Gán Thân Trả Nợ Tình Cũ Hung Ác Ngược Đãi Tôi
Là Người Của Tôi Chỉ Có Nghe Lời, Không Có Chống Đối
HaTrang
2024-07-12 00:40:07
“Aaaaaaaa” Bạch Mai Trúc tức giận hét lớn, đứng trước gương nhìn từng vết đỏ đã in hằn trên cổ, dụi mắt, sờ đi sờ lại để xem chúng có thật hay không.
Cao Trí Đức mắt chưa mở nhưng miệng là đang thầm cười bởi chiến tích bản thân để lại trên cổ cô. Bạch Mai Trúc hai tay cuộn tròn, mắt đăm đăm, chân bước ra khỏi phòng tắm hướng, tiến về phía gã “Cao Trí Đức anh còn giả vờ?”
Gã lật chăn, chống tay lên cằm “nhìn rất đẹp, không phải sao?” Bạch Mai Trúc định đáp lại gã thì điện thoại trong túi xách đổ chuông, một cuộc gọi đến từ Nam Phong, không nhấc máy, cô vội vội vàng vàng tắm rửa, ngó lơ gã mà chạy đi.
Nam Phong đứng đợi trước cửa nhìn bóng cô xuất hiện, trong một chiếc quần jeans tôn nên đôi chân dài cùng chiếc áo sơ mi, trên cổ quàng thêm khăn lụa, chiếc kính râm, tất cả toát lên dáng vẻ thanh thoát, đúng hình mẫu người phụ nữ của người đang chờ đợi cô.
Mở cửa xe bước xuống Nam Phong vội cởi áo ngoài khoác lên cho cô “trời lạnh lắm!” nụ cười má lúm của cô đập vào mắt kẻ đang dõi theo phía trên, gã ngồi vào chiếc ghế sofa đơn màu chàm chân vắt chéo hai tay khoanh trước ngực đang trực tiếp theo sát từng nhất cử nhất động của hai người bên dưới.
“Sao anh đột nhiên đến không báo trước, hôm nay có kế hoạch gì ư?”
Nam Phong lắc đầu bắt đầu cho xe di chuyển “hôm nay tôi muốn đi chơi với cô, xin lỗi vì không nói trước mà đến” Bạch Mai Trúc nhìn anh khó hiểu, đi chơi? tại sao lại muốn đi chơi với cô?.
Nam Phong đưa cô đến một nhà hàng gần nhất, ga lăng mở cửa xe và đẩy cửa cho cô bước vào, xung quanh là những đôi tình nhân đang dùng bữa trưa cùng nhau, đến một bàn đã được đặt sẵn cạnh cửa sổ lớn, kéo ghế cho cô ngồi xuống, Bạch Mai Trúc ngắm nhìn xung quanh, đến khi nhìn qua cửa kính thì mắt phải cố nheo vào để nhìn rõ người đang ngồi phía bàn ngoài của quán coffee đối diện.
Bạch Mai Trúc nhìn thấy một người đàn ông từ trên xuống dưới đều mặc đồ màu đen, sơ mi đen, vest đen, giày đen bóng loáng, trên tay ly coffee đang hướng thẳng ánh nhìn về cô.
“Có chuyện gì à?” Nam Phong hỏi.
“À không có gì chúng ta, ăn thôi!” Bạch Mai Trúc nhẹ nhàng nhếch môi, trong bữa ăn không ngừng liếc, nếu gã đã theo cô đến tận đây thì cô sẽ cho gã mở mang tầm mắt.
“À không có gì chúng ta, ăn thôi!” Bạch Mai Trúc nhẹ nhàng nhếch môi, trong bữa ăn không ngừng liếc, nếu gã đã theo cô đến tận đây thì cô sẽ cho gã mở mang tầm mắt.
Cố tình để vương đồ ăn trên miệng, đúng theo ý của cô, Nam Phong đã tận tay đưa giấy lên lau cho cô, còn vui vẻ cười cùng nhau, đã vậy Bạch Mai Trúc còn chủ động đút đồ ăn cho Nam Phong. Phía bên kia, có người đã bóp chặt ly coffee trong bàn tay đang nổi đầy gân, chân cứ liên tục giậm xuống nền.
Nam Phong thì vui mừng vì cứ ngỡ cô đang dần nảy sinh tình cảm với mình chứ không hề biết cô chỉ là đang muốn chọc giận con sói đang rình rập kia.
Khi bữa trưa kết thúc, Bạch Mai Trúc còn chưa thôi, khoác tay Nam Phong tình tứ bước ra “oh, trên vai áo anh dính gì kìa” kiễng chân lên, mặt đưa sát nhất có thể, tay phủi vai, từ góc của Cao Trí Đức nhìn sang thì chính xác là phải hiểu theo hướng khác.
Gã không chịu được nữa, đập bàn đứng lên, sải bước qua đường, Bạch Mai Trúc giật mình, cả người cách xa Nam Phong bởi bàn tay gã “làm trò gì vậy hả?” gã nghiến răng, giọng thầm thì với cô. Giằng tay gã ra, cô vênh mặt nói với gã “câu trả lời trước mặt anh đấy thôi!”
Cao Trí Đức bực dọc khó chịu, choàng tay ngang vai cô, ôm cô chặt cứng vào người, mắt nhìn, lời hướng về Nam Phong “xin phép, đưa người của tôi về, được chứ?” khi gã cùng cô định quay đi thì Nam Phong lên tiếng:
“Cậu chưa hỏi ý cô ấy mà?”
Gã nhếch mũi giày, xoay gót “đã là người của tôi, chỉ có nghe lời, chống đối? không thể”
“Cô ấy muốn là của cậu hay do cậu tự mặc định”
Bạch Mai Trúc thấy hai người bạn thân đang vì mình mà xảy ra tranh cãi, biết sẽ như thế này từ ban đầu cô đã không hành xử một cách nông nổi, đưa tay ra hai bên ý muốn giảng hòa cho hai người nhưng câu hỏi tiếp theo của Nam Phong khiến cô phải ngậm chặt họng.
“Nói đi, em chọn tôi hay chọn cậu ta?” Nam Phong nghiêm túc hỏi.
“Một câu hỏi rất hay, khó trả lời quá à? Hay là muốn chọn cả hai nhưng lại không biết trả lời sao cho hợp lí” gã giọng giễu cợt nói với cô.
Bạch Mai Trúc tái mặt lườm gã, cô đã có sẵn câu trả lời nhưng là vì sợ mất lòng người còn lại mà đành im lặng. Nam Phong cũng đã nhìn ra câu trả lời của cô nhưng là muốn nghe chính miệng cô nói ra. E ngại nhìn Nam Phong, hiểu ý cô, anh rời khỏi, Cao Trí Đức mín môi cười thầm “tôi biết em sẽ chọn tôi mà, rất vinh hạnh” gã hôn vào má cô, tay sờ vào những dấu tích bản thân để lại ngày hôm qua được dấu trong khăn.
Hất tay gã, Bạch Mai Trúc gác tay lên vai gã “đâu hẳn chọn anh là vì tôi muốn, có thể là do bất đắc dĩ mà” tươi cười, ngáng ngang vai gã, bước.
Cao Trí Đức mắt chưa mở nhưng miệng là đang thầm cười bởi chiến tích bản thân để lại trên cổ cô. Bạch Mai Trúc hai tay cuộn tròn, mắt đăm đăm, chân bước ra khỏi phòng tắm hướng, tiến về phía gã “Cao Trí Đức anh còn giả vờ?”
Gã lật chăn, chống tay lên cằm “nhìn rất đẹp, không phải sao?” Bạch Mai Trúc định đáp lại gã thì điện thoại trong túi xách đổ chuông, một cuộc gọi đến từ Nam Phong, không nhấc máy, cô vội vội vàng vàng tắm rửa, ngó lơ gã mà chạy đi.
Nam Phong đứng đợi trước cửa nhìn bóng cô xuất hiện, trong một chiếc quần jeans tôn nên đôi chân dài cùng chiếc áo sơ mi, trên cổ quàng thêm khăn lụa, chiếc kính râm, tất cả toát lên dáng vẻ thanh thoát, đúng hình mẫu người phụ nữ của người đang chờ đợi cô.
Mở cửa xe bước xuống Nam Phong vội cởi áo ngoài khoác lên cho cô “trời lạnh lắm!” nụ cười má lúm của cô đập vào mắt kẻ đang dõi theo phía trên, gã ngồi vào chiếc ghế sofa đơn màu chàm chân vắt chéo hai tay khoanh trước ngực đang trực tiếp theo sát từng nhất cử nhất động của hai người bên dưới.
“Sao anh đột nhiên đến không báo trước, hôm nay có kế hoạch gì ư?”
Nam Phong lắc đầu bắt đầu cho xe di chuyển “hôm nay tôi muốn đi chơi với cô, xin lỗi vì không nói trước mà đến” Bạch Mai Trúc nhìn anh khó hiểu, đi chơi? tại sao lại muốn đi chơi với cô?.
Nam Phong đưa cô đến một nhà hàng gần nhất, ga lăng mở cửa xe và đẩy cửa cho cô bước vào, xung quanh là những đôi tình nhân đang dùng bữa trưa cùng nhau, đến một bàn đã được đặt sẵn cạnh cửa sổ lớn, kéo ghế cho cô ngồi xuống, Bạch Mai Trúc ngắm nhìn xung quanh, đến khi nhìn qua cửa kính thì mắt phải cố nheo vào để nhìn rõ người đang ngồi phía bàn ngoài của quán coffee đối diện.
Bạch Mai Trúc nhìn thấy một người đàn ông từ trên xuống dưới đều mặc đồ màu đen, sơ mi đen, vest đen, giày đen bóng loáng, trên tay ly coffee đang hướng thẳng ánh nhìn về cô.
“Có chuyện gì à?” Nam Phong hỏi.
“À không có gì chúng ta, ăn thôi!” Bạch Mai Trúc nhẹ nhàng nhếch môi, trong bữa ăn không ngừng liếc, nếu gã đã theo cô đến tận đây thì cô sẽ cho gã mở mang tầm mắt.
“À không có gì chúng ta, ăn thôi!” Bạch Mai Trúc nhẹ nhàng nhếch môi, trong bữa ăn không ngừng liếc, nếu gã đã theo cô đến tận đây thì cô sẽ cho gã mở mang tầm mắt.
Cố tình để vương đồ ăn trên miệng, đúng theo ý của cô, Nam Phong đã tận tay đưa giấy lên lau cho cô, còn vui vẻ cười cùng nhau, đã vậy Bạch Mai Trúc còn chủ động đút đồ ăn cho Nam Phong. Phía bên kia, có người đã bóp chặt ly coffee trong bàn tay đang nổi đầy gân, chân cứ liên tục giậm xuống nền.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nam Phong thì vui mừng vì cứ ngỡ cô đang dần nảy sinh tình cảm với mình chứ không hề biết cô chỉ là đang muốn chọc giận con sói đang rình rập kia.
Khi bữa trưa kết thúc, Bạch Mai Trúc còn chưa thôi, khoác tay Nam Phong tình tứ bước ra “oh, trên vai áo anh dính gì kìa” kiễng chân lên, mặt đưa sát nhất có thể, tay phủi vai, từ góc của Cao Trí Đức nhìn sang thì chính xác là phải hiểu theo hướng khác.
Gã không chịu được nữa, đập bàn đứng lên, sải bước qua đường, Bạch Mai Trúc giật mình, cả người cách xa Nam Phong bởi bàn tay gã “làm trò gì vậy hả?” gã nghiến răng, giọng thầm thì với cô. Giằng tay gã ra, cô vênh mặt nói với gã “câu trả lời trước mặt anh đấy thôi!”
Cao Trí Đức bực dọc khó chịu, choàng tay ngang vai cô, ôm cô chặt cứng vào người, mắt nhìn, lời hướng về Nam Phong “xin phép, đưa người của tôi về, được chứ?” khi gã cùng cô định quay đi thì Nam Phong lên tiếng:
“Cậu chưa hỏi ý cô ấy mà?”
Gã nhếch mũi giày, xoay gót “đã là người của tôi, chỉ có nghe lời, chống đối? không thể”
“Cô ấy muốn là của cậu hay do cậu tự mặc định”
Bạch Mai Trúc thấy hai người bạn thân đang vì mình mà xảy ra tranh cãi, biết sẽ như thế này từ ban đầu cô đã không hành xử một cách nông nổi, đưa tay ra hai bên ý muốn giảng hòa cho hai người nhưng câu hỏi tiếp theo của Nam Phong khiến cô phải ngậm chặt họng.
“Nói đi, em chọn tôi hay chọn cậu ta?” Nam Phong nghiêm túc hỏi.
“Một câu hỏi rất hay, khó trả lời quá à? Hay là muốn chọn cả hai nhưng lại không biết trả lời sao cho hợp lí” gã giọng giễu cợt nói với cô.
Bạch Mai Trúc tái mặt lườm gã, cô đã có sẵn câu trả lời nhưng là vì sợ mất lòng người còn lại mà đành im lặng. Nam Phong cũng đã nhìn ra câu trả lời của cô nhưng là muốn nghe chính miệng cô nói ra. E ngại nhìn Nam Phong, hiểu ý cô, anh rời khỏi, Cao Trí Đức mín môi cười thầm “tôi biết em sẽ chọn tôi mà, rất vinh hạnh” gã hôn vào má cô, tay sờ vào những dấu tích bản thân để lại ngày hôm qua được dấu trong khăn.
Hất tay gã, Bạch Mai Trúc gác tay lên vai gã “đâu hẳn chọn anh là vì tôi muốn, có thể là do bất đắc dĩ mà” tươi cười, ngáng ngang vai gã, bước.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro