Chương 5
Dearfairy
2024-07-13 16:10:26
Phùng Quân Đồng nắm chặt chiếc micro trong tay, ngoài mặt mỉm cười nhưng thực ra trong lòng lại lo lắng cất lời.
Như cô đã nói, phát âm của cô thực sự không tốt lắm, hát vài câu cũng chưa bắt kịp, lúc đầu mọi người đều nghĩ rằng cô chỉ đang khiêm tốn.
Sau khi hát xong, Uông Thành Dương hét lên trêu chọc: “Phát âm của hoa khôi vẫn tệ như ngày nào ha ha ha, khi nào rảnh thì nhớ bảo Trịnh Thao của cậu dạy cho. Dù sao anh ấy cũng đã ở nước ngoài nhiều năm như vậy, có anh ấy dạy cậu, bảo đảm phát âm của cậu sẽ tiến bộ thần tốc.”
Phùng Quân Đồng nhếch môi khẽ gật đầu, Trịnh Thao thích dáng vẻ ngượng ngùng của cô vô cùng, anh ta vươn tay ôm cô vào lòng, khinh bỉ nói với Uông Thành Dương: “Cần cậu quan tâm sao.”
“He he, sơ hở là show ân ái à nha.”
“Cút đi, câm cái miệng thối của cậu lại, chúng tôi nghe cũng chịu không nổi."
“Cút thì cút.”
Uông Thành Dương nhếch mép cười, quàng cổ Cố Văn Khâm: “Đi thôi, đừng quấy rầy người ta giao lưu tình cảm, bấm một bài khác, tôi và anh hát!”
Cố Văn Khâm vô cảm đẩy hắn ra: “Cút đi.”
Uông Thành Dương vô cớ bị mắng: “...”
Ăn phải thuốc súng à?
Phía bên kia, Phùng Quân Đồng kéo Trịnh Thao đến một góc: “Đã muộn rồi, em phải đi rồi, Nhất Đan chờ lâu sẽ rất sốt ruột.”
Trịnh Thao không chịu để cô đi: “Để cô ấy ở khách sạn không được sao, anh trả tiền.”
Anh ta dựa vào vai cô khẽ cười: “Phòng trên lầu đã chuẩn bị xong.”
Ám chỉ đến mức này có lẽ cô sẽ hiểu.
Phùng Quân Đồng lùi lại một bước giữ khoảng cách với anh ta: “Lần sau đi, đêm nay thực sự không thích hợp.”
“Vì sao lại không thích hợp?”
“Em phải quay về mở cửa cho Nhất Đan.”
Trịnh Thao cũng bực bội, giận dỗi đáp lại: “Được được được, vậy em đi đi, anh uống hơi nhiều nên không lái xe đưa em đi được.”
Nói xong anh ta bước qua một bên, để lại cho cô một bóng lưng thất vọng.
Phùng Quân Đồng cúi đầu, do dự một lúc rồi cẩn thận túm ống tay áo anh ta lại.
Anh ta cao lớn đứng thẳng, Phùng Quân Đồng kéo anh ta xuống, thấp giọng gọi tên anh ta.
Oan ức vô cùng, tựa như là ai đã bắt nạt cô vậy.
Trịnh Thao không nói nên lời lắc đầu, quay người nắm lấy tay cô thỏa hiệp: “Tự em đếm thử xem mình đã từ chối anh bao nhiêu lần rồi.”
Phùng Quân Đồng cúi đầu không hé răng nửa lời.
Mối quan hệ mới lên chính thức không bao lâu nên Trịnh Thao cũng không muốn nổi giận với cô, anh ta xoa đầu cô, nhường nhịn một bước nói: “Được rồi, không so đo với em nữa, uống với anh ly rượu giao bôi rồi anh để em đi.”
“Ừm.”
Phùng Quân Đồng nhận lấy ly rượu mà anh ta đưa cho, vòng qua cánh tay anh ta ngửa đầu uống cạn.
Hai người thì thầm trong căn phòng này, cử chỉ ám muội của họ không thể thoát khỏi tầm mắt của những người khác, tiếng hét ngược cẩu ồn ào của mọi người dường như át đi cả tiếng nhạc.
Phùng Quân Đồng đặt ly rượu xuống, xác nhận với anh ta: “Vậy em đi đây?”
“Ừm, đi đường cẩn thận, đến trường rồi nhớ gọi cho anh.”
“Vâng.”
Nếu là trước đây, Trịnh Thao nhất định sẽ đưa cô đến cửa ký túc xá, nhưng lại vừa mới bị từ chối nên anh ta lập tức thẳng thừng đuổi cô về, dù sao cũng là cậu ấm được người trong nhà nâng trong lòng bàn tay mà lớn lên, làm sao nhịn được chút mất mặt này?
Đều là do trước kia chuyện gì cũng chiều theo ý cô nên mới khiến cô được đằng chân lân đằng đầu như bây giờ.
“Cậu cũng đi sao?”
Khi bọn họ đang ồn ào, Uông Thành Dương phải đi nhận điện thoại nên sau khi gọi điện xong quay lại đã thấy cô cầm túi xách chuẩn bị rời đi, hắn lập tức hỏi.
Phùng Quân Đồng khẽ gật đầu.
“Thật trùng hợp, vậy cậu đi cùng chúng tôi đi.”
Phùng Quân Đồng cũng không để ý đến "chúng tôi" mà hắn nói, chỉ là cô không muốn làm phiền người khác: “Không cần làm phiền đến cậu, tôi đi taxi về là được rồi.”
“Bạn học cũ thì phiền toái gì chứ, con gái một mình bắt taxi không an toàn.”
Uông Thành Dương nhìn Trịnh Thao: “Có việc gấp nên đi trước, tôi đưa người về giúp anh, mấy người cứ tiếp tục chơi đi.”
“Chuyện này…”
Đây là muốn nói không có anh ta đưa cô về thì cũng sẽ có rất nhiều người đưa về sao?
Trịnh Thao nôn muốn chết, nhưng rất khó để rút lại những lời mình đã nói nên anh ta đành phải gượng cười ra vẻ như không thèm để ý: “Vậy cũng tốt, cứ để Uông Thành Dương đưa em về đi, đi taxi không an toàn.”
Hai câu sau là nói với Phùng Quân Đồng, cô vẫn còn muốn từ chối, Uông Thành Dương đã vỗ vai Trịnh Thao nói một câu “yên tâm”, không đợi cô nói thêm gì nữa mà lập tức kéo cô ra khỏi phòng bao.
…
Phùng Quân Đồng không muốn dây dưa với hắn quá nhiều nên sau khi bước ra khỏi phòng bao, cô đang định tìm lý do để tự mình bắt xe taxi thì một chiếc ô tô màu trắng có rèm che từ từ chạy tới, vững vàng đậu trước mặt hai người.
Uông Thành Dương mở cửa hàng ghế sau, ra hiệu cho cô lên xe: “Đi thôi, tôi đưa cậu về.”
Đã đến nước này rồi, nếu Phùng Quân Đồng vẫn còn từ chối thì đúng thật là làm ra vẻ, cô do dự hai giây rồi nói "cảm ơn" sau đó cúi người lên xe.
“Rầm" một tiếng, cửa xe đóng lại, cô vuốt thẳng áo khoác ngồi xuống, khóe mắt thoáng thấy sườn mặt bên ghế lái, cô bất giác nắm chặt chiếc túi trong tay.
Cô nghĩ đó là một tài xế thay thế.
Uông Thành Dương khom người ngồi vào ghế phụ lái, thắt dây an toàn nói: “Đi đến trường đại học trước đi, sau đó mới về nhà của tôi.”
“Tôi không phải tài xế của cậu.”
Vẫn là giọng nói vô cùng lạnh lùng đó.
Uông Thành Dương hiểu rõ tính tình của anh nên trên mặt tươi cười giả vờ không hiểu: “Cậu nhẫn tâm để người đẹp đêm khuya bắt taxi trở về trường sao? Cậu không thương hoa tiếc ngọc, cũng không cho phép người khác được thương hoa tiếc ngọc hả?”
Nói xong hắn còn chớp chớp mắt nhìn về phía anh, sợ anh làm ra chuyện đuổi người ta xuống xe giữa đường.
Thấy bọn họ xì xào bàn tán, khóe mắt lại nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng của anh, vẻ mặt Phùng Quân Đồng bình tĩnh mỉm cười: “Vẫn nên để tôi gọi taxi đi, không làm phiền hai người nữa.”
Cô còn chưa dứt lời, đã nghe thấy tiếng khóa cửa xe vang lên.
Uông Thành Dương quay đầu lại: “Làm vậy sao được, tôi đã đồng ý với Trịnh Thao nhất định sẽ đưa cậu trở về trường bình an vô sự rồi đấy nên cậu ngồi xuống đi.”
Nói xong hắn huých huých khuỷu tay vào người Cố Văn Khâm: “Đi mau đi mau, ở nhà tôi còn có việc gấp cần phải xử lý đấy.”
Anh không nói gì nữa, khởi động xe ô tô chạy đi.
Như cô đã nói, phát âm của cô thực sự không tốt lắm, hát vài câu cũng chưa bắt kịp, lúc đầu mọi người đều nghĩ rằng cô chỉ đang khiêm tốn.
Sau khi hát xong, Uông Thành Dương hét lên trêu chọc: “Phát âm của hoa khôi vẫn tệ như ngày nào ha ha ha, khi nào rảnh thì nhớ bảo Trịnh Thao của cậu dạy cho. Dù sao anh ấy cũng đã ở nước ngoài nhiều năm như vậy, có anh ấy dạy cậu, bảo đảm phát âm của cậu sẽ tiến bộ thần tốc.”
Phùng Quân Đồng nhếch môi khẽ gật đầu, Trịnh Thao thích dáng vẻ ngượng ngùng của cô vô cùng, anh ta vươn tay ôm cô vào lòng, khinh bỉ nói với Uông Thành Dương: “Cần cậu quan tâm sao.”
“He he, sơ hở là show ân ái à nha.”
“Cút đi, câm cái miệng thối của cậu lại, chúng tôi nghe cũng chịu không nổi."
“Cút thì cút.”
Uông Thành Dương nhếch mép cười, quàng cổ Cố Văn Khâm: “Đi thôi, đừng quấy rầy người ta giao lưu tình cảm, bấm một bài khác, tôi và anh hát!”
Cố Văn Khâm vô cảm đẩy hắn ra: “Cút đi.”
Uông Thành Dương vô cớ bị mắng: “...”
Ăn phải thuốc súng à?
Phía bên kia, Phùng Quân Đồng kéo Trịnh Thao đến một góc: “Đã muộn rồi, em phải đi rồi, Nhất Đan chờ lâu sẽ rất sốt ruột.”
Trịnh Thao không chịu để cô đi: “Để cô ấy ở khách sạn không được sao, anh trả tiền.”
Anh ta dựa vào vai cô khẽ cười: “Phòng trên lầu đã chuẩn bị xong.”
Ám chỉ đến mức này có lẽ cô sẽ hiểu.
Phùng Quân Đồng lùi lại một bước giữ khoảng cách với anh ta: “Lần sau đi, đêm nay thực sự không thích hợp.”
“Vì sao lại không thích hợp?”
“Em phải quay về mở cửa cho Nhất Đan.”
Trịnh Thao cũng bực bội, giận dỗi đáp lại: “Được được được, vậy em đi đi, anh uống hơi nhiều nên không lái xe đưa em đi được.”
Nói xong anh ta bước qua một bên, để lại cho cô một bóng lưng thất vọng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phùng Quân Đồng cúi đầu, do dự một lúc rồi cẩn thận túm ống tay áo anh ta lại.
Anh ta cao lớn đứng thẳng, Phùng Quân Đồng kéo anh ta xuống, thấp giọng gọi tên anh ta.
Oan ức vô cùng, tựa như là ai đã bắt nạt cô vậy.
Trịnh Thao không nói nên lời lắc đầu, quay người nắm lấy tay cô thỏa hiệp: “Tự em đếm thử xem mình đã từ chối anh bao nhiêu lần rồi.”
Phùng Quân Đồng cúi đầu không hé răng nửa lời.
Mối quan hệ mới lên chính thức không bao lâu nên Trịnh Thao cũng không muốn nổi giận với cô, anh ta xoa đầu cô, nhường nhịn một bước nói: “Được rồi, không so đo với em nữa, uống với anh ly rượu giao bôi rồi anh để em đi.”
“Ừm.”
Phùng Quân Đồng nhận lấy ly rượu mà anh ta đưa cho, vòng qua cánh tay anh ta ngửa đầu uống cạn.
Hai người thì thầm trong căn phòng này, cử chỉ ám muội của họ không thể thoát khỏi tầm mắt của những người khác, tiếng hét ngược cẩu ồn ào của mọi người dường như át đi cả tiếng nhạc.
Phùng Quân Đồng đặt ly rượu xuống, xác nhận với anh ta: “Vậy em đi đây?”
“Ừm, đi đường cẩn thận, đến trường rồi nhớ gọi cho anh.”
“Vâng.”
Nếu là trước đây, Trịnh Thao nhất định sẽ đưa cô đến cửa ký túc xá, nhưng lại vừa mới bị từ chối nên anh ta lập tức thẳng thừng đuổi cô về, dù sao cũng là cậu ấm được người trong nhà nâng trong lòng bàn tay mà lớn lên, làm sao nhịn được chút mất mặt này?
Đều là do trước kia chuyện gì cũng chiều theo ý cô nên mới khiến cô được đằng chân lân đằng đầu như bây giờ.
“Cậu cũng đi sao?”
Khi bọn họ đang ồn ào, Uông Thành Dương phải đi nhận điện thoại nên sau khi gọi điện xong quay lại đã thấy cô cầm túi xách chuẩn bị rời đi, hắn lập tức hỏi.
Phùng Quân Đồng khẽ gật đầu.
“Thật trùng hợp, vậy cậu đi cùng chúng tôi đi.”
Phùng Quân Đồng cũng không để ý đến "chúng tôi" mà hắn nói, chỉ là cô không muốn làm phiền người khác: “Không cần làm phiền đến cậu, tôi đi taxi về là được rồi.”
“Bạn học cũ thì phiền toái gì chứ, con gái một mình bắt taxi không an toàn.”
Uông Thành Dương nhìn Trịnh Thao: “Có việc gấp nên đi trước, tôi đưa người về giúp anh, mấy người cứ tiếp tục chơi đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chuyện này…”
Đây là muốn nói không có anh ta đưa cô về thì cũng sẽ có rất nhiều người đưa về sao?
Trịnh Thao nôn muốn chết, nhưng rất khó để rút lại những lời mình đã nói nên anh ta đành phải gượng cười ra vẻ như không thèm để ý: “Vậy cũng tốt, cứ để Uông Thành Dương đưa em về đi, đi taxi không an toàn.”
Hai câu sau là nói với Phùng Quân Đồng, cô vẫn còn muốn từ chối, Uông Thành Dương đã vỗ vai Trịnh Thao nói một câu “yên tâm”, không đợi cô nói thêm gì nữa mà lập tức kéo cô ra khỏi phòng bao.
…
Phùng Quân Đồng không muốn dây dưa với hắn quá nhiều nên sau khi bước ra khỏi phòng bao, cô đang định tìm lý do để tự mình bắt xe taxi thì một chiếc ô tô màu trắng có rèm che từ từ chạy tới, vững vàng đậu trước mặt hai người.
Uông Thành Dương mở cửa hàng ghế sau, ra hiệu cho cô lên xe: “Đi thôi, tôi đưa cậu về.”
Đã đến nước này rồi, nếu Phùng Quân Đồng vẫn còn từ chối thì đúng thật là làm ra vẻ, cô do dự hai giây rồi nói "cảm ơn" sau đó cúi người lên xe.
“Rầm" một tiếng, cửa xe đóng lại, cô vuốt thẳng áo khoác ngồi xuống, khóe mắt thoáng thấy sườn mặt bên ghế lái, cô bất giác nắm chặt chiếc túi trong tay.
Cô nghĩ đó là một tài xế thay thế.
Uông Thành Dương khom người ngồi vào ghế phụ lái, thắt dây an toàn nói: “Đi đến trường đại học trước đi, sau đó mới về nhà của tôi.”
“Tôi không phải tài xế của cậu.”
Vẫn là giọng nói vô cùng lạnh lùng đó.
Uông Thành Dương hiểu rõ tính tình của anh nên trên mặt tươi cười giả vờ không hiểu: “Cậu nhẫn tâm để người đẹp đêm khuya bắt taxi trở về trường sao? Cậu không thương hoa tiếc ngọc, cũng không cho phép người khác được thương hoa tiếc ngọc hả?”
Nói xong hắn còn chớp chớp mắt nhìn về phía anh, sợ anh làm ra chuyện đuổi người ta xuống xe giữa đường.
Thấy bọn họ xì xào bàn tán, khóe mắt lại nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng của anh, vẻ mặt Phùng Quân Đồng bình tĩnh mỉm cười: “Vẫn nên để tôi gọi taxi đi, không làm phiền hai người nữa.”
Cô còn chưa dứt lời, đã nghe thấy tiếng khóa cửa xe vang lên.
Uông Thành Dương quay đầu lại: “Làm vậy sao được, tôi đã đồng ý với Trịnh Thao nhất định sẽ đưa cậu trở về trường bình an vô sự rồi đấy nên cậu ngồi xuống đi.”
Nói xong hắn huých huých khuỷu tay vào người Cố Văn Khâm: “Đi mau đi mau, ở nhà tôi còn có việc gấp cần phải xử lý đấy.”
Anh không nói gì nữa, khởi động xe ô tô chạy đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro