Gặp Em Vào Mùa Hạ

Hẹn hò

Ruby Joy

2024-07-14 16:23:15

Đi theo địa chỉ mà Diệp Chi Lan đưa, Trác Dương Kỳ lái xe mất gần một giờ đồng hồ mới đến nơi, sau khi gửi xe anh cùng cô đi thẳng vào bên trong, ngước mặt lên nhìn chữ trên cổng chào Trác Dương Kỳ nhướng mày quay sang hỏi bạn gái của mình: “Cánh đồng hoa? Anh đâu có nhìn thấy cánh đồng hoa nào đâu, anh chỉ thấy phía trước là một con đường dài bình thường thôi, ở đâu ra cánh đồng hoa?”

Diệp Chi Lan mỉm cười, khoác cánh tay của anh trả lời: “Rồi anh sẽ thấy thôi, bây giờ chúng ta đi thuê xe đạp trước đi.”

Trác tổng gật đầu cùng cô đi thuê xe đạp, vốn dĩ Diệp tiểu thư muốn thuê xe đạp đôi nhưng còn chưa kịp mở miệng nói gì thì anh đã thuê hẳn hai chiếc xe đạp, cô đứng hình mất vài giây thầm thốt lên trong lòng bạn trai cô đúng là không có một chút lãng mạn nào cả, thôi thì đã lỡ thuê rồi lát nữa cô sẽ bỏ anh lại phía sau cho chừa.

Anh và cô bắt đầu cùng nhau đạp xe, chỉ mới đạp được vài phút Diệp Chi Lan liền mỉm cười gian xảo cất tiếng: “Chúng ta đua xe đạp đi, để xem ai chạy đến cánh đồng hoa trước.”

Vừa nói dứt câu Diệp Chi Lan đã tăng tốc chạy mất, Trác Dương Kỳ khẽ cười sau đó cũng nhanh chóng đuổi theo. Chạy một đoạn, Trác Dương Kỳ thấy cô dừng lại, anh dừng xe bên cạnh cô, nhăn mặt thở hổn hển thấy bạn gái mình nhìn về phía trước, anh cũng hướng mắt nhìn theo, đôi mắt của anh hơi mở to, vẻ mặt bất ngờ khi thấy khung cảnh trước mặt mình.

Phía trước là một cánh đồng hoa cải, màu của hoa nhuộm vàng cả một vùng, không khí trong lành, trời mát mẻ với những cơn gió nhẹ khiến cho Trác Dương Kỳ cảm thấy thoải mái, dễ chịu vô cùng.

Diệp Chi Lan thấy bạn trai của mình nhìn cánh đồng hoa không chớp cả mắt thì bật cười: “Đây chỉ mới có một cánh đồng thôi, nếu chạy thêm một chút nữa thì sẽ có một cánh đồng hoa cẩm tú cầu.”

Trác Dương Kỳ thật sự rất tán thưởng nơi này, anh ở thành phố này từ nhỏ đến lớn thế mà lại không biết có một nơi như thế này.

Trác tổng chợt nhớ đến chuyện Diệp Chi Lan đạp xe bỏ mình phía sau một quãng xa, anh mím môi véo má của cô: “Em đấy, sao lại đạp nhanh như thế hả? Không đợi anh luôn?”

Nói đến chuyện này Trác Dương Kỳ thật sự rất bất ngờ về tốc độ của Diệp Chi Lan, cô chạy nhanh như vậy mà khi dừng lại vẫn không mệt là mấy, hơi thở rất đều, cứ như vận động viên vậy.

“Là do anh chạy chậm quá thôi.” Diệp Chi Lan nhăn mũi, hất mặt đáp.

Diệp Chi Lan xuống xe kéo Trác Dương Kỳ đi đến cây cầu hướng ra cánh đồng hoa, đợi những du khách chụp hình xong cô đưa điện thoại cho anh: “Mau! Anh mau chụp cho em đi.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trác Dương Kỳ nhận điện thoại bắt đầu chụp ảnh cho bạn gái mình. Diệp Chi Lan tạo đủ kiểu dáng, anh cũng chụp liên tục, chụp xong cô nhường lại chỗ cho người khác.

Cầm điện thoại xem ảnh, Diệp tiểu thư như hóa đá với những tấm ảnh mà anh vừa chụp, chụp năm tấm nhưng chỉ có hai tấm là nhìn tạm ổn, trình độ chụp ảnh của bạn trai cô thật sự rất đáng quan ngại, chuyến hẹn hò này e là không ổn khi chụp ảnh rồi.

Diệp Chi Lan quay người kéo Trác Dương Kỳ lại gần chỉ cho anh cách chụp ảnh sao cho đẹp: “Anh đừng chụp theo kiểu này nó sẽ khiến cho em lùn thêm một khúc nữa đấy, em cao gần một mét bảy anh chụp xong em tưởng em chỉ có mét hai, anh phải chụp từ góc này…”

Trác Dương Kỳ gật gù chụp lại theo những gì mà Diệp Chi Lan đã hướng dẫn, cô vui vẻ tin anh một lần nữa. Diệp tiểu thư không đứng trên cây cầu nhỏ nữa mà bước hẳn xuống cánh đồng, Trác Dương Kỳ vội cất điện thoại vào trong túi để đỡ cô xuống.

Diệp Chi Lan lại bắt đầu tạo dáng để cho anh chụp, lần này chụp nhiều ảnh hơn, cô phấn khích mong chờ chạy đến xem ảnh, vừa thấy khóe môi của cô liền giật giật, cũng như lần trước chỉ có vài tấm là ổn còn lại thì nó còn kinh dị hơn mấy tấm trước nữa. Mấy tấm trước ít ra chỉ có lùn thôi nhưng lần này là thành bóng ma giữa cánh đồng hoa cải luôn rồi.

Diệp tiểu thư không còn lời nào để nói cái trình chụp ảnh của Trác Dương Kỳ, cô quyết định không để cho anh chụp nữa. Diệp Chi Lan vẫy vẫy tay bảo anh lại đứng gần mình: “Anh đừng chụp cho em nữa, em nể cái tài chụp ảnh của anh lắm rồi, bây giờ chúng ta chụp chung vài tấm rồi đi chơi đi.”

Trác Dương Kỳ gật đầu đồng ý ngay lập tức, ánh mắt của cô bỗng trở nên gian xảo, cô nâng khóe môi cười cười giơ điện thoại lên, miệng đếm một, hai, đến số ba Diệp Chi Lan bất ngờ choàng tay qua cổ anh xoay nhẹ khiến cho mặt của anh quay về phía của cô, khoảnh khắc cô ấn nút chụp cũng là lúc cô đặt một nụ hôn lên môi của bạn trai mình.

Trác tổng giật mình, đôi mắt mở to trừng trừng trước hành động bất ngờ này, Diệp Chi Lan cực kỳ thích thú trước vẻ mặt này của anh, cuối cùng thì cô cũng có nụ hôn đầu rồi. Trác Dương Kỳ còn chưa hoàn hồn trước nụ hôn bất ngờ này thì đã bị bạn gái mình kéo đi.

Cả hai sau khi dạo chơi ở cánh đồng hoa cải xong thì lại tiếp tục đạp xe đến cánh đồng hoa cẩm tú cầu, lần này Diệp Chi Lan đạp xe rất thong thả, cùng bạn trai mình tận hưởng khoảng thời gian tuyệt vời này.

Đến cánh đồng hoa cẩm tú cầu, Diệp Chi Lan lại cùng Trác Dương Kỳ chụp ảnh đôi, cô thật sự rất muốn có một tấm ảnh riêng với cánh đồng hoa xinh đẹp này, nhưng nghĩ lại trình chụp ảnh từ người biến thành hồn ma của bạn trai mình cô đành ngậm ngùi không chụp vậy, lần sau đi với hội bạn cô sẽ chụp cho đã.

Lần này, Diệp tiểu thư lại một lần nữa chủ động hôn Trác Dương Kỳ nhưng chỉ đơn giản là hôn má mà thôi, anh cũng không còn bất ngờ gì nữa, vẻ mặt cũng tự nhiên hơn rất nhiều. Đang chụp ảnh, anh bỗng nhận được cuộc gọi từ trợ lý của mình bèn đi sang chỗ khác nói chuyện, Diệp Chi Lan không có hứng thú với công việc của bạn trai là mấy nên đi sang chỗ khác tự mình chụp ảnh.

Trác Dương Kỳ sau khi nghe Jackson nói xong thì gương mặt liền biến sắc, đôi mắt hướng về phía của Diệp Chi Lan, ánh mắt rất sâu xa, khó đoán

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Gặp Em Vào Mùa Hạ

Số ký tự: 0