Tiệc sinh nhật hoành tráng
Ruby Joy
2024-07-14 16:23:15
Diệp Chi Lan mím môi không biết phải giải thích làm sao cho Trác Dương
Kỳ hiểu, cô chỉ đành cười trừ, dỗ dành: “Sau này sẽ có, sau này giữa
cháu và chú nhất định sẽ có bí mật với nhau. Bí mật giữa cháu và anh
Lương Bình cũng không có gì đặc biệt cả, chỉ là hiện tại vẫn chưa nói ra được thôi, sau này chú sẽ biết bí mật đó là gì.”
Trác Dương Kỳ nào có nghe lọt tai mấy lời này, anh vẫn còn khó chịu, hậm hực, đầu quay sang chỗ khác tỏ ra không thèm quan tâm đến cô nữa.
Diệp tiểu thư chỉ biết gãi đầu bất lực, cô đành phải để anh dỗi một lúc vậy.
……………………………………………………….
Thành phố E
Diệp Chi Lan cùng Trác Dương Kỳ vừa rời khỏi cửa an ninh đã nhìn thấy Đường Diễm Tinh và Trác Hiểu Phong, cô vui vẻ chạy đến mỉm cười, hơi hất mặt lên nói: “Hai cậu đến đón tớ à? Nếu là thật thì hai cậu đến đây tốn công vô ích rồi bởi vì tớ sẽ đi về cùng với chú Dương Kỳ, không về cùng với hai cậu đâu.”
“Cậu bắt buộc phải đi với bọn tớ, bọn tớ có chuyện quan trọng muốn nói với cậu.” Đường Diễm Tinh nghiêm túc cất tiếng nói.
Nụ cười trên môi của Diệp Chi Lan vụt tắt, gương mặt này của bạn thân cô khiến cô không dám đùa giỡn nữa, Diệp tiểu thư đưa mắt nhìn Trác Dương Kỳ rồi nuốt nước bọt hỏi: “Đã có chuyện gì xảy ra khi tớ không có ở đây sao?”
Đường Diễm Tinh nghiêm mặt không đáp lại chỉ lấy từ trong túi xách ra một phong thư, Diệp Chi Lan vừa nhìn thấy phong thư ấy liền giật mình hoảng hốt vội giật lấy nhét vào trong túi. Trác Dương Kỳ đứng bên cạnh, đôi mày khẽ nhíu lại khi thấy dáng vẻ hốt hoảng của cô, anh không có nhìn rõ được người nhận lá thư đó là ai nhưng có vẻ đó là một lá thư quan trọng, nếu không thì sao Diệp Chi Lan lại có thái độ như thế.
Diệp tiểu thư quay đầu sang nói với Trác Dương Kỳ: “Cháu không thể về cùng chú được rồi.”
Trác Dương Kỳ cười nhẹ bảo Diệp Chi Lan hãy mau chóng đi cùng với Trác Hiểu Phong và Đường Diễm Tinh. Ba người lên xe rời đi, Trần Hà thay Trác Hiểu Phong lái xe để cậu có thể nói chuyện với hai người các cô.
Ngồi trên xe, Diệp Chi Lan hơi rụt cổ lại khẽ hỏi: “Sao cậu lại có phong thư này?”
“Không phải cậu nhờ tớ đến Diệp gia lấy đồ cho cậu sao? Tớ đã vô tình nhìn thấy nó trong lúc tìm đồ. Sao cậu lại viết di thư nữa hả?” Đường Diễm Tinh đau lòng hỏi bạn thân của mình, đôi mắt đã đỏ hoe, khi thấy bức di thư đó cô đã cực kỳ sợ hãi, nếu hôm nay Diệp Chi Lan không về thì cô đã cùng Trác Hiểu Phong bay đến tỉnh T rồi.
Trác Hiểu Phong bất chợt nhớ đến nhiệm vụ sắp tới của mình, cậu nhíu chặt đôi mày lên tiếng hỏi: “Chi Lan! Sau khi qua sinh nhật của cậu thì tớ có nhiệm vụ T cùng với anh Khởi Dương, cậu viết bức di thư này là vì ngày hôm đó cậu cũng sẽ âm thầm đi theo đúng không?”
Diệp Chi Lan mím môi khẽ gật đầu, Trác Hiểu Phong cùng Đường Diễm Tinh tức muốn điên lên, cậu quát: “Diệp Chi Lan! Đến bao giờ cậu mới thôi bảo vệ cho Diệp Khởi Dương vậy hả? Cậu hãy suy nghĩ cho mình một chút đi.”
Nhìn thấy Diệp Chi Lan cúi đầu im lặng, Trác Hiểu Phong tức nghẹn muốn nói nữa nhưng cô như thế sao cậu nỡ nói lớn tiếng được nữa chứ. Trác thiếu gia nói với Trần Hà: “Anh chở em đến thẳng Diệp gia luôn đi, em phải gặp Diệp Nghệ Tường và Hà Mộng Đình nói chuyện cho ra lẽ.”
“Đừng! Tớ biết cậu là vì lo cho tớ, nhưng cậu không cần đến gặp bọn họ đâu, tớ ăn uống của họ thì phải bảo vệ con cho họ, đó là điều hiển nhiên. Hơn nữa, mạng của tớ lớn lắm, cậu xem bao nhiêu lần cận kề cái chết tớ vẫn vượt qua sống đến tận bây giờ đó thôi, lần này cũng vậy, sẽ không sao đâu.” Diệp Chi Lan vội ngăn cản Trác Hiểu Phong, cậu mà thật sự đến đó thì lớn chuyện mất.
Đường Diễm Tinh nghe mấy lời này còn không lọt tai tí nào huống hồ chi là người đang tức giận như Trác thiếu gia, cô nắm tay của Diệp Chi Lan vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc nói: “Cậu trở mặt với mấy người Diệp gia đi, về nhà của tớ tớ nuôi cậu, tớ không cần cậu phải bảo vệ tớ gì cả, chỉ cần cậu sống tốt là tớ vui lắm rồi.”
“Tớ cũng có thể nuôi cậu, bọn tớ có thể bảo vệ, chăm sóc cho cậu, cậu không cần phải sợ bọn họ.” Trác Hiểu Phong tiếp lời của Đường Diễm Tinh, cậu đang suy nghĩ có nên nói chuyện này cho chú út biết hay không, nếu chú út cậu mà biết chắc chắn sẽ không để yên đâu.
Diệp Chi Lan khẽ cười, đôi mắt tràn ngập hạnh phúc, có hai người bạn thân như thế này cô không còn gì hối tiếc: “Các cậu yên tâm, một ngày nào đó tớ cũng sẽ rời khỏi Diệp gia, sống cuộc sống cho riêng mình, ngày đó nhất định sẽ mau đến thôi. Bây giờ hai cậu hãy về nhà, đừng đến Diệp gia, đừng làm tớ khó xử.”
Nếu Diệp Chi Lan đã nói thế thì Trác Hiểu Phong cùng Đường Diễm Tinh cũng không còn gì để nói nữa, hy vọng sẽ giống như những gì mà cô đã nói.
…………………………………………………..
Diệp gia
Đã hai ngày trôi qua kể từ ngày Diệp Chi Lan về nước, hôm nay chính là sinh nhật của cô, ngay từ sáng sớm mọi người ở Diệp gia đã tất bật chuẩn bị mọi thứ, bận đầu tắt mặt tối để chuẩn bị cho buổi tiệc sinh nhật thật hoành tráng.
Năm giờ chiều đã bắt đầu có khách đến dự, Trác Hiểu Phong, Đường Diễm Tinh là những người đến sớm nhất. Đường tiểu thư đảo mắt nhìn cách bày trí của buổi tiệc, nó hoành tráng, xa hoa đến mức khiến người ta phải trầm trồ, há hốc mồm, cô nghiến răng thầm nói: “Tổ chức tiệc xa hoa như thế là muốn hại chết Chi Lan đây mà.”
Bảy giờ tối, hầu như những vị khách được mời đều đã có mặt đông đủ, Thẩm An Ca tặc lưỡi nói với hội bạn của mình: “Buổi tiệc sinh nhật này còn lớn, còn hoành tráng hơn sinh nhật của tớ gấp mấy lần, Chi Lan đúng là được cha mẹ và anh chị cưng chiều đến mức khiến người ta phải ghen tỵ mà.”
Tô Như Ý, Phan Lạc Dư gật gù công nhận đều này, khách mời của bữa tiệc cũng toàn là những nhân vật có tầm cỡ, còn có cả ca sĩ, diễn viên nổi tiếng nữa, Tô Như Ý cảm thấy mấy người Diệp gia hận không thể mời hết cả nước luôn ấy chứ.
Mặc cho đám bạn của mình đang bàn tán về buổi tiệc, điều Trác Dương Kỳ để tâm đến là hôm nay Diệp Chi Lan sẽ tỏ tình với ai, anh nhớ rất rõ cô đã từng nói vào ngày sinh nhật của mình cô sẽ tỏ tình với người mà cô đã thích mười năm, anh thật sự rất muốn biết người đó là ai? Trác Dương Kỳ đã nhìn hết một lượt những chàng trai có mặt tại buổi tiệc, nhưng nhìn ai anh cũng cảm thấy không có khả năng, cô sẽ không thích bọn họ.
Trác tổng thu hẹp phạm vi của mình, đôi mắt của anh khóa chặt hai người bạn thân, không lẽ Diệp Chi Lan thích một trong hai người họ? Có khả năng lắm chứ.
Trác Dương Kỳ nào có nghe lọt tai mấy lời này, anh vẫn còn khó chịu, hậm hực, đầu quay sang chỗ khác tỏ ra không thèm quan tâm đến cô nữa.
Diệp tiểu thư chỉ biết gãi đầu bất lực, cô đành phải để anh dỗi một lúc vậy.
……………………………………………………….
Thành phố E
Diệp Chi Lan cùng Trác Dương Kỳ vừa rời khỏi cửa an ninh đã nhìn thấy Đường Diễm Tinh và Trác Hiểu Phong, cô vui vẻ chạy đến mỉm cười, hơi hất mặt lên nói: “Hai cậu đến đón tớ à? Nếu là thật thì hai cậu đến đây tốn công vô ích rồi bởi vì tớ sẽ đi về cùng với chú Dương Kỳ, không về cùng với hai cậu đâu.”
“Cậu bắt buộc phải đi với bọn tớ, bọn tớ có chuyện quan trọng muốn nói với cậu.” Đường Diễm Tinh nghiêm túc cất tiếng nói.
Nụ cười trên môi của Diệp Chi Lan vụt tắt, gương mặt này của bạn thân cô khiến cô không dám đùa giỡn nữa, Diệp tiểu thư đưa mắt nhìn Trác Dương Kỳ rồi nuốt nước bọt hỏi: “Đã có chuyện gì xảy ra khi tớ không có ở đây sao?”
Đường Diễm Tinh nghiêm mặt không đáp lại chỉ lấy từ trong túi xách ra một phong thư, Diệp Chi Lan vừa nhìn thấy phong thư ấy liền giật mình hoảng hốt vội giật lấy nhét vào trong túi. Trác Dương Kỳ đứng bên cạnh, đôi mày khẽ nhíu lại khi thấy dáng vẻ hốt hoảng của cô, anh không có nhìn rõ được người nhận lá thư đó là ai nhưng có vẻ đó là một lá thư quan trọng, nếu không thì sao Diệp Chi Lan lại có thái độ như thế.
Diệp tiểu thư quay đầu sang nói với Trác Dương Kỳ: “Cháu không thể về cùng chú được rồi.”
Trác Dương Kỳ cười nhẹ bảo Diệp Chi Lan hãy mau chóng đi cùng với Trác Hiểu Phong và Đường Diễm Tinh. Ba người lên xe rời đi, Trần Hà thay Trác Hiểu Phong lái xe để cậu có thể nói chuyện với hai người các cô.
Ngồi trên xe, Diệp Chi Lan hơi rụt cổ lại khẽ hỏi: “Sao cậu lại có phong thư này?”
“Không phải cậu nhờ tớ đến Diệp gia lấy đồ cho cậu sao? Tớ đã vô tình nhìn thấy nó trong lúc tìm đồ. Sao cậu lại viết di thư nữa hả?” Đường Diễm Tinh đau lòng hỏi bạn thân của mình, đôi mắt đã đỏ hoe, khi thấy bức di thư đó cô đã cực kỳ sợ hãi, nếu hôm nay Diệp Chi Lan không về thì cô đã cùng Trác Hiểu Phong bay đến tỉnh T rồi.
Trác Hiểu Phong bất chợt nhớ đến nhiệm vụ sắp tới của mình, cậu nhíu chặt đôi mày lên tiếng hỏi: “Chi Lan! Sau khi qua sinh nhật của cậu thì tớ có nhiệm vụ T cùng với anh Khởi Dương, cậu viết bức di thư này là vì ngày hôm đó cậu cũng sẽ âm thầm đi theo đúng không?”
Diệp Chi Lan mím môi khẽ gật đầu, Trác Hiểu Phong cùng Đường Diễm Tinh tức muốn điên lên, cậu quát: “Diệp Chi Lan! Đến bao giờ cậu mới thôi bảo vệ cho Diệp Khởi Dương vậy hả? Cậu hãy suy nghĩ cho mình một chút đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn thấy Diệp Chi Lan cúi đầu im lặng, Trác Hiểu Phong tức nghẹn muốn nói nữa nhưng cô như thế sao cậu nỡ nói lớn tiếng được nữa chứ. Trác thiếu gia nói với Trần Hà: “Anh chở em đến thẳng Diệp gia luôn đi, em phải gặp Diệp Nghệ Tường và Hà Mộng Đình nói chuyện cho ra lẽ.”
“Đừng! Tớ biết cậu là vì lo cho tớ, nhưng cậu không cần đến gặp bọn họ đâu, tớ ăn uống của họ thì phải bảo vệ con cho họ, đó là điều hiển nhiên. Hơn nữa, mạng của tớ lớn lắm, cậu xem bao nhiêu lần cận kề cái chết tớ vẫn vượt qua sống đến tận bây giờ đó thôi, lần này cũng vậy, sẽ không sao đâu.” Diệp Chi Lan vội ngăn cản Trác Hiểu Phong, cậu mà thật sự đến đó thì lớn chuyện mất.
Đường Diễm Tinh nghe mấy lời này còn không lọt tai tí nào huống hồ chi là người đang tức giận như Trác thiếu gia, cô nắm tay của Diệp Chi Lan vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc nói: “Cậu trở mặt với mấy người Diệp gia đi, về nhà của tớ tớ nuôi cậu, tớ không cần cậu phải bảo vệ tớ gì cả, chỉ cần cậu sống tốt là tớ vui lắm rồi.”
“Tớ cũng có thể nuôi cậu, bọn tớ có thể bảo vệ, chăm sóc cho cậu, cậu không cần phải sợ bọn họ.” Trác Hiểu Phong tiếp lời của Đường Diễm Tinh, cậu đang suy nghĩ có nên nói chuyện này cho chú út biết hay không, nếu chú út cậu mà biết chắc chắn sẽ không để yên đâu.
Diệp Chi Lan khẽ cười, đôi mắt tràn ngập hạnh phúc, có hai người bạn thân như thế này cô không còn gì hối tiếc: “Các cậu yên tâm, một ngày nào đó tớ cũng sẽ rời khỏi Diệp gia, sống cuộc sống cho riêng mình, ngày đó nhất định sẽ mau đến thôi. Bây giờ hai cậu hãy về nhà, đừng đến Diệp gia, đừng làm tớ khó xử.”
Nếu Diệp Chi Lan đã nói thế thì Trác Hiểu Phong cùng Đường Diễm Tinh cũng không còn gì để nói nữa, hy vọng sẽ giống như những gì mà cô đã nói.
…………………………………………………..
Diệp gia
Đã hai ngày trôi qua kể từ ngày Diệp Chi Lan về nước, hôm nay chính là sinh nhật của cô, ngay từ sáng sớm mọi người ở Diệp gia đã tất bật chuẩn bị mọi thứ, bận đầu tắt mặt tối để chuẩn bị cho buổi tiệc sinh nhật thật hoành tráng.
Năm giờ chiều đã bắt đầu có khách đến dự, Trác Hiểu Phong, Đường Diễm Tinh là những người đến sớm nhất. Đường tiểu thư đảo mắt nhìn cách bày trí của buổi tiệc, nó hoành tráng, xa hoa đến mức khiến người ta phải trầm trồ, há hốc mồm, cô nghiến răng thầm nói: “Tổ chức tiệc xa hoa như thế là muốn hại chết Chi Lan đây mà.”
Bảy giờ tối, hầu như những vị khách được mời đều đã có mặt đông đủ, Thẩm An Ca tặc lưỡi nói với hội bạn của mình: “Buổi tiệc sinh nhật này còn lớn, còn hoành tráng hơn sinh nhật của tớ gấp mấy lần, Chi Lan đúng là được cha mẹ và anh chị cưng chiều đến mức khiến người ta phải ghen tỵ mà.”
Tô Như Ý, Phan Lạc Dư gật gù công nhận đều này, khách mời của bữa tiệc cũng toàn là những nhân vật có tầm cỡ, còn có cả ca sĩ, diễn viên nổi tiếng nữa, Tô Như Ý cảm thấy mấy người Diệp gia hận không thể mời hết cả nước luôn ấy chứ.
Mặc cho đám bạn của mình đang bàn tán về buổi tiệc, điều Trác Dương Kỳ để tâm đến là hôm nay Diệp Chi Lan sẽ tỏ tình với ai, anh nhớ rất rõ cô đã từng nói vào ngày sinh nhật của mình cô sẽ tỏ tình với người mà cô đã thích mười năm, anh thật sự rất muốn biết người đó là ai? Trác Dương Kỳ đã nhìn hết một lượt những chàng trai có mặt tại buổi tiệc, nhưng nhìn ai anh cũng cảm thấy không có khả năng, cô sẽ không thích bọn họ.
Trác tổng thu hẹp phạm vi của mình, đôi mắt của anh khóa chặt hai người bạn thân, không lẽ Diệp Chi Lan thích một trong hai người họ? Có khả năng lắm chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro