Bà có thể gọi m...
Nhất Chỉ Vô Kê
2024-08-21 22:27:21
Tư Dư phát hiện ra ánh mắt của Phương Chấp thì nhìn cậu, hỏi: "Cậu nhìn tôi làm gì? Hửm?"
"Không, không có gì ạ!" Phương Chấp vội vã thu lại ánh mắt đang dừng ở nửa người dưới của Tư Dư, quay qua nói với Cố Tây Châu: "Cố ca, đêm qua anh vẫn gặp ác mộng sao?"
Cố Tây Châu 'ừm' một tiếng, lúc này Phương Chấp mới nói tiếp: "Cố ca, anh đi gặp bác sĩ kiểm tra một chút đi, gần đây mắt anh lúc nào cũng thâm quầng hết cả."
Phương Chấp nhìn Cố Tây Châu chăm chú, cực kì nghiêm túc khuyên Cố Tây Châu đi khám bác sĩ xong mới cùng hai người Cố Tây Châu và Tư Dư đi vào nhà. Dù sao cũng là lần đầu tiên đến đây, cậu không hỏi nhìn nhiều thêm vài lần.
"Thật ra," Tư Dư nhìn Cố Tây Châu, "Em có thể nói với tôi......"
"Chỉ là chuyện trước kia thôi, không có gì để nói cả." Dưới ánh nắng mặt trời, Cố Tây Châu nhìn Tư Dư, khóe môi khẽ nhếch, đôi mắt cong cong, trong đó vừa vặn phản chiếu bóng hình anh.
Bị Cố Tây Châu nhìn như vậy, Tư Dư không tiếp tục truy hỏi chuyện ác mộng nữa, chỉ dịu dàng nói: "Tôi hy vọng em có thể tin tưởng tôi nhiều một chút, có chuyện gì nhất định phải nói với tôi, đừng giấu ở trong lòng."
Cố Tây Châu cười, nói được thôi.
Ngồi trên sofa nói chuyện một lát, nửa giờ sau, Cố Tây Châu lại bừng mở mắt, phát hiện mình đã thuận lợi tiến vào thế giới nhiệm vụ.
Ánh mặt trời có chút chói mắt, Cố Tây Châu mê mang trừng mắt, phát hiện mình không còn nắm tay Tư Dư và Phương Chấp nữa, hắn đứng tại chỗ chậm rãi làm quen với ánh mặt trời chói mắt này.
Cố Tây Châu phát hiện hắn đang đứng trước một khu vực trống, quần thể thao và áo thun trên người tự động đổi thành sơ mi trắng, quần tây đen, bên ngoài áo sơ mi mặc một chiếc blouse trắng.
Bác sĩ sao?
Xung quanh có mùi nước sát trùng.
Cố Tây Châu tìm kiếm Tư Dư trong đám người theo bản năng.
Bộ đồ này mà để Tư Dư mặc vào thì đúng là trông có chút gợi cảm quá mức mất.
Cố Tây Châu cảm giác được trong nháy mắt trái tim mình đập nhanh hơn.
Tư Dư dồn ba bước làm hai, đi đến trước mặt Cố Tây Châu, chìa tay, nói: "Xin chào, tôi tên là Tư Diêu Tinh."
"Cố Nhiễm." Cố Tây Châu liếc nhìn anh một cái, cũng ra dáng chìa tay ra bắt tay Tư Dư.
Đúng lúc này, Phương Chấp hấp tấp lỗ mãng chui ra khỏi đám người, nhìn thấy tay Cố Tây Châu nắm lấy tay Tư Dư thì vành tai hơi đỏ lên, Cố ca với Tư ca thật đúng là đâu cũng chim chuột được, cún độc thân không có nhân quyền chắc?
Dáng vẻ Cố Tây Châu mặc áo choàng trắng còn có sức sát thương với Tư Dư lớn hơn nữa, tuy rằng là cảnh sát nhưng vì là hình cảnh nên Cố Tây Châu rất ít mặc cảnh phục. Lúc này lại mặc một bộ đồ như vậy......
Dáng người Cố Tây Châu thon dài, môi mỏng mím thành một đường cong đẹp mắt, ngũ quan thâm thúy phối với đôi mắt đen tuyền, thức sự có chút hương vị của nam thần hệ cấm dục.
Đẩy bàn tay đang nắm lấy nhau ra, Cố Tây Châu cẩn thận nghe người đàn ông hơn 40 tuổi trước mặt dặn dò.
Người đàn ông chỉ dạy xong, phổ biến kế hoạch làm việc cho mấy bác sĩ thực tập, dặn bọn họ ăn bữa chiều xong thì đi về ngủ một giấc, vì từ tối nay bọn họ sẽ phải trực đêm.
Cố Tây Châu nhanh chóng đảo mắt nhìn qua những người xung quanh, xác định số người tham gia nhiệm vụ lần này.
Mười tám người.
Nơi này không phải bệnh viện, từ những nội dung người đàn ông trung niên vừa chỉ dạy, Cố Tây Châu biết được nơi này là một viện điều dưỡng, chuyên tiếp nhận người cao tuổi và bệnh nhân tâm thần.
Trong viện điều dưỡng có hai tòa nhà, mỗi tòa bốn tầng, một tòa được sắp xếp dành cho bệnh nhân tâm thần, trong một tòa khác thì toàn là người cao tuổi bệnh tật đầy mình.
Làm quen với mọi người một chút xong, đám người Cố Tây Châu đi thẳng đến nhà ăn, sau khi ăn cơm xong bọn họ còn có thể trở về ngủ tầm 3 tiếng, 10h mới bắt đầu ca trực đêm.
NPC đã nhắc nhở nhiều lần là cần phải trực đêm, bảo bọn họ nghỉ ngơi sớm một chút, đương nhiên mọi người đều để chuyện này trong lòng.
Trên đường đi đến nhà ăn, Tư Dư thản nhiên nhìn về phía Cố Tây Châu, đột nhiên bám vào người hắn, nói bên tai hắn: "Em mặc bộ đồ này đẹp quá."
Cố Tây Châu: "......"
Có phải là gì hắn cũng nên khách khí một chút?
Cố Tây Châu ngẫm nghĩ, ma xui quỷ khiến thế nào lại nói với Tư Dư: "Anh mặc bộ này cũng rất đẹp."
Tư Dư có vẻ đang suy xét gì đó, một lát sau mới nói: "Nếu em thích, anh có thể mặc nó mỗi ngày."
Cố Tây Châu: "......." Đến thế thì thực sự không cần đâu!
Ăn cơm xong, vì có hai tòa nhà cần phải trực nên mỗi tầng cần ít nhất 2 người, vì bọn họ chỉ có 18 người, ba người Cố Tây Châu trực tiếp tạo thành một nhóm.
Trở lại phòng nghỉ, không biết từ khi nào, bên tai vang lên tiếng nước róc rách, có thể thấy được thân ảnh mơ hồ qua tấm kính mờ của phòng tắm.
Tư Dư cảm thấy miệng khô lưỡi khô, đến lúc Cố Tây Châu đi ra, anh phải dùng ý chí cưỡng ép chính mình rời ánh mắt ra khỏi thân thể Cố Tây Châu.
Từ trong phòng tắm ra, Cố Tây Châu chỉ mặc một chiếc quần tây, chiếc áo sơ mi trên người cũng chỉ là tùy tiện tròng lên người, thậm chí còn chẳng cài cúc, đường cong cánh tay đẹp mắt cùng cơ bụng căng chặt đều phơi ra lồ lộ.
Cố Tây Châu tùy tiện xoa xoa người, lơ đãng nói với Tư Dư: "Anh vào tắm đi, tắm xong rồi ngủ, tối nay mình phải trực đêm rồi."
"Được." Tư Dư rời tầm mắt đi chỗ khác, thật ra anh không có gì khuất tất, chỉ là......
Tư Dư liếc mắt nhìn Phương Chấp không có chút tính tự giác nào, híp mắt, tựa hồ có chút không vui, đùng đùng xoay người đi vào phòng tắm.
Chờ Tư Dư đi vào xong, chỉ còn lại Cố Tây Châu và Phương Chấp, Phương Chấp bỗng nhiên hạ giọng, "Cố ca, sao trông Tư ca cứ không vui ấy? Em động chạm gì tới anh ấy ư?"
Cố Tây Châu vừa cài nút áo vừa lắc đầu, "Không đâu, anh thấy anh ấy vẫn bình thường mà?"
"Ồ......" Trong lòng Phương Chấp lo sợ bất an, sao cậu cứ cảm thấy ánh mắt vừa nãy Tư ca nhìn mình tự nhiên lạnh nhạt vô cùng, cực kì vô tình, lại còn tràn ngập ghét bỏ.
Phương Chấp lắc đầu, thầm nghĩ chắc chắn đây chỉ là ảo giác của mình thôi!
Tiếng nước dần dừng lại, Tư Dư đi ra khỏi phòng tắm, không thấy có chút hơi ấm nào, Cố Tây Châu bên cạnh khẽ nhướng mày, "Anh tắm nước lạnh đấy à? Không lạnh sao?"
Tư Dư cúi đầu khẽ ừ một tiếng, "Bốc hỏa."
Cố Tây Châu: "......"
Ngủ một giấc, Cố Tây Châu bị đồng hồ báo thức gọi tỉnh, liếc nhìn đồng hồ, đã đến giờ trực đêm, chiều nay đã rút thăm rồi, ba người bọn họ được bố trí đến tầng 3 tòa nhà cho người cao tuổi.
Xuyên qua màn đêm, ba người nhanh chóng đi đến tầng trực, chuyện đầu tiên cần làm khi trực đêm là phải giao ban, đồng thời đi kiểm tra phòng.
Cố Tây Châu nhận bảng kê kiểm tra phòng bệnh từ tay điều dưỡng viên, biểu cảm trên mặt thập phần nghiêm túc, đi theo NPC kiểm tra phòng một lượt, đồng thời, NPC còn giải thích tình hình của năm người lớn tuổi trên tầng này cho họ.
Vì Cố Tây Châu đã xắn tay vào việc, nên Tư Dư và Phương Chấp chỉ đi theo.
Trên người Cố Tây Châu mặc áo blouse trắng dài, biểu cảm khuôn mặt nghiêm túc, còn đeo khẩu trang rất ra dáng, một tay cầm sổ, một tay cầm bút, như thể là một bác sĩ thực thụ đang ghi chép tình trạng bệnh nhân.
Cố Tây Châu quả thực đang ghi lại những điều cơ bản về năm người già trên tầng này, chủ yếu là hắn muốn xem xem trong những thông tin này có thứ mà hắn cần hay không.
Tầng này có 8 phòng, nhưng chỉ có 5 phòng có người.
"Vị này là bà Tống, bà ấy mắc bệnh Alzheimer, ở tầng này của chúng ta chỉ có bà ấy là hơi rắc rối hơn một chút." Nữ điều dưỡng trực ca trước nhắc nhở.
Kiểm tra các phòng xong, Cố Tây Châu vừa đi vào phòng trực liền thấy bà Tống mà nữ điều dưỡng vừa rồi dặn đã xuất hiện ở cửa, nôn nóng chà xát hai tay vào nhau, có vẻ như có chuyện gì.
"Bác sĩ, bà có thể gọi điện được không?"
"Cho ai?" Tư Dư lãnh đạm hỏi.
Bà Tống: "Cho con trai bà."
Tư Dư chỉ máy bàn bên cạnh, nói: "Bà dùng đi."
Thấy Tư Dư đáp ứng, bà lão cười đầy hạnh phúc, tựa như một đứa trẻ mới được cho kẹo, thứ cảm giác hạnh phúc ngọt ngào sắp tràn ra cả không khí xung quanh.
Nhấc điện thoại bàn lên và bấm số xong, bà Tống nói: "Con trai à, chừng nào thì con tới đón mẹ về nhà......Mẹ không muốn ở đây đâu, mẹ muốn về nhà."
Ở đầu dây bên kia là tiếng đàn ông thở dài không rõ.
Không biết người đàn ông ở bên kia điện thoại nói gì, Cố Tây Châu chỉ thấy cuối cùng bà Tống xoay người rời khỏi văn phòng, vẻ mặt cô đơn.
Ba người liếc nhìn nhau, không nói chuyện.
Nửa giờ sau, Cố Tây Châu lại phát hiện ngoài cửa có tiếng sột soạt, hắn mở cửa, lại thấy bà lão ấy.
Bà Tống: "Bác sĩ, bà có thể gọi điện được không?"
"Cho ai?" Cố Tây Châu sửng sốt, không phải bà lão này vừa mới đến ban nãy rồi đấy sao?
Bà Tống: "Cho con trai bà."
"Không, không có gì ạ!" Phương Chấp vội vã thu lại ánh mắt đang dừng ở nửa người dưới của Tư Dư, quay qua nói với Cố Tây Châu: "Cố ca, đêm qua anh vẫn gặp ác mộng sao?"
Cố Tây Châu 'ừm' một tiếng, lúc này Phương Chấp mới nói tiếp: "Cố ca, anh đi gặp bác sĩ kiểm tra một chút đi, gần đây mắt anh lúc nào cũng thâm quầng hết cả."
Phương Chấp nhìn Cố Tây Châu chăm chú, cực kì nghiêm túc khuyên Cố Tây Châu đi khám bác sĩ xong mới cùng hai người Cố Tây Châu và Tư Dư đi vào nhà. Dù sao cũng là lần đầu tiên đến đây, cậu không hỏi nhìn nhiều thêm vài lần.
"Thật ra," Tư Dư nhìn Cố Tây Châu, "Em có thể nói với tôi......"
"Chỉ là chuyện trước kia thôi, không có gì để nói cả." Dưới ánh nắng mặt trời, Cố Tây Châu nhìn Tư Dư, khóe môi khẽ nhếch, đôi mắt cong cong, trong đó vừa vặn phản chiếu bóng hình anh.
Bị Cố Tây Châu nhìn như vậy, Tư Dư không tiếp tục truy hỏi chuyện ác mộng nữa, chỉ dịu dàng nói: "Tôi hy vọng em có thể tin tưởng tôi nhiều một chút, có chuyện gì nhất định phải nói với tôi, đừng giấu ở trong lòng."
Cố Tây Châu cười, nói được thôi.
Ngồi trên sofa nói chuyện một lát, nửa giờ sau, Cố Tây Châu lại bừng mở mắt, phát hiện mình đã thuận lợi tiến vào thế giới nhiệm vụ.
Ánh mặt trời có chút chói mắt, Cố Tây Châu mê mang trừng mắt, phát hiện mình không còn nắm tay Tư Dư và Phương Chấp nữa, hắn đứng tại chỗ chậm rãi làm quen với ánh mặt trời chói mắt này.
Cố Tây Châu phát hiện hắn đang đứng trước một khu vực trống, quần thể thao và áo thun trên người tự động đổi thành sơ mi trắng, quần tây đen, bên ngoài áo sơ mi mặc một chiếc blouse trắng.
Bác sĩ sao?
Xung quanh có mùi nước sát trùng.
Cố Tây Châu tìm kiếm Tư Dư trong đám người theo bản năng.
Bộ đồ này mà để Tư Dư mặc vào thì đúng là trông có chút gợi cảm quá mức mất.
Cố Tây Châu cảm giác được trong nháy mắt trái tim mình đập nhanh hơn.
Tư Dư dồn ba bước làm hai, đi đến trước mặt Cố Tây Châu, chìa tay, nói: "Xin chào, tôi tên là Tư Diêu Tinh."
"Cố Nhiễm." Cố Tây Châu liếc nhìn anh một cái, cũng ra dáng chìa tay ra bắt tay Tư Dư.
Đúng lúc này, Phương Chấp hấp tấp lỗ mãng chui ra khỏi đám người, nhìn thấy tay Cố Tây Châu nắm lấy tay Tư Dư thì vành tai hơi đỏ lên, Cố ca với Tư ca thật đúng là đâu cũng chim chuột được, cún độc thân không có nhân quyền chắc?
Dáng vẻ Cố Tây Châu mặc áo choàng trắng còn có sức sát thương với Tư Dư lớn hơn nữa, tuy rằng là cảnh sát nhưng vì là hình cảnh nên Cố Tây Châu rất ít mặc cảnh phục. Lúc này lại mặc một bộ đồ như vậy......
Dáng người Cố Tây Châu thon dài, môi mỏng mím thành một đường cong đẹp mắt, ngũ quan thâm thúy phối với đôi mắt đen tuyền, thức sự có chút hương vị của nam thần hệ cấm dục.
Đẩy bàn tay đang nắm lấy nhau ra, Cố Tây Châu cẩn thận nghe người đàn ông hơn 40 tuổi trước mặt dặn dò.
Người đàn ông chỉ dạy xong, phổ biến kế hoạch làm việc cho mấy bác sĩ thực tập, dặn bọn họ ăn bữa chiều xong thì đi về ngủ một giấc, vì từ tối nay bọn họ sẽ phải trực đêm.
Cố Tây Châu nhanh chóng đảo mắt nhìn qua những người xung quanh, xác định số người tham gia nhiệm vụ lần này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mười tám người.
Nơi này không phải bệnh viện, từ những nội dung người đàn ông trung niên vừa chỉ dạy, Cố Tây Châu biết được nơi này là một viện điều dưỡng, chuyên tiếp nhận người cao tuổi và bệnh nhân tâm thần.
Trong viện điều dưỡng có hai tòa nhà, mỗi tòa bốn tầng, một tòa được sắp xếp dành cho bệnh nhân tâm thần, trong một tòa khác thì toàn là người cao tuổi bệnh tật đầy mình.
Làm quen với mọi người một chút xong, đám người Cố Tây Châu đi thẳng đến nhà ăn, sau khi ăn cơm xong bọn họ còn có thể trở về ngủ tầm 3 tiếng, 10h mới bắt đầu ca trực đêm.
NPC đã nhắc nhở nhiều lần là cần phải trực đêm, bảo bọn họ nghỉ ngơi sớm một chút, đương nhiên mọi người đều để chuyện này trong lòng.
Trên đường đi đến nhà ăn, Tư Dư thản nhiên nhìn về phía Cố Tây Châu, đột nhiên bám vào người hắn, nói bên tai hắn: "Em mặc bộ đồ này đẹp quá."
Cố Tây Châu: "......"
Có phải là gì hắn cũng nên khách khí một chút?
Cố Tây Châu ngẫm nghĩ, ma xui quỷ khiến thế nào lại nói với Tư Dư: "Anh mặc bộ này cũng rất đẹp."
Tư Dư có vẻ đang suy xét gì đó, một lát sau mới nói: "Nếu em thích, anh có thể mặc nó mỗi ngày."
Cố Tây Châu: "......." Đến thế thì thực sự không cần đâu!
Ăn cơm xong, vì có hai tòa nhà cần phải trực nên mỗi tầng cần ít nhất 2 người, vì bọn họ chỉ có 18 người, ba người Cố Tây Châu trực tiếp tạo thành một nhóm.
Trở lại phòng nghỉ, không biết từ khi nào, bên tai vang lên tiếng nước róc rách, có thể thấy được thân ảnh mơ hồ qua tấm kính mờ của phòng tắm.
Tư Dư cảm thấy miệng khô lưỡi khô, đến lúc Cố Tây Châu đi ra, anh phải dùng ý chí cưỡng ép chính mình rời ánh mắt ra khỏi thân thể Cố Tây Châu.
Từ trong phòng tắm ra, Cố Tây Châu chỉ mặc một chiếc quần tây, chiếc áo sơ mi trên người cũng chỉ là tùy tiện tròng lên người, thậm chí còn chẳng cài cúc, đường cong cánh tay đẹp mắt cùng cơ bụng căng chặt đều phơi ra lồ lộ.
Cố Tây Châu tùy tiện xoa xoa người, lơ đãng nói với Tư Dư: "Anh vào tắm đi, tắm xong rồi ngủ, tối nay mình phải trực đêm rồi."
"Được." Tư Dư rời tầm mắt đi chỗ khác, thật ra anh không có gì khuất tất, chỉ là......
Tư Dư liếc mắt nhìn Phương Chấp không có chút tính tự giác nào, híp mắt, tựa hồ có chút không vui, đùng đùng xoay người đi vào phòng tắm.
Chờ Tư Dư đi vào xong, chỉ còn lại Cố Tây Châu và Phương Chấp, Phương Chấp bỗng nhiên hạ giọng, "Cố ca, sao trông Tư ca cứ không vui ấy? Em động chạm gì tới anh ấy ư?"
Cố Tây Châu vừa cài nút áo vừa lắc đầu, "Không đâu, anh thấy anh ấy vẫn bình thường mà?"
"Ồ......" Trong lòng Phương Chấp lo sợ bất an, sao cậu cứ cảm thấy ánh mắt vừa nãy Tư ca nhìn mình tự nhiên lạnh nhạt vô cùng, cực kì vô tình, lại còn tràn ngập ghét bỏ.
Phương Chấp lắc đầu, thầm nghĩ chắc chắn đây chỉ là ảo giác của mình thôi!
Tiếng nước dần dừng lại, Tư Dư đi ra khỏi phòng tắm, không thấy có chút hơi ấm nào, Cố Tây Châu bên cạnh khẽ nhướng mày, "Anh tắm nước lạnh đấy à? Không lạnh sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tư Dư cúi đầu khẽ ừ một tiếng, "Bốc hỏa."
Cố Tây Châu: "......"
Ngủ một giấc, Cố Tây Châu bị đồng hồ báo thức gọi tỉnh, liếc nhìn đồng hồ, đã đến giờ trực đêm, chiều nay đã rút thăm rồi, ba người bọn họ được bố trí đến tầng 3 tòa nhà cho người cao tuổi.
Xuyên qua màn đêm, ba người nhanh chóng đi đến tầng trực, chuyện đầu tiên cần làm khi trực đêm là phải giao ban, đồng thời đi kiểm tra phòng.
Cố Tây Châu nhận bảng kê kiểm tra phòng bệnh từ tay điều dưỡng viên, biểu cảm trên mặt thập phần nghiêm túc, đi theo NPC kiểm tra phòng một lượt, đồng thời, NPC còn giải thích tình hình của năm người lớn tuổi trên tầng này cho họ.
Vì Cố Tây Châu đã xắn tay vào việc, nên Tư Dư và Phương Chấp chỉ đi theo.
Trên người Cố Tây Châu mặc áo blouse trắng dài, biểu cảm khuôn mặt nghiêm túc, còn đeo khẩu trang rất ra dáng, một tay cầm sổ, một tay cầm bút, như thể là một bác sĩ thực thụ đang ghi chép tình trạng bệnh nhân.
Cố Tây Châu quả thực đang ghi lại những điều cơ bản về năm người già trên tầng này, chủ yếu là hắn muốn xem xem trong những thông tin này có thứ mà hắn cần hay không.
Tầng này có 8 phòng, nhưng chỉ có 5 phòng có người.
"Vị này là bà Tống, bà ấy mắc bệnh Alzheimer, ở tầng này của chúng ta chỉ có bà ấy là hơi rắc rối hơn một chút." Nữ điều dưỡng trực ca trước nhắc nhở.
Kiểm tra các phòng xong, Cố Tây Châu vừa đi vào phòng trực liền thấy bà Tống mà nữ điều dưỡng vừa rồi dặn đã xuất hiện ở cửa, nôn nóng chà xát hai tay vào nhau, có vẻ như có chuyện gì.
"Bác sĩ, bà có thể gọi điện được không?"
"Cho ai?" Tư Dư lãnh đạm hỏi.
Bà Tống: "Cho con trai bà."
Tư Dư chỉ máy bàn bên cạnh, nói: "Bà dùng đi."
Thấy Tư Dư đáp ứng, bà lão cười đầy hạnh phúc, tựa như một đứa trẻ mới được cho kẹo, thứ cảm giác hạnh phúc ngọt ngào sắp tràn ra cả không khí xung quanh.
Nhấc điện thoại bàn lên và bấm số xong, bà Tống nói: "Con trai à, chừng nào thì con tới đón mẹ về nhà......Mẹ không muốn ở đây đâu, mẹ muốn về nhà."
Ở đầu dây bên kia là tiếng đàn ông thở dài không rõ.
Không biết người đàn ông ở bên kia điện thoại nói gì, Cố Tây Châu chỉ thấy cuối cùng bà Tống xoay người rời khỏi văn phòng, vẻ mặt cô đơn.
Ba người liếc nhìn nhau, không nói chuyện.
Nửa giờ sau, Cố Tây Châu lại phát hiện ngoài cửa có tiếng sột soạt, hắn mở cửa, lại thấy bà lão ấy.
Bà Tống: "Bác sĩ, bà có thể gọi điện được không?"
"Cho ai?" Cố Tây Châu sửng sốt, không phải bà lão này vừa mới đến ban nãy rồi đấy sao?
Bà Tống: "Cho con trai bà."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro