Gặp Lại Tính Phúc (H)

.2: [Phiên Ngoại] Trước Buổi Diễn Lần Đầu Dùng Tay.

Nam Ca

2024-11-17 23:44:41

"Kêu tên anh!" tiếng nam sinh hơi khàn, hô hấp nóng bỏng phun hết bên tai cô. Nghe lời buông cặp vú xúc cảm cực tốt ra, nhưng mục tiêu lại chuyển hướng đến mông vểnh dưới váy ngắn.

"Phó Thần An~" Nữ sinh run run rẩy rẩy, cúi đầu nhẹ giọng gọi. Tay nhỏ lại mò ra sau tìm kiếm, ý đồ bắt lấy bàn tay to đang lộn xộn sau mông mình.

"Cô bé ngoan~ lại kêu lần nữa nào." Bàn tay ấm áp hữu lực liều mạng đem nữ sinh đè ép vào lồng ngực mình, cánh môi mỏng lại lần nữa lần tìm trong bóng tối cặp môi phấn nộn bị anh chà đạp tới kiều diễm ướt át.

"Phó Thần An anh nhẹ một chút." Quý Văn hơi giãy giụa, đường kính tay của nam nhân rất lớn, khung eo cô ẩn ẩn phát đau. Quý Văn bị anh hôn cho đầu váng mắt hoa, tay nhỏ gắt gao nắm chặt áo sơ mi đằng trước mới không đến nỗi ngã mất mặt.

Từng tiếng rên rỉ nỉ non của nữ sinh rước lấy càng nhiều nụ hôn điên cuồng của nam sinh. Bàn tay xoa thịt mông cô không biết từ lúc nào đã trộm đi vào giữa chân nữ sinh. Cách ren váy hơi mỏng và quần lót, bàn tay to liền xoa nắn vị trí âm hộ của cô.

"Bỏ cuộc a~" Lời nói của Quý Văn bị nam sinh ngăn chặn, hóa thành tiếng rên rỉ kiều diễm. Nam sinh cách váy xoa nhè nhẹ, không cam lòng tốc hẳn váy lên, chen vào giữa hai chân, run tay cởi quần lót của nữ sinh, nhẹ khép tay chậm rãi vân vê nơi chưa bao giờ bị khai phá của cô.

Ngón tay ôn lương học động tác từ mấy phim điện ảnh thời trung học, bẻ từng chút hai mảnh mị thịt phì nộn của cô, cọ xát qua lại theo khe hở kia. Cuối cùng duỗi tay nhẹ xoa viên trân châu nhỏ giữa hai mảnh cánh hoa, sau đó còn ấn mạnh ngón cái vào viên trân châu kia.

" n~" Phó Thần An không cần... không được ân a~" Nữ sinh trong lồng ngực anh vô lực giãy giụa, thân hình nhu nhược kịch liệt run rẩy. Cứ như đặt mình trên biển lớn mênh mông, từng đợt sóng khoái cảm mãnh liệt mà xa lạ đánh úp lại. Làm cô nữ sinh chưa bao giờ trải đời không khống chế được, trong tiếng rên rỉ đè nén mà cao trào.

Lại còn có triều xuy, giữa tiểu huyệt phun ra dòng nước quý giá.

Ngón tay nam sinh liền dừng lại ngay cửa hoa huyệt cô, cảm thụ cỗ chất lỏng thần bí ấm áp chỗ cửa động. Xong việc còn chơi xấu đem ngón tay dính đầy chất lỏng duỗi đến trước mặt nữ sinh, nói lời thô tục.

Trước khi cô đi, nam sinh bỗng nhiên để sát bên tai cô, ngữ điều khàn khàn nói: "Biểu diễn xong tới cửa sau bãi đỗ xe tìm anh, anh sẽ làm cưng càng thêm sung sướng!"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Khuôn mặt nhỏ kiều nộn nháy mắt đỏ bừng một mảnh, mắt hạnh thanh triệt sáng trong, giữa làn thu thủy phản chiếu ra gương mặt nửa thành thục của nam sinh. Cuối cùng cúi đầu, không trả lời anh liền lặng lẽ chuồn ra khỏi phòng nghỉ số 5.

Nguyên một buổi trình diễn, bên phải dưới sân khấu không ngừng truyền đến ánh mắt cực nóng của nam sinh. Quý Văn cưỡng bách chính mình tập trung chú ý lên cộng sự Bạch Hạo Nhiên của mình, đến cảnh ôn nhu hôn cuối cùng Quý Văn cũng thật cẩn thận tránh đi khóe miệng tới gần của Bạch Hạo Nhiên.

Biểu diễn xong tiết mục, màn trình diễn kịch nói của câu lạc bộ văn học hiển nhiên không phụ sự kỳ vọng của mọi người, lấy được giải hai. Một hàng thành viên câu lạc bộ văn học kháo nhau đi ăn mừng buổi khuya, Phó Thần An làm trưởng câu lạc bộ chỉ cười đáp ứng nguyện vọng của đoàn người. Hơn nữa còn cho mọi người tự chọn quán, còn công đạo trước mọi người tùy tiện ăn uống.

"Ai~ Văn Văn, thu dọn đồ nhanh nhanh nha!" Bạch Hạo Nhiên đã chờ xuất phát, nhìn Quý Văn còn thất thần ngồi trong phòng thay đồ, không khỏi mỉm cười kề sát người cô nhắc nhở.

"Chuyện kia~ tôi sợ rằng lát nữa không đi ăn với mọi người được, tôi lỡ hẹn người trước rồi." Tầm mắt nữ sinh dời khỏi di động, nói với Bạch Hạo Nhiên, lại có cảm giác như không đủ tự tin.

"Không ấy hẹn hôm khác được không? Khó có khi cả câu lạc bộ tề tụ đông đủ như bây giờ, chơi cho tận hứng."

"Không được rồi, vậy lần sau cùng ăn cơm tôi nhất định sẽ đi~" Cô kiên trì, tuy rằng không biết mình sao lại chỉ vì một câu của Phó Thần An mà xù cả kèo đi ăn với cả câu lạc bộ. Là bởi vì tò mò? Hay vẫn do tình thâm khó bỏ?

Bạch Hạo Nhiên thấy cô đã quyết định như thế, cũng chỉ đánh ôn nhu cười, sau đó dặn dò cô chú ý an toàn sau khi rời đi.

Quý Văn ngồi một mình trong phòng thay quần áo, cọ tới cọ lui, cuối cùng vẫn thu dọn cặp sách, một đôi chân dài không chịu khống chế đi về phía cổng sau của khu đỗ xe-----

---

Viết nhiều hai chương, viết xong đêm đầu tiên sẽ về chính văn nha~

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Gặp Lại Tính Phúc (H)

Số ký tự: 0