Chương 58
Qủa Táo Mất Ngủ
2024-09-09 16:11:24
Sau ngày sinh nhật của Ngọc Châu, trong suốt năm năm dài đằng đằng, mùa xuân nối tiếp mùa hè, mùa thu lặng lẽ chuyển mình sang mùa đông, mỗi thời điểm lại mang đến những biến chuyển cho cuộc sống của Nhật Thiên và
Ngọc Châu. Các mùa cứ thế luân phiên trôi qua, nhịp nhàng và đều đặn, những khoảnh khắc đáng nhớ, những niềm vui, nỗi buồn, và những sự thay đổi không ngừng trong cuộc đời dần dần chồng chất lên nhau. (
Nhật Thiên đã quyết định chọn con đường gắn bó và hợp tác làm việc lâu dài với Thanh và Claire trong việc quản lý xưởng sản xuất rượu trái cây. Mặc dù những năm đầu tiên cũng chẳng dễ dàng gì cho cam, những ngày đầu làm việc cùng Thanh và Claire mang đến cho Nhật Thiên cơ hội học hỏi và phát triển cùng với sự kiên nhẫn và nỗ lực không ngừng nghỉ, mặc kệ ngày đêm thì mọi người đã bắt đầu thấy được thành quả của mình. Những bước đi chập chững ban đầu đã dần dần dễ dàng hơn. Quán bar của Jade cũng vì thế mà kinh doanh tốt hơn so với mong đợi.
Khi Nhật Thiên lên chức rồi, với thu nhập ổn định, anh liền tự mua cho mình một chiếc xe ô tô. Thật ra trước đây anh cũng đã từng nghĩ đến vấn đề này, nếu chỉ đi xe đạp hoặc xe máy, Nhật Thiên không thể đưa những người mà mình yêu thương đi đây đi đó, cũng chẳng thể đưa rước Ngọc Châu mỗi lần cô ghé thăm Hà Nội.
Trong khi đó, Ngọc Châu đã hoàn tất quá trình học tập của mình tại đại học. Vào năm 2011, cô đứng dưới ánh đèn lấp lánh của lễ tốt nghiệp, nơi cô khoác lên mình chiếc áo choàng và mũ cử nhân, cùng với nụ cười rạng rỡ trên môi. Ngày hôm đó, Sài Gòn rực rõ trong ánh sáng của mùa hè, và không khí trong khuôn viên trường đại học tràn ngập sự hân hoan, pháo giấy cùng với những đóa hoa còn chưa kịp khoe sắc.
Nhật Thiên dù bận rộn với công việc của mình nhưng vẫn quyết định đến dự lễ tốt nghiệp của Ngọc Châu, đây cũng là lần đầu tiên anh đến với Sài Gòn, một thành phố mà trước đây vốn dĩ Nhật Thiên còn chẳng nghĩ đến việc sẽ đặt chân đến.
Lần đầu tiên đến Sài Gòn, Nhật Thiên cảm nhận được vô số điều lạ lẫm. Anh đi qua những con đường đông đúc, những quán ăn nhỏ ven đường tấp nập người ra vào, và cả những khu phố sầm uất mà trước đây chỉ thấy qua lời kể của Ngọc Châu. Từng bước chân như dẫn anh vào một thế giới hoàn toàn khác, vừa mới mẻ vừa đầy sức sống.
Nhật Thiên không khỏi ngạc nhiên và tò mò về những điều mình đang trải nghiệm, rồi khế mỉm cười tự nói với chính mình: "Hóa ra đây là thế giới mà cô ấy đang sống".
Nhật Thiên mua một bó hoa sen được gói ghém và được buộc chặt bằng một dải ruy băng mềm mại. Khi nhìn thấy Ngọc Châu trong bộ đồ tốt nghiệp, khoác lên mình chiếc áo choàng và mũ cử nhân, trông cô lại càng rực rỡ hơn mọi khi. Nhật Thiên nâng bó hoa sen lên, như một cách thể hiện sự chúc mừng Ngọc Châu đã tốt nghiệp. Cô vui mừng nhận lấy bó hoa, ánh mắt lấp lánh rồi kéo Nhật Thiên cùng mọi người tham gia vào những bức ảnh kỷ niệm, lưu giữ khoảnh khắc đáng nhớ trong ngày trọng đại này. Buổi lễ diễn ra một cách suôn sẻ.
Nhật Thiên và Ngọc Châu đã giữ liên lạc trong suốt 5 năm qua. Cả hai thường gặp mặt vào các dịp lễ trong năm cũng như ngày sinh nhật giống như mọi khi, và dĩ nhiên là duy trì thói quen gọi điện thoại vào ngày 24 hàng tháng. Mỗi cuộc gọi, mỗi tin nhắn, đều không để lỡ dù chỉ là một.
Ngọc Châu cũng bắt đầu sự nghiệp của mình bằng cách hợp tác cùng Bảo Huy, tự mở một doanh nghiệp nhỏ và rất nhanh cũng đã có chỗ đứng cho riêng mình. Mỗi người đều có lối đi riêng và thành công theo như cái cách mà họ muốn.
Mùa thu năm 2014.
Thanh ngồi ở ghế sofa cùng với một xấp giấy tờ cần ký gấp, ánh mắt anh không rời khỏi màn hình máy tính.
Trong khi đó, Claire ngồi bên cạnh, thư giãn và thưởng thức mẻ rượu vừa mới được ra mắt. Cô nhấp một ngụm, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn.
Thanh thở dài, một tay cầm bút ký, tay còn lại chống cằm, nhìn Claire với ánh mắt pha lẫn sự mỉa mai lại dời mắt nhìn sang đối diện:
- Này này, hôm nay cậu lại định không ăn không uống gì rồi lại tăng ca đến tối muộn à?
Nhật Thiên không vội trả lời, dù sao thì câu này trong mấy năm qua Thanh cũng đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần rồi và câu trả lời luôn luôn chỉ có một. Claire bật cười nhún vai, nhấp thêm một ngụm rượu:
- Đó là lý do người ta có thành tựu chỉ trong vòng năm năm đó. Điểm này rất giống sếp Jade của mấy người.
Thanh đặt chiếc bút lên bàn:
- Gọi đồ ăn đi, nếu bị đau bao tử thật thì khó hết lắm lắm. Người trẻ tuổi cứng đầu đằng kia, bị bệnh thì không làm được gì nhiều đâu.
Nhật Thiên ngẫng đầu lên rồi chậm rãi lấy điện thoại của mình ra, chăm chăm nhìn vào trong màn hình rồi hỏi:
- Khi nào thì văn phòng được chuyển qua tòa nhà mới xây?
Thanh và Claire nhìn nhau và rồi Claire là người lên tiếng:
- Dự kiến là vào cuối tháng sau. Phải đợi xem Jade có nói gì không mới nói tiếp được.
Nhật Thiên gật đầu, ánh mắt vẫn còn tập trung vào điện thoại rồi đặt ba phần cơm trưa giống như mọi khi. Claire quay lại với ly rượu của mình rồi nói:
- Công việc mà, từ từ rồi làm, dù sao nó cũng không chạy đi được. Phải ăn uống đầy đủ và ngủ khi có thể chứ?
Cậu xem, năm năm miệt mài cực lực như vậy chẳng khác nào tự làm khổ mình hết. Sao lại gấp gáp như vậy?
Thanh nhìn Claire với ánh mắt đồng tình, nói ra thì trong ba người bọn họ, thì Nhật Thiên là người thăng tiến nhiều nhất trong công việc, Jade có vẻ cũng rất hài lòng và đặt niềm tin, giao cho Nhật Thiên quản lý cả tòa nhà mới xây ở bên kia. Anh đặt điện thoại của mình xuống bàn rồi lại cầm tệp giấy tờ lên xem, giọng nói trầm trầm:
- Vì tôi không đợi được nữa.
Claire và Thanh đều có vẻ ngạc nhiên khi nghe thấy câu trả lời này của Nhật Thiên. Nhưng mà không đợi được gì nữa cơ? Mọi năm ở đây đều được khác sức khỏe định kỳ, báo cáo tình trạng của Nhật Thiên cũng đâu có ghi cái gì kỳ lạ hay là mắc phải bệnh nan y nào đâu?
Anh ngước đầu lên, nhìn hai người ngồi đối diện mình rồi cười nhẹ. Đúng vậy, Nhật Thiên không thể đợi được nữa, phải nhanh lên thôi. Lời hứa với chính mình vào mùa xuân năm đó, anh muốn được mau chóng xứng đáng với
Ngọc Châu. Nhật Thiên không đợi được nữa nên anh mới gấp gáp.
Ngọc Châu. Các mùa cứ thế luân phiên trôi qua, nhịp nhàng và đều đặn, những khoảnh khắc đáng nhớ, những niềm vui, nỗi buồn, và những sự thay đổi không ngừng trong cuộc đời dần dần chồng chất lên nhau. (
Nhật Thiên đã quyết định chọn con đường gắn bó và hợp tác làm việc lâu dài với Thanh và Claire trong việc quản lý xưởng sản xuất rượu trái cây. Mặc dù những năm đầu tiên cũng chẳng dễ dàng gì cho cam, những ngày đầu làm việc cùng Thanh và Claire mang đến cho Nhật Thiên cơ hội học hỏi và phát triển cùng với sự kiên nhẫn và nỗ lực không ngừng nghỉ, mặc kệ ngày đêm thì mọi người đã bắt đầu thấy được thành quả của mình. Những bước đi chập chững ban đầu đã dần dần dễ dàng hơn. Quán bar của Jade cũng vì thế mà kinh doanh tốt hơn so với mong đợi.
Khi Nhật Thiên lên chức rồi, với thu nhập ổn định, anh liền tự mua cho mình một chiếc xe ô tô. Thật ra trước đây anh cũng đã từng nghĩ đến vấn đề này, nếu chỉ đi xe đạp hoặc xe máy, Nhật Thiên không thể đưa những người mà mình yêu thương đi đây đi đó, cũng chẳng thể đưa rước Ngọc Châu mỗi lần cô ghé thăm Hà Nội.
Trong khi đó, Ngọc Châu đã hoàn tất quá trình học tập của mình tại đại học. Vào năm 2011, cô đứng dưới ánh đèn lấp lánh của lễ tốt nghiệp, nơi cô khoác lên mình chiếc áo choàng và mũ cử nhân, cùng với nụ cười rạng rỡ trên môi. Ngày hôm đó, Sài Gòn rực rõ trong ánh sáng của mùa hè, và không khí trong khuôn viên trường đại học tràn ngập sự hân hoan, pháo giấy cùng với những đóa hoa còn chưa kịp khoe sắc.
Nhật Thiên dù bận rộn với công việc của mình nhưng vẫn quyết định đến dự lễ tốt nghiệp của Ngọc Châu, đây cũng là lần đầu tiên anh đến với Sài Gòn, một thành phố mà trước đây vốn dĩ Nhật Thiên còn chẳng nghĩ đến việc sẽ đặt chân đến.
Lần đầu tiên đến Sài Gòn, Nhật Thiên cảm nhận được vô số điều lạ lẫm. Anh đi qua những con đường đông đúc, những quán ăn nhỏ ven đường tấp nập người ra vào, và cả những khu phố sầm uất mà trước đây chỉ thấy qua lời kể của Ngọc Châu. Từng bước chân như dẫn anh vào một thế giới hoàn toàn khác, vừa mới mẻ vừa đầy sức sống.
Nhật Thiên không khỏi ngạc nhiên và tò mò về những điều mình đang trải nghiệm, rồi khế mỉm cười tự nói với chính mình: "Hóa ra đây là thế giới mà cô ấy đang sống".
Nhật Thiên mua một bó hoa sen được gói ghém và được buộc chặt bằng một dải ruy băng mềm mại. Khi nhìn thấy Ngọc Châu trong bộ đồ tốt nghiệp, khoác lên mình chiếc áo choàng và mũ cử nhân, trông cô lại càng rực rỡ hơn mọi khi. Nhật Thiên nâng bó hoa sen lên, như một cách thể hiện sự chúc mừng Ngọc Châu đã tốt nghiệp. Cô vui mừng nhận lấy bó hoa, ánh mắt lấp lánh rồi kéo Nhật Thiên cùng mọi người tham gia vào những bức ảnh kỷ niệm, lưu giữ khoảnh khắc đáng nhớ trong ngày trọng đại này. Buổi lễ diễn ra một cách suôn sẻ.
Nhật Thiên và Ngọc Châu đã giữ liên lạc trong suốt 5 năm qua. Cả hai thường gặp mặt vào các dịp lễ trong năm cũng như ngày sinh nhật giống như mọi khi, và dĩ nhiên là duy trì thói quen gọi điện thoại vào ngày 24 hàng tháng. Mỗi cuộc gọi, mỗi tin nhắn, đều không để lỡ dù chỉ là một.
Ngọc Châu cũng bắt đầu sự nghiệp của mình bằng cách hợp tác cùng Bảo Huy, tự mở một doanh nghiệp nhỏ và rất nhanh cũng đã có chỗ đứng cho riêng mình. Mỗi người đều có lối đi riêng và thành công theo như cái cách mà họ muốn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mùa thu năm 2014.
Thanh ngồi ở ghế sofa cùng với một xấp giấy tờ cần ký gấp, ánh mắt anh không rời khỏi màn hình máy tính.
Trong khi đó, Claire ngồi bên cạnh, thư giãn và thưởng thức mẻ rượu vừa mới được ra mắt. Cô nhấp một ngụm, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn.
Thanh thở dài, một tay cầm bút ký, tay còn lại chống cằm, nhìn Claire với ánh mắt pha lẫn sự mỉa mai lại dời mắt nhìn sang đối diện:
- Này này, hôm nay cậu lại định không ăn không uống gì rồi lại tăng ca đến tối muộn à?
Nhật Thiên không vội trả lời, dù sao thì câu này trong mấy năm qua Thanh cũng đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần rồi và câu trả lời luôn luôn chỉ có một. Claire bật cười nhún vai, nhấp thêm một ngụm rượu:
- Đó là lý do người ta có thành tựu chỉ trong vòng năm năm đó. Điểm này rất giống sếp Jade của mấy người.
Thanh đặt chiếc bút lên bàn:
- Gọi đồ ăn đi, nếu bị đau bao tử thật thì khó hết lắm lắm. Người trẻ tuổi cứng đầu đằng kia, bị bệnh thì không làm được gì nhiều đâu.
Nhật Thiên ngẫng đầu lên rồi chậm rãi lấy điện thoại của mình ra, chăm chăm nhìn vào trong màn hình rồi hỏi:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Khi nào thì văn phòng được chuyển qua tòa nhà mới xây?
Thanh và Claire nhìn nhau và rồi Claire là người lên tiếng:
- Dự kiến là vào cuối tháng sau. Phải đợi xem Jade có nói gì không mới nói tiếp được.
Nhật Thiên gật đầu, ánh mắt vẫn còn tập trung vào điện thoại rồi đặt ba phần cơm trưa giống như mọi khi. Claire quay lại với ly rượu của mình rồi nói:
- Công việc mà, từ từ rồi làm, dù sao nó cũng không chạy đi được. Phải ăn uống đầy đủ và ngủ khi có thể chứ?
Cậu xem, năm năm miệt mài cực lực như vậy chẳng khác nào tự làm khổ mình hết. Sao lại gấp gáp như vậy?
Thanh nhìn Claire với ánh mắt đồng tình, nói ra thì trong ba người bọn họ, thì Nhật Thiên là người thăng tiến nhiều nhất trong công việc, Jade có vẻ cũng rất hài lòng và đặt niềm tin, giao cho Nhật Thiên quản lý cả tòa nhà mới xây ở bên kia. Anh đặt điện thoại của mình xuống bàn rồi lại cầm tệp giấy tờ lên xem, giọng nói trầm trầm:
- Vì tôi không đợi được nữa.
Claire và Thanh đều có vẻ ngạc nhiên khi nghe thấy câu trả lời này của Nhật Thiên. Nhưng mà không đợi được gì nữa cơ? Mọi năm ở đây đều được khác sức khỏe định kỳ, báo cáo tình trạng của Nhật Thiên cũng đâu có ghi cái gì kỳ lạ hay là mắc phải bệnh nan y nào đâu?
Anh ngước đầu lên, nhìn hai người ngồi đối diện mình rồi cười nhẹ. Đúng vậy, Nhật Thiên không thể đợi được nữa, phải nhanh lên thôi. Lời hứa với chính mình vào mùa xuân năm đó, anh muốn được mau chóng xứng đáng với
Ngọc Châu. Nhật Thiên không đợi được nữa nên anh mới gấp gáp.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro