Gán Thân Trả Nợ Tình Cũ Hung Ác Ngược Đãi Tôi
Vì Cô Chọn Quay Lại Bên Tôi Nên Cô Đừng Hòng Nghĩ Đến Từ “Trốn”
HaTrang
2024-07-12 00:40:07
“Cậu xem bọn này là trò đùa đấy à, buông cô ấy ra đi chứ” Lãng Quy hai tay gác lên thành ghế, chân vắt chéo trên bàn.
Cao Trí Đức rót rượu vào ly cầm lên ngậm một ngụm lớn vào miệng, nâng cằm cô lên, hôn, truyền rượu sang miệng cô, Bạch Mai Trúc không dám phản đối, cả người run lên trong lòng gã, tiếp nhận nụ hôn một cách ngoan ngoãn.
“Thấy rồi chứ?”
“Gọi bọn này đến để chứng kiến cảnh này à?” Lãng Quy, Trạch Du, Nam Phong chán ngán, lắc đầu, lần lượt bỏ đi.
“Không tiễn!”
Cao Trí Đức nhân tiện cô đang ngồi trong lòng, bế cô đứng lên: “cô luôn muốn thoát khỏi tôi mà” gã vừa đi vừa nói.
“Nếu cô theo một trong ba người họ sẽ dễ dàng hơn đấy, nhưng vì cô chọn quay lại bên tôi nên cô đừng hòng nghĩ đến từ 'trốn'”
Cửa phòng chưa kịp đóng, gã hôn cô không rời, hai đôi môi ấy luôn dính chặt, gã đưa tay vào cơ thể trần như nhộng của cô được che chắn kĩ càng qua lớp áo dạ. Bạch Mai Trúc đặt hai bàn tay lên ngực gã, lí nhí nói: “tôi không chịu được nữa”, rút tay ra khỏi người cô, đưa lên nắm lấy tay cô, gã đặt nụ hôn vào một bên má.
“Vì cô đã mệt nên hôm nay tôi bỏ qua, tôi cũng không tàn nhẫn đến nỗi hành hạ cô đến chết đâu” câu trước vả câu sau, Cao Trí Đức gã chẳng phải từng nói sẽ dày vò cho đến khi cô tự tắc thở hay sao, bây giờ lại tỏ ra cao thượng, chứng tỏ bản thân không tàn nhẫn đến mức đấy.
Bạch Mai Trúc thở phào, nhanh chìm vào giấc ngủ khi đã quá mệt. Cao Trí Đức chống tay tựa đầu, ngắm nhìn cô, gã vén gọn tóc cô ra phía sau tai, bất giác bật miệng chúc cô ngủ ngon: “ngủ ngon!”
Cao Trí Đức đứng dậy, kéo chăn lên cho cô, quay lưng vào phòng tắm, từng bọng nước chảy dài trên cửa kính rất quyến rũ như nước đang chảy trên cơ thể săn chắc của gã vậy. Gạt vòi nước, gã quấn khăn ngang hông, bước ra, dừng chân ngồi cạnh cô. Gã nằm xuống, nhấc đầu cô cho cô nằm lên bắp tay của mình.
Bạch Mai Trúc tí hí mở mắt sau một giấc ngủ dài hồi lại sức, nhìn sang bên là gã, nhìn vào trong chăn thấy bản thân vẫn khoác chiếc áo dạ còn gã thì đã tắm rửa sạch sẽ, cô thật nhẹ nhàng di chuyển, đồ đạc đã được sắp xếp lại gọn gàng, Bạch Mai Trúc chọn đại một bộ đồ, ra khỏi phòng, cô sợ nếu tắm luôn tại đây sẽ đánh thức gã vả lại cũng chưa có sự cho phép của gã.
Bạch Mai Trúc ruột gan cồn cào vì đã hai ba ngày nay không ăn, mở tủ lạnh, đồ ăn đầy ắp khiến cô phân vân, vì sợ muộn nên đã nhanh đưa ra lựa chọn.
Không khác cô là bao, Cao Trí Đức cũng mệt mỏi và đói vì những trận hoan ái nồng nhiệt không có điểm dừng những ngày qua. Mùi thơm của đồ ăn thoảng qua cánh mũi gã, Cao Trí Đức động đậy, mắt chưa mở nhưng tay đã khua loạn xạ, sau khi xác định đối tượng bên cạnh đã biến mất, gã giật mình dậy, vội chạy ra cửa, hình như là gã sợ nhân lúc gã ngủ cô sẽ bỏ trốn vì khi cả hai vào phòng cửa không đóng. ngôn tình hay
Cao Trí Đức chạy đến nửa cầu thang thì thở phào khi nhìn thấy cô đứng trong bếp. Bạch Mai Trúc nghe rõ tiếng bước chân đang đến gần sau lưng nhưng vẫn không quay đầu lại, một vòng tay xuất hiện ôm eo cô, đặt cằm lên vai cô: “tôi tưởng cô chạy rồi”
Bạch Mai Trúc chăm chú nấu ăn không đáp lời gã, một món, hai món rồi ba món được bày ra bàn, cô đi đi lại lại bao nhiêu lần tay gã cũng không buông.
“Cô thơm lắm!” giọng nói của gã giờ cứ như một đứa con nít.
Bạch Mai Trúc im lặng. Cơn tức giận trong gã trào dâng khi cô cứ liên tục ngó lơ gã. Cao Trí Đức buông tay, xoay người cô lại, đẩy cô thật mạnh khiến lưng cô đập vào cạnh bàn bếp một cái đau đớn.
“Bây giờ còn giả câm không trả lời tôi” tay gã bóp chặt xương quai hàm của cô.
Bạch Mai Trúc lườm gã. Cao Trí Đức ôm ngang hông cô nhấc cô ngồi lên bàn bếp, siết chặt tay hơn, áp đảo cô vào nụ hôn. Gã trực tiếp đè cô xuống, miệng trấn ở cổ, tay không ngừng giằng áo cô ra. “Cao Trí Đức anh là người hay là thú vậy hả?”
“Cao Trí Đức này chính là thú, một con thú thích săn mồi ngon”
Bạch Mai Trúc hai chân phía dưới giãy dụa, đưa một chân vào giữa hai gã, đá mạnh lên một cái làm Cao Trí Đức đau đớn buông cô ra, ngồi bệt xuống sàn. Cô chỉnh lại quần áo, hai chân quỳ xuống ôm gã “Trí Đức, xin lỗi, xin lỗi” hai tay cô đặt lên hai bên má gã, hôn không sót.
Cao Trí Đức duỗi thẳng hai chân, tựa lưng vào tường, thật ra cú đá của cô chẳng hề hấn với gã là bao, gã dang rộng vòng tay ôm cô. Khung cảnh đã làm cả hai nhớ về những ngày mới yêu, Cao Trí Đức muốn yêu cô một lần nữa nhưng gã không có can đảm, Bạch Mai Trúc vẫn còn yêu gã nhưng không chấp nhận con người hiện tại của gã, dẫu biết rằng thay đổi của gã do cô mà ra.
Cao Trí Đức rót rượu vào ly cầm lên ngậm một ngụm lớn vào miệng, nâng cằm cô lên, hôn, truyền rượu sang miệng cô, Bạch Mai Trúc không dám phản đối, cả người run lên trong lòng gã, tiếp nhận nụ hôn một cách ngoan ngoãn.
“Thấy rồi chứ?”
“Gọi bọn này đến để chứng kiến cảnh này à?” Lãng Quy, Trạch Du, Nam Phong chán ngán, lắc đầu, lần lượt bỏ đi.
“Không tiễn!”
Cao Trí Đức nhân tiện cô đang ngồi trong lòng, bế cô đứng lên: “cô luôn muốn thoát khỏi tôi mà” gã vừa đi vừa nói.
“Nếu cô theo một trong ba người họ sẽ dễ dàng hơn đấy, nhưng vì cô chọn quay lại bên tôi nên cô đừng hòng nghĩ đến từ 'trốn'”
Cửa phòng chưa kịp đóng, gã hôn cô không rời, hai đôi môi ấy luôn dính chặt, gã đưa tay vào cơ thể trần như nhộng của cô được che chắn kĩ càng qua lớp áo dạ. Bạch Mai Trúc đặt hai bàn tay lên ngực gã, lí nhí nói: “tôi không chịu được nữa”, rút tay ra khỏi người cô, đưa lên nắm lấy tay cô, gã đặt nụ hôn vào một bên má.
“Vì cô đã mệt nên hôm nay tôi bỏ qua, tôi cũng không tàn nhẫn đến nỗi hành hạ cô đến chết đâu” câu trước vả câu sau, Cao Trí Đức gã chẳng phải từng nói sẽ dày vò cho đến khi cô tự tắc thở hay sao, bây giờ lại tỏ ra cao thượng, chứng tỏ bản thân không tàn nhẫn đến mức đấy.
Bạch Mai Trúc thở phào, nhanh chìm vào giấc ngủ khi đã quá mệt. Cao Trí Đức chống tay tựa đầu, ngắm nhìn cô, gã vén gọn tóc cô ra phía sau tai, bất giác bật miệng chúc cô ngủ ngon: “ngủ ngon!”
Cao Trí Đức đứng dậy, kéo chăn lên cho cô, quay lưng vào phòng tắm, từng bọng nước chảy dài trên cửa kính rất quyến rũ như nước đang chảy trên cơ thể săn chắc của gã vậy. Gạt vòi nước, gã quấn khăn ngang hông, bước ra, dừng chân ngồi cạnh cô. Gã nằm xuống, nhấc đầu cô cho cô nằm lên bắp tay của mình.
Bạch Mai Trúc tí hí mở mắt sau một giấc ngủ dài hồi lại sức, nhìn sang bên là gã, nhìn vào trong chăn thấy bản thân vẫn khoác chiếc áo dạ còn gã thì đã tắm rửa sạch sẽ, cô thật nhẹ nhàng di chuyển, đồ đạc đã được sắp xếp lại gọn gàng, Bạch Mai Trúc chọn đại một bộ đồ, ra khỏi phòng, cô sợ nếu tắm luôn tại đây sẽ đánh thức gã vả lại cũng chưa có sự cho phép của gã.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch Mai Trúc ruột gan cồn cào vì đã hai ba ngày nay không ăn, mở tủ lạnh, đồ ăn đầy ắp khiến cô phân vân, vì sợ muộn nên đã nhanh đưa ra lựa chọn.
Không khác cô là bao, Cao Trí Đức cũng mệt mỏi và đói vì những trận hoan ái nồng nhiệt không có điểm dừng những ngày qua. Mùi thơm của đồ ăn thoảng qua cánh mũi gã, Cao Trí Đức động đậy, mắt chưa mở nhưng tay đã khua loạn xạ, sau khi xác định đối tượng bên cạnh đã biến mất, gã giật mình dậy, vội chạy ra cửa, hình như là gã sợ nhân lúc gã ngủ cô sẽ bỏ trốn vì khi cả hai vào phòng cửa không đóng. ngôn tình hay
Cao Trí Đức chạy đến nửa cầu thang thì thở phào khi nhìn thấy cô đứng trong bếp. Bạch Mai Trúc nghe rõ tiếng bước chân đang đến gần sau lưng nhưng vẫn không quay đầu lại, một vòng tay xuất hiện ôm eo cô, đặt cằm lên vai cô: “tôi tưởng cô chạy rồi”
Bạch Mai Trúc chăm chú nấu ăn không đáp lời gã, một món, hai món rồi ba món được bày ra bàn, cô đi đi lại lại bao nhiêu lần tay gã cũng không buông.
“Cô thơm lắm!” giọng nói của gã giờ cứ như một đứa con nít.
Bạch Mai Trúc im lặng. Cơn tức giận trong gã trào dâng khi cô cứ liên tục ngó lơ gã. Cao Trí Đức buông tay, xoay người cô lại, đẩy cô thật mạnh khiến lưng cô đập vào cạnh bàn bếp một cái đau đớn.
“Bây giờ còn giả câm không trả lời tôi” tay gã bóp chặt xương quai hàm của cô.
Bạch Mai Trúc lườm gã. Cao Trí Đức ôm ngang hông cô nhấc cô ngồi lên bàn bếp, siết chặt tay hơn, áp đảo cô vào nụ hôn. Gã trực tiếp đè cô xuống, miệng trấn ở cổ, tay không ngừng giằng áo cô ra. “Cao Trí Đức anh là người hay là thú vậy hả?”
“Cao Trí Đức này chính là thú, một con thú thích săn mồi ngon”
Bạch Mai Trúc hai chân phía dưới giãy dụa, đưa một chân vào giữa hai gã, đá mạnh lên một cái làm Cao Trí Đức đau đớn buông cô ra, ngồi bệt xuống sàn. Cô chỉnh lại quần áo, hai chân quỳ xuống ôm gã “Trí Đức, xin lỗi, xin lỗi” hai tay cô đặt lên hai bên má gã, hôn không sót.
Cao Trí Đức duỗi thẳng hai chân, tựa lưng vào tường, thật ra cú đá của cô chẳng hề hấn với gã là bao, gã dang rộng vòng tay ôm cô. Khung cảnh đã làm cả hai nhớ về những ngày mới yêu, Cao Trí Đức muốn yêu cô một lần nữa nhưng gã không có can đảm, Bạch Mai Trúc vẫn còn yêu gã nhưng không chấp nhận con người hiện tại của gã, dẫu biết rằng thay đổi của gã do cô mà ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro