Nữ thần giới bóng rổ (1)
Ruby Joy
2024-07-14 16:23:15
Phan Lạc Dư không thể nhìn nổi cái cảnh Trác Dương Kỳ lạnh nhạt như thế nữa, anh quay lại chống hông bức xúc lên tiếng: “Này! Sao cậu lại có thái độ đó với Chi Lan?”
“Đây không phải là điều mà cậu muốn thấy đó sao?” Trác Dương Kỳ dừng công việc của mình lại, ngẩng đầu đáp lại với vẻ mặt không một chút cảm xúc nào.
“Cậu biết rõ ý của tớ không phải như thế mà.” Phan Lạc Dư tức đến mức đầu muốn bốc khói, anh nghiến răng hít một hơi thật sâu cố nén cơn tức của mình xuống: “Tớ không còn lời nào để nói với cậu nữa, cậu muốn làm gì thì làm đi.”
Dứt lời, luật sư Phan rời khỏi phòng làm việc với sắc mặt cực kỳ khó coi, anh không ngờ mình lại có một thằng bạn tồi như vậy.
Diệp Chi Lan ngồi trên xe lau nước mắt sau đó gọi cho Trác Hiểu Phong và Đường Diễm Tinh kể lại mọi chuyện cho hai người nghe. Trác Hiểu Phong bất ngờ trước những gì mình vừa nghe, cậu không thể tin được chú của mình lại có thái độ cộc cằn, lạnh lùng với Diệp Chi Lan: “Để tớ thử hỏi cha tớ xem có biết lai lịch của chậu xương rồng đó không.”
Đúng lúc này, Trác Huy cha của Trác Hiểu Phong vô tình lướt ngang qua nghe nhắc đến mình liền hỏi: “Con muốn hỏi cha chuyện gì?”
Diệp Chi Lan cùng Đường Diễm Tinh thấy có người lớn xuất hiện ngay lập tức ngồi ngay ngắn lại, dáng vẻ cực kỳ ngoan ngoãn.
Trác Hiểu Phong nhân lúc này hỏi cha của mình luôn: “Cha! Cha có biết chậu xương rồng được đặt trong phòng làm việc của chú không ạ?”
“Biết chứ, có chuyện gì à? Con đừng nói với cha là con động vào chậu xương rồng đó đấy.” Trác Huy khẽ gật đầu đáp, đôi mày khẽ cau lại nghi hoặc hỏi, nếu con trai ông động đến chậu xương rồng đó thì không xong với Trác Dương Kỳ đâu.
Trác Hiểu Phong lắc đầu lia lịa, cậu liếc mắt nhìn Diệp Chi Lan rồi nói: “Dạ không có, con chỉ vô tình thấy thôi, thấy chú út nâng niu không cho ai chạm vào nên con mới tò mò muốn biết.”
Trác Huy hơi híp mắt lại nhìn con trai rồi lại nhìn Diệp Chi Lan, Đường Diễm Tinh, nhìn dáng vẻ, ánh mắt của cả ba thì ông đã đoán ra được người động vào chậu xương rồng đó là ai rồi: “Chậu xương rồng đó là do một người cực kỳ quan trọng, một người mà chú út của con để ý tặng, nếu không muốn chú út của con tức giận thì đừng có ai động đến.” Nói xong, Trác Huy đi lên phòng của mình.
Trác Hiểu Phong muốn hỏi đó là nam hay nữ nhưng cha của cậu đã đi mất rồi nên đành thôi, Diệp Chi Lan rất muốn biết người quan trọng đó là ai, đang miên man suy nghĩ thì cả ba đồng loạt nhận được tin nhắn từ nhóm lớp, đây là nhóm lớp lúc cả ba còn học ở nước X.
Trác thiếu gia phấn khích, đôi mắt sáng rực, đứng ngồi không yên: “Diễm Tinh! Chi Lan! Mau! Chúng ta mau đến đó đi.”
Diệp Chi Lan và Đường Diễm Tinh gật gật đầu sau đó cúp máy chuẩn bị đến nơi tụ tập, Diệp Chi Lan vẫn chưa có về nhà, cô ngồi trong xe đưa địa chỉ cho vệ sĩ của mình xem: “Anh Hà! Anh đưa em đến sân bóng rổ này đi.”
Trần Hà nhìn địa chỉ rồi nhanh chóng khởi động xe đưa cô chủ nhỏ của mình đến đó, trên xe cô cười cười nói với vệ sĩ còn lại của mình: “Chị Ly! Chị cùng anh Hà nhớ giữ bí mật cho em đấy.”
Trần Ly khẽ cười gật đầu hứa với Diệp Chi Lan, có lần nào mà cô cùng Trần Hà không che giấu đâu chứ, hai người đã bao che cho cô chủ nhỏ của mình gần mười ba năm rồi.
……………………………………………….
Sân bóng rổ
Những cựu sinh viên trường đại học C.B đều đã có mặt tại sân bóng rổ, người nổi bật nhất trong đó là Lương Hinh cô được mệnh danh là nữ thần trong giới bóng rổ, là vận động viên bóng rổ nhiều lần mang chức vô địch về cho nước nhà.
“Lương Hinh! Một lát nữa cậu sẽ đấu với ai thế? Sao bọn tớ thấy cậu và mọi người trông rất phấn khích vậy?”
“Phải đó, nghe nói là đội trưởng của đội bên đó vẫn chưa đến, tớ rất tò mò không biết đội trưởng bên đó như thế nào mà có thể khiến cho nữ thần giới bóng rổ của chúng ta phải chờ đợi.”
Lương Hinh bật cười vặn nắp chai uống một ngụm nước, lưng tựa vào băng ghế dài, chậm rãi cất giọng nói: “Tớ nói cho các cậu biết một lát nữa người đó đến thì các cậu sẽ biết ai mới thật sự là nữ thần giới bóng rổ, người đó là người mà tớ thật sự xem là đối thủ, tớ chưa bao giờ thắng cậu ấy cả, một lần cũng chưa, à không đã từng thắng rồi nhưng lần đó không tính, chỉ ăn may thôi.”
Lời nói của Lương Hinh khiến cho những người bạn đó há hốc mồm kinh ngạc, còn có cô gái nào lợi hại hơn Lương Hinh của bọn họ sao? Nếu lợi hại như thế sao lại không vào đội tuyển quốc gia vậy chứ? Thầy đầu trọc sao có thể để một nhân tài lọt lưới được vậy?
Lương Hinh nhìn thấy Diệp Chi Lan đến thì nhếch môi mỉm cười, nhướng mày với mấy cô bạn của mình: “Đó, nữ thần giới bóng rổ mà tớ vừa nói đã đến rồi kìa.”
Tất cả đồng loạt quay đầu nhìn ra phía cửa, không chỉ riêng con trai mà con gái cũng phải mở to hai mắt, miệng há to khi thấy Diệp Chi Lan. Một bạn nữ không khỏi thốt lên: “Ôi mẹ ơi! Đẹp quá đi mất, thật muốn nhào đến ôm một cái, chắc thơm lắm.”
Lương Hinh đứng dậy tiến về phía của Diệp Chi Lan, cả hai người các cô đập tay như một lời chào hỏi, Diệp tiểu thư cười híp hai mắt chỉ tay về phía phòng thay đồ: “Đợi tớ một chút, để tớ và Diễm Tinh đi thay đồ cái đã.”
Lương Hinh nhướng mày rồi quay về chỗ ngồi của mình, Trác Hiểu Phong ngồi xuống bên cạnh đảo mắt như tìm ai đó: “Thầy đầu trọc không đến à? Vẫn còn chìm đắm trong đau khổ vì bị Chi Lan từ chối?”
Lương Hinh phì cười gật gật đầu, nhớ lại năm đó khi thầy đầu trọc phát hiện Diệp Chi Lan chơi bóng rổ siêu giỏi thì đã dùng đủ mọi cách để chiêu mộ, đưa ra những phúc lợi mà những vận động viên khác không được hưởng, có nằm mơ cũng không dám mơ tới thế mà Diệp Chi Lan không một chút dao động, thẳng thừng từ chối khiến cho thầy đầu trọc tới giờ vẫn còn thấy tiếc.
“Đây không phải là điều mà cậu muốn thấy đó sao?” Trác Dương Kỳ dừng công việc của mình lại, ngẩng đầu đáp lại với vẻ mặt không một chút cảm xúc nào.
“Cậu biết rõ ý của tớ không phải như thế mà.” Phan Lạc Dư tức đến mức đầu muốn bốc khói, anh nghiến răng hít một hơi thật sâu cố nén cơn tức của mình xuống: “Tớ không còn lời nào để nói với cậu nữa, cậu muốn làm gì thì làm đi.”
Dứt lời, luật sư Phan rời khỏi phòng làm việc với sắc mặt cực kỳ khó coi, anh không ngờ mình lại có một thằng bạn tồi như vậy.
Diệp Chi Lan ngồi trên xe lau nước mắt sau đó gọi cho Trác Hiểu Phong và Đường Diễm Tinh kể lại mọi chuyện cho hai người nghe. Trác Hiểu Phong bất ngờ trước những gì mình vừa nghe, cậu không thể tin được chú của mình lại có thái độ cộc cằn, lạnh lùng với Diệp Chi Lan: “Để tớ thử hỏi cha tớ xem có biết lai lịch của chậu xương rồng đó không.”
Đúng lúc này, Trác Huy cha của Trác Hiểu Phong vô tình lướt ngang qua nghe nhắc đến mình liền hỏi: “Con muốn hỏi cha chuyện gì?”
Diệp Chi Lan cùng Đường Diễm Tinh thấy có người lớn xuất hiện ngay lập tức ngồi ngay ngắn lại, dáng vẻ cực kỳ ngoan ngoãn.
Trác Hiểu Phong nhân lúc này hỏi cha của mình luôn: “Cha! Cha có biết chậu xương rồng được đặt trong phòng làm việc của chú không ạ?”
“Biết chứ, có chuyện gì à? Con đừng nói với cha là con động vào chậu xương rồng đó đấy.” Trác Huy khẽ gật đầu đáp, đôi mày khẽ cau lại nghi hoặc hỏi, nếu con trai ông động đến chậu xương rồng đó thì không xong với Trác Dương Kỳ đâu.
Trác Hiểu Phong lắc đầu lia lịa, cậu liếc mắt nhìn Diệp Chi Lan rồi nói: “Dạ không có, con chỉ vô tình thấy thôi, thấy chú út nâng niu không cho ai chạm vào nên con mới tò mò muốn biết.”
Trác Huy hơi híp mắt lại nhìn con trai rồi lại nhìn Diệp Chi Lan, Đường Diễm Tinh, nhìn dáng vẻ, ánh mắt của cả ba thì ông đã đoán ra được người động vào chậu xương rồng đó là ai rồi: “Chậu xương rồng đó là do một người cực kỳ quan trọng, một người mà chú út của con để ý tặng, nếu không muốn chú út của con tức giận thì đừng có ai động đến.” Nói xong, Trác Huy đi lên phòng của mình.
Trác Hiểu Phong muốn hỏi đó là nam hay nữ nhưng cha của cậu đã đi mất rồi nên đành thôi, Diệp Chi Lan rất muốn biết người quan trọng đó là ai, đang miên man suy nghĩ thì cả ba đồng loạt nhận được tin nhắn từ nhóm lớp, đây là nhóm lớp lúc cả ba còn học ở nước X.
Trác thiếu gia phấn khích, đôi mắt sáng rực, đứng ngồi không yên: “Diễm Tinh! Chi Lan! Mau! Chúng ta mau đến đó đi.”
Diệp Chi Lan và Đường Diễm Tinh gật gật đầu sau đó cúp máy chuẩn bị đến nơi tụ tập, Diệp Chi Lan vẫn chưa có về nhà, cô ngồi trong xe đưa địa chỉ cho vệ sĩ của mình xem: “Anh Hà! Anh đưa em đến sân bóng rổ này đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Hà nhìn địa chỉ rồi nhanh chóng khởi động xe đưa cô chủ nhỏ của mình đến đó, trên xe cô cười cười nói với vệ sĩ còn lại của mình: “Chị Ly! Chị cùng anh Hà nhớ giữ bí mật cho em đấy.”
Trần Ly khẽ cười gật đầu hứa với Diệp Chi Lan, có lần nào mà cô cùng Trần Hà không che giấu đâu chứ, hai người đã bao che cho cô chủ nhỏ của mình gần mười ba năm rồi.
……………………………………………….
Sân bóng rổ
Những cựu sinh viên trường đại học C.B đều đã có mặt tại sân bóng rổ, người nổi bật nhất trong đó là Lương Hinh cô được mệnh danh là nữ thần trong giới bóng rổ, là vận động viên bóng rổ nhiều lần mang chức vô địch về cho nước nhà.
“Lương Hinh! Một lát nữa cậu sẽ đấu với ai thế? Sao bọn tớ thấy cậu và mọi người trông rất phấn khích vậy?”
“Phải đó, nghe nói là đội trưởng của đội bên đó vẫn chưa đến, tớ rất tò mò không biết đội trưởng bên đó như thế nào mà có thể khiến cho nữ thần giới bóng rổ của chúng ta phải chờ đợi.”
Lương Hinh bật cười vặn nắp chai uống một ngụm nước, lưng tựa vào băng ghế dài, chậm rãi cất giọng nói: “Tớ nói cho các cậu biết một lát nữa người đó đến thì các cậu sẽ biết ai mới thật sự là nữ thần giới bóng rổ, người đó là người mà tớ thật sự xem là đối thủ, tớ chưa bao giờ thắng cậu ấy cả, một lần cũng chưa, à không đã từng thắng rồi nhưng lần đó không tính, chỉ ăn may thôi.”
Lời nói của Lương Hinh khiến cho những người bạn đó há hốc mồm kinh ngạc, còn có cô gái nào lợi hại hơn Lương Hinh của bọn họ sao? Nếu lợi hại như thế sao lại không vào đội tuyển quốc gia vậy chứ? Thầy đầu trọc sao có thể để một nhân tài lọt lưới được vậy?
Lương Hinh nhìn thấy Diệp Chi Lan đến thì nhếch môi mỉm cười, nhướng mày với mấy cô bạn của mình: “Đó, nữ thần giới bóng rổ mà tớ vừa nói đã đến rồi kìa.”
Tất cả đồng loạt quay đầu nhìn ra phía cửa, không chỉ riêng con trai mà con gái cũng phải mở to hai mắt, miệng há to khi thấy Diệp Chi Lan. Một bạn nữ không khỏi thốt lên: “Ôi mẹ ơi! Đẹp quá đi mất, thật muốn nhào đến ôm một cái, chắc thơm lắm.”
Lương Hinh đứng dậy tiến về phía của Diệp Chi Lan, cả hai người các cô đập tay như một lời chào hỏi, Diệp tiểu thư cười híp hai mắt chỉ tay về phía phòng thay đồ: “Đợi tớ một chút, để tớ và Diễm Tinh đi thay đồ cái đã.”
Lương Hinh nhướng mày rồi quay về chỗ ngồi của mình, Trác Hiểu Phong ngồi xuống bên cạnh đảo mắt như tìm ai đó: “Thầy đầu trọc không đến à? Vẫn còn chìm đắm trong đau khổ vì bị Chi Lan từ chối?”
Lương Hinh phì cười gật gật đầu, nhớ lại năm đó khi thầy đầu trọc phát hiện Diệp Chi Lan chơi bóng rổ siêu giỏi thì đã dùng đủ mọi cách để chiêu mộ, đưa ra những phúc lợi mà những vận động viên khác không được hưởng, có nằm mơ cũng không dám mơ tới thế mà Diệp Chi Lan không một chút dao động, thẳng thừng từ chối khiến cho thầy đầu trọc tới giờ vẫn còn thấy tiếc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro