Chương 35
Qủa Táo Mất Ngủ
2024-09-09 16:11:24
Sáng ngày hôm sau, cả nhà đều sửa soạn thật sớm, áo khoác khăn choàng nón đội đều có đủ. Nhật Thiên quay sang nhìn Dương, cái gương mặt che đi kín mít trông cứ hết như mấy gã kỳ quái:
- Nay hai anh em tôi đi mua đồ chuẩn bị cho việc đón năm mới, cậu thật sự muốn đi cùng à?
Dương gật đầu lia lịa, mọi năm vẫn thường đi chung thì dĩ nhiên năm nay cũng không thể ngoại lệ được, mặc dù gương mặt vẫn còn đang đau và ê ẩm quá mức đây. Còn chưa kể đến là cơn lạnh rét buốt nữa:
- Không sợ đột nhiên gặp Thanh ở giữa chợ à?
Nhật Thiên nhếch mày hỏi lại thêm lần nữa, Dương thở dài đi lên phía trước, cậu đẩy nhẹ vai của Nhật Thiên rồi nói:
- Cho nên vì vậy tôi mới che chắn kỹ càng như thế này đây rồi còn gì?
Nhật Thiên quay sang nhìn Mai Nguyệt:
- Ừm, thế thì mặt của hai anh em tôi chắc là để trưng cho có rồi.
Mai Nguyệt phì cười, dù chỉ là chuyện cỏn con nhưng mà cũng có thể khiến cho hai người này dùng để chí chóe nhau cả ngày. Bà nội vẫn còn ngủ cho nên ba anh em cứ thế mà lẳng lặng rời khỏi nhà. Để tránh chuyện chợ quá đông nên cứ đi sớm ngày nào thì lại hay ngày ấy vậy. Dương đi kế bên Nhật Thiên, huých mạnh tay của anh một cái, giọng nói ồ ồ phát ra từ sau lớp khăn choàng dày:
- Nghe nói Ngọc Châu đang ở Hà Nội. Sao không rủ người ta đi chung?
Nhật Thiên quay sang nhìn Dương, một tay lại đang xoa chỗ vừa bị cậu bạn huých mạnh:
- Sao cậu biết?
Dương lại đáp:
- Hôm qua tôi thấy. Cái hồi Ngọc Châu kêu tên cậu thật lớn rồi vẫy vẫy tay đấy. Tôi đã bảo hôm qua đang trên đường đến nhà cậu còn gì? Lẽ nào cậu…
Dương ngập ngừng, biểu cảm dường như có ý muốn dò xét:
- Thích đi chơi cùng con gái nhà người ta vậy à? Tôi còn không được đi nhiều như thế.
Nhật Thiên quay đầu nhìn thẳng về phía trước, anh còn nghĩ Dương sẽ hỏi việc gì quan trọng hơn cơ. Những nơi mà Nhật Thiên đưa Ngọc Châu đi thì hầu hết Dương cũng đã từng đi qua ít nhất một lần rồi, bây giờ lại nói chuyện như thế này đây. Nhật Thiên mệt chẳng muốn đáp lại. Còn chưa đến cổng chợ, ở đằng xa xa đã thấy có người đứng dựa lưng vào tường, đợi ở phía trước. Mai Nguyệt òa lên một tiếng chạy về phía người đó, Nhật Thiên chỉ mới nheo nheo mắt còn chưa kịp phát giác ra điều gì thì đã nhanh chóng nghe tiếng Mai Nguyệt văng vẳng:
- Chị Ngọc Châuu.
À, vừa nhìn là đã biết trò của ai gây ra rồi. Dương nhún vai, cũng theo đó mà đi lững thững lên đằng trước. Ngọc Châu từ sớm đã vui vẻ, đưa tay chào mọi người vô cùng niềm nở. Mai Nguyệt chia tờ danh sách những thứ cần mua ra làm đôi đưa cho Nhật Thiên, cô còn định sẽ cùng Ngọc Châu dạo một vòng quanh chợ nữa thì Dương đã bá lấy vai của Mai Nguyệt, kéo cô nàng đi hướng khác, bỏ lại Ngọc Châu đứng cùng Nhật Thiên.
Nhật Thiên nghiêng đầu, dạo này hành động của Dương cứ là lạ, đã vậy còn rất là săn sóc Mai Nguyệt nữa. Đừng nói là cậu bạn thân này có tình ý gì đó với em gái của anh đó chứ? Ngọc Châu hôm nay cũng có vẻ rụt rè hơn bình thường:
- Đi thôi.
Nhật Thiên lên tiếng gọi, Ngọc Châu gật gật đầu mỉm cười rồi lon ton đi theo Nhật Thiên. Anh để ý mới thấy hôm nay cô nàng không mang theo máy chụp ảnh, có khi nào đây là lý do khiến cho Ngọc Châu tự dưng rụt rè hay không?
- Máy ảnh của cô đâu?
Ngọc Châu ngước đầu lên, trong lòng cảm thấy vui vui vì Nhật Thiên có chú ý quan sát đến mình:
- Tôi để ở nhà rồi, mặc dù muốn mang theo lắm cơ nhưng tôi nghĩ là khi vào chợ rồi thì xách đồ không tiện lắm. Vả lại không mang máy ảnh khi đi cùng Nhật Thiên cũng là một loại trải nghiệm mới mẻ đó chứ. Vậy… tui mình mua gì trước đây?
Nhật Thiên đưa mảnh giấy để ở trước mặt của Ngọc Châu, anh chỉ vào dòng đầu tiên:
- Cái này trước.
Cỡ hai tiếng sau đó, cả bốn người hẹn gặp nhau ở trước cổng, cả Dương và Nhật Thiên đều ôm và xách hết không biết là bao nhiêu túi đồ lỉnh kỉnh, chỉ riêng có Mai Nguyệt và Ngọc Châu là được ưu ái cầm một cốc sữa đậu nành nóng. Ngọc Châu uống một ngụm lớn:
- Hôm nay vui thật, lần đầu tôi được đi dạo chợ ở Hà Nội đó. Lần tới có dịp thì chắc chắn là tụi mình lại đi chung với nhau nha.
Mai Nguyệt gật gật đầu tán thành rồi chợt nhớ ra gì đó. Cô khoác tay của Ngọc Châu rồi lên tiếng:
- Tụi em định đi chùa vào dịp năm mới đó. Chị có muốn đi cùng không?
Ngọc Châu nhìn Mai Nguyệt:
- Đi chùa à? Đi chứ. Thế thì khi nào có thời gian cụ thể thì em báo cho chị biết với nhé.
Mai Nguyệt tâm trạng đang vui vẻ lại càng vui vẻ hơn. Gặp được Ngọc Châu làm Mai Nguyệt rất vui, một phần vì Ngọc Châu tốt tính, một phần nữa là vì Ngọc Châu đặc biệt đối xử tốt với anh trai của cô. Mai Nguyệt cùng Ngọc Châu đi dạo ở phía trước, một lần nữa để lại Nhật Thiên và Dương xách hết cả đống đồ đi theo sau:
- Hay là chị ở lại nhà em, ăn cơm cùng với mọi người đi cho vui.
Mai Nguyệt mở lời, dù gì hôm nay mua sắm nhanh như thế này cũng có một phần công được góp vào của Ngọc Châu. Cô gật đầu, vậy là không cần phải tự ăn trưa một mình nữa rồi:
- Vậy chị sẽ làm phụ bếp cho em.
Mai Nguyệt đẩy cửa cổng rồi cứ thế đứng nép sang một bên cho mọi người đi vào trước, tiếp đó cô bé mới đóng cửa cổng lại, Ngọc Châu đứng ở kế bên đợi Mai Nguyệt kéo rào xong xuôi rồi cùng nắm tay nhau đi vào trong. Dương và Nhật Thiên đứng trước cánh cửa từ sớm đã mở toang, hai tay Nhật Thiên siết chặt lấy những túi đồ ở trên tay.
Anh không ngờ mọi chuyện lại diễn ra sớm đến mức này. Hóa ra hẹn gặp lại sau mấy ngày nữa là có ý này đây. Người đang ngồi ở trong nhà, nhàn nhạt uống trà cùng với bà nội chính là người bố đã mất tăm mất tích mấy tháng nay. Nhật Thiên đứng chắn ở trước cửa lớn, giọng anh trầm xuống, cũng chẳng xoay người ra nhìn Ngọc Châu và Mai Nguyệt lấy một cái:
- Mai Nguyệt, em đưa Ngọc Châu ra cổng, tiễn cô ấy về đi. Hôm nay không tiện lắm, hẹn cô hôm khác để bù lại bữa ăn hôm nay được không?
Ngọc Châu lẫn Mai Nguyệt đều không hiểu đang có chuyện gì đang xảy ra nhưng không khí lại vô cùng căng thẳng. Mai Nguyệt và Ngọc Châu đều gật đầu, ừ lên một tiếng rồi quay người rời đi. Ngọc Châu bước thêm vài bước lại quay đầu nhìn về hướng của Nhật Thiên, anh vẫn đứng chắn ở trước cửa như vậy. Ban nãy cô cũng thấp thoáng nhìn thấy bóng dáng của một người đàn ông, trạc nhìn cũng khoảng bốn mươi đến năm mươi tuổi, trong lòng Ngọc Châu cũng cảm thấy lo lắng theo.
“ Đừng nói là chủ nợ đến đòi nợ đấy nhé? Người ta còn chưa kịp ăn một cái Tết đàng hoàng nữa mà”.
Ngọc Châu chào tạm biệt Mai Nguyệt rồi gật gật đầu, ra hiệu cho em gái nhanh chóng quay vào trong. Cô vừa đi vừa thầm mong sẽ không có chuyện gì lớn xảy ra. Nhật Thiên lúc này đã bước vào trong nhà, anh xách đồ đi lướt ngang qua phòng khách rồi nhanh chóng đặt mấy túi đồ vừa mua lên bàn ăn. Dương cũng bê đồ đi ngang qua một cách vội vàng, cũng chỉ kịp gật đầu chào một cái. Người đàn ông kia lúc bấy giờ mới để tách trà xuống, liếc mắt nhìn Nhật Thiên:
- Gặp bố rồi mà không chào tiếng nào à?
Nhật Thiên hít sâu một hơi:
- Bố về đây làm gì?
Anh vừa dứt câu thì cũng là lúc Mai Nguyệt mở cửa ra, nhìn thấy bố đang ngồi ở đấy khiến Mai Nguyệt cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, cái khung cảnh quen thuộc trước khi bố rời đi đột ngột tuôn trào ra trong trí nhớ của Mai Nguyệt. Nhưng trước tiên, cô vẫn muốn biết anh trai của mình hiện đang có suy nghĩ như thế nào, Mai Nguyệt nhìn sang anh trai rồi lại nhìn sang người đàn ông đã lâu ngày không được gặp mặt này, giọng nói run run, khe khẽ gọi một tiếng:
- B…bố…
Ông niềm nở mỉm cười với Mai Nguyệt:
- Ừ con. Nghe nói anh trai đang đi làm thêm đúng không?
Dương nhíu mày không hiểu vì sao ông Long lại đột nhiên nhắc tới chuyện này. Mai Nguyệt ngập ngừng không biết có nên nói hay không, cô cũng không biết bố đột nhiên hỏi với giọng điệu như thế là có ý gì nữa. Ông Long chẹp miệng:
- Ba bà cháu vẫn sống tốt quá. Ban nãy bố có việc cần nhờ bà giúp nhưng bà nói bà không có tiền. Anh trai đang đi làm thêm thì chắc có tiền để dành đúng không?
Ông Long lại tiếp tục hỏi Mai Nguyệt, Nhật Thiên lúc bấy giờ mới hiểu, hành động ngập ngừng ở trước cửa hôm qua là để mở màn cho chuyện như thế này sao. Nhìn thấy Mai Nguyệt mãi cũng chẳng chịu trả lời mình, ông Long lúc này mới quay sang nhìn Nhật Thiên:
- Bố nói có lẽ bà nội của hai đứa già rồi đãng trí, nên “nhờ” bà quay trở lại phòng của mình nghĩ kỹ xem để tiền ở đâu. Mà bà đi lâu quá, đến bây giờ vẫn chưa trở ra.
Ông vừa nói lại dời hướng chú ý của mình sang Dương đang đứng ở bên cạnh Nhật Thiên:
- Bố đang cần dùng tiền gấp. Nếu hai đứa cũng không có tiền thì mượn bạn hộ bố, cho bố dùng đỡ mấy hôm.
Nhật Thiên bước lên phía trước, dang một bên tay chắn ở trước người của Dương:
- Cái nhà này không có tiền để cho bố mang đi nữa đâu.
Anh nói với giọng điệu kiên định. Anh không thể để ông Long lại tiếp tục làm như vậy được nữa. Ban đầu Nhật Thiên không rõ vì sao bố của hai đứa lại đột nhiên quay trở về, trong lòng anh cũng có một ít phần hy vọng. Bây giờ xem ra cũng chỉ vì chữ “tiền” nên mới nhớ đến người nhà. Ông Long lắc đầu làm ra vẻ ngán ngẩm, ông đứng dậy chỉnh trang lại bộ quần áo mà mình đang mặc ở trên người. Ông đi về phía Nhật Thiên, cũng giúp anh chỉnh trang lại, còn không quên phủi phủi vài cái. Hơi thở của ông phả ra khiến cho Nhật Thiên sởn cả gai ốc, lần đầu tiên mà anh lại có cái cảm giác kinh tởm đến mức này, cái cảm giác có một sự đe dọa không nói ra trực tiếp từ bố:
- Nếu như lần tới bố quay lại mà vẫn không có tiền thì…
Ông Long đảo mắt nhìn xung quanh ngôi nhà:
- Căn này bán đi chắc cũng được cả khối tiền. Nói với bà rằng bố sẽ quay lại sau.
Mai Nguyệt đứng nép sang một bên cửa, ông Long trước khi rời đi còn mỉm cười nhìn cô. Nhật Thiên mắt đỏ nghiến cũng chẳng biết bây giờ ở trong lòng của mình đang có bao nhiêu sự căm phẫn.
Ha, đến căn nhà cũng chẳng muốn để lại cho bà nội, huống hồ gì là hai anh em của họ. Nhật Thiên cầm lấy tách trà mà ông Long vừa dùng xong, chỉ cần nghĩ đến thôi là anh cũng chẳng muốn nó hiện diện ở trong căn nhà này nữa. Anh ném thẳng tách trà ra ngoài sân, một tiếng vỡ toang như khẳng định được mối quan hệ hiện tại của họ và ông Long.
- Nay hai anh em tôi đi mua đồ chuẩn bị cho việc đón năm mới, cậu thật sự muốn đi cùng à?
Dương gật đầu lia lịa, mọi năm vẫn thường đi chung thì dĩ nhiên năm nay cũng không thể ngoại lệ được, mặc dù gương mặt vẫn còn đang đau và ê ẩm quá mức đây. Còn chưa kể đến là cơn lạnh rét buốt nữa:
- Không sợ đột nhiên gặp Thanh ở giữa chợ à?
Nhật Thiên nhếch mày hỏi lại thêm lần nữa, Dương thở dài đi lên phía trước, cậu đẩy nhẹ vai của Nhật Thiên rồi nói:
- Cho nên vì vậy tôi mới che chắn kỹ càng như thế này đây rồi còn gì?
Nhật Thiên quay sang nhìn Mai Nguyệt:
- Ừm, thế thì mặt của hai anh em tôi chắc là để trưng cho có rồi.
Mai Nguyệt phì cười, dù chỉ là chuyện cỏn con nhưng mà cũng có thể khiến cho hai người này dùng để chí chóe nhau cả ngày. Bà nội vẫn còn ngủ cho nên ba anh em cứ thế mà lẳng lặng rời khỏi nhà. Để tránh chuyện chợ quá đông nên cứ đi sớm ngày nào thì lại hay ngày ấy vậy. Dương đi kế bên Nhật Thiên, huých mạnh tay của anh một cái, giọng nói ồ ồ phát ra từ sau lớp khăn choàng dày:
- Nghe nói Ngọc Châu đang ở Hà Nội. Sao không rủ người ta đi chung?
Nhật Thiên quay sang nhìn Dương, một tay lại đang xoa chỗ vừa bị cậu bạn huých mạnh:
- Sao cậu biết?
Dương lại đáp:
- Hôm qua tôi thấy. Cái hồi Ngọc Châu kêu tên cậu thật lớn rồi vẫy vẫy tay đấy. Tôi đã bảo hôm qua đang trên đường đến nhà cậu còn gì? Lẽ nào cậu…
Dương ngập ngừng, biểu cảm dường như có ý muốn dò xét:
- Thích đi chơi cùng con gái nhà người ta vậy à? Tôi còn không được đi nhiều như thế.
Nhật Thiên quay đầu nhìn thẳng về phía trước, anh còn nghĩ Dương sẽ hỏi việc gì quan trọng hơn cơ. Những nơi mà Nhật Thiên đưa Ngọc Châu đi thì hầu hết Dương cũng đã từng đi qua ít nhất một lần rồi, bây giờ lại nói chuyện như thế này đây. Nhật Thiên mệt chẳng muốn đáp lại. Còn chưa đến cổng chợ, ở đằng xa xa đã thấy có người đứng dựa lưng vào tường, đợi ở phía trước. Mai Nguyệt òa lên một tiếng chạy về phía người đó, Nhật Thiên chỉ mới nheo nheo mắt còn chưa kịp phát giác ra điều gì thì đã nhanh chóng nghe tiếng Mai Nguyệt văng vẳng:
- Chị Ngọc Châuu.
À, vừa nhìn là đã biết trò của ai gây ra rồi. Dương nhún vai, cũng theo đó mà đi lững thững lên đằng trước. Ngọc Châu từ sớm đã vui vẻ, đưa tay chào mọi người vô cùng niềm nở. Mai Nguyệt chia tờ danh sách những thứ cần mua ra làm đôi đưa cho Nhật Thiên, cô còn định sẽ cùng Ngọc Châu dạo một vòng quanh chợ nữa thì Dương đã bá lấy vai của Mai Nguyệt, kéo cô nàng đi hướng khác, bỏ lại Ngọc Châu đứng cùng Nhật Thiên.
Nhật Thiên nghiêng đầu, dạo này hành động của Dương cứ là lạ, đã vậy còn rất là săn sóc Mai Nguyệt nữa. Đừng nói là cậu bạn thân này có tình ý gì đó với em gái của anh đó chứ? Ngọc Châu hôm nay cũng có vẻ rụt rè hơn bình thường:
- Đi thôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhật Thiên lên tiếng gọi, Ngọc Châu gật gật đầu mỉm cười rồi lon ton đi theo Nhật Thiên. Anh để ý mới thấy hôm nay cô nàng không mang theo máy chụp ảnh, có khi nào đây là lý do khiến cho Ngọc Châu tự dưng rụt rè hay không?
- Máy ảnh của cô đâu?
Ngọc Châu ngước đầu lên, trong lòng cảm thấy vui vui vì Nhật Thiên có chú ý quan sát đến mình:
- Tôi để ở nhà rồi, mặc dù muốn mang theo lắm cơ nhưng tôi nghĩ là khi vào chợ rồi thì xách đồ không tiện lắm. Vả lại không mang máy ảnh khi đi cùng Nhật Thiên cũng là một loại trải nghiệm mới mẻ đó chứ. Vậy… tui mình mua gì trước đây?
Nhật Thiên đưa mảnh giấy để ở trước mặt của Ngọc Châu, anh chỉ vào dòng đầu tiên:
- Cái này trước.
Cỡ hai tiếng sau đó, cả bốn người hẹn gặp nhau ở trước cổng, cả Dương và Nhật Thiên đều ôm và xách hết không biết là bao nhiêu túi đồ lỉnh kỉnh, chỉ riêng có Mai Nguyệt và Ngọc Châu là được ưu ái cầm một cốc sữa đậu nành nóng. Ngọc Châu uống một ngụm lớn:
- Hôm nay vui thật, lần đầu tôi được đi dạo chợ ở Hà Nội đó. Lần tới có dịp thì chắc chắn là tụi mình lại đi chung với nhau nha.
Mai Nguyệt gật gật đầu tán thành rồi chợt nhớ ra gì đó. Cô khoác tay của Ngọc Châu rồi lên tiếng:
- Tụi em định đi chùa vào dịp năm mới đó. Chị có muốn đi cùng không?
Ngọc Châu nhìn Mai Nguyệt:
- Đi chùa à? Đi chứ. Thế thì khi nào có thời gian cụ thể thì em báo cho chị biết với nhé.
Mai Nguyệt tâm trạng đang vui vẻ lại càng vui vẻ hơn. Gặp được Ngọc Châu làm Mai Nguyệt rất vui, một phần vì Ngọc Châu tốt tính, một phần nữa là vì Ngọc Châu đặc biệt đối xử tốt với anh trai của cô. Mai Nguyệt cùng Ngọc Châu đi dạo ở phía trước, một lần nữa để lại Nhật Thiên và Dương xách hết cả đống đồ đi theo sau:
- Hay là chị ở lại nhà em, ăn cơm cùng với mọi người đi cho vui.
Mai Nguyệt mở lời, dù gì hôm nay mua sắm nhanh như thế này cũng có một phần công được góp vào của Ngọc Châu. Cô gật đầu, vậy là không cần phải tự ăn trưa một mình nữa rồi:
- Vậy chị sẽ làm phụ bếp cho em.
Mai Nguyệt đẩy cửa cổng rồi cứ thế đứng nép sang một bên cho mọi người đi vào trước, tiếp đó cô bé mới đóng cửa cổng lại, Ngọc Châu đứng ở kế bên đợi Mai Nguyệt kéo rào xong xuôi rồi cùng nắm tay nhau đi vào trong. Dương và Nhật Thiên đứng trước cánh cửa từ sớm đã mở toang, hai tay Nhật Thiên siết chặt lấy những túi đồ ở trên tay.
Anh không ngờ mọi chuyện lại diễn ra sớm đến mức này. Hóa ra hẹn gặp lại sau mấy ngày nữa là có ý này đây. Người đang ngồi ở trong nhà, nhàn nhạt uống trà cùng với bà nội chính là người bố đã mất tăm mất tích mấy tháng nay. Nhật Thiên đứng chắn ở trước cửa lớn, giọng anh trầm xuống, cũng chẳng xoay người ra nhìn Ngọc Châu và Mai Nguyệt lấy một cái:
- Mai Nguyệt, em đưa Ngọc Châu ra cổng, tiễn cô ấy về đi. Hôm nay không tiện lắm, hẹn cô hôm khác để bù lại bữa ăn hôm nay được không?
Ngọc Châu lẫn Mai Nguyệt đều không hiểu đang có chuyện gì đang xảy ra nhưng không khí lại vô cùng căng thẳng. Mai Nguyệt và Ngọc Châu đều gật đầu, ừ lên một tiếng rồi quay người rời đi. Ngọc Châu bước thêm vài bước lại quay đầu nhìn về hướng của Nhật Thiên, anh vẫn đứng chắn ở trước cửa như vậy. Ban nãy cô cũng thấp thoáng nhìn thấy bóng dáng của một người đàn ông, trạc nhìn cũng khoảng bốn mươi đến năm mươi tuổi, trong lòng Ngọc Châu cũng cảm thấy lo lắng theo.
“ Đừng nói là chủ nợ đến đòi nợ đấy nhé? Người ta còn chưa kịp ăn một cái Tết đàng hoàng nữa mà”.
Ngọc Châu chào tạm biệt Mai Nguyệt rồi gật gật đầu, ra hiệu cho em gái nhanh chóng quay vào trong. Cô vừa đi vừa thầm mong sẽ không có chuyện gì lớn xảy ra. Nhật Thiên lúc này đã bước vào trong nhà, anh xách đồ đi lướt ngang qua phòng khách rồi nhanh chóng đặt mấy túi đồ vừa mua lên bàn ăn. Dương cũng bê đồ đi ngang qua một cách vội vàng, cũng chỉ kịp gật đầu chào một cái. Người đàn ông kia lúc bấy giờ mới để tách trà xuống, liếc mắt nhìn Nhật Thiên:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Gặp bố rồi mà không chào tiếng nào à?
Nhật Thiên hít sâu một hơi:
- Bố về đây làm gì?
Anh vừa dứt câu thì cũng là lúc Mai Nguyệt mở cửa ra, nhìn thấy bố đang ngồi ở đấy khiến Mai Nguyệt cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, cái khung cảnh quen thuộc trước khi bố rời đi đột ngột tuôn trào ra trong trí nhớ của Mai Nguyệt. Nhưng trước tiên, cô vẫn muốn biết anh trai của mình hiện đang có suy nghĩ như thế nào, Mai Nguyệt nhìn sang anh trai rồi lại nhìn sang người đàn ông đã lâu ngày không được gặp mặt này, giọng nói run run, khe khẽ gọi một tiếng:
- B…bố…
Ông niềm nở mỉm cười với Mai Nguyệt:
- Ừ con. Nghe nói anh trai đang đi làm thêm đúng không?
Dương nhíu mày không hiểu vì sao ông Long lại đột nhiên nhắc tới chuyện này. Mai Nguyệt ngập ngừng không biết có nên nói hay không, cô cũng không biết bố đột nhiên hỏi với giọng điệu như thế là có ý gì nữa. Ông Long chẹp miệng:
- Ba bà cháu vẫn sống tốt quá. Ban nãy bố có việc cần nhờ bà giúp nhưng bà nói bà không có tiền. Anh trai đang đi làm thêm thì chắc có tiền để dành đúng không?
Ông Long lại tiếp tục hỏi Mai Nguyệt, Nhật Thiên lúc bấy giờ mới hiểu, hành động ngập ngừng ở trước cửa hôm qua là để mở màn cho chuyện như thế này sao. Nhìn thấy Mai Nguyệt mãi cũng chẳng chịu trả lời mình, ông Long lúc này mới quay sang nhìn Nhật Thiên:
- Bố nói có lẽ bà nội của hai đứa già rồi đãng trí, nên “nhờ” bà quay trở lại phòng của mình nghĩ kỹ xem để tiền ở đâu. Mà bà đi lâu quá, đến bây giờ vẫn chưa trở ra.
Ông vừa nói lại dời hướng chú ý của mình sang Dương đang đứng ở bên cạnh Nhật Thiên:
- Bố đang cần dùng tiền gấp. Nếu hai đứa cũng không có tiền thì mượn bạn hộ bố, cho bố dùng đỡ mấy hôm.
Nhật Thiên bước lên phía trước, dang một bên tay chắn ở trước người của Dương:
- Cái nhà này không có tiền để cho bố mang đi nữa đâu.
Anh nói với giọng điệu kiên định. Anh không thể để ông Long lại tiếp tục làm như vậy được nữa. Ban đầu Nhật Thiên không rõ vì sao bố của hai đứa lại đột nhiên quay trở về, trong lòng anh cũng có một ít phần hy vọng. Bây giờ xem ra cũng chỉ vì chữ “tiền” nên mới nhớ đến người nhà. Ông Long lắc đầu làm ra vẻ ngán ngẩm, ông đứng dậy chỉnh trang lại bộ quần áo mà mình đang mặc ở trên người. Ông đi về phía Nhật Thiên, cũng giúp anh chỉnh trang lại, còn không quên phủi phủi vài cái. Hơi thở của ông phả ra khiến cho Nhật Thiên sởn cả gai ốc, lần đầu tiên mà anh lại có cái cảm giác kinh tởm đến mức này, cái cảm giác có một sự đe dọa không nói ra trực tiếp từ bố:
- Nếu như lần tới bố quay lại mà vẫn không có tiền thì…
Ông Long đảo mắt nhìn xung quanh ngôi nhà:
- Căn này bán đi chắc cũng được cả khối tiền. Nói với bà rằng bố sẽ quay lại sau.
Mai Nguyệt đứng nép sang một bên cửa, ông Long trước khi rời đi còn mỉm cười nhìn cô. Nhật Thiên mắt đỏ nghiến cũng chẳng biết bây giờ ở trong lòng của mình đang có bao nhiêu sự căm phẫn.
Ha, đến căn nhà cũng chẳng muốn để lại cho bà nội, huống hồ gì là hai anh em của họ. Nhật Thiên cầm lấy tách trà mà ông Long vừa dùng xong, chỉ cần nghĩ đến thôi là anh cũng chẳng muốn nó hiện diện ở trong căn nhà này nữa. Anh ném thẳng tách trà ra ngoài sân, một tiếng vỡ toang như khẳng định được mối quan hệ hiện tại của họ và ông Long.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro