Gặp Phải Ma Tu, Thần Đều Khóc

Càng nghĩ càng...

Nhất Chỉ Vô Kê

2024-08-21 22:27:21

Nghe Tư Dư phân tích xong, Cố Tây Châu trầm mặc nhìn đám trai gái hay lui tới nơi này.

Tất cả đều là... thổ hào...

“Tiên sinh, ngài muốn order gì ạ?” Một người mặc đồ phục vụ chỉnh tề chắp một tay phía sau, tay phải bưng khay rượu, hơi cúi người với Tư Dư, ôn nhu hỏi.

Tư Dư liếc người phục vụ một cái, xua tay.

Cố Tây Châu nhìn chằm chằm khay rượu, trong lòng ngo ngoe rục rịch, nhưng mà tên phục vụ kia căn bản không thèm có ý nếm xỉa đến Cố Tây Châu và Phương Chấp.

Cố Tây Châu không biết làm sao, quay đầu về phía Tư Dư, ngữ khí bất mãn nói: “Cậu ta quá thể... Trên mặt tôi có viết chữ 'nghèo' chắc?”

Tư Dư yên lặng vỗ vỗ vai Cố Tây Châu, lấy làm an ủi, trong ánh mắt có một chút đồng tình, trong ánh mắt kia viết hai chữ 'đúng vậy'.

Cố Tây Châu quyết định tránh khỏi đề tại làm người ta đau xót này, đi tuốt về phía trước, thuận miệng nói: “Đi thôi, chúng ta đến vũ trường.”

Thấy Cố Tây Châu đi tuốt đằng trước, Tư Dư liếc hắn một cái, hỏi: “Cậu biết đường?”

Cố Tây Châu hất hàm, giọng nói có chút quật cường nho nhỏ: “Tôi quê thì quê nhá, nhưng tốt xấu gì cũng từng xem qua hình ảnh theo dõi rồi, có mỗi một cái đường thôi, không thành vấn đề!”

Tư Dư thấy hắn như vậy, nén cười làm động tác mời.

Đẩy cửa lớn vũ trường ra, Phương Chấp cảm giác chính mình dường như đến một thế giới khác, âm nhạc đinh tai nhức óc, khung cảnh hoan lạc xa hoa, trên sân khấu nam nữ lẫn lộn, ưỡn ẹo tạo dạng, vừa đi vào cậu đã có chút thở không nổi.

Trước khi vào vũ trường, Tư Dư dùng đồng hồ che lại vòng tay màu đen, đem hai cái đồ nhà quê này tiến vào hội trường.

Phóng tầm mắt nhìn quanh, bên trong nam nữ chật ních chen chúc với nhau, chân mày Phương Chấp cau lại thành chữ xuyên, bất đắc dĩ nói: “Nhưng mà nơi này nhiều người như vậy, chúng ta làm sao tìm được hung thủ?”

Tư Dư tiếp lời nói: “Hai nạn nhân của các cậu đêm không về nhà ngủ, quan hệ nam nữ hỗn loạn, không có bạn trai bạn gái cố định, biết cái này có ý nghĩa gì không?”

Thanh niên chính trực Phương Chấp không biết trả lời sao, quay đầu nhìn Tư Dư, còn Cố Tây Châu nghe Tư Dư nói, dường như nghĩ đến cái gì, hắn chần chờ một lát, nói: “Tình một đêm?”

“Đúng vậy, muốn tìm được hung thủ trong từng này người thì khó, nhưng muốn tìm được người nhận ra cả hai cô gái ấy lại tương đối đơn giản.” Tư Dư nhàn nhạt nói.

Cố Tây Châu trầm mặc một chút, chỉ vào sàn nhảy đầy sinh vật giống đực, hỏi: “Nhiều người như vậy tìm làm sao?”

“Nếu cậu là phụ nữ, cậu sẽ muốn ngủ với loại đàn ông như nào? Đặc biệt là nạn nhân đầu tiên, cô ta là kẻ buôn lậu ma túy, so với nạn nhân thứ hai cũng tương đối không thiếu tiền.”

Cố Tây Châu nhịn không được chỉ chỉ Tư Dư, nghiêm trang nói: “Người như anh đó!”

Tư Dư: “.....Trừ tôi ra.”

“Người như tôi?” Cố Tây Châu chỉ vào khuôn mặt anh tuấn của mình.

“Có phải nói được câu này ra cậu vui vẻ lắm đúng không?” Tư Dư lười nói tên Cố Tây Châu mặt dày này, yêu cầu một ly rượu từ người phục vụ, đẩy ly rượu đến trước mặt một người phụ nữ ngồi bên cạnh bọn họ.

Cố Tây Châu nhường nhướng mày, nhìn người phụ nữ kia, cứ cảm thấy người này thật quen mắt? Dường như đã gặp ở đâu đó rồi, người phụ nữ xinh đẹp này thật sự có chút phong tình.

Người phụ nữ tiếp nhận ly rượu Tư Dư đưa, đôi mắt đen như mực hơi cong, đáy mắt như một hồ nước trong, nhẹ nhàng nhập một ngụm, nói: “Cảm ơn.”

Cố Tây Châu nhìn về phía Tư Dư, hai người giao lưu ánh mắt một chút ----

Cố Tây Châu: “Chúng ta tới tra án mà, anh lại tán gái?”

Tư Dư: “Cậu ngậm miệng, tôi không hề.”

Cố Tây Châu: “Vậy anh bây giờ là sao???”

Tư Dư trợn mắt lườm Cố Tây Châu, nhẹ giọng nói chuyện với người phụ nữ ngồi bên cạnh đang đánh giá bọn họ: “Chào cô, cô có thể giúp tôi một chuyện không?”

Người phụ nữ khẽ gật đầu.

Tư Dư hỏi: “Xin hỏi cô là khách quen ở đây ư?”

“Ừm, không biết một tháng có tính là khách quen không?”

“Tính chứ.”

“Tôi có chuyện muốn hỏi cô, vấn đề này có chút mạo muội, hy vọng cô không để ý.”

Người phụ nữ xinh đẹp khẽ nâng mặt, nhàn nhạt nói: “Sure.”

Ngón tay Tư Dư nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn, trông có vẻ lơ đãng: “Hội trường nhiều đàn ông như vậy, nếu muốn chọn một người ngủ cùng đêm nay, cô sẽ chọn ai?”

Nghe câu hỏi của Tư Dư, người phụ nữ không hề nghĩ ngợi, chỉ vào anh: “Anh.”

“Trừ tôi ra.” Tư Dư chỉ vào những người đàn ông khác trong hội trường, “Vấn đề này rất quan trọng.”

Người phụ nữ chỉ Cố Tây Châu, “Anh ta.”

Cố Tây Châu nhịn không được muốn cho người phụ nữ này 1 like, nhỏ giọng lầm bầm: “Tôi không bại bởi giá trị nhan sắc của anh, mà là bại dưới tay thế lực tiền tài tà ác.”

Tư Dư lại trừng mắt lườm Cố Tây Châu, ý là 'Còn muốn tra án không? Da mặt dày thích lắm ha? Cậu là bóng cao su à?“.

Cố Tây Châu không chịu cam lòng yếu thế, trừng ngược trở lại.

Người trong hội trường ngày càng nhiều, Tư Dư bổ sung: “Trừ bỏ ba người chúng tôi, ý tôi là khách quen này nọ ở vũ trường kia.”

Người phụ nữ buông ly rượu, suy tư một lát, trả lời: “Khách quen? Vưu Thiên Dật đi.”

“Vì sao?”

“Anh ta là khách quen ở vũ trường này, tôi mới đến một tháng đã biết anh ra là pháo vương nổi danh, kỹ thuật tốt, lại đẹp trai, ngày thường cũng tập thể hình, có tiền, cũng chịu chi cho phụ nữ,“ Người phụ nữ nói, không có ý kiêng dè, “Ở đây cũng rất nhiều người ngủ với anh ta rồi, có tiền, không có tiền, đều có.”

Tư Dư chỉ vào trong vũ trường, hỏi: “Hôm nay cậu ta có tới không?”

“Ở đó, chính là người đàn ông được vài cô gái vây quanh kia,“ Người phụ nữ nâng ly rượu, sau đó quay đầu lại nhìn về phía Tư Dư nói, “Cảm ơn anh đã mời rượu.”

Người phụ nữ lấy danh thiếp trong túi xách ra đưa đến tay Cố Tây Châu, ghé vào bên tai Cố Tây Châu nói: “Cảnh sát các anh vì tra án cũng cháy đấy, đây là danh thiếp của tôi, lần sau còn tới chơi có thể tìm tôi, yên tâm tôi chưa từng ngủ với tên pháo vương kia.”

Nói xong cô cầm đồ đi mất.

Cố Tây Châu nhìn chằm chằm bóng dáng người phụ nữ rời đi, rơi vào trầm tư, sao cô ấy lại biết mình là cảnh sát? Chỉ qua cái video kia hẳn là không nhận ra được đâu chứ nhỉ?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Nhìn cái gì mà nhìn? Người ta đi xa rồi, không phải cậu có phương thức liên hệ của người ta à? Muốn gặp cô ta không phải gọi điện là được rồi à?”

Cố Tây Châu kỳ quái liếc nhìn Tư Dư, anh ăn phải thuốc nổ à, ngữ khí tệ vậy luôn?

Hắn nhún nhún vai giải thích: “Không phải, chỉ là tôi cảm thấy cô ấy có chút quen mắt.”

Tư Dư: “Haha.”

Phương Chấp nghe Cố Tây Châu nói thì thành thực nghiêm túc lục lại trí nhớ, cậu suy nghĩ vài giây, nói: “Là cô ấy!”

Cố Tây Châu: “Ai?”

Tư Dư nhướng mày: “Hửm?”

“Cô ấy hình như là người lần trước lúc chúng ta tra án phanh thây ở núi Phương Hoàng... ở ngay sát vách nhà hung thủ.” Phương Chấp sửng sốt nói.

“Đúng vậy, chính cô ấy nói cho chúng ta biết chậu hoa nhà đó bày biện phong thủy có vấn đề, sau đó chúng ta mới tìm được đầu nạn nhân!” Cố Tây Châu nghe Phương Chấp nói, chốc lát liền nhớ ra đối tượng, chả trách người phụ nữ này lại biết hắn là cảnh sát!

Tư Dư nghe vậy, nhìn xoáy vào người phụ nữ ở xa, sau đó ba người trực tiếp đi đến giữa vũ trường, tìm được Vưu Thiên Dật, Vưu Thiên Dật bị quấy nhiễu hứng thú, nhướng mày không vui nhìn đám người Tư Dư, hỏi: “Việc gì?”

“Không ngại chúng tôi ngồi xuống nói chuyện chứ?” Tư Dư nhàn nhạt nói.

“Tùy các người.”

Cố Tây Châu lấy ra ảnh chụp của hai nạn nhân, đẩy đến trước mặt Vưu Thiên Dật, hỏi: “Cậu có biết hai người trong ảnh chụp này hay không?”

Vưu Thiên Dật mất kiên nhẫn liếc mắt nhìn bọn họ, khóe miệng nhếch lên, nói: “Không, không quen biết.”

Thấy Vưu Thiên Dật thề thốt phủ nhận, Cố Tây Châu nhíu mày, lại nghe thấy Tư Dư nói: “Cậu yên tâm đây không phải bạn gái chúng tôi, bọn họ vay tiền chúng tôi ở đây, tôi đây là đến tìm bọn họ đòi tiền.”

Vưu Thiên Dật đem chén rượu trước mặt mình đẩy tới trước mặt Cố Tây Châu và Tư Dư, “À, nếu không phải tới gây phiền toái thì tôi mời các anh uống rượu.”

“Không cần,“ Tư Dư đơn giản lưu loát cự tuyệt ý tốt cút Vưu Thiên Dật, lạnh nhạt nói: “Chút còn phải lái xe về.”

“Được,“ Vưu Thiên Dật cầm ảnh xem một lát, nói, “Không biết, đều là mặt xà tinh*, tôi không phân biệt nổi.”

*Gương mặt kiểu cằm nhọn, gò má cao, mũi thẳng nhỏ, mắt to đùng. Mọi người tra 蛇精脸 sẽ ra nhiều hình trông hoang mang lắm.

Cố Tây Châu trực tiếp chỉ vào ảnh chụp, hỏi: “Cậu chắc chắn?!”

Vưu Thiên Dật kiên định lắc đầu, nói: “Tôi thật sự không phân biệt được, anh nhìn đám phụ nữ trong vũ trường này mà xem, các anh nhận ra được sao?”

Cố Tây Châu phòng tầm mắt nhìn quanh: “.....” Quả thật cũng có chút mù mặt không nhận ra ai với ai.

Nói rồi Vưu Thiên Dật đột nhiên ho khan một trận, lúc này một cô gái trẻ quần áo hở hang đi tới, đau lòng vỗ nhẹ lưng Vưu Thiên Dật, quan tâm hỏi han: “Lần này anh làm sao thế? Cảm mạo gần một tháng rồi mà vẫn không khỏi.”

Vưu Thiên Dật đưa tay véo nhẹ mũi cô gái trẻ kia, nhỏ giọng thì thầm bên tại cô, chọc cô gái kia đến mức dùng tay nhỏ đấm nhẹ hắn.

Cố Tây Châu xấu hổ tột cùng, bỗng nhiên hắn cảm thấy thính lực quá tốt cũng không phải chuyện hay ho gì, ví dụ như nghe thấy những lời không hợp thuần phong mỹ tục như “Cảm mạo thì vẫn làm em rên lên đấy thôi” này.

Nói xong, Vưu Thiên Dật đứng dậy xin lỗi: “Rồi, tôi có việc đi trước đây, các vị có thể hỏi những người khác xem.”

Đối phương không phải kẻ tình nghi, cũng không phải nhân chứng, hắn không có tư cách nào giữ hắn ta lại, Cố Tây Châu sờ thẻ cảnh sát trong túi mình, thôi thì cứ cho người ta một con đường đi.

Sau khi đám người đó rời đi, Cố Tây Châu nhỏ giọng lầm bầm: “Cô gái vừa này không phải cũng là mặt xà tinh đấy sao?”

Tư Dư nhịn không được, trả lời hắn: “Khinh bỉ mặt xà tinh, không có nghĩa là không thích mặt xà tinh, hiểu không?”

Cố Tây Châu: “.... Này đúng là tôi không hiểu thật.”

Phương Chấp yếu đuổi giơ tay, phụ họa, “Em cũng không hiểu.”

Tư Dư lười để ý bọn họ, chỉ là ánh mắt dừng lại ở trên người cô gái rời đi cùng Vưu Thiên Dật, lúc đứng dậy vô tình làm nghiêng cả bàn, cho nên chén rượu Vưu Thiên Dật để lại trên bàn cũng theo đó rơi xuống đất vỡ tan.

Người phục vụ chạy tới, Cố Tây Châu liền thấy Tư Dư yên lặng lộ ra vòng tay màu đen, còn thuận tay lấy tiền mặt trong ví ra đưa cho người phục vụ, lịch sự nói: “Làm phiền anh rồi.”

Cố Tây Châu nhìn thoáng qua người phục vụ vui vẻ ra mặt, lại thêm một người quỳ gối trước thế lực tiền tài tà ác, hắn có chút ê ẩm, “Kết quả là công cốc, Vưu Thiên Dật kia không quen biết hai nạn nhân...Kể cả có biết, khả năng cậu ta cũng chẳng ấn tượng gì với hai người này, bây giờ phải làm sao?”

“Cậu ta không nhớ rõ, không có nghĩa là những người khác không nhớ rõ,“ Tư Dư cười với Cố Tây Châu, trực tiếp dẫn Cố Tây Châu đi đến nơi cách chỗ Vưu Thiên Dật không xa, có mấy cô gái, “Buổi tối tốt lành, có thể nhờ các cô giúp một chút không? Vừa rổi hẳn là mọi người cũng nghe được nhỉ?”

Tư Dư lấy ảnh chụp của nạn nhân trong tay Cố Tây Châu, vẻ mặt buồn rầu nói: “Họ ở đây vay tôi chút tiền, tôi tới là muốn tìm họ đòi tiền, nhưng mấy ngày rồi vẫn chưa thấy người, các cô có ai nhận ra họ không?”

Cố Tây Châu thấy mấy cô gái này mới ý thức được tại sao ban nãy Vưu Thiên Dật cứ thỉnh thoảng lại nhìn ra phía sau hắn, quả nhiên là pháo vương.

Vừa đặt ảnh chụp lên bàn, Cố Tây Châu để ý trên ngực mấy cô gái này đều đeo một cái thẻ nhỏ, họ là nhân viên ở nơi này, hẳn là biết nhiều người.

Quả nhiên, ảnh chụp vừa được đặt xuống bàn, một cô gái tóc ngắn chỉ vào ảnh Hồ San San, nói: “Á, cô ta, chính là con tiện nhân này, tháng trước vốn dĩ Vưu ca đã hẹn với tôi rồi, muốn cùng tôi ra ngoài, kết quả sát giờ liền đổi ý, chính là đi cùng với nó!”

Cố Tây Châu nghĩ ngợi, vòng tay của Hồ San San hẳn là không khác chiếc vòng hắn đang đeo, khoảng thời gian đó Hồ San San chỉ ghé qua một lần, mà lần đó lại qua đến với Vưu Thiên Dật?

“Mấy người này trông đều không khác lắm vậy mà cô cũng nhận ra được.” Đề phòng nhầm lẫn.

Cô nhân viên kia lạnh nhạt nói: “Sao mà nhận nhầm được, em với cô ta không giống nhau một chút nào, hừ! Nhưng dù sao người như Vưu ca ở đây ai cũng muốn đoạt lấy.”

Nói rối mấy cô gái còn trêu ghẹo ba người Cố Tây Châu, “Nếu là ba người các anh, chúng em cũng có thể nha~”

Phương Chấp bị dọa đến rụt cổ, giống như gà con sợ hãi trốn sau lưng Cố Tây Châu.

Thân thể Cố Tây Châu cứng đờ, xua tay nói: “Thôi khỏi.”

Tư Dư nghĩ nghĩ, hỏi: “Các cô có phương thức liên hệ của Vưu Thiên Dật không? Cho tôi số điện thoại, có thể chứ?”

“Vậy không tốt lắm đi?” Mấy cô gái có chút khó xử, nói.

Tư Dư im lặng lấy ra một tấm thẻ, “Không có tiền mặt, quẹt thẻ được không?”

Cố Tây Châu thấy Tư Dư tiêu hơn một vạn để đổi lấy một dãy số điện thoại của Vưu Thiên Dật, cả người đều không ổn... Hắn nhỏ giọng nói: “Không cho anh tiêu! Tôi không có tiền!”

Tư Dư: “..... Yên tâm, không bắt cậu bỏ ra.”

Quẹt thẻ xong, mấy cô nhân viên liền đưa thẳng cho Cố Tây Châu số điện thoại của Vưu Thiên Dật.

Tư Dư cất lại thẻ vào ví, cùng Cố Tây Châu bọn họ đi được vài bước đột nhiên quay đầu lại, nói với mấy nhân viên công tác: “Đúng rồi, nhắc nhở các cô một câu, đi bệnh viện khám đi, điều trị sớm, uống thuốc sớm, số tiền này coi như là tôi quyên góp.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mấy nhân viên công tác trăm miệng một lời, mắng: “Đồ tâm thần!”

Cố Tây Châu nhướng mày nhìn Tư Dư, hỏi: “Khám gì cơ?”

Tư Dư: “Động não tí đi.”

Cố Tây Châu: “.....”

“Có số điện thoại rồi, về nhà thôi.” Tư Dư nhàn nhạt nói, “Nơi này nhiều phụ nữ như vậy, hai người các cậu cố đừng đến một mình.”

“Số điện thoại này cần thiết sao?” Cố Tây Châu nhìn tờ giấy ghi số điện thoại trị giá 1 vạn 8 ngàn 8 trăm tệ trong tay.

“Rồi cậu sẽ dùng tới.” Tư Dư bày ra vẻ mặt lo liệu cả rồi.

Cố Tây Châu nhướng mày, “Anh cảm thấy cậu ta chính là kẻ giết người?”

Tư Dư nhàn nhạt nói: “Có thể là hắn, cũng có thể là người có liên quan đến hắn.”

“Người có liên quan đến hắn?” Cố Tây Châu trầm mặc một lúc, dường như bắt được điểm gì đó.

Tư Dư lái xe đưa hắn quay chở về chỗ hắn đỗ xe ban nãy, Cố Tây Châu ngồi vào xe, trầm ngâm nhìn xe thể thao ngầu lòi đã dời đi xa, lộ ra vẻ suy tư.

Phải biết là lúc nói 'Động não tí đi' kia, người này có biết bản thân có bao nhiêu thiếu đòn không nha?

Cố Tây Châu đưa Phương Chấp về nhà xong, quay về nhà mình ngủ một giấc, không ngoài dự đón chính là ----- nạn nhân mới xuất hiện.

Lần này việc xác nhận thân phận không tốn bao nhiêu thời gian, bởi vì Cố Tây Châu và Phương Chấp vừa đến hiện trường, liếc mắt một cái liền nhận ra cô gái này chính là một trong những cô gái hôm qua họ gặp ở hội sở, lúc ấy Tư Dư còn kêu họ đi bệnh viện khám đi.

Hướng Nguyên ngồi xổm bên cạnh thi thể, đeo bao tay mày trắng, nhìn thấy Cố Tây Châu liền giải thích tình hình: “Bước đầu quan sát thì thủ pháp giống với hai người trước, có điều cô ấy...”

Cố Tây Châu ý bảo Hướng Nguyên dừng lại, hắn nhìn thoáng qua thi thể, thi thể này so với hai người trước kia chật vật hơn rất nhiều, tóc bù xù hỗn độn, trên người có một vài chỗ ứ máu, hạ thể có dính vết máu, “Cô ấy bị xâm hại tình dục.”

“Đúng vậy.” Hướng Nguyên chỉ vào túi vật chứng để bên cạnh, “Đây là tinh dịch đã được lấy ra, có lẽ có thể hỗ trợ quá trình phá án, có thể phân tích xong ngay trong ngày.”

Cố Tây Châu đứng dậy vẫy tay với Phương Chấp: “Ví tiền và di động của nạn nhân còn ở đó không?”

“Không thấy di động, ví tiền thì còn, nhưng không có tiền.”

Cố Tây Châu quay đầu đi đến trước mặt Hướng Nguyên, chỉ thấy Hướng Nguyên nghiêng nghiêng đầu, khóe miệng cong cong, hỏi: “Sao? Cố đội nghĩ đến phải điều tra là muốn to đầu rồi?”

“Chuyện DNA không cần vội, cậu nhanh chóng làm một bản kiểm tra bệnh lý cho ba nạn nhân, xác định giúp tôi xem bọn họ có cùng một bệnh truyền nhiễm hai không,“ Cố Tây Châu nhớ lại đoạn đối thoại ở vũ trường đêm qua, bổ sung, “Ví dụ như HIV.”

Hướng Nguyên nghe Cố Tây Châu nói, có chút không biết làm sao nhưng vẫn gật đầu, “Được, để tôi sắp xếp.”

Cố Tây Châu suy nghĩ cẩn thận, vì sao hôm qua Tư Dư từ chối rượu của Vưu Thiên Dật, còn nhắc mấy cô gái đó đi khám, cảm mạo một tháng rồi không khỏi, chứng tỏ hệ miễn dịch kém, mà bệnh AIDS chính là căn bệnh còn được gọi là Hội chứng suy giảm miễn dịch mắc phải, tế bào miễn dịch lympho T bị phá hủy, khiến hệ miễn dịch dần dần yếu đi!

Hôm qua Tư Dư làm đổ chiếc bàn có ly rượu, hẳn là cố ý!

Càng nghĩ càng thấy kinh khủng, aaaaaaaaa!

Cố Tây Châu nghĩ nghĩ, cảm thấy lạnh hết cả sống lưng, da đầu tê dại, hôm qua người này đã nghĩ đến rồi đi?

Hắn lấy di động ra gọi cho Tư Dư, nhạc chờ mới vừa vang lên đã kết nói được.

“Có phải hôm qua anh đã biết Vưu Thiên Dật kia khả năng là nhiễm HIV? Những người từng quan hệ với hắn khả năng đều bị lây bệnh, mà kẻ giết người khả năng không phải Vưu Thiên Dật, hôm qua hắn còn quấn lấy em gái, không rảnh giết người... Kẻ giết người là người bị hắn lây bệnh?... Cho nên hôm qua anh mới bảo mấy cô gái kia đi bênh viện khám?”

Nghe cả tá câu hỏi ập đến, Tư Dư buông quyển sách trong tay, híp mắt nhìn ánh mặt trời bên ngoài, nhàn nhạt nói: “Vẫn còn tính là có đầu óc.”

Cố Tây Châu lười để ý Tư Dư cà khịa, nói tiếp: “Sáng nay phát hiện nạn nhân thứ ba... Là một trong số các cô gái chúng ta gặp ở vũ trường ngày hôm qua.”

“Tóc ngắn.” Tư Dư là đang hỏi, thế nhưng nghĩ khí lại vô cùng bình đạm.

“Đúng vậy, chính là cô ấy.” Cố Tây Châu sửng sốt một chút, hỏi ngược lại, “Sao anh biết?”

“Không quan trọng.”

Cố Tây Châu trầm giọng nói: “Nếu hôm qua anh nói cho tôi, có thể cô ấy đã không phải chết.”

Tư Dư ngồi trên sofa, nghe thấy Cố Tây Châu trong điện thoại nói, mày nhăn lại: “Cậu trách tôi?”

“Tôi không có ý đó... Tôi biết hung thủ là tùy cơ giết người.”

“Tôi nói tôi không biết là cô ấy sẽ chết, cậu tin ư?”

“Tin.”

“Thế còn được,“ Chân mày Tư Dư giãn ra, nhắc nhở Cố Tây Châu: “Bây giờ cậu không nên gọi điện cho tôi, mà hẳn là nên gọi cho Vưu Thiên Dật.”

Cố Tây Châu thấy cuộc gọi bị ngắt, tức xỉu, sau đó yên lặng lấy tờ giấy ghi số điện thoại trị giá 1 vạn 8 ngàn 8 trăm tệ từ trong ví ra, quay đầu nhìn nạn nhân bị phủ khăn trắng...

Bỗng nhiên ý thức được ------ Tiền của Tư đổng, cầm, chính là muốn mạng.

Tuy rằng chỉ là trùng hợp, nhưng Cố Tây Châu vẫn cảm thấy có chút dọa người, hắn lấy di động ra gọi cho Vưu Thiên Dật, có điều điện thoại vẫn luôn ở trạng thái tắt.

“Bảo bộ phận kỹ thuật tra số điện thoại này.” Cố Tây Châu đưa số điện thoại của Vưu Thiên Dật cho Phương Chấp.

Phương Chấp không hỏi nhiều, trước tiên gọi điện cho bên kỹ thuật bảo người tra, sau đó mới hỏi Cố Tây Châu: “Cố ca, không phải hôm qua Vưu Thiên Dật qua đêm ở ngoài sao? Hắn là không phải hắn?”

Cố Tây Châu gật đầu nói: “Không phải hắn, nhưng chắc chắn là có liên quan đến hắn.”

“Lời này của anh, hình như hôm qua em nghe ai nói rồi ý...”

Cố Tây Châu trừng mắt lườm Phương Chấp, Phương Chấp cười cười ngậm miệng, khoảng chừng nửa giờ sau, sim điện thoại là đăng kí trên hệ thống là tên thật, xác định được thân phận Vưu Thiên Dật cùng với tên công ty, Cố Tây Châu đưa Phương Chấp đến thẳng dưới tầng công ty của Vưu Thiên Dật.

Tác giả có rời muốn nói:

Cố Tây Châu: Nghe nói cp của ta là Tư Dư?

Tư Dư: Không phải là nghe nói.

Cố Tây Châu: Yêu đương với anh ấy, tôi có chút hoảng nha!

Tư Dư: ^_^

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Gặp Phải Ma Tu, Thần Đều Khóc

Số ký tự: 0