thân nữa mà là lễ đường lớn, khách mời đã ngay ngắn ngồi, cánh cửa đằng xa cũng đang từ từ mở, Bạch Mai Trúc xuất hiện, thu hút toàn bộ sự chú ý của gã.
“Con đồng ý”
Nở nụ cười hạnh phúc nhìn nhau, trao nhau nụ hôn trước sự chứng kiến của hàng trăm người, phía dưới, ai đó đang dùng ánh mắt long lanh mà nhìn lên lễ đường của gã không ai khác chính là Tần Yến Trinh, bên cạnh cũng đang có người trìu mến nhìn đối phương.
Lễ cưới kết thúc trong sự chúc phúc của tất cả mọi người. Cận Thái Minh cũng đến chúc phúc cho hai người mặc dù trước đây có ý định muốn trêu đùa cô.
“Uống rượu không tốt cho đứa bé đâu” Tịnh Ân lấy ly rượu từ tay Tần Yến Trinh thay bằng ly nước.
Bạch Mai Trúc chằm chằm nhìn Tịnh Ân, ghi hoặc hỏi: “Sao anh biết cô ấy có em bé!”
Tịnh Ân bối rối, nói ra là tìm hiểu sẽ rất ngại, thế nhưng “anh đang tìm hiểu cô ấy” Tần Yến Trinh ngượng ngùng cúi mặt xuống khi nghe câu trả lời của anh, Bạch Mai Trúc cười, đến bên huých nhẹ vai ả “có chút nói nhiều nhưng đổi lại rất tốt”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mọi người đã về hết, Bạch Mai Trúc cả ngày hôm nay cũng đã rất mệt, muốn lên phòng nghỉ ngơi nhưng lại bị tiếng ai đó níu lại “Mai Trúc” Doãn Thanh Nhàn ái ngại đến gần cô.
“Không biết mẹ có tư cách này không? nhưng mẹ cảm thấy rất vui khi được chứng kiến con bước vào lễ đường” tựa vào lòng bà cảm nhận hơi ấm, cô thỏ thẻ. “Mẹ phải sống thật lâu để nhìn con hạnh phúc đấy nhé!”. Ông Tần phía xa không dám đến chúc phúc cô vì những việc đã xảy ra nhưng thâm tâm vẫn âm thầm gửi cho cô lời tốt đẹp.
Coi như cuộc sống của cô từ giờ trở đi sẽ bằng phẳng mà dễ dàng hơn, vẫy tay chào tạm biệt chiếc xe đang lăn bánh. Ấy thế Bạch Mai Trúc vẫn chưa thể yên tâm mà ngả lưng vì bỗng nhớ ra gì đó.
Cao Trí Đức bận bộ đồ tắm trên người, tò mò ngồi vào bên cạnh cô.
Chương49.Happy Ending
Cao Trí Đức bận bộ đồ tắm trên người, tò mò ngồi vào bên cạnh cô.
“Em làm gì vậy?”
“Đã đếm rất kĩ mà, không thể nào sai được” dù có đếm đi đếm lại cuốn lịch trên tay, Bạch Mai Trúc cũng không nhận được đáp án khác.
Sáng ngày hôm sau, trong khi gã đang say giấc thì liền giật mình khi nghe tiếng lớn của cô vọng ra, gã vội xỏ dép, chạy vào xem cô xảy ra chuyện gì. Gã chỉ thấy cô đứng bất động, trên tay cầm gì đó, lại gần mới rõ. Cao Trí Đức lúc bấy nhận ra còn vui hơn cô, gã nhấc bổng cô lên trong sự sung sướng tột độ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Em có thai rồi sao, chúng ta có con rồi!” gã hét rất lớn như muốn cho cả thế giới này biết, cô và gã đã có con.
Kể từ lúc đó, Cao Trí Đức giúp cô cẩn thận đến nỗi Bạch Mai Trúc phát ngán mà chỉ thẳng mặt. Cô muốn ra khỏi phòng, gã sẽ bế cô xuống cầu thang, muốn đi dạo, gã cũng sẽ bế cô đi dạo, thậm chí đến đi vệ sinh gã cũng không buông tha. Bạch Mai Trúc cảm thấy kết hôn với gã như là đeo xích vào chân.
“CAO TRÍ ĐỨC, ANH CÓ BÌNH THƯỜNG ĐƯỢC KHÔNG HẢ?” bịt tai lại trước âm lượng phóng đại của cô, gã bắt đầu thanh minh.
“Chẳng qua tôi muốn giúp em không mệt để không ảnh hưởng đến con của chúng ta”
Bạch Mai Trúc khó chịu, liếc mắt nhìn gã “sao anh không nghĩ làm như vậy tôi càng khó chịu hơn?” ngậm chặt miệng trước cô, gã từ Cao Trí Đức lạnh lùng, đã biến thành gấu nhỏ cưng chiều mà thuận theo ý cô.
“Anh không ngại khi muốn quen một người có con như tôi à?” Tần Yến Trinh cùng Tịnh Ân đang dạo dưới trời ấm của thành phố ngày hôm nay.
“Nếu ngại tôi đã không có mặt ở đây!” rụt rè đưa tay sang, nắm lấy tay Tần Yến Trinh, Tịnh Ân hoàn toàn biến mất sự hồi hộp, nếu như Tần Yến Trinh rút tay lại anh sẽ thất vọng coi như bản thân đã thất bại một bước nhưng cả hai đang nắm chặt tay nhau nên có thể hoàn toàn nghĩ rằng bản thân đã thành công.
“Chợt nghĩ đến trước đây sống theo cách bản thân muốn nhưng lại không được vui vẻ, hạnh phúc, hối hận vô cùng” nét buồn trên mặt Tần Yến Trinh xuất hiện, Tịnh Ân ra dáng một người bạn trai chậm sát lại mà ôm, vỗ nhẹ lưng, an ủi.
“Chuyện cho qua được hãy cứ để nó trôi đi, vớt lấy hạnh phúc về mình sống tốt những ngày tiếp theo” đặt cằm trên vai Tịnh Ân, mỉm cười, nhắm mắt tận hưởng khoảng không này, lần đầu tiên tim đập nhanh bởi lời nói lần đầu được nghe.
Ai cũng xứng đáng được hạnh phúc dù cho đã từng gây ra nhiều lỗi lầm, chỉ cần chính mình hoàn toàn biết lỗi và sửa sai, điều tốt đẹp sẽ sẵn sàng dang tay đón chào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro